Bí Thư Trùng Sinh

Chương 824

Nguyễn Chấn Nhạc tỏ ra có chút tiếc nuối, hắn lắc đầu nói:

- Bí thư Vương cứ bận rộn, có lẽ là do tôi hẹn ước quá muộn, nếu không thì chúng ta đã có cơ hội nói chuyện với nhau vài lời rồi. Thôi được, lần sau nếu có cơ hội thì hai chúng ta lại tiếp tục tâm sự.

Hai người nói chuyện với nhau đều nở nụ cười, Nguyễn Chấn Nhạc buôn chuyện hai câu với Vương Tử Quân, sau đó hắn tươi cười nói:

- Bí thư Vương, trước tiên tôi phát lời mời với anh, tháng mười năm nay hội nghị xúc tiến thương mại toàn quốc sẽ được tổ chức ở thành phố Đông Bộ, kính xin ngài đến tham gia.

"Hội nghị xúc tiến thương mại toàn quốc?"

Vương Tử Quân thầm lắp bắp kinh hãi, hắn biết hội nghị có lực ảnh hưởng rất lớn này, hơn nữa còn có ấn tượng rất sâu sắc. Dưới tình huống bình thường thì hội nghị xúc tiến thương mại sẽ được tổ chức ở tỉnh thành, bây giờ lại chuyển sang thành phố Đông Bộ, không thể không thừa nhận Nguyễn Chấn Nhạc là người có năng lượng cực đại.

Tuy Vương Tử Quân rất muốn giữ vững bình tĩnh, thế nhưng hắn cũng không tự chủ được phải cảm thấy ghen ghét với Nguyễn Chấn Nhạc. Thật sự là quan hệ rộng là quá tốt, Nguyễn Chấn Nhạc có thể kéo hội nghị kia về thành phố Đông Bộ, chưa nói đến những vấn đề gì khác, chỉ riêng hội nghị kia đã là một thành tích rất lớn, có thể dùng nó để khoe khoang với người khác.

- Chúc mừng, chúc mừng, đến khi hội nghị xúc tiến thương mại được tổ chức ở thành phố Đông Bộ thì tôi sẽ đến chúc mừng.

Vương Tử Quân lộ ra nụ cười mừng rỡ nói:

- Bí thư Nguyễn, không thể không nói ngài đã làm ra một chuyện cực kỳ tốt cho thành phố Đông Bộ.

- Ha ha, bí thư Vương quá khen như vậy cũng làm cho tôi cảm thấy đỏ mặt. Hội nghị lần này sở dĩ được tổ chức ở thành phố Đông Bộ hoàn toàn là sự cố gắng của tỉnh ủy khối chính quyền tỉnh và cán bộ thành phố Đông Bộ, tôi cũng không dám tự nhận công.

Nguyễn Chấn Nhạc nói, trên mặt lộ ra nụ cười khiêm tốn.

- Bí thư Nguyễn, bí thư Nhất Phong mời anh đến gặp mặt.

Khi hai người Vương Tử Quân đang nói chuyện với nhau, thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ chợt đi đến nói.

Sau khi nghe được lời của Quan Vĩnh Hạ thì Nguyễn Chấn Nhạc vội vàng nói:

- Bí thư Vương, tôi đi trước đây, sau này có dịp sẽ trò chuyện nhiều hơn.

Vương Tử Quân khoát tay với Nguyễn Chấn Nhạc, tỏ ý đối phương cứ nhanh chân đi gặp lãnh đạo, không cần quan tâm đến mình. Quan Vĩnh Hạ bắt chuyện vài câu với Nguyễn Chấn Nhạc cũng nhìn thấy Vương Tử Quân, hắn cũng không nói thêm điều gì với Vương Tử Quân, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Vương Tử Quân khẽ cười rồi gật đầu với thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, sau đó hắn đưa mắt nhìn Nguyễn Chấn Nhạc và Quan Vĩnh Hạ chầm chậm bỏ đi nhưng không quên ân cần thăm hỏi lẫn nhau, trong lòng hắn vẫn nghĩ về hội nghị xúc tiến thương mại sẽ tổ chức ở thành phố Đông Bộ. Đúng lúc này chợt có người dùng giọng hâm mộ nói:

- Không bao lâu nữa trong tỉnh Sơn Nam chúng ta sẽ xuất hiện một vị lãnh đạo mới.

