- Anh nói đường sắt Mân Cô sẽ tiếp tục đi qua thành phố La Nam?
Vương Tử Quân trừng mắt nhìn về phía Khương Mộ Đông mong được chứng thực.
Khương Mộ Đông nở nụ cười, thứ trưởng Lam đứng sau lưng lại càng nở nụ cười hòa nhã. Viên bí thư trẻ tuổi kia thật sự có chút quá mức, lại quá bá đạo kỳ cục, nhưng nếu nói về mức độ tu dưỡng thì căn bản vẫn chưa đến mức chuyên gia chính trị. Hai người bọn họ nhìn vào vẻ mặt thất thố kinh hoảng của Vương Tử Quân, thế là cả hai giống như tìm lại được vẻ ngạo mạn và ung dung của mình.
Đúng vậy, việc này dù anh có tìm được đại nhân vật để áp chế xuống, nhưng sau khi nghe tin tức đột ngột cũng không phải kích động giống như chó sao? Con bà nó, còn tưởng rằng tài giỏi đến mức độ nào.
- Đúng vậy, sẽ quá cảnh qua thành phố La Nam.
Khương Mộ Đông nói ra từng chữ một, lúc này hắn xem như đã hoàn toàn tìm về được cảm giác cao cao tại thượng của mình.
Vương Tử Quân trầm mặc một lúc lâu không nói gì. Khương Mộ Đông nhìn bộ dạng kinh ngạc không biết làm sao của Vương Tử Quân, trong lòng thật sự rất thư thái. Thầm nghĩ nhà quê vẫn là nhà quê, dù có là thế nào cũng là dạng chưa từng được thấy những thứ gì to tát, thế cho nên mới có bộ dạng như lúc này.
- Con bà nó, sao lại muốn quá cảnh ở thành phố La Nam chúng tôi? Các người cứ cho qua thành phố Đông Bộ đi, ông đây đã quyết định sẽ làm đường cao tốc, đã tìm đủ mọi cách để chuẩn bị áp dụng, không để cho các người phá hoại được.
Vương Tử Quân uống vào một ly rượu, sau đó hắn ném ly đi rồi lớn tiếng nói.
Khương Mộ Đông giống như nuốt vào miệng một khúc xương gà, hắn tuyệt đối không ngờ Vương Tử Quân lại nói ra những lời như vậy, chẳng phải được tiện nghi còn bố láo bố khoét sao? Hắn nhìn bộ dạng đã giống như khôi phục lại tỉnh táo của Vương Tử Quân, thế là không nhịn được nói:
- Bí thư Vương, anh cần phải nhìn rõ tình thế, xây dựng đường sắt...
- Xây dựng cái gì? Không làm, chúng tôi muốn làm cầu đường, làm đường cao tốc, muốn xây sân bay.
Vương Tử Quân lại tiếp tục uống rượu, hắn túm lấy cổ áo Khương Mộ Đông rồi lớn tiếng nói:
- Ông không chơi lại mày, ông cũng không muốn chơi với mày, như vậy được không?
"Ông không chơi với mày!"
Câu nói này làm cho vẻ mặt Khương Mộ Đông chợt trở nên cổ quái, hắn nhìn bộ dạng say khướt của Vương Tử Quân, ánh mắt lại nhìn sang thứ trưởng Lam.
Thứ trưởng Lam có chút chần chờ, sau đó mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, con đường sắt này cũng là vì giúp địa phương phát triển kinh tế, anh có ý kiến cũng được, không có ý kiến cũng được, đây là kế hoạch trù tính chung của quốc gia, không vì ý nguyện của một người mà bác bỏ được.
- Tôi phản đối, có gì sai sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không phối hợp, như vậy các người làm được gì? Cái giá của các người là không nhỏ, ông đây không muốn hầu hạ. Anh Hà, tiếp tục uống rượu, chúng ta uống hết hai chai này.
Vương Tử Quân nấc lên một tiếng không chút kiêng nể, sau đó hắn dùng giọng điệu chỉ huy nói với Hà Khởi Duệ. nguồn truyenggg.com
Hà Khởi Duệ lúc này thấy thứ trưởng Lam có chút xấu hổ, thế là hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ giải thích với thứ trưởng Lam:
- Xin lỗi lãnh đạo, bí thư Vương của chúng tôi hôm nay thật sự uống hơi nhiều.
Thứ trưởng Lam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói rằng Hà Khởi Duệ không cần giải thích nhiều như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Khương Mộ Đông, sau đó thản nhiên nói:
- Nếu thành phố La Nam đã không đồng ý, như vậy chúng ta về báo cáo với bộ trưởng Chu một tiếng.
