Thành Kiếm Xã cũng biết được vài tình huống về thành phố Đông Bộ, hắn có chút trầm ngâm, cuối cùng mới nói:
- Nghe nói là bí thư Vương của thành phố La Nam.
- Chính là bí thư Vương, anh ấy rất có cảm tình với thành phố Đông Bộ, hơn nữa công tác rất tốt ở nơi đây. Dù bây giờ anh ấy đã đến thành phố La Nam, thế nhưng ảnh hưởng vẫn còn rất mạnh ở thành phố Đông Bộ. Trước khi tôi đến thành phố Đông Bộ thì có không ít người hy vọng bí thư Vương sẽ tiến lên một bước tiếp tục đưa nhân dân Đông Bộ phát triển mạnh mẽ.
Nguyễn Chấn Nhạc nói đếnđây thì khẽ than một tiếng:
- Tuy tôi không trông mong mình có thể vượt mặt bí thư Vương, thế nhưng dù thế nào cũng không nên cho người thành phố Đông Bộ thất vọng chứ phải không?
Thành Kiếm Xã là người thông minh, đủ để cho hắn biết rõ ý nghĩa thật sự trong lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn hiểu Nguyễn Chấn Nhạc ăn nói đòng hoàng nhưng thực tế lại đang cùng phân cao thấp với Vương Tử Quân, nếu Nguyễn Chấn Nhạc thắng thì Vương Tử Quân sẽ cực kỳ khó chịu.
Thành Kiếm Xã nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Nguyễn Chấn Nhạc, trong lòng tuy không thích nhưng nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân sỉ nhục mình, hoàn cảnh ở Đông Bộ và Sơn Viên lại là như nhau, thế nên tâm tình hắn chợt khẽ động.
Dù sao làm như vậy thì người kia sẽ rất khó chịu, Thành Kiếm Xã nghĩ đến nụ cười nhàn nhạt của tên khốn kia, hắn chợt cảm thấy bực mình.
Chính mình không có tổn thất gì, lại làm cho đối phương mất hứng, đây tuyệt đối là lựa chọn tốt. Bí thư Nguyễn giống như cũng nắm chặt điểm này, thế cho nên mới đến tìm mình uống trà.
Kẻ dịch của kẻ địch là bạn, trong đầu Thành Kiếm Xã chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn nhanh chóng cho ra quyết định. Hắn cười nói với bí thư Nguyễn Chấn Nhạc:
- Bí thư Nguyễn, tôi thật sự rất cảm động với cách giải quyết của ngài, cho đến bây giờ tôi vẫn tin tưởng một câu, kẻ có chí thì sẽ thắng.
Nguyễn Chấn Nhạc tuy đã suy tính kỹ càng, thế nhưng bây giờ nghe Thành Kiếm Xã tỏ thái độ thì không nhịn được phải thở dài một hơi. Dù lần này kêu gọi công ty Bất Lão Khang đầu tư vào Đông Bộ không phải là tình huống bắt buộc, nhưng có thể dựa vào tình thế để tìm lợi cho mình, sao hắn không làm cho được?
- Không thể ngờ tôi và giám đốc Thành lại có chung chí hướng như vậy, xem ra sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác với nhau.
Nguyễn Chấn Nhạc khẽ cười cười với Thành Kiếm Xã rồi nói.
Hai người không nói thêm lời nào, đều nở nụ cười. Một khi sự việc đã đạt thành ăn ý thì sau đó hai người liên hệ càng thêm thoải mái hơn, cả hai nói chuyện thêm mười phút thì xem như đạt thành nhất trí, sau đó mới bắt tay cáo từ.
Thành Kiếm Xã nhìn Nguyễn Chấn Nhạc rời đi mà trên mặt nở nụ cười, chính mình không có tổn thất gì lại làm cho tên kia khổ sở, đây rõ ràng là lựa chọn tốt. Cũng không biết khi đối phương biết mình giúp đỡ cho đối thủ cạnh tranh thì sẽ có biểu hiện thế nào?
