Một chiêu này của Vương Tử Quân thật sự là quá cao, thật sự làm treo Trình Tự Học lên cao, thế nhưng Trình Tự Học lại căn bản không nói nên lời.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, Thường Độ Hải tôi nhất định sẽ dùng toàn lực ứng phó, sẽ kiên quyết hoàn thành phân công công tác của thị ủy.
Thường Độ Hải ngây người một lúc, sau đó lớn tiếng nói lời đảm bảo với Vương Tử Quân.
Kẻ xướng người họa, cuối cùng thì việc gì cũng hoàn thành, nhưng đám người ngồi trong phòng thật sự đưa mắt nhìn nhau mà không kịp phản ứng. Ánh mắt bọn họ nhìn lên gương mặt với nụ cười bất di bất dịch của Vương Tử Quân, sau đó chuyển sang Trình Tự Học, cuối cùng lại từ mặt Trình Tự Học chuyển sang Thường Độ Hải.
Những người ngồi trong phòng đều là cán bộ thành phố La Nam, bọn họ biết rõ mối quan hệ giữa Trình Tự Học và Thường Độ Hải, bây giờ Vương Tử Quân đưa Thường Độ Hải lên cao, mục đích là gì? Ý nghĩa của nó căn bản đã quá rõ ràng. Đám người chung quanh nhìn bộ dạng nhã nhặn ôn hòa của Vương Tử Quân, tâm tư chợt nhanh chóng biến đổi.
Rốt cuộc là đi theo Thường Độ Hải hay là Trình Tự Học? Trong quan trường cần đứng thành hàng, anh bảo trì trạng thái trung dung làm cây cỏ trên đầu tường thì sẽ bị gió thổi ngã nghiêng, không đắc tội với ai, bo bo giữ mình thì rất tốt, nhưng như vậy cũng chỉ là nửa được nửa hại, căn bản khó có được sự tín nhiệm của lãnh đạo. Nếu người ta không xem anh là phần tử đối lập, cũng không đưa anh tiến vào trong trung tâm quyền lợi.
Lẽ ra Thường Độ Hải và Trình Tự Học cũng không phải cùng một cấp bậc, thế nhưng bây giờ vì có Vương Tử Quân xuất hiện chèo chống, thế là Thường Độ Hải có được lực lượng rất mạnh.
Trình Tự Học chợt sững sờ, lão không ngờ sự việc lại biến hóa như vậy. Lão đưa mắt nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, vào thời điểm này lão mới ý thức được vị bí thư trẻ tuổi kia căn bản cũng không phải là người dịu dàng ngoan ngoãn giống như suy nghĩ của mình.
Đẩy Thường Độ Hải lên giống như chụp xiềng xích lên người Trình Tự Học, giữa hai người bọn họ có mối thù cũ, bây giờ Thường Độ Hải tìm được sự trợ giúp của Vương Tử Quân, như vậy đối phương sẽ có thế lực rất mạnh. Bây giờ đám người ngồi trong đây thấy rõ Vương Tử Quân giúp đỡ Thường Độ Hải, như vậy sẽ có ai chạy đến với mình?
Trình Tự Học nhìn đám người trong phòng, trực giác làm lão cảm thấy sau lưng có hơi lạnh lẽo. Lão nhìn Vương Tử Quân mỉm cười trước mặt mình, lão cảm thấy đối diện với mình vốn không phải là người, rõ ràng là một con quỷ nham hiểm.
Trước tiên đối phương vẽ ra một cái bánh rất lớn cho mình, sau đó chờ lúc mình cực kỳ hưng phấn thì phát hiện cái bánh đó vốn dành cho đối thủ của mình.
Hơn nữa Vương Tử Quân ra chiêu lại cực kỳ đạo mạo, đường đường chính chính, làm cho mình căn bản không thể nào phản bác.
Trình Tự Học có thể nói mình và Thường Độ Hải có thù cũ sao? Có thể nói hành vi của Vương Tử Quân lần này là trả đũa mình sao? Có thể nói Vương Tử Quân đang áp chế chính mình sao?
Hàng loạt vấn đề nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Trình Tự Học, thế nhưng đáp án của nó hầu như là phủ định. Có những thứ mà người nào cũng hiểu rõ thế nhưng không thích hợp nói thẳng mặt với nhau.
- Chủ tịch Trình và chủ tịch Thường đã tỏ thái độ, điều này làm cho tôi cực kỳ cảm động, điều này nói rõ tố chất của cán bộ thành phố La Nam là rất cao. La Nam chúng ta tuy nghèo thế nhưng bầu không khí thay đổi lại rất tốt, thay đổi nhân tâm, duy trì nhân tâm, phát triển nhân tâm, tôi tin tưởng mọi người cùng nhau cố gắng thì thành phố La Nam sẽ nhanh chóng phát triển toàn diện.