Thứ trưởng Lam vừa nói vừa xoay người bỏ đi, khi thấy thứ trưởng Lam đi thì nhóm người Hà Khởi Duệ cảm thấy nôn nóng đến mức mặt bốc lửa, trên mặt cũng lộ ra vẻ sốt ruột.
Bọn họ cố gắng nhiều ngày qua, bây giờ thấy thành quả trước mắt, sao có thể để cho thứ trưởng Lam đi tìm hướng phát triển khác? Nhưng khi bọn họ đưa mắt nhìn bộ dạng say khướt của bí thư Vương, lãnh đạo rõ ràng không thèm quan tâm, căn bản là thờ ơ với thứ trưởng Lam.
- Không tiễn, ha ha ha, khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất dương quan vô cố nhân(Xin cạn chén rượu buồn đưa tiễn, qua khỏi Dương Quan ai cố nhân). Cục trưởng Khương, hẹn lần sau không gặp lại.
Vương Tử Quân lảo đảo nâng ly đứng lên nói với Khương Mộ Đông.
Khương Mộ Đông lúc này tuy cảm thấy căm tức nhưng cũng cố gắng đè nén. Hắn nghe được câu nói của thứ trưởng Lam, trong lòng vốn có chút chần chừ, thế nhưg thấy thứ trưởng Lam xoay người bỏ đi, hắn thật sự thấy dao động.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Khương Mộ Đông lấy điện thoại ra muốn nghe máy, thế nhưng khi hắn alo một tiếng mới phát hiện thứ trưởng Lam đứng trước mặt đang nghe điện thoại, mà điện thoại của hắn lại căn bản không phát ra chút âm thanh nào.
Khương Mộ Đông cảm nhận được chút xấu hổ, hắn nhìn về bốn phía theo bản năng, chợt thấy không ai chú ý đến mình. Lúc này hắn mới thở dài một hơi, nhưng ngay sau đó hắn lại bị âm thanh của thứ trưởng Lam thu hút.
- Bộ trưởng Chu, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng, ngài và các vị lãnh đạo cứ đi dùng cơm, tôi sẽ chạy đến ngay.
Thứ trưởng Lam tiếp điện thoại với bộ dạng cúi đầu khom lưng làm cho Khương Mộ Đông cảm khái vô hạn. Vòng sáng quyền lực thật sự quá chói mắt, bộ trưởng Chu ở đầu dây bên kia ăn bản không nhìn rõ bộ dạng của thứ trưởng Lam thế nhưng lúc này thứ trưởng Lam nghe điện thoại của lãnh đạo với tư thái tiếp nhận dạy bảo, nụ cười trên mặt nịnh nọt khiêm tốn, giọng điệu chém đinh chặt sắt giống như chiến sĩ sắp lao ra sa trường đang dùng lời thề sắt son của mình để bảo chứng với thượng cấp.
Bên kia không biết nói gì đó mà thứ trưởng Lam ở bên này chợt đứng thẳng người, hai chân khép chặt, hắn dùng tư thế đứng nghiêm nói:
- Bộ trưởng Chu, xin ngài yên tâm, tôi dùng tính đảng của mình để đảm bảo, tuyệt đối sẽ hết sức cẩn thận...Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ lập tức đến ngay.
Thứ trưởng Lam cúp điện thoại mà cảm thấy trong lòng bàn tay đầy mồ hôi, hắn lại sờ lên mặt, trên đó cũng ướt đẫm một mảnh, điện thoại di động cũng thấm đầy mồ hôi. Hắn ngu ngơ một lát rồi tươi cười đi về phía Vương Tử Quân, sau đó hắn nâng ly rượu lên dùng giọng điệu chân thành nói:
- Bí thư Vương...Hai người chúng ta uống một ly.
Vương Tử Quân giống như hồn nhiên không phát hiện mình không quen biết với thứ trưởng Lam, hắn thấy thứ trưởng Lam nâng ly lên, thế là cười ha hả cùng cụng ly với đối phương.
- Bí thư Vương, hãy để cho hạng mục đi qua, anh biết đấy, chúng tôi sẽ nhanh chóng đẩy mạnh tốc độ thực hiện dự án, chưa đến một năm thì đường sắt sẽ thông xe. Nếu tất cả đúng như dự tính, như vây sẽ là một chuyện vui lớn cho nhân dân thành phố La Nam.
Thứ trưởng Lam dùng giọng âm trầm nói, thế nhưng lời nói lại giống như của một đứa trẻ đang nói với ông nội của mình.
Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc biết rõ tình huống của Vương Tử Quân, lúc này trái tim của bọn họ đã di chuyển lên đến cổ họng. Lúc này bọn họ thầm nghĩ, chỉ hận không thể xông lên cướp ly rượu trong tay của Vương Tử Quân, sau đó liên tiếp gật đầu đồng ý lời đề nghị của thứ trưởng Lam.