Tuy người mở miệng cũng không nói đích danh là ai, thế nhưng đám người bốn phía đều hiểu vấn đề, trong mắt một số người còn lộ ra vẻ ghen ghét.

Vương Tử Quân khẽ cười cười, sau đó hắn đi về phía phòng làm việc của bí thư Lưu Truyền Thụy. Sau khi được thư ký giúp đỡ gõ cửa phòng làm việc của bí thư Lưu, Vương Tử Quân đi vào thấy Lưu Truyền Thụy đang ngồi chờ mình sau bàn làm việc.

- Bí thư Tử Quân, đến chỗ này của tôi cũng đừng nên khách khí, mời cậu ngồi.

Lưu Truyền Thụy khẽ khoát tay áo chặn lời của Vương Tử Quân, sau đó lão dùng giọng tùy ý nói.

Tuy trước đó Vương Tử Quân có chút xích mích với phó bí thư Lưu Truyền Thụy, thế nhưng hắn biết rõ lúc này Lưu Truyền Thụy vẫn là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, vẫn là lực lượng mạnh mẽ mà minh cần nương nhờ. Lúc này hắn cười cười nói:

- Vừa nghe nói ngài triệu kiến thì tôi cảm thấy cực kỳ bồn chồn, vừa rồi tôi đã làm kiểm điểm trên hội nghị kinh tế toàn tỉnh, bây giờ thậm chí vẫn còn nhớ những lời mình vừa mới nói ra, hay là tôi tiếp tục làm kiểm điểm? Đỡ cho ngài mở miệng dạy bảo một lượt nữa.

- Được rồi, đừng nói nhiều ở phòng của tôi, cậu ngồi xuống đi.

Lưu Truyền Thụy khoát tay chặn lời của Vương Tử Quân, lão nói với gương mặt tràn đầy nụ cười.

Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Lưu Truyền Thụy, bộ dạng cực kỳ quy củ chờ bí thư Lưu cho ra lời dạy bảo. Lưu Truyền Thụy nhìn bộ dạng thành thật của Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt lại hòa ái hơn một chút. Nhưng trong lòng lão biết rõ, vị bí thư thị ủy trẻ tuổi kia không hề thành thật như những gì biểu hiện vào lúc này.

- Tử Quân, cháu trai khi nào thì được trăm ngày? Tôi nói cho cậu biết, tôi đã chuẩn bị xong lễ vật, cậu nếu không nói cho tôi biết, đừng trách tôi trở mặt cho cậu biết tay.

Lưu Truyền Thụy cũng không nói chuyện công tác, lão mỉm cười dùng giọng hòa ái hỏi việc gia đình của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân thấy Lưu Truyền Thụy bày ra bộ dạng trưởng bối thì nụ cười trên mặt càng tươi sáng:

- Sắp xếp vào ngày hai mươi bốn tháng tám, các cụ đều coi trọng lịch âm, nghe nói khi quyết định còn mời chuyên gia xem xét qua.

- Ha ha, ông nào mà chẳng thương cháu, chính tôi cũng có cảm nhận của riêng mình. Ví dụ như hai tiểu tử nhà tôi, tôi nhìn thấy chúng thì không mở miệng dạy bảo một chặp sẽ cảm thấy không thoải mái, thế nhưng cháu gái nghịch ngợm thì tôi lại cảm thấy vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy cháu thì đã thấy vui rồi.

- Bí thư Lưu, xem ra tôi ở bên cạnh ngài có hơi lâu, thế nên mưa dầm thấm đất, quen luôn cả thói quen của ngài. Bây giờ tôi nhìn thấy tiểu tử kia thì thật sự chỉ muốn mở miệng dạy bảo mà thôi.