- Giám đốc Thành, có một tình huống tôi cần phản ánh với ngài.
Khi Thành Kiếm Xã quay về phòng, phó giám đốc nhanh chóng đi đến.
Thành Kiếm Xã nhìn bộ dạng vội vàng của viên phó giám đốc, vẻ mặt hắn chợt phát lạnh. Hắn đưa mắt nhìn đối phương rồi mới nói:
- Có việc gì mà đáng phải ngạc nhiên như vậy?
Thật ra hôm nay Thành Kiếm Xã rất vui, sau khi nói chuyện vui vẻ và khách khí với Nguyễn Chấn Nhạc, hắn nhanh chóng quyết định đầu tư. Hơn nữa sau này chỉ cần đầu tư ở thành phố Đông Bộ thì sẽ trực tiếp tìm Nguyễn Chấn Nhạc nói chuyện, coi như vài ly trà đã thực hiện được tâm sự: Có một vị bí thư thị ủy làm tài sản vô hình cho mình.
Nhưng tâm tình tốt của Thành Kiếm Xã hôm nay lại bị vị phó giám đốc làm cho tan biến vài phần.
Thành Kiếm Xã là một người tự tay sáng lập xí nghiệp, tuy bây giờ có ban giám đốc nhưng quyền uy của hắn vẫn là rất lớn, vì vậy đối phương dù là phó giám đốc nhưng lại cực kỳ sợ hãi hắn.
Phó giám đốc nghe được lời nói của Thành Kiếm Xã, hắn có chút trầm ngâm, lúc này mới nói:
- Giám đốc Thành, tôi cảm thấy chuyện này vô cùng quan trọng, ngài trước tiên cần phải biết rõ, vì vậy tôi cần báo cáo với ngài.
Phó giám đốc nhìn thoáng qua Thành Kiếm Xã rồi cúi đầu nói.
- Hừ, lúc này chuyện của tôi không quan trọng sao?
Thành Kiếm Xã cũng không ngẩng đầu lên, hắn nhàn nhạt nói.
Phó giám đốc có chút xấu hổ, nhưng hắn cũng đi theo Thành Kiếm Xã vào trong phòng. Sau khi Thành Kiếm Xã ngồi lên chiếc ghế của mình, hắn mới mở miệng nói:
- Có việc gì, anh nói đi.
- Giám đốc Thành, vừa rồi chúng tôi đã đi dạo một vòng qua các gian hàng.
Phó giám đốc hít vào một hơi rồi khẽ nói.
- Các anh đến các gian hàng kia làm gì? Anh cũng khong phải không biết mình đang làm gì? Chúng ta sản xuất các sản phẩm bảo vệ sức khỏe, những gian hàng kia chẳng có gì, đi qua căn bản chỉ là mất thời gian vô ích.
Thành Kiếm Xã vung tay lên dùng giọng bất mãn nói.
Gương mặt của phó giám đốc có chút khó coi, nhưng Thành Kiếm Xã trước nay ở trong công ty nổi tiếng là người nói một không hai, nói trời tối thì anh cũng phải mở miệng nói không sáng. Lúc này dù hắn thật sự rất bức bối nhưng phải chịu đựng, nếu không phải vì lương thưởng của công ty không tệ, hắn làm một phó giám đốc thì quản nhiều chuyện như vậy làm quái gì?
- Giám đốc Thành, chúng tôi muốn đi xem xét, kết quả là phát hiện ra được thứ này.
Phó giám đốc vừa nói vừa đặt một chiếc bình nhỏ như nắm tay ở trước mặt Thành Kiếm Xã.
Chiếc bình kia được chế tác tinh xảo, chưa nói trước bên trong là thứ gì, chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài cũng đủ thu hút ánh mắt người khác.
- Đây là thứ gì?
Thành Kiếm Xã chợt có chút hào hứng, thế là âm thanh cũng ôn hòa hơn.
