- Bí thư Vương, nếu một mình ngài sống thì chúng tôi sẽ không quá so đo, nhưng bây giờ là khác, trung tá Mạc từ thủ đô theo ngài đến thành phố La Nam, nếu để cho người ta biết chúng tôi keo kiệt trong phương diện nhà cửa, sẽ mất đi hình tượng và thể diện của thành phố La Nam, tất nhiên nó sẽ ảnh hưởng không tốt đến quá trình phát triển của thành phố La Nam.
Lúc này Kim Điền Lạc càng thêm thân cận với Vương Tử Quân, vì vậy lúc này vừa gặp mặt đã không khách sáo mà nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề.
Vương Tử Quân cầm lấy một điếu thuốc châm lửa rồi cười ha hả nói:
- Thư ký trưởng Kim, nah nói như vậy là không được, tôi cảm thấy không nên động can qua như vậy.
- Tình huống lúc này khá trùng hợp, tôi có một người đồng hương cùng làm công tác lắp đặt thiết bị với người ta ở thành phố Ma Đô, bây giờ muốn về thành phố La Nam để phát triển kinh doanh. Anh ấy nghe nói ngài muốn sửa nhà, vậy là đến tìm tôi, nói là chỉ lấy giá thành phẩm, coi như dùng ngài làm quảng cáo cho anh ấy. Thế nào, ngài có thể suy xét sự việc này được không? Đúng rồi, tôi đã quên nói với ngài, anh ấy chuyên về tu sửa đơn giản.
Kim Điền Lạc nói đến đây thì cười nói:
- Đáng lý ra anh ấy cảm thấy với căn nhà hiện tại của bí thư thì không cần lấy xu nào, nhưng tôi thấy bí thư chắc chắn sẽ không chiếm tiện nghi như vậy.
Vương Tử Quân biết rất rõ cái gì là giá thành phẩm trong lời nói của Kim Điền Lạc, nếu như người ta gãi ngứa cho lãnh đạo, dù mất bao nhiêu chi phí và sức lực cũng không là vấn đề. Ví dụ như hiện tại, có bao nhiêu người tình nguyện ngã sang người Vương Tử Quân? Vương Tử Quân hiểu tâm tư của bọn họ, hắn có thể xin miễn, thế nhưng Kim Điền Lạc mở miệng thì lại khác.
Lúc này Kim Điền Lạc mở miệng lấy lòng, nếu mình trực tiếp từ chối thì sẽ làm tổn thương tính tích cực dựa vào của thư ký trưởng Kim, Vương Tử Quân không thể từ chối. Lãnh đạo cũng là người, khi cần thiết cũng phải cho người bên cạnh nịnh bợ chính mình, nếu không thì anh cứ nhìn lên trên và đi lên cao, không bao lâu sau sẽ cô đơn lạnh lẽo một mình.
Vương Tử Quân nghĩ vậy, hắn trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Phương diện lắp đặt thiết bị thì kính nhờ thư ký trưởng xem xét, nhưng có điều anh cần nắm chắc, làm ăn kinh doanh cần có lợi nhuận, không thể cho người ta lỗ vốn được.
Khi Vương Tử Quân nói ra những lời nhày thì Hà Khởi Duệ đẩy cửa đi vào, hắn vừa đi vừa cười nói:
- Bí thư Vương, tôi có một đứa cháu trai làm công tác lắp đặt thiết bị, nghe nói ngài chuẩn bị sửa nhà, thế là nó tìm đến tôi, nói là muốn mượn bảo địa của anh để đẩy mạnh danh tiếng của công ty ở thành phố La Nam.
Kim Điền Lạc vốn rất vui mừng vì sự việc thành công, không ngờ giữa đường lại xuất hiện thiêu thân, Hà Khởi Duệ chợt nhảy xổ ra tranh cướp. Thế là hắn dứt khoát ra tay trước chiếm thế chủ động, hắn đứng lên nói:
- Anh Hà, anh đến chậm rồi, văn phòng thị ủy đã quyết định đơn vị lắp đặt tu sửa nhà của bí thư Vương rồi.