Vương Tử Quân vốn nói theo lời của Lưu Truyền Thụy, thế nhưng nói lời cuối cùng lại bùng ra chút cảm xúc.

- Cậu đấy, cũng không nên đổ hết trách nhiệm lên người tôi, nếu không tôi sẽ nói cho lão lãnh đạo biết, sẽ cho cậu biết tay.

Lưu Truyền Thụy nói đến đây thì chợt cảm khái nói;

- Tử Quân, thời gian không buông tha cho con người, mới chớp mắt mà cậu đã làm cha, lần sau gặp lại không biết tôi đã già thế nào rồi.

Lãnh đạo có thể nói chính mình già đi, thế nhưng cấp dưới tuyệt đối không được nói lãnh đạo của mình già lão. Biết đâu lãnh đạo sẽ không có bất kỳ biểu hiện gì, thế nhưng dù thế nào thì trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Vương Tử Quân càng hiểu rõ về phương diện này, thế cho nên hắn cười nói:

- Bí thư Lưu, bây giờ ngài vẫn còn rất khỏe mạnh, cũng không nên lười biếng vứt bỏ quang gánh, tỉnh Sơn Nam chúng tôi còn mong chờ vào sự lãnh đạo của ngài.

Vương Tử Quân nói những lời này lam cho nụ cười trên mặt Lưu Truyền Thụy càng tươi sáng thêm vài phần, tỉnh Sơn Nam còn mong chờ sự lãnh đạo của ngài, đây là câu nói cầu chúc Lưu Truyền Thụy tiến lên vị trí đứng đầu tỉnh ủy Sơn Nam của Vương Tử Quân. Tuy đây chỉ là một câu cầu chúc, thế nhưng Lưu Truyền Thụy nghe vào tai lại cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.

- Tỉnh Sơn Nam phát triển cần sự chỉ đạo lèo lái của bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch, tôi cũng chỉ là một người tham mưu mà thôi, nói chung là đứng bên cạnh gõ vài tiếng trống cổ vũ.

Lưu Truyền Thụy nói một câu khiêm tốn, sau đó cười nói:

- Năm xưa khi tôi bằng tuổi cậu thì đang công tác ở huyện Dương Cương, mới đó mà ba mươi năm đã qua, những ông bạn già cùng chung chiến tuyến năm xưa bây giờ cũng không còn nhiều người ở trên cương vị.

Lưu Truyền Thụy nói đến đây thì giống như chìm đắm trong ký ức của mình:

- Năm xưa tôi cũng không có điều kiện tốt như cậu bây giờ, không phải ngày nào cũng xã giao cơm ngon tiệc tùng hào hoa. Tôi nhớ năm đó tết đến, đám người chúng tôi thèm ăn chịu không nổi, thế là lén bắt một con gà mang đi luộc, ăn mà miệng dính đầy dầu mỡ nhưng cực kỳ ngon miệng, sau này dù ăn bất cứ thứ gì cũng chưa từng tìm lại được cảm giác như năm xưa.

Lưu Truyền Thụy nói đến những lời này thì trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, Vương Tử Quân cũng phối hợp nở nụ cười, thế nhưng trong lòng chợt xuất hiện một chút cảnh giác.

Trong quan trường có một hiện tượng rất kỳ quái: Quan nhỏ có thể tùy ý vung tay vỗ bàn nổi giận, thế nhưng quan càng lớn thì tính tình càng bình thản, nói chuyện che đậy cực kỳ kín đáo. Đến cấp bậc của Lưu Truyền Thụy thì mỗi câu mỗi chữ cho dù chỉ là những lời huyên thuyên thì trên cơ bản cũng không phải là nói nhảm. Hơn nữa với suy nghĩ hiện tại của Lưu Truyền Thụy, vẫn chưa đến mức nhàn rỗi nói với anh về những chuyện cũ năm xưa và độ tuổi của chính mình.

Lúc này Lưu Truyền Thụy hào hứng kể chuyện cũ cho mình, rốt cuộc là có mục đích gì? Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, thế là hắn nghĩ đến tình huống mỗi năm Lưu Truyền Thụy đều xuống nông thôn một lần.

