Lúc này trong lòng Dương Vân Binh giống như bắt lửa, cặp mắt gần đây cực kỳ sắc bén chợt biến thành mờ mịt không chút ánh sáng. Trà trộn trong quan trường thì làm việc cần phải tuân theo chuẩn tắc là lãnh đạo có đồng ý hay không, có vui vẻ hay không, có thỏa mãn không. Dương Vân Binh tất nhiên hiểu rõ điều này, lần này hắn xem chừng đã chọc giận cả hai vị lãnh đạo huyện ủy, việc cấp bách lúc này chính là hắn muốn vãn hồi thế cục.
Dương Vân Binh biết rất rõ tích cách của bí thư Tôn, anh Tôn thường làm cho người ta khó thể cân nhắc, những u oán trong lòng lão thường đến rất bí mật, dù bùng sóng trong lòng thì biểu hiện cũng chỉ là tảng băng ngầm, vì thế mới đáng sợ. Anh phải cố gắng tiến lên nắm bắt manh mối, nếu không đợi đến lúc bí thư nổi nóng, anh còn chưa phát hiện ra, khi đó anh cũng sắp xong đời.
Dương Vân Binh nghĩ lại những gì đã đối xử với Vương Tử Quân mà hận không thể cho mình hai tát, mình và Vương Tử Quân thật sự không có chút quan hệ gì, không phải vì nịnh bợ Lâm Giang Hà sao? Lẽ ra thì trên quan trường sẽ không ai chịu ôm đồ sứ sống để rồi đổ vỡ, Vương Tử Quân kia còn trẻ, cũng không ra tay theo kiểu thông thường, sau lưng nhất định là có chỗ dựa, chính mình thông minh một đời mà hồ đồ trong khoảnh khắc vậy sao? Bây giờ thì tốt, chính mình bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
- Tút, tút, tút...
Sau khi nghe chuông điện thoại vang lên, trưởng phòng Dương đang cực kỳ hối hận lại càng bức bối, hắn tức giận alo một tiếng, chợt nghe thấy trong điện thoại vang lên âm thanh của Lâm Giang Hà:
- Anh Dương, lần này là em làm liên lụy đến anh...
"Con bà nó, mày hiểu vậy là được rồi!"
Trưởng phòng Dương tuy cảm thấy rất bức bối nhưng việc đã đến nước này thì cũng không còn lời nào để nói.
- Anh Dương, hai vị lãnh đạo huyện cũng chỉ có chút tức giận, cũng không suy xét xử lý vấn đề của anh. Anh nghe tôi nói này, anh nên sớm cho ra hoạt động, tranh thủ thời gian xử lý khoan dung, mặt khác...
Lâm Giang Hà nói đến đây thì dừng lại một chút:
- Ý kiến của Vương Tử Quân rất quan trọng với huyện ủy, không bằng anh Dương cúi thấp đầu, bàn bạc kỹ hơn...
Lâm Giang Hà nói xa nói gần nhưng ý nghĩa lời nói lại rõ ràng.
Dương Vân Binh rơi vào trầm tư, dù hắn là tâm phúc của chủ tịch huyện, nhưng không phải nguồn vui của bí thư Tôn, nếu lỡ may bị bí thư Tôn nắm tóc không bỏ qua, như vậy hậu quả sẽ chẳng thể lạc quan.
- Hàn Tín còn có thể chịu nhục chui qua háng, mình là Dương Vân Binh sao không thể? Dù là thế nào thì mình cũng phải qua cửa ải này, nhưng Vương Tử Quân, thế nào cũng có ngày...
Trưởng phòng Dương chợt bùng ra ý nghĩ ác độc, hắn mở sổ thông tin, sau dó tìm được số điện thoại của Vương Tử Quân rồi gọi đến.
Triệu Tứ Dược ngồi trong phòng làm việc của Triệu Liên Sinh, hắn vừa hút thuốc vừa nói:
- Chủ tịch, kinh phí chỗ chúng tôi không thể kéo dài được nữa, trước mắt ngay cả tiền xăng cũng không còn, anh không thể để chúng tôi dùng nước thay xăng đấy chứ?
