Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nhìn về phía Triệu Thiết Chùy:
- Những kẻ đánh người là ai?
Triệu Thiết Chùy đã ngẩng đầu lên, hắn đã xem như không quá quan tâm, thế nên nói thật:
- Bí thư Vương, dẫn đầu là Trịnh Hiểu Nam, có rất nhiều thôn dân của chúng tôi có thể làm chứng, chính hắn đánh Nhiếp lão, hơn nữa khi đó trong tay hắn còn có một con dao.
Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn đi về phía vang lên những tiếng khóc đau thương bên ngoài Tam Thanh Quan. Khi hắn đi ra ngoài Tam Thanh Quan, tiếng khóc càng vang lên lớn hơn, hắn chợt cảm thấy phẫn nộ. Từ khi sự việc xảy ra đến trước hôm nay thì hắn luôn bảo trì tâm tính bình thản, không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này. Tất nhiên hắn cũng suy xét gọi điện thoại cho cục công an, nhắc nhở bọn họ nhanh chóng phá án bắt lấy hung phạm, thế nhưng phần tử phạm tội quá kiêu ngạo, thật sự đã mất hết nhân tính.
Tuy Vương Tử Quân không thể phán đoán rốt cuộc Nhiếp Vinh Quân có vấn đề gì trong vụ vỡ đập nước hay không, thế nhưng ít nhất nhìn vào tình huống đối phương tìm đến với bố của Nhiếp Vinh Quân, hắn sẽ không tin em trai của một ông chủ tập đoàn phát triển bậc nhất thành phố La Nam và Trịnh Hiểu Nam lại chạy đến nhà Nhiếp Vinh Quân vì đòi chút tiền nợ.
Nếu như không phải để đòi nợ, như vậy sẽ là phương diện khác, mà phương diện khác đó là gì? Vương Tử Quân cũng không phải không nghĩ ra được vài thứ.
Mười người có cả nam lẫn nữ đeo khăn tang đang quỳ gối bên ngoài Tam Thanh Quan khóc lóc đau đớn bi thương làm cho gương mặt Vương Tử Quân càng trở nên nghiêm túc. Vẻ mặt Kim Điền Lạc đứng phía sau lưng Vương Tử Quân cũng cực kỳ nghiêm túc, tình cảnh như thế này thật sự làm hắn cảm thấy không ngờ. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com
Nhan Sĩ Tắc cúi đầu đi theo sau lưng Vương Tử Quân, trong lòng thầm hoảng sợ. Dù sự việc đã xảy ra, thế nhưng trách nhiệm chủ yếu không nằm lên người hắn. Ánh mắt hắn vẫn đuổi theo Vương Tử Quân, cố gắng phối hợp cho tốt với lãnh đạo vào lúc này.
Trong mắt Nhan Sĩ Tắc thì Trần Minh Tuấn gần đây là người luôn hăng hái và nắm chắc thắng lợi trong tay, giống như sự việc gì cũng không làm khó được người này. Nhưng hiện tại thì Trần Minh Tuấn giống như một con gà bại trận, nhìn bộ dạng uể oải của Trần Minh Tuấn thì Nhan Sĩ Tắc chợt sinh ra cảm giác xả giận, bình thường đối phương nói chuyện hay làm việc giống như không gì không thể hoàn thành, bây giờ mới lòi ra mặt chuột sao?
Vương Tử Quân nhìn đám người đang khóc lóc đau thương, hắn khẽ cắn môi, sau đó chậm rãi đi vào Tam Thanh Quan. Lúc này hắn rất muốn an ủi đám người đang khóc than ngoài kia, thế nhưng vào khoảnh khắc này những lời an ủi xuất hiện trong lòng lại căn bản không thể nào được nói ra khỏi miệng.
Dù Vương Tử Quân có nói ra những lời an ủi tốt đẹp và hay ho như thế nào thì có thể làm được gì? Hắn có thể làm cho người chết tỉnh lại được sao?
- Đánh người đến chết, đây không phải vụ án bình thường. Sĩ Tắc, cho các anh một ngày để bắt phần tử phạm tội về quy án.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Nhan Sĩ Tắc rồi dùng giọng lạnh lùng nói.