- Ăn một bữa cơm gà thật sự là quá đã nghiền.

Lưu Truyền Thụy dùng giọng cảm khái nói, giống như lão lại được cảm nhận dư vị thơm ngon năm xưa, sau đó nói tiếp:

- Còn trẻ công tác luôn dễ xúc động, bữa cơm hôm đó thật sự sướng miệng, thế nhưng hậu quả rất nghiêm trọng.

- Chúng tôi cho rằng làm việc kín kẽ như trời, không ngờ vẫn bị người ta phát hiện ra.

Lưu Truyền Thụy nói đến đây thì đưa mắt nhìn Vương Tử Quân:

- Chuyện này đối với thời đại các cậu thì căn bản chẳng là gì lớn, thế nhưng đặt vào hoàn cảnh năm xưa thì thật sự là chuyện lớn bằng trời.

Vương Tử Quân dù chưa từng trải qua niên đại kia, thế nhưng hắn đã từng được cha mẹ kể cho nghe, tuy vậy hắn cũng không đáp lời, chỉ chờ Lưu Truyền Thụy nói tiếp.

- Khi đó chúng tôi thật sự rất bàng hoàng, vì chuyện này được chứng thực thì chúng tôi sẽ bị xử phạt, hơn nữa lúc đó tôi lại đến thời điểm quan trọng, sắp được điều động.

Lưu Truyền Thụy lấy ra một điếu thuốc, sau đó châm lửa hít vào một hơi rồi nói tiếp:

- Khi đó tôi thật sự căm hận chính mình, thế nhưng sự việc đã xảy ra, cũng không thể nào móc họng nhổ hết thịt gà ra được.

- Khi tôi đang cảm thấy cực kỳ buồn rầu thì có người đứng lên nhận lấy tất cả tội lỗi vào người mình, vì thế mà sự việc mới có chuyển biến, vận mệnh của tôi cũng có chuyển biến, đi sang một quỹ tích khác.

Lưu Truyền Thụy không nói rõ người kia là ai, thế nhưng Vương Tử Quân thầm hiểu rõ đó là người nào. Lúc này hắn càng hiểu mục đích Lưu Truyền Thụy gọi mình đến đây lần này, thế nhưng sự kiện lần này có chuyển biến được sao?

"Chỉ cần mình lui, như vậy chút va chạm giữa mình và Lưu Truyền Thụy ở thời điểm trước đó sẽ được cải thiện mạnh mẽ, điều này có thể nói là cực kỳ tốt đẹp đối với tình cảnh của mình cần trợ lực trên tỉnh. Thế nhưng nếu mình lui, cái chết của Nhiếp Vinh Quân sẽ mãi mãi không bao giờ được đưa ra ánh sáng!"

Vương Tử Quân nghĩ đến vẻ mặt bi phẫn của đám người Nhiếp gia khi đưa tang người thân, nghĩ đến vẻ mặt cố chấp của Giang Tiểu Vinh, thế là hắn chợt cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khẽ nói:

- Bí thư Lưu, dù những gì xảy ra trước kia có nhiều khổ sở thế nhưng cũng là một phần tài phú khó có được, chúng tôi cần phải chú tâm học hỏi các ngài.

Lưu Truyền Thụy nhìn Vương Tử Quân, hai mắt chậm rãi híp lại, thế nhưng vẻ mặt lại không chút biến đổi. Sau khi trầm ngâm một lát thì lão cười nói:

- Tử Quân nói không sai, những gì chúng tôi trải qua năm xưa, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy cực kỳ có hương vị.

- Được rồi, cũng không thể để cho những người trẻ tuổi như cậu cứ mãi chìm đắm trong ký ức của những người già chúng tôi. Hôm nay cậu đại biểu cho thành phố La Nam lên đài chủ tịch phát biểu vài lời, điều này chứng tỏ bí thư Nhất Phong rất không hài lòng về hiện trạng phát triển kinh tế trong tỉnh. Thành phố La Nam thật sự có nhiều lý do khách quan, địa hình hiểm yếu, núi cao sông sâu, nông dân nghèo khổ, thế nhưng chúng ta cũng không phải cứ chú tâm vào những lý do như vậy.

