Nếu so sánh với cục trưởng Khương thì vị đội trưởng đội bảo vệ thật sự thua kém quá xa, lúc này hắn đứng trước mắt bộ trưởng Chu, hắn biết mình gây ra họa lớn, thật sự hối hận muốn chết đi được. Hắn thầm trách hôm nay sao mình ngu ngốc như vậy, xảy ra xung đột với lão lãnh đạo của bộ trưởng, những chuyện thế này xảy ra thì đám tiểu nhân vật như bọn họ sao có thể gánh được?
Tên đội trưởng bảo vệ đưa mắt nhìn Khương Mộ Đông, hắn giống như tìm được cỏ cây cứu mạng, thế là nói:
- Bộ trưởng Chu, đây không phải là tôi nói, là cục trưởng Khương ra chỉ thị không cho phép người thành phố La Nam đi vào đơn vị.
Lúc này Khương Mộ Đông thật sự rất muốn tìm một lỗ hổng để nhảy vào, để không cho người nào thấy được mình. Sau khi nghe bộ trưởng Chu gọi Lỗ lão gia tử là lão quân đoàn trưởng thì hắn biết sự việc thật sự phát triển theo chiều hướng xấu, nhưng hắn cũng không ngờ sự việc phát triển đến tình trạng hiện tại.
Khương Mộ Đông chẳng qua chỉ muốn làm nhục Vương Tử Quân mà thôi, sao lại trùng hợp như vậy, lại có vài vị lão gia tử đến đây, hơn nữa bọn họ còn là lãnh đạo của bộ trưởng? Chưa nói đến tình huống Lỗ lão gia tử bên kia mở miệng phản ánh, dù cac lão gia tử bên kia không nói, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị phê bình cực kỳ nghiêm khắc.
Khương Mộ Đông thấy từng ánh mắt nhìn về phía mình mà chợt cảm thấy phát run, hắn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía bộ trưởng Lam, chợt thấy bộ trưởng Lam đang cười ha hả an ủi Lỗ lão gia tử.
- Lão quân đoàn trưởng, các vị lãnh đạo, chỗ này không thích hợp nói chuyện, chúng ta vào trong nghỉ ngơi một chút rồi nói sau.
Bộ trưởng Chu nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nở nụ cười nịnh nọt tiến lên dìu Lỗ lão gia tử đi vào trong khu văn phòng bộ giao thông vận tải.
Khương Mộ Đông nhìn thấy từng người đi qua bên cạnh mình mà không khỏi cảm thấy trái tim lạnh lẽo, hắn biết rõ lần này mình xem như vấp ngã nặng nề. Vừa rồi hắn lên tiếng chỉ thị bảo vệ cổng không cho người của thành phố La Nam đi vào đơn vị, không ngờ còn chưa dứt lời thì nhóm lão gia tử kia đã đi đến, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Nếu như không phải là trùng hợp thì rõ ràng có người đang tính toán Khương Mộ Đông, hắn nghĩ đến vị bí thư thị ủy với gương mặt tràn đầy nụ cười, dù mình châm chọc khiêu khích thế nào cũng không nổi giận, hắn thật sự cảm thấy mình ngu như heo. Người ta sở dĩ không ra tay đánh trả mình, không mắng mình, đó không phải là đang đến cầu cạnh mình, rõ ràng là đang mong chờ mình làm nặng tay hơn.
- Này...Huynh đệ.
Khi Nhan Sĩ Tắc đi qua bên cạnh thì Khương Mộ Đông dùng giọng khô cứng nói.
Nhan Sĩ Tắc nhìn Khương Mộ Đông, vừa rồi người này còn tỏ ra ngạo nghễ không xem ai ra gì, thế nhưng bây giờ lại mở miệng xưng anh em huynh đệ với mình. Hắn trầm ngâm giây lát rồi mới dùng giọng âm u nói:
- Hình như tuổi của tôi lớn hơn anh thì phải.
- Đúng vậy, đại ca, mong anh đại nhân đại lượng, chuyện này...
Khương Mộ Đông giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, hắn lớn tiếng nói với Nhan Sĩ Tắc. Thế nhưng hắn còn chưa nói dứt lời thì phía sau có người nói:
- Cục trưởng Khương, bộ trưởng Chu mời anh đến phòng làm việc một chuyến.
Khương Mộ Đông xoay người thì thấy vị chủ nhiệm văn phòng đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo. Tuy không nhìn ra vấn đề gì trong mắt đối phương, thế nhưng Khương Mộ Đông biết rõ đối phương bây giờ đang rất hả hê.