Triệu Liên Sinh không nói lời nào nhìn vị huynh đệ kết bái của mình, trong lòng thầm nghĩ, cậu nói như vậy có chút khoa trương, tối hôm trước còn đang đánh bài ăn tiền hào hứng, nào có làm quái gì? Cậu nói mình không còn tiền xăng, nói ra ai tin? Nhưng hắn cũng có chút cảm động, đối phương đến đây để giúp mình, cho mình một cái cớ để gây áp lực cho Vương Tử Quân.
Sau khi hiểu được tâm tư của Triệu Tứ Dược thì Triệu Liên Sinh cười ha hả nói:
- Tứ Dược, khó khăn của cậu cứ nói cho tôi, đợi bí thư Vương quay về, tôi sẽ phản ánh với anh ấy.
- Cám ơn chủ tịch Triệu.
Triệu Tứ Dược cười ha hả, sẽ không tiếp tục dây dưa trên vấn đề này, hắn mở miệng nói:
- Chủ tịch, Cát Gia Truân hôm nay thịt một con dê, anh em chúng ta đến chung vui chứ?
- Tứ Dược, mình cậu đi thôi, trước mắt cơ quan có hơi rối, tôi đi không thích hợp, nếu người ta bắt gặp lại cho rằng chúng ta có tính toán.
- Cốc, cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, ủy viên tổ chức Lý Thu Na cười đi đến:
- Chủ tịch Triệu, anh có gì bận không?
Lý Thu Na thật ra là một cán bộ từ phòng tổ chức xuống tạm giữ chức, vốn có mang theo sắc thái rèn luyện, hơn nữa nàng lại là người rất quyến rũ và xinh đẹp, không ai lại không thích những người đẹp bao giờ. Vì thế những năm này Lý Thu Na phát triển rất khá ở xã Tây Hà Tử, hơn nữa nàng cũng khá giỏi đối nhân xử thế, nói cười hi ha, có thể giả ngây giả dại, thật thật giả giả, lại lợi dụng đầy đủ ưu thế của mỹ nhân. Dù nàng đứng trước mặt Triệu Liên Sinh thì cũng luôn tự tin, nhưng sau khi Vương Tử Quân nắm bắt Lưu Căn Phúc thì thái độ của nàng có chút không rõ ràng.
Triệu Liên Sinh nhìn thấy tất cả bằng mắt nhưng lại hận trong lòng, hắn thầm nghĩ, đây không khác gì loại phụ nữ hổ báo. Khi Vương Tử Quân cường thế sao cô không chạy sang? Nhưng hắn cũng hiểu mục đích Lý Thu Na tìm đến mình, đó là người phụ nữ này có quan hệ không tệ với phó phòng tổ chức Lâm Giang Hà, mà Lâm Giang Hà đã thông qua trưởng phòng tài chính Dương Vân Binh để bóp cổ Vương Tử Quân, chỉ sợ cô nàng cũng có tác dụng không nhỏ trong sự việc lần này.
- Cũng không có việc gì bận cả, ủy viên Lý, đến đây, mời ngồi.
Triệu Liên Sinh cười nói.
Triệu Tứ Dược rất có ánh mắt, hắn vội vàng đứng lên nói:
- Chủ tịch, tôi bên kia còn có việc, tôi xin đi trước.
Triệu Liên Sinh cũng không giữ Triệu Tứ Dược ở lại, chỉ phất tay cho qua.
Khi Triệu Tứ Dược đi ra thì Lý Thu Na mới hổn hển nói:
- Chủ tịch Triệu, nói ra tôi cũng ngại xấu hổ, thiếu nợ tiền bồi dưỡng cán bộ thanh niên, người ta mỗi ngày đều gọi điện thoại đến, tôi sợ đến mức không dám bắt máy, đau cả đầu. Theo tôi thấy thì Trác Trường Vĩ này làm trưởng ban tài chính thật sự không xứng với chức vụ, nếu tiếp tục như vậy thì tôi nào còn có thể công tác được nữa?
Triệu Liên Sinh nhìn thấy người phụ nữ kia với bộ dạng đầy tức giận thì trong lòng không khỏi kích động, thầm cười lạnh, trước mắt là lúc mình đấu với Vương Tử Quân đến mức nước sôi lửa bỏng, đúng lúc người phụ nữ này lại đến nịnh bợ mình.
- Ủy viên Lý, tôi hiểu tâm tình của cô, trước hết cô cứ giải thích cho phòng tổ chức biết, nếu không được thì xuất hóa đơn tạm đi.