Lưu Truyền Thụy nói vài câu về hiện trạng kinh tế của thành phố La Nam, sau đó lại hào hứng hỏi Vương Tử Quân về quy hoạch tổng quan về phát triển kinh tế ở thành phố La Nam, cũng đưa ra vài ý nghĩ của mình trên những phương diện then chốt.

Một giờ cứ trôi qua như vậy, khi thư ký đến nhắc nhở bí thư Lưu Truyền Thụy vẫn còn nhiệm vụ tiếp đãi vào giờ cơm trưa, Lưu Truyền Thụy mới cười ha hả tiễn chân Vương Tử Quân ra khỏi phòng làm việc của mình.

Nhìn vào nụ cười tươi hớn hở của Lưu Truyền Thụy, có thể thấy Lưu Truyền Thụy giống như đang rất hài lòng với Vương Tử Quân. Thế nhưng Vương Tử Quân lại biết rõ tâm lý của bí thư Lưu, cũng hiểu khoảng cách giữa mình và bí thư Lưu Truyền Thụy đã càng ngày càng xa.

Hai người Vương Tử Quân và Lưu Truyền Thụy cũng không ai nhắc đến sự kiện Trịnh Khiếu Nam, thế nhưng hai bên đều hiểu rõ ý nghĩ của đối phương. Tuy Lưu Truyền Thụy biểu hiện không nói gì thêm, thế nhưng Vương Tử Quân hiểu rõ ràng, Lưu Truyền Thụy sẽ tuyệt đối không bình tĩnh tự nhiên giống như những biểu hiện vừa rồi.

Vương Tử Quân khẽ thở dài một hơi, hắn đi xuống khu văn phòng tỉnh ủy. Dù hắn cảm thấy phiền não vì sự việc liên quan đến mối quan hệ với Lưu Truyền Thụy, thế nhưng hắn lại cảm thấy mình không làm gì sai.

Nếu như thời gian quay ngược lại, trở lại thời điểm khi còn ở trong phòng làm việc của Lưu Truyền Thụy, Vương Tử Quân tin tưởng mình vẫn sẽ làm như vậy, sẽ làm việc nghĩa không chùn bước. Làm quan trong chốc lát, làm người cả đời, Vương Tử Quân quyết không cho phép mình vì chút lợi ích tức thời mà bôi đen lương tâm của mình.

- Bí thư Vương, bây giờ chúng ta đi đâu?

Đổng Trí Tân khẽ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi nói.

Vương Tử Quân nhìn nhìn trời, hắn khẽ nói:

- Các anh đi tìm chỗ dùng cơm đi, tôi đi làm chút chuyện.

Đổng Trí Tân tất nhiên hiểu Vương Tử Quân nói cần đi xử lý chút chuyện là có ý gì, thế là hắn nói hai câu với lái xe rồi cười nói:

- Bí thư Vương, hai người chúng tôi đi dùng cơm, ngài có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho chúng tôi.

Vương Tử Quân nhìn hai người Đổng Trí Tân bỏ đi, hắn càng có thêm nhiều hảo cảm với Đổng Trí Tân. Tuy Đổng Trí Tân đã có tuổi, thế nhưng người này lại cực kỳ hiểu ý. Hắn leo lên chiếc xe số một thị ủy La Nam, hắn có chút trầm ngâm, sau đó lái xe về phía khu nhà quân khu.

Khi công tác càng thêm bận rộn thì cơ hội để Vương Tử Quân đến thăm Trương lão gia tử là rất ít, bây giờ đúng lúc có cơ hội, hắn nhân tiện đến thăm Trương lão gia tử và dùng bữa cơm, đây là ý kiến không tồi.