- Giám đốc Thành, đây là Huyền Lộ Dịch, chính là một loại rượu thuốc.
Phó giám đốc nói, lại lấy từ trong túi ra một tờ giấy tuyên truyền in ấn tinh xảo dùng hai tay đưa cho Thành Kiếm Xã.
Thành Kiếm Xã vừa nghe nói đó là rượu thuốc thì chợt lắp bắp kinh hãi. Công ty Bất Lão Khang của bọn họ cũng có rượu thuốc, hơn nữa loại rượu thuốc kia chiếm một phần ba lợi nhuận của công ty, có thể nói là sản phẩm chủ chốt. Bây giờ phát hiện ra có thêm một loại rượu thuốc như thế này thật sự tạo ra áp lực cho Thành Kiếm Xã, coi như chiếc bánh sẽ bị san sẻ, biết đâu loại rượu này sẽ là đối thủ cạnh tranh cực mạnh của mình.
Thành Kiếm Xã nhìn những dòng chữ sinh âm bổ dương trên tờ giấy quảng cáo, thế là khóe miệng lội ra nụ cười lạnh, rất nhiều loại thuốc ghi công dụng rất lớn, thế nhưng hiệu quả thực tế thì không được bao nhiêu. Nguồn tại http://TruyenGG
Nhưng khi ánh mắt của hắn rơi lên phần chứng thực của ban ngành kiểm tra giám sát chất lượng dược phẩm được in màu, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc. Hắn là giám đốc một công ty sản xuất mặt hàng bảo vệ sức khỏe, hắn biết rõ ý nghĩa của nó là thế nào, không phải công ty không muốn làm ra một giấy chứng nhận như vậy, thế nhưng vấn đề không phải là không muốn làm, mà là không làm được.
Có phần giấy tờ này chứng tỏ công hiệu của rượu thuốc đã được ban ngành chức năng thông qua kiểm chứng, ít nhất cũng là loại rượu có công hiệu tốt.
- Mở ra cho tôi nếm thử.
Lúc này Thành Kiếm Xã cũng bất chấp cái gì gọi là bảo trì phong độ trước mặt thủ hạ, hắn vung tay lên nói với viên phó giám đốc.
Thấy Thành Kiếm Xã tỏ ra nóng lòng như lửa đốt thì phó giám đốc chợt sinh ra khoái cảm, nhưng lúc này hắn cũng không dám lười biếng, vội vàng mở bình rượu ra đưa cho Thành Kiếm Xã.
Thành Kiếm Xã khẽ uống một ngụm rượu, hắn cũng không nuốt xuống mà chỉ chậm rãi thưởng thức.
Thời gian dần trôi qua, bầu không khí trong phòng của Thành Kiếm Xã chợt trở nên lặng ngắt như tờ, vẻ mặt Thành Kiếm Xã lại liên tục biến đổi. Phó giám đốc nhìn gương mặt Thành Kiếm Xã, thầm nghĩ chẳng lẽ giám đốc Thành học ở đâu phương pháp biến đổi vẻ mặt sao? Thế nào lại lúc đỏ lúc trắng như vậy? Nếu không phải hắn cũng đã uống qua Huyền Lộ Dịch, chỉ sợ đang hoài nghi giám đốc Thành của mình bị trúng độc.
- Công ty nào bán rượu này? Các anh làm ăn kiểu gì vậy? Không nghe ra chút tin đồn nào sao?
Phó giám đốc thấy Thành Kiếm Xã gần đây luôn nhã nhặn lễ độ đã trở thành bộ dạng gấp rút như vậy, thế là tranh thủ thời gian giải thích:
- Đây không phải là bán, là tặng, bọn họ nói muốn tìm đối tác ký hợp đồng sản xuất.
- Tìm kiếm đối tác? Tốt, thật sự quá tốt, đi, mau đưa tôi đi, nếu như để người ta cướp mất hạng mục hợp tác này, như vậy rượu thuốc của Bất Lão Khang đừng hòng buôn bán được nữa.