Nhan Sĩ Tắc nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, bí thư Vương còn sắp xếp nhiệm vụ cho mình, rõ ràng trong mắt lãnh đạo thì mình vẫn còn là người có thể sai khiến, cũng không bị vứt bỏ. Hắn vội vàng gật đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Trần Minh Tuấn thấy Nhan Sĩ Tắc không có chuyện gì xảy ra, trong lòng thầm ôm cảm giác may mắn, hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Bí thư Vương, chuyện này tôi cho rằng chỉ là đánh nhau ẩu đả thông thường, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Lúc đó tập đoàn Đống Phát muốn đầu tư một hạng mục ở huyện Dương Cương chúng tôi, thế cho nên tôi mới gọi cuộc điện thoại kia, cũng không phải vẽ đường cho hươu chạy, cũng không phải...
- Dù là lý do gì thì anh cung không có quyền lợi quấy rối tính công chính của công tác tư pháp.
Vương Tử Quân không nhìn Trần Minh Tuấn mà nói với Kim Điền Lạc:
- Anh gọi điện thoại cho Hà Tiến Chung của cục công an thành phố, để anh ấy phối hợp lực lượng của cục công an thành phố bắt bằng được kẻ hiềm nghi.
Kim Điền Lạc khẽ gật đầu rồi cầm điện thoại di ra ngoài, một lúc sau hắn đã đi đến rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi đã truyền đạt chỉ thị của ngài cho cục trưởng Hà, anh ấy đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì, ánh mắt chợt nhìn về phía bức tượng cách đó không xa.
Bầu không khí trở nên trầm mặc, bốn phía vang lên tiếng khóc than, đám người nghe thấy tiếng khóc đều nghiêm mặt, rất sợ bị người ta nhìn thấy trên mặt mình có gì đó không đúng.
Mười phút sau người Nhiếp gia đã hoàn thành lễ nghi, bọn họ rời khỏi Tam Thanh Quan, tiếng khóc xa dần, ngay cả Kim Điền Lạc cũng phải thở dài một hơi.
- Bí thư Vương, kế tiếp chúng ta...
Tuy đã có chương trình sắp xếp sẵn thế nhưng Kim Điền Lạc cũng không biết có nên tiếp tục làm theo như vậy hay không.
Lúc này Vương Tử Quân đã chậm rãi tỉnh táo trở lại, hắn nhìn bộ dạng chần chờ của Kim Điền Lạc, sau đó thản nhiên nói:
- Hôm nay chúng ta ở lại Tôn Gia Câu một đêm, mặt khác anh thông báo cho tất cả cán bộ cấp cục của toàn thành phố La Nam, bốn giờ chiều mai sẽ tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương.
Kim Điền Lạc nghe Vương Tử Quân cho ra quyết định mà không khỏi sững sờ, nếu như nói Vương Tử Quân ở lại Tôn Gia Câu nằm trong dự đoán của hắn, như vậy tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố lại là một sự việc nằm ngoài dự đoán.
Kim Điền Lạc nghĩ rằng bí thư Vương bây giờ phải dùng hết tinh lực để truy cứu chuyện lần này, không ngờ vào tình cảnh này bí thư Vương còn tâm tư tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố. Hắn chần chờ giây lát rồi nhanh chóng trầm giọng đồng ý.
Nhan Sĩ Tắc đứng bên cạnh Vương Tử Quân chợt cảm thấy trái tim kéo lên đến cổ họng, nếu như trước kia huyện Dương Cương được tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố, như vậy sẽ là một khẳng định đối với công tác của hắn, tuyệt đối là sự kiện cực kỳ có thể diện. Dù là lúc này tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương cũng là một vinh dự lớn cho hắn, thế nhưng bây giờ xảy ra vấn đề, bí thư Vương còn muốn tổ chức hội nghị ở huyện Dương Cương, rốt cuộc lãnh đạo có tính toán gì?
Nhưng Nhan Sĩ Tắc căn bản không thể phản bác kết luận của Vương Tử Quân, cũng không dám phản bác. Hắn thầm tính toán nên tổ chức hội nghị lần này như thế nào, đồng thời cũng không quên đưa mắt nhìn về phía Trần Minh Tuấn. Hắn chợt phát hiện lúc này bộ dạng của Trần Minh Tuấn thật sự uể oải hơn mình rất nhiều.
- Bí thư Vương, anh xem, bây giờ có nên nghỉ ngơi một chút không?
Đổng Trí Tân nhìn đồng hồ của mình, sau đó hắn trầm giọng đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe xong lời đề nghị của Đổng Trí Tân thì khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Huyền Chân đạo nhân đứng cách đó không xa rồi nói:
- Đạo trưởng, có câu một khách không phiền hai chủ, tối hôm nay xem như quấy rầy một phen.