Trên đường đi Vương Tử Quân không thể không gọi điện thoại cho Trương Lộ Giai, thế nhưng cuối cùng hắn lại bấm nút tắt. Hắn là người đứng đầu một phương, hắn biết rõ hành tung của mình bây giờ luôn nằm trong tầm ngắm của người hữu tâm, nếu hắn không quản tốt dây lưng quần của mình, chỉ sợ sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Khi xe của hắn vào khu nhà quân khu, không biết có phải tác dụng của biển số xe số một thị ủy La Nam hay không, cảnh vệ cũng không xem xét giấy tờ của hắn, trực tiếp cho hắn lái xe vào bên trong.

Vương Tử Quân đi vào trong nhà của Trương lão gia tử, đập vào mắt hắn vẫn là màu xanh tươi tốt, khu vườn có nhiều loại rau xanh, có cà chua đỏ, giàn nho xanh rờn, càng làm cho sân nhà tăng thêm nhiều phần sức sống.

Trương lão gia tử cũng không ở trong sân, Vương Tử Quân gọi vài tiếng rồi đi vào phòng khách. Nhưng hắn đi đến phòng khách cũng không thấy bóng dáng Trương lão gia tử, chỉ có nửa quả dưa hấu để lại, chứng minh chủ nhân của căn nhà đi chưa quá lâu.

Sau khi gọi hai tiếng mà không ai trả lời, Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng khách, hắn chuẩn bị ra ngoài chờ thêm một lát. Đúng lúc này hắn nghe thấy âm thanh xào rau trong nhà bếp, hắn không khỏi đi về phía nhà bếp.

Vương Tử Quân khẽ đẩy rèm nhà bếp, hắn đang định lên tiếng thì thấy Trương Lộ Giai đang đeo tạp dề, nàng đang xào rau, rất có bộ dáng của một người phụ nữ tề gia nội trợ.

Vương Tử Quân chợt cảm thấy bùng lên xúc động, hắn đi đến sau lưng Trương Lộ Giai, dùng một tay kéo người phụ nữ này vào lòng mình. Trương Lộ Giai đầu tiên cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, sau đó nàng cảm nhận được người ôm mình là ai, nàng khẽ véo tay Vương Tử Quân rồi sẳng giọng nói:

- Mau buông ra, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào sao?

Vương Tử Quân không chịu buông ra, hắn cố ý ôm chặt Trương Lộ Giai giống như một đứa bé cố chấp;

- Tôi không buông, để xem chị có thể làm gì tôi.

- Ông đi mua nước tương, sẽ quay về ngay đấy.

Trương Lộ Giai nở nụ cười ngọt ngào, nàng cũng không phải không muốn cho Vương Tử Quân ôm mình.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt Trương Lộ Giai, hắn không nhịn được phải nói:

- Ông đến cũng không sợ.

Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa tay vuốt ve Trương Lộ Giai, môi cũng kề lên cổ nàng.

- Giai Giai, nước tương đến đây.

Khi Vương Tử Quân tỏ ra động tình thì âm thanh của Trương lão gia tử chợt vang lên.

Trên bàn đá dưới dàn nho có vài món thức ăn, còn có vài món rau xào của Trương Lộ Giai, tất cả trở thành thứ Trương lão gia tử dùng để chiêu đãi Vương Tử Quân.

- Tử Quân, cậu đã lâu rồi chưa đến chỗ này của tôi dùng cơm, nếm thử món dưa chuột này xem, tuyệt đối ngon hơn dưa ngoài chợ nhiều.

Trương lão gia tử vẫn cởi mở như trước, thế nhưng mái tóc bạc đã dần thưa đi.

Dưới sự nhiệt tình chiêu đãi của Trương lão gia tử, Vương Tử Quân vừa ăn vừa cười nói:

- Ông Trương, cháu cũng muốn đến chỗ ngài, thế nhưng thật sự có chút thoát thân không được. Khoảng thời gian này thật sự cháu có hơi bận.

Trương Lộ Giai ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, nàng nhìn ông và Vương Tử Quân chậm rãi nói chuyện với nhau, trong lòng không khỏi thầm mắng Vương Tử Quân da mặt dày hơn so với trước kia, thiếu chút nữa đã bị ông bắt gặp trong nhà bếp. Chính mình bây giờ còn cảm thấy ngại ngùng, thế mà hắn lại coi như không có việc gì xảy ra.