Thành Kiếm Xã nói rồi bước ra ngoài như gió cuốn.
- Giám đốc Thành, dép của ngài.
Phó giám đốc nhìn thoáng qua dưới chân Thành Kiếm Xã rồi lớn tiếng nhắc nhở.
- Tôi có đeo dép.
Thành Kiếm Xã cũng không quan tâm, hắn nhanh chóng đi ra.
- Tôi biết ngài có mang dép, nhưng đó là dép lê.
Phó giám đốc mở miệng nhắc nhở Thành Kiếm Xã bằng giọng điệu đầy thiện chí, lúc này Thành Kiếm Xã mới giật mình bừng tỉnh, hắn cúi đầu nhìn, thì ra hắn vẫn còn mang dép lê trong nhà.
- Lấy giày đến cho tôi.
Thành Kiếm Xã phân phó một tiếng rồi tiếp tục đi, phó giám đốc thì vội vàng chạy đi lấy giày.
Hai người vội vàng rời khỏi khách sạn Đông Bộ, lái xe chờ sẫn nhanh chóng nhấn chân ga. Thế nhưng con người đôi khi là như vậy, những lúc anh càng sốt ruột thì xe càng chạy chậm.
Thành Kiếm Xã nhìn đám người chắn trước mặt, trong miệng không nhịn được mắng:
- Thành phố Đông Bộ quản lý giao thông kiểu gì vậy? Đi không ra quy luật gì cả.
Lúc này viên phó giám đốc cũng không dám nói lời nào, hắn biết rõ lúc này mình mà lên tiếng thì căn bản chỉ là tự tìm phiền phức mà thôi.
Sau vài phút kẹt xe thì Thành Kiếm Xã cuối cùng cũng đi đến hội chợ xúc tiến phát triển thương mại. Dưới sự thúc giục của Thành Kiếm Xã, phó giám đốc nhanh chóng đưa Thành Kiếm Xã đến một gian hàng trong khu hội chợ.
Vì vội vàng nên Thành Kiếm Xã căn bản cũng không chịu nhìn cho kỹ, hắn chỉ thấy đám người vây quanh nơi này, thế là trong lòng giống như bùng lửa nóng.
Lần này còn có vài công ty sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khỏe đến tham gia hội chợ xúc tiến phát triển thương mại, nếu như Thành Kiếm Xã ra tay chậm, chỉ sợ là có hại cho chính mình.
- Anh này làm gì vậy? Chen lấn cái gì? Không thấy người ta đang xếp hàng sao?
Một ông lão hơn sáu mươi tuổi giữ chặt lấy tay Thành Kiếm Xã rồi đẩy ra.
Thành Kiếm Xã nhìn vẻ mặt ông lão, hắn biết lúc này không nên trêu chọc đối phương, thế là hắn vung tay lên chặn lại:
- Bác à, cháu có việc gấp lắm.
Thành Kiếm Xã vừa nói vừa rút chân lui lại, hắn còn chưa đi được hai bước, chợt sinh ra cảm giác lùi đụng vào núi thịt. Phía sau vang lên tiếng kêu sợ hãi, chợt có người lớn tiếng mắng:
- Lưu manh, dám chiếm tiện nghi của bà sao?
Thành Kiếm Xã quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa thì nôn mửa. Hắn nhìn gương mặt đầy phấn của người phụ nữ đứng phía sau, trong lòng thầm nghĩ: Loại người như thế này dù đánh chết thì tôi cũng tuyệt đối không dám động vào.
Nhưng lúc này có dám động vào hay không cũng chẳng phải là Thành Kiếm Xã có thể quyết định được, hắn nhanh chóng nói vài câu xin lỗi, sau đó quay đầu đi vào bên trong.