Kim Điền Lạc sở dĩ cường điệu văn phòng thị ủy chính là muốn nhắc nhở Kim Điền Lạc, là anh đừng lò mò trà trộn vào, kính mong anh tỉnh táo lại, tôi mới là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, chỉ có tôi mới là người phụ trách cho bí thư Vương mà thôi.
Hà Khởi Duệ cũng không ngờ lại găp Kim Điền Lạc trong này, khi hắn đang định mở miệng ứng phó thì chợt nghe điện thoại của Vương Tử Quân vang lên. Vương Tử Quân nghe máy, Tống Ích Dân ở bên kia lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, nghe nói trung tá Mạc sắp đén, tôi thật sự chú tâm xem xét phương diện cuộc sống nhà cửa của ngài. Lúc này tòa án mới xây một khu nhà và đang lắp đặt thiết bị, vì vậy tôi để cho bọn họ sắp xếp cho ngài một căn, bây giờ nếu ngài có rảnh, tôi sẽ đưa ngài sang xem xét.
Vương Tử Quân cầm điện thoại cười khổ nói:
- Anh đến phòng của tôi đi.
Tuy có nhiều người tình nguyện làm phiền Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng không quá chú tâm. Lúc này hội nghị xúc tiến thương mại đã tiến vào thời điểm đếm ngược, hắn và Lý Quý Niên dựa theo yêu cầu của lãnh đạo tỉnh, nhanh chóng đến thành phố Đông Bộ trước một ngày.
Vương Tử Quân ngồi trong xe nhìn thành phố Đông Bộ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu. Lúc này hắn đã không còn nhận biết được mùi vị của mình ở thành phố này nữa rồi.
Dù mới vài tháng trôi qua nhưng lúc này thành phố Đông Bộ đã có biến hóa không nhỏ. Chưa nói đến những thứ khác, trước mắt đường nhựa được tu bổ lớn, che giấu tất cả dấu vết của hắn ở trong thành phố này.
Vương Tử Quân nhìn con đường nhựa mới được tu sửa mà chợt cảm thấy có chút hoảng hốt. Con đường này trước đó nửa năm mình đã tu sửa một lần, lúc đó vì đảm bảo chất lượng công trình mà hắn đã hạ lệnh để cho Chúc Vu Bình phụ trách, ra lệnh con đường này dù thế nào cũng phải có chất lượng xứng đáng.
Vì sao mới nửa năm mà con đường này lại tu sửa? Vương Tử Quân cảm thấy rất bức bối, càng sinh ra cảm giác không thoải mái.
- Tút tút tút.
Chuông điện thoại của Vương Tử Quân chợt vang lên, hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, sau đó khẽ nghe máy.
- Bí thư Vương, tôi là Quốc Lương, ngài đã đến thành phố Đông Bộ chưa?
Âm thanh quen thuộc của Triệu Quốc Lương vang lên bên tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe âm thanh này mà nhớ về khoảng thời gian trước đó mình tung hoành ở thành phố Đông Bộ. Nhưng lúc này thời gian căn bản là không quay lại, năm xưa hắn là chủ nhân thành phố Đông Bộ, bây giờ hắn về thành phố Đông Bộ mà chỉ còn lại tư cách một người khách mà thôi.
- Tôi đã đến rồi.
Vương Tử Quân khẽ cười dùng giọng bình tĩnh nói.
- Bây giờ ngài đang ở chỗ nào, tôi đến đón ngài?
Triệu Quốc Lương có chút kích động, giọng điệu này rơi vào trong tai làm cho Vương Tử Quân có chút vui mừng.
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó hắn cười nói:
- Bay giờ tôi đang ở trên đường lớn của thành phố Đông Bộ, chuẩn bị đi xem tình huống của hội nghị xúc tiến thương mại, nếu không thì đến tối chúng ta gặp mặt.