- Tử Quân, anh Vương gọi điện thoại cho tôi, nói là hai ngày nữa sẽ là trăm ngày cho con cậu. Tôi nói cho cậu biết, lần này dù thế nào tôi cũng phải đến tham gia náo nhiệt mới được.

Trương lão gia tử nói đến điều này thì dùng giọng cảm khái nói:

- Mới đó mà chúng tôi đã lên đến chức cụ rồi.

Vương Tử Quân nghe lời nói của Trương lão gia tử, hắn cảm nhận được sự thương cảm của ông cụ, thế là cười cười nói:

- Ông Trương, làm cụ thì tính là gì, với sức khỏe của các ngài có khi lại được làm kị ấy chứ?

- Ha ha ha.

Lời nói của Vương Tử Quân rõ ràng là chạm vào đáy lòng Trương lão gia tử, lão vừa cười vừa chỉ vào Vương Tử Quân nói:

- Tiểu tử cậu là bí thư thị ủy chủ trì một phương, thế mà vẫn ăn nói như vậy.

Dù không quá tin tưởng vào lời nói của Vương Tử Quân thế nhưng tâm tình của Trương lão gia tử vẫn khá hơn khá nhiều, sau khi cùng uống một ít rượu với Vương Tử Quân thì lão cười nói:

- Tử Quân, cậu có biết Nguyễn Chấn Nhạc không?

Thật không ngờ Trương lão gia tử lại nhắc đến Nguyễn Chấn Nhạc, Vương Tử Quân không khỏi có chút sững sốt, sau đó mới khẽ nói:

- Đã có vài lần gặp mặt.

- Đứa bé kia rất tốt, cậu nên làm tốt quan hệ với nó, sẽ không có gì bất lợi với cậu.

Trương lão gia tử nói đến đây thì trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt:

- Nếu muốn thuận gió phát triển thì đây chính là cơ hội.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương lão gia tử, trong lòng chợt nghĩ đến những lời nói của Mạc gia, thế là một chút cảm xúc hiện lên trong đáy lòng.

"Thuận gió phát triển sao?"

- Ông Trương, bây giờ cháu cảm thấy mình có hơi yếu, nếu như gió quá lớn, chưa lấy được thứ gì tốt thì sợ rằng đã bị đánh gãy xương rồi.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói.

Trương lão gia tử luôn nhìn về phía Vương Tử Quân, lúc này ánh mắt có hơi đục chợt phát sáng, thế nhưng luồng sáng chỉ duy trì được một lát, sau đó nhanh chóng biến mất.

- Tử Quân, có câu đi theo số đông không bị đánh, cậu có biết không?

Vương Tử Quân hiểu rõ tâm tư của Trương lão gia tử, nào không rõ ông cụ đang chỉ điểm cho mình. Tuy lúc này hắn đã có quyết đoán, thế nhưng trong lòng vẫn cảm động:

- Cháu biết rõ điều này.

- À, biết rõ thì tốt, cậu đừng nghĩ bây giờ mình xuôi chèo mát mái mà chủ quan, nhưng đến khi cậu đối diện với số đông, dù là những người thân cận nhất cũng sẽ không đứng ra giúp đỡ cậu.

Trương lão gia tử dùng giọng nhàn nhạt nói, bên trong có mang theo vài phần cảm xúc, cũng có chút u buồn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Vương Tử Quân có thể hiểu ý của Trương lão gia tử, dù là người thân, khi động đến lợi ích của bản thân, cũng chưa chắc sẽ đứng về một phía với mình.

- Ông Trương, cháu hiểu rõ điều này, thế nhưng tính tình của cháu là như vậy, nếu nói cháu làm việc dựa theo ý chỉ của người khác, hì hì, nói thật, còn không bằng để cháu về nhà làm ruộng.

- Làm ruộng, tiểu tử cậu có làm được sao?