Thành Kiếm Xã thấy phía bên kia là một gian hàng rộng năm mươi mét vuông, trong đó có vài người ngồi, làm người ta chú ý nhất chính là một đạo nhân râu dài bồng bềnh. Đạo nhân này nhìn qua thì thấy râu tóc đều trắng như cước nhưng giọng điệu lại cực kỳ rõ ràng, bên cạnh đạo nhân kia là một loạt những chiếc bình nhỏ rất đẹp.
Bên cạnh lại có thêm một chiếc màn hình lớn, bên trên màn hình là một đoạn phim quảng cáo, chợt nghe thấy âm thanh của một người đàn ông:
- Chính Pháp đạo trưởng sinh năm 1911, năm nay đã tám mươi lăm tuổi, chín tuổi xuất gia ở Tam Thanh Quan huyện Dương Phong...
Trong lúc giới thiệu thì bên cạnh còn có giấy kiểm định chất lượng của bộ y tế, bên trên có một dòng chữ đỏ ghi rõ công dụng của rượu thuốc Huyền Lộ Dịch.
- Các vị, rượu thuốc Huyền Lộ Dịch chính là do tổ sư của Tam Thanh Quan lưu truyền lại qua bao đời, tất cả đạo nhân Tam Thanh Quan chúng tôi những năm qua đều uống loại rượu này. Thứ nhất là để trừ lạnh; hai là dưỡng sinh.
Chính Pháp đạo nhân tuy đã tám mươi lăm tuổi nhưng giọng nói thật sự như loa phóng thanh, liên tục vang vọng trong gian hàng.
Sau khi Chính Pháp đạo nhân nói mười phút thì mới có người đặt câu hỏi, tuy câu hỏi có lớn có nhỏ thế nhưng vị đạo nhân kia đều nghe rõ, lại trả lời rất rõ ràng.
Tám mươi lăm tuổi mà có thể ắn nói to lớn nghe ngóng chính xác như vậy, hơn nữa mọi người đã được miễn phí thử tác dụng của loại rượu Huyền Lộ Dịch kia, thật sự là hiệu quả quá rõ ràng. Vì vậy Chính Pháp đạo nhân nói xong thì chợt có kẻ nói:
- Đạo trưởng bày rượu Huyền Lộ Dịch ở nơi đây, không biết có tính toán gì không?
- Chúng tôi sở dĩ ở chỗ này bày ra Huyền Lộ Dịch cũng là vì muốn thông qua hộ chợ xúc tiến thương mại để đưa loại rượu này vào cuộc sống. Tuy Tam Thanh Quan chúng tôi nhiều năm qua tự ủ rượu nhưng phần lớn là tự dùng, tục ngữ có câu thứ tốt phải chia xẻ, vì vậy chúng tôi quyết định hợp tác với những công ty có năng lực, để cho càn nhiều người được hưởng dụng loại rượu thuốc tốt cho sức khỏe này.
Huyền Chân đạo nhân ở bên cạnh sư phụ chợt khẽ lên tiếng.
- Vậy các anh định hợp tác thế nào? Chúng tôi bàn với ai?
Thành Kiếm Xã khẽ nghiêng đầu, hắn thấy đối thủ cạnh tranh của mình là giám đốc Lý Bân Khởi ở ngay bên cạnh, thế là không khỏi trầm giọng hỏi.
- Nếu như các vị có ý hợp tác, có thể hiệp đàm với ban quản lý kêu gọi đầu tư Cô Yên Sơn, sau khi được Huyền Chân đạo trưởng của Tam Thanh Quan trao quyền, chúng tôi sẽ là người đại diện toàn quyền cho sản phẩm Huyền Lộ Dịch này.
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Huyền Chân đạo nhân chợt lên tiếng.
Ban quản lý kêu gọi đầu tư Cô Yên Sơn, sao lại quen như vậy nhỉ? Thành Kiếm Xã chợt suy nghĩ, thế nhưng hắn nhanh chóng tiến lên, dù thế nào thì hắn bắt buộc cũng phải nắm trong tay sản phẩm tốt hơn mười lần so với rượu thuốc do công ty mình sản xuất này.