- Vậy thì được, bí thư Vương, đến lúc đó ngài nhất định phải gọi điện thoại cho tôi mới được. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGG
Triệu Quốc Lương do dự một lát, sau đó hắn khẽ nói với Vương Tử Quân.
Triệu Quốc Lương đảm nhiệm vị trí thư ký cho Vương Tử Quân khá lâu, rõ ràng là đối tượng được Vương Tử Quân tán thưởng. Tiểu tử này đầu óc linh hoạt, chịu khó đi lại, quan trọng là Vương Tử Quân chỉ cần nói một câu thì đối phương đã ngầm hiểu vấn đề, nhanh chóng giải quyết sự việc một cách không tiếng động.
Lần trước Vương Tử Quân rời thành phố Đông Bộ có ý nghĩ muốn Triệu Quốc Lương xuống tuyến dưới công tác vài năm tìm kinh nghiệm, nhưng bây giờ xem ra đối với Triệu Quốc Lương thì thành phố Đông Bộ cũng không có hoàn cảnh tốt đẹp để bổ sung kinh nghiệm.
Người không trải qua mưa gió sao có thể thấy cầu vồng? Điều mà vương tử quân muốn làm không phải kéo Triệu Quốc Lương ra khỏi mưa gió, chính là muốn cho đối phương có kinh nghiệm, sau đó mới nắm chắc công tác đề bạt.
Triệu Quốc Lương giống như là người bắt đầu, ngay sau đó Vương Tử Quân vừa bỏ điện thoại xuống được hai phút thì tiếng chuông lại vang lên.
- Alo, là bí thư Vương sao? Tôi là Chúc Vu Bình, bây giờ ngài đã đến thành phố Đông Bộ chưa?
Giọng điệu tươi cười của Chúc Vu Bình chợt truyền đến từ đầu dây bên kia.
Vương Tử Quân tất nhiên cũng không thể coi Chúc Vu Bình như Triệu Quốc Lương, tuy Chúc Vu Bình là người được hắn thúc đẩy lên vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ, thế nhưng dù sao thì người này cũng là chủ tịch một thành phố. Vì vậy hắn cười cười nói:
- Tôi đã đến thành phố Đông Bộ, tôi biết anh đang bận rộn tối mắt, thế cho nên chuẩn bị đến tối mới gặp mặt anh một chút.
- Bí thư Vương bây giờ đang ở đâu? Trưa nay chúng ta cùng dùng cơm mới được.
Chúc Vu Bình trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng kiên định nói.
- Giữa trưa chúng ta tuyệt đối sẽ phải cùng dùng cơm, chúng tôi là khách đến thành phố Đông Bộ, các anh là chủ nhân nếu không ra mặt thì cũng khó nói lắm.
Vương Tử Quân dù mỉm cười trả lời, thế nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ hưởng thụ câu nói của Chúc Vu Bình.
- Cám ơn bí thư Vương đã thông cảm, nhưng chuyện này cũng không phải là như vậy, có người ép tôi quá nặng.
Chúc Vu Bình nói giống như đang đùa, hoặc là đang nói một câu phát tiết cảm giác bực tức trước mặt lãnh đạo.
Vương Tử Quân dù rời khỏi thành phố Đông Bộ một thời gian ngắn nhưng vẫn rất chú ý tin tức, cũng hiểu tình huống của Chúc Vu Bình thời gian gần đây. Dù hắn để lại cho Chúc Vu Bình một cơ sở tốt đẹp, nhưng Nguyễn Chấn Nhạc có được sự giúp đỡ của cả bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch, đây là người không dễ trêu. Hơn nữa nếu nói về thủ đoạn thì Nguyễn Chấn Nhạc cũng không phải là đối tượng mà Chúc Vu Bình có thể so sánh được.