Vương Tử Quân nói rồi cười tiếp tục lên tiếng:
- Chủ tịch Trình, hôm nay chúng ta phải uống vài ly mới được.
- Đúng, phải uống vài ly.
Trình Tự Học miễn cưỡng nặn ra nụ cười khẽ đáp lại lời nói của Vương Tử Quân.
Có câu nói thế này, chùa nghèo có phương trượng giàu, lời này đặt ở thành phố La Nam là thật sự rất thuyết phục. Ở nội thành phía tây thành phố La Nam có một tòa biệt thự rộng hơn chục héc ta.
Phía sau ngôi biệt thự là một rừng cây xanh mát, bên trong rừng mỗi năm bốn mùa giống như đều là mùa xuân, cây cối xanh tươi, nước chảy róc rách, hoa nở tràn lan, gió thổi mát rượi. Trời đất nơi này giống như dung hợp cùng một chỗ với nhau, cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động. Người nào lần đầu tiên đến nơi này cũng nhịn không được phải cảm thán một tiếng, thật sự là thế ngoại đào viên, tiên cảnh nhân gian.
Người ở trong căn biệt thự này tất nhiên không phải hạng tầm thường, người tiến vào trong khu biệt thự này cũng đều là nhân vật có tiếng ở thành phố La Nam.
Một chiếc xe Santana màu xám chậm rãi chạy về phía cửa lớn biệt thự, hai tên đàn ông hơn hai mươi tuổi chợt xuất hiện ngăn cản. Truyện được copy tại TruyenGG
- Ai?
Người đàn ông bên trái có xăm một con hổ trên lưng chợt lớn tiếng nói.
- Mở cửa.
Lái xe khẽ lộ ra nửa cái đầu từ cửa sổ, sau đó lạnh lùng nói.
Khi thấy tên lái xe trẻ tuổi thì người đàn ông chợt nở nụ cười:
- Thì ra là anh Nâm, mời vào, mời vào.
Người đàn ông vừa nói vừa nhanh chóng rút bộ điều khiển từ xa ở bên hông để mở cửa chính, tên lái xe khẽ hừ lạnh một tiếng rồi chạy xe vào trong biệt thự.
- Chú, đã đến rồi.
Xe khẽ dừng ngoài cửa, tên lái xe nói với người ngồi phía sau bằng giọng điệu và vẻ mặt cực kỳ cung kính. Thái đội của hắn lúc này cực kỳ cung kính giống như người trong xe chính là lão tổ tông nhà mình.
Người đàn ông ngồi phía sau khẽ gật đầu, sau đó khẽ đầy cửa xe. Nhưng lúc này một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đã từ trong nhà ra đón, hắn nhanh chóng tiến lên vài bước rồi duỗi hai tay ra cười nói:
- Hà đại ca, ngài đúng là quý nhân bận rộn nhiều việc, anh của tôi đã chờ ngài hơn một giờ rồi.
Hà Tiến Chung nhìn tên đàn ông kia giơ hai tay chào đón, trên mặt khẽ lộ ra vài phần chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn không từ chối bắt tay với đối phương, chỉ là trên mặt thật sự có vài phần không vui.
Trịnh Hiểu Nam giống như căn bản không nhìn thấy biểu hiện của Hà Tiến Chung, sau khi bắt tay nhiệt tình với Hà Tiến Chung, hắn cười nói:
- Hà đại ca, tôi cầu ngài một chuyện, chiếc xe BMW của tôi không phải đã bị ngài đưa đi rồi sao?
- Cũng không còn bao lâu nữa là xong, hai ngày nữa cậu đến lấy xe về.
Hà Tiến Chung có chút trầm ngâm, sau đó hắn thản nhiên nói.
Trịnh Hiểu Nam cười lạnh một tiếng nói:
- Chiếc xe kia bị đưa đi, con bà nó tôi cũng không cần. Vương Tử Quân kia không phải không cho chiếc xe kia chạy vào thị ủy sao? Đúng là coi thị ủy như nhà mình.
Trịnh Hiểu Nam nói đến đây thì cười hì hì với Hà Tiến Chung:
- Tôi nghe người ta nói biển số năm số bốn vẫn chưa có người nào dùng, vì vậy mong anh gọi điện thoại phân phó một tiếng, để đội cảnh sát giao thông chuyển giao số kia cho tôi.