Khương Mộ Đông cảm thấy giống như mình đang giẫm chân lên đống bông, cũng không biết mình đã đi lên lầu như thế nào. Sau khi lên lầu thì hắn chợt nghe thấy một giọng cười hì hì của một người nổi tiếng nghiêm túc là bộ trưởng Chu:
- Lão quân đoàn trưởng, ngài cứ trách mắng thoải mái, dù tôi đi đến đâu thì cũng là lính của ngài mà thôi.
Lỗ Tiền Tiến còn chưa kịp nói gì thì bộ trưởng Lam đã lên tiếng:
- Lão lãnh đạo, bộ trưởng chúng tôi thật sự nói những lời tâm huyết, một tháng anh ấy cũng phải vài lần nói về kinh nghiệm quý giá của mình khi công tác bên cạnh ngài.
Nếu so sánh với bầu không khí nhiệt liệt trong phòng thì Khương Mộ Đông cảm thấy mình giống như bước vào mùa đông. Khi hắn đang chần chờ chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe thấy âm thanh giống như người ta dùng quải trượng đập vào vật cứng gì đó.
- Cậu Chu, cậu cũng đừng nói như vậy với tôi, nếu cậu đã như vậy tôi cũng mở miệng cầu cậu một việc.
Âm thanh của Lỗ Tiền Tiến vang lên trong phòng có vẻ cực kỳ vang dội.
- Lão quân đoàn trưởng, xem ngài nói kìa, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép, ngài nói thế nào tôi cũng sẽ chấp hành.
Bộ trưởng Chu vừa nói vừa nâng ly trà đến đặt trước mặt Lỗ lão gia tử.
Lỗ Tiền Tiến nâng ly trà nhấp một ngụm, sau đó trầm giọng nói:
- Bộ trưởng Chu, tôi hỏi cậu một việc, câu có phải có ý kiến gì với thành phố La Nam chúng tôi không? Nếu không thì vì sao một hạng mục đường sắt Mân Cô được khảo sát hơn một năm đã quyết định đi qua thành phố La Nam, thế nhưng bây giờ lại cắt sang cho thành phố khác? truyện được lấy tại truyenggg.com
Lỗ lão gia tử nói đến đây thì gõ quải trượng lên bàn nói:
- Trong sự việc này rốt cuộc có tình huống gì, cậu nói cho tôi hiểu rõ ràng xem.
Vẻ mặt bộ trưởng Chu chợt trở nên ngưng trọng, hắn tuy rất tôn trọng lãnh đạo thế nhưng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc trong lúc công tác. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Lão lãnh đạo, tôi sẽ tra xét nguyên nhân của sự việc này, nếu như là thay đổi theo bình thường thì thật sự không có biện pháp nào khác, nếu như có người động tay động chân, tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Bộ trưởng Chu nói những lời chém đinh chặt sắt, những lời này truyền vào tai làm hai chân Khương Mộ Đông chợt mềm nhũn. Nếu như không phải bàn tay luôn chống lên tường, chỉ sợ đã ngã lăn ra đất.
Khương Mộ Đông chống tay lên tường nhìn thấy vai người trong phòng qua khe hở của cánh cửa, trong lòng càng thêm bi ai.
- Bộ trưởng Chu, nhóm ông lão chúng tôi đến chỗ cậu chủ yếu là để cho ra ý kiến nhắc nhở mà thôi, chúng tôi tuy đã về hưu, thế nhưng vẫn còn quyền lợi của đảng viên, cậu nói xem có đúng không?
Triệu lão nghe thấy bộ trưởng Chu nói lời đảm bảo thì khẽ gõ quải trượng trong tay rồi nở nụ cười nói.
Triệu lão nói như vậy thì những người khác cũng nở nụ cười, ông lão vừa rồi cản Lỗ lão gia tử chặn cổng bộ giao thông vận tải cũng lên tiếng:
- Chúng ta đến để cho ra ý kiến, dù sao thì chúng ta đều là người đến từ thành phố La Nam, ai cũng muốn ngồi xe lửa về nhà một chuyến, kế hoạch của các anh năm ngoái thật sự cho chúng tôi thấy được hy vọng, thế nhưng hạng mục được khảo sát một năm qua lại thay đổi, thật sự không còn gì.
Ông lão nói đến đây thì cầm chặt lấy quải trượng dùng giọng kích động nói:
- Xem ra nguyện vọng cả đời tôi không thực hiện được, đúng là ôm hận cả đời.