Chưa nói đến những thứ khác, sau khi Tôn Quốc Lĩnh làm phó chủ tịch thường vụ thì biến thành một người có lực chèo chống cực mạnh với Chúc Vu Bình. Thế nhưng một nhân vật cực kỳ quan trọng như vậy nửa tháng trước lại nhận lấy điều lệnh lên làm phó giám đốc sở giáo dục tỉnh Sơn Nam.
Dù cấp bậc không biến đổi nhưng thực thế đó là một đòn giết một người răn dạy trăm người của Nguyễn Chấn Nhạc. Tôn Quốc Lĩnh trước khi đến thành phố Sơn Viên nhận chức đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, nhưng đối mặt với tình huống bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh cùng giúp sức thúc đẩy, Vương Tử Quân căn bản chỉ có thể khuyến khích Tôn Quốc Lĩnh vài câu mà thôi.
- Vu Bình, tôi cũng không muốn nghe lời này của anh, cái gì là có người ép anh quá nặng? Anh là chủ tịch thành phố Đông Bộ, điều này là sự thật không ai cải biến được. Anh là người làm chủ hội nghị xúc tiến thương mại lần này, nếu như không có anh, ai sẽ chủ trì hội nghị?
Vương Tử Quân nói đến đây thì trầm giọng nói:
- Không phải là của mình thì tuyệt đối không tranh chấp; nhưng là của mình thì sẽ không phải của ai khác, việc nhân đức không nhường cho ai.
- Tôi hiểu rồi, bí thư Vương, vậy thì trưa nay mong được chúc ngài vài ly.
Chúc Vu Bình tuy vẫn nói như vừa rồi nhưng giọng điệu lại có vài phần thoải mái.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn hỏi một vài câu liên quan đến cuộc sống gia đình của Chúc Vu Bình, sau đó cúp điện thoại.
- Bí thư Vương, phía trước chính là hiện trường hội nghị xúc tiến thương mại, chủ tịch Hà đang chờ chúng ta bên kia.
Sau khi Vương Tử Quân nhận được điện thoại của nhóm người Đảng Hằng, lúc này Đổng Trí Tân ngồi ở hàng ghế trước của chiếc Santana chợt nói.
Vương Tử Quân đang trầm ngâm trong hồi ức về thành phố Đông Bộ, hắn cũng không ngờ mình đã đi đến hiện trường hội nghị xúc tiến thương mại. Hắn nhìn ra cửa sổ, hắn thấy đây là một khu vực ở đường Tây Giao, khắp nơi là cờ trướng bồng bềnh, cực kỳ đẹp đẽ.
Xe dừng lại thì Hà Khởi Duệ đến đón chào, dù không quá quan tâm đến hội nghị xúc tiến thương mại này nhưng thành phố La Nam vẫn điều Hà Khởi Duệ đến chuẩn bị, xem như tôn trọng hội nghị lần này.
- Chào bí thư Vương.
Hà Đông Kỳ bắt tay chào hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân vừa bắt tay vừa hỏi Hà Khởi Duệ về công tác trù bị cho hội nghị, sau đó hắn cười nói:
- Các đồng chí đã khổ cực rồi, sau khi qua hội chợ xúc tiến lần này, tôi sẽ mời mọi ng dùng cơm.
Lý Quý Niên đi theo sau lưng Vương Tử Quân, hắn cũng cười hì hì bắt tay với nhóm người Hà Khởi Duệ. Bây giờ Lý Quý Niên đã từng bước tìm đúng vị trí của mình, càng biểu hiện tôn trọng Vương Tử Quân.
2 Bí thư Vương, đây là gian hàng của thành phố La Nam chúng ta, ở vào vị trí phía tây tỉnh Sơn Nam, cũng là vị trí tốt nhất ở trong hội chợ lần này.
Hà Khởi Duệ chỉ vào khu vực triển lãm, lại chỉ vào địa điểm của thành phố La Nam, sau đó giới thiệu với Vương Tử Quân.