Triệu Liên Sinh hít vào một hơi thuốc, sau đó bóp nát đầu thuốc rồi dùng giọng chậm rì rì nói.
Lý Thu Na nhìn bộ dạng cố làm ra vẻ của Triệu Liên Sinh, trong lòng thầm mắng, nhưng hôm nay nàng đến đây cũng có mục đích, thế nên nàng cũng không muốn đi đường vòng với đối phương, nàng dứt khoát nói:
- Bí thư Vương dù sao cũng còn trẻ, khi bổ nhiệm đồng chí Trác Trường Vĩ làm trưởng ban tài chính thì tôi vốn đã không đồng ý, bây giờ chủ tịch Triệu xem, ban tài chính xã đã thành bộ dạng gì rồi? Chủ tịch Triệu, anh cũng phải vì đám lãnh đạo xã chúng tôi, không thể cho hắn ta làm việc tùy ý như vậy được, nếu không biết thế nào để hoàn thành công tác?
- Ừ, Thu Na, nếu như Trường Vĩ không thích hợp, cô nói xem ai làm trưởng ban tài chính thì phù hợp hơn?
Người phụ nữ kia đã nói trắng ra như vậy, Triệu Liên Sinh cũng không đi đường vòng mà nói thẳng.
- Chủ tịch, anh thấy Lâm Giang Luân thế nào?
Lý Thu Na nói đến đây thì trong cặp mắt híp bùng lên vài luồng sáng.
Cho Lâm Giang Luân làm trưởng ban tài chính? Đúng là chỉ có cô mới nghĩ ra được. Nếu để cho Lâm Giang Luân làm trưởng ban tài chính, chẳng phải đang tự tát lên mặt mình sao? Truyện được copy tại TruyenGG
- Ha ha ha, Lâm Giang Luân cũng là một mầm mống tốt, cứ cho anh ấy tiếp nhận đi.
Dù Lâm Giang Luân không phải là người của mình, nhưng sau khi xem xét lợi hại thì Lý Thu Na vẫn đồng ý với lời đề nghị của Lý Thu Na.
Triệu Liên Sinh sảng khoái đồng ý làm cho Lý Thu Na rất vui, thật ra nàng cũng không ôm hy vọng gì lớn, thế cho nên lúc này cười khúc khích nói:
- Chủ tịch, trưởng phòng Lâm rất muốn dùng cơm với anh, anh xem khi nào thì có thể bớt chút thời gian rảnh?
Triệu Liên Sinh đã sớm muốn kết giao với nhân vật thực quyền như Lâm Giang Hà, bây giờ nghe Lý Thu Na nói đối phương có lời mời, hắn dùng giọng sảng khoái nói:
- Ủy viên Lý, sao có thể nói như vậy được? Trưởng phòng Lâm là lãnh đạo, tôi nên mời cơm anh ấy mới phải, cô xem khi nào trưởng phòng Lâm rảnh rỗi, tôi sẽ luôn chờ sự triệu hoán của tổ chức.
Khi hai người đang nói cười vui vẻ thì chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn làm việc của Triệu Liên Sinh chợt vang lên, Triệu Liên Sinh tranh thủ thời gian nghe máy, sau khi nghe được âm thanh từ đầu dây bên kia thì vẻ mặt hắn chợt biến đổi.
- Cộp!
Triệu Liên Sinh cúp điện thoại.
Thấy vẻ mặt Triệu Liên Sinh trở nên khó coi, Lý Thu Na thầm nghĩ, vẻ mặt người này sao giống như trời tháng sáu vậy nhỉ? Mới đó đã biến đổi, giống như cha mẹ chết không bằng.
- Chủ tịch Triệu, làm sao vậy?
Triệu Liên Sinh trầm ngâm một chút rồi dùng giọng u oán nói:
- Bí thư Vương đã nã pháo với trưởng phòng Dương trên hội nghị kinh tế toàn huyện, vừa rồi là đối phương của phòng tài chính, nói rằng tiền di dời tháng này và tháng sau đều đã chuyển vào tài khoản của xã.
Lý Thu Na vừa nghe nói như vậy thì gương mặt nhộn nhạo nụ cười như mùa xuân đến đã biến mất, giống như có một khúc xương mắc nơi cuống họng. Nàng hiểu, tất cả mọi thứ mà mình bày ra cũng không cần phải làm nữa rồi.