Trương lão gia tử khoát tay áo với Vương Tử Quân, sau đó lại cười nói:

- Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao thì làm nông cũng thoải mái con người, mà thoải mái cũng là một cách hưởng thụ. Dựa vào vị trí của cậu hiện tại, dù thế nào cũng lên đến vị trí lãnh đạo cấp tỉnh, đời người khổ ngắn, tranh đấu liên tục.

Vương Tử Quân tuy không đồng ý với những lời nói của Trương lão gia tử nhưng ngoài miệng vẫn không biểu hiện sự đối nghịch.

Sau khi Trương lão gia tử uống hai ly rượu thì Trương Lộ Giai cũng rất khí phách thu lấy chai rượu, sau đó không quen dùng giọng cảnh cáo nhắc nhở ông mình và Vương Tử Quân về những lời căn dặn của bác sĩ.

Không có rượu nên tốc độ dùng cơm nhanh hơn vài phần, Trương lão gia tử tuy rất tình nguyện nói chuyện với Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao cũng là người có tuổi, tinh lực cũng đang liên tục suy giảm. Sau khi nói chuyện phiếm với Vương Tử Quân thêm vài câu, lão nhanh chóng quay về phòng ngủ của mình.

Trương Lộ Giai thu thập chén dĩa vào nhà bếp, sau đó nàng đưa đến một dĩa nho. Nàng nhìn Vương Tử Quân đang rơi vào trầm tư, sau đó cười nói:

- Nho này cũng không phải do ông trồng nhưng hương vị cũng rất ngon.

Tuy Trương lão gia tử đã đi ngủ thế nhưng lúc này Vương Tử Quân cũng không dám làm càn, hắn vừa ăn nho vừa trò chuyện cùng Trương Lộ Giai.

Lúc này Vương Tử Quân chợt cảm thấy tinh thần và thể xác của mình sinh ra cảm giác thả lỏng, vô tình hắn chìm đắm trong cảm giác thoải mái vào hiện tại, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ.

Khi Vương Tử Quân mở to mắt thì ánh nắng mặt trời đã chiếu lên cửa kính, một giấc ngủ khá ngon, hắn lười biếng nằm trên giường đưa mắt nhìn ánh mặt trời chiếu qua cửa kính.

- Chị Lộ Giai, tối nay có món gì ngon không?

Cửa bị đẩy ra, Vương Tử Quân thuận miệng hỏi.

- Không biết, nhưng chắc chắn sẽ có món ngon.

Một âm thanh căng cứng truyền đến, nhưng trả lời câu hỏi của Vương Tử Quân không phải là Trương Lộ Giai mà chính là Trương Đông Viễn. Vương Tử Quân nghe được giọng nói của Trương Đông Viễn thì giật nảy mình, hắn không ngờ Trương Đông Viễn lại xuất hiện vào lúc này.

May mà vừa rồi mình không nói sai lời nào, nếu không thì sẽ có vấn đề với bố vợ hờ. Vương Tử Quân nghĩ đến tình huống buổi trưa mình và Trương Lộ Giai thiếu chút nữa bị Trương lão gia tử bắt gặp, thầm nghĩ hôm nay mình mạo phạm vào vị thần tiên nào? Hay là ra cửa không xem giờ?

- Chú Trương.

Vương Tử Quân chần chờ giây lát rồi nhanh chóng ngồi thẳng người trầm giọng chào hỏi Trương Đông Viễn.

Trương Đông Viễn khẽ gật đầu, sau đó lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói:

- Thế nào, vì không thoải mái nên chạy đến nhà ông cụ uống rượu giải sầu sao?

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Trương Đông Viễn, hắn cười cười nói:

- Không phải, chỉ là cảm thấy có vài ngày không gặp ông, thế nên đặc biệt đến xem, không ngờ uống được hai ly thì buồn ngủ như vậy.

Trương Đông Viễn cũng không dây dưa ở vấn đề này, lão trầm ngâm giây lát rồi đột nhiên nói:

- Cậu thấy hội nghị hôm nay thế nào?
Bình Luận (0)
Comment