Ánh mắt Vương Tử Quân rơi lên chiếc màn hình lớn làm theo yêu cầu của mình. Đó là một chiếc màn hình huỳnh quang cao hai mươi mét, thật sự rất lớn, ngẩng đầu có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Dù màn hình này được dựng bằng ống sắt, thế nhưng nếu hoàn thành một màn hình như vậy trong thời gian quy định cũng không phải sự kiện đơn giản. Xem ra Hà Khởi Duệ đã thật sự rất chú tâm công tác.
- Anh Hà, anh nói vị trí các khu vực có phân biệt cao thấp sao?
Lý Quý Niên đứng bên cạnh Vương Tử Quân dùng giọng có vẻ tùy ý hỏi Hà Khởi Duệ.
- Tất nhiên là có phân biệt tốt xấu, chủ tịch Lý, anh xem khu triển lãm này rộng cả ngàn héc ta, vị trí tốt nhất tất nhiên là của tỉnh Sơn Nam. Trong khu vực dành cho tỉnh Sơn Nam thì vị trí tốt nhất chính là địa điểm dùng làm quảng trường khai mạc, tất nhiên vị trí này của chúng ta không thể nào sánh được.
Tuy Hà Khởi Duệ dựa vào Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn bảo trì sự tôn trọng xứng đáng với chủ tịch Lý Quý Niên.
- Nhưng vị trí của thành phố chúng ta cũng không kém, ngoài vị trí của thành phố Đông Bộ, các thành phố Sơn Viên và An Dịch cũng cùng vị trí với chúng ta. Hơn nữa vị trí của chúng ta còn ở giữa thành phố Đông Bộ và An Dịch, xem như là vị trí tốt nhất ngoài thành phố Đông Bộ.
Hà Khởi Duệ nói đến đây thì chỉ sang bên cạnh nói:
- Anh xem, đó là gian hàng của thành phố Sơn Viên.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn theo Hà Khởi Duệ, cách đó không xa là một gian hàng có viết bốn chữ thành phố Sơn Viên. Tuy nhìn từ cách bố trí thì thành phố Sơn Viên và La Nam không khác nhau quá lớn, thế nhưng nhìn kỹ thì thấy thành phố Sơn Viên rõ ràng bỏ ra tinh lực khá lớn, có rất nhiều phương diện tân trang rất đẹp.
Bên cạnh gian hàng của thành phố La Nam còn có thành phố An Dịch, mà An Dịch là thành phố cấp phó bộ, tất nhiên cũng biểu hiện tư thái của mình. Chưa nói những thứ khác, những hình ảnh đẹp đẽ ở bốn phía gian hàng hoàn toàn có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Sau hàng loạt biểu ngữ có nội dung như "trung tâm phía đông tỉnh Sơn Nam, trung tâm kinh tế nối liền hai tỉnh Sơn Nam và Chiết Giang!" chính là những dòng chữ chào mừng quý khách, những thứ này rất có lực tác động thị giác. Hơn nữa bên trong gian hàng còn được sắp đặt và giới thiệu rất tỉ mỉ kỹ càng.
Vương Tử Quân nhìn hai gian hàng lớn ở bên cạnh mà trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nhìn qua Hà Khởi Duệ rồi trầm giọng nói:
- Là ai sắp xếp gian hàng cho chúng ta vậy?
Hà Khởi Duệ nhìn gương mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, hắn vốn có chút vui mừng chợt sững sờ. Thầm nghĩ vị trí tốt như vậy chẳng lẽ có gì sai sao? Nhưng hắn chỉ thầm kinh ngạc, ngoài miệng lại vội vàng nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe nói là chủ tịch Chúc tranh thủ cho chúng ta.
"Tranh thủ cho chúng ta?"
Vương Tử Quân nghĩ đến ý nghĩ của đám người Chúc Vu Bình, vô tình không biết là nên vui hay buồn.