Một phút sau Lý Quý Niên đã đến ngoài phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn nhìn cánh cửa khép hờ, hắn đang định đi vào phòng thì lại đổi hướng đi qua gian phòng bên cạnh, sau đó cười nói với Đổng Trí Tân ở bên trong:
- Trí Tân, bí thư Vương có bận rộn gì không? Truyện được copy tại TruyenGG
- Bí thư Vương vừa mới tiễn khách, bây giờ đang đọc sách.
Đổng Trí Tân nhìn thấy đó là Lý Quý Niên thì vội vàng đứng lên chào hỏi.
Lý Quý Niên nhìn thoang qua Đổng Trí Tân, hắn cười nói:
- Xem ra tôi đến đúng lúc, cậu Trí Tân, nếu cậu trẻ hơn hai mươi tuổi thì tôi nhất định sẽ giúp cậu đi theo công tác bên cạnh bí thư Vương, nhưng bây giờ tôi lại hy vọng cậu có thể quản lý một phương, dù sao có rất nhiều thứ căn bản không đứng lại chờ.
Đổng Trí Tân đối mặt với lời nói lấy lòng của Lý Quý Niên dù có chút bất ngờ nhưng phản ứng cũng rất trầm ổn, hắn nói lời cảm tạ:
- Cảm ơn chủ tịch Lý đã quan tâm.
- Ôi, chúng ta khách khí làm gì? Trí Tân, nếu cậu không tiện nói với bí thư Vương, như vậy cứ đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu một tiếng.
Lý Quý Niên khẽ vỗ vỗ vai của Đổng Trí Tân, sau đó đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Khi Đổng Trí Tân nhanh chóng đi theo, Lý Quý Niên chợt cảm thấy không thoải mái. Hắn thầm nghĩ mình đường đường là một chủ tịch thành phố, sao lại phải nịnh bợ một thư ký? Nhưng hắn nghĩ đến tình huống vừa rồi, hắn uể oải phát hiện những lời nói nịnh bợ vừa rồi thật sự xuất phát từ đáy lòng.
- Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không?
Sau khi đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, Lý Quý Niên thu hồi tâm tư của mình, hắn trầm giọng hỏi Vương Tử Quân đang đọc sách trong phòng.
Vương Tử Quân đặt sách xuống rồi nói:
- Chủ tịch Lý đến đấy à, mời anh ngồi.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi thật sự rất bận rộn, hạng mục Huyền Lộ Dịch vừa được ném ra thì đã có hàng loạt thương nhan đến chỗ tôi, bọn họ thật sự rất bức thiết muốn hợp tác khai phá Huyền Lộ Dịch.
Lý Quý Niên nói chuyện hai câu với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng đi vào vấn đề chính.
Vương Tử Quân có thể nói là hiểu rõ ràng mục đích Lý Quý Niên đến phòng làm việc của mình, nhưng lúc này hắn cũng không ngắt lời đối phương, chỉ cười tủm tỉm nghe chủ tịch Lý giới thiệu ưu khuyết điểm của các công ty đến bàn chuyện đầu tư.
Lý Quý Niên sau khi giới thiệu Bội Kiện Khang thì vỗ đùi nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy điều kiện của công ty Bội Kiện Khang là không tệ, không cần chúng ta bỏ ra xu nào, lại ném ra một nửa cổ phần.
Vương Tử Quân cũng không nói gì, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vừa rồi giám đốc Thành Kiếm Xã của công ty Bất Lão Khang đến gặp tôi, nói cũng muốn khai phá hạng mục rượu Huyền Lộ Dịch, tôi đã cho anh ấy đến tìm anh, các anh bàn luận thế nào rồi?
Như thế nào là như thế nào? Lý Quý Niên dù không thích câu hỏi của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười nói với Vương Tử Quân:
- Vị giám đốc Thành kia không đủ thành ý, chúng ta không nên hợp tác với công ty bọn họ.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tràn đầy chính nghĩa của Lý Quý Niên, hắn gạt tàn nói:
- Chủ tịch Lý, chuyện này tôi đã cho anh phụ trách, nếu anh thấy không được, như vậy thì chúng ta đổi người.
Lý Quý Niên vừa rồi rất sợ Vương Tử Quân từ chối câu nói của mình, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân xử lý theo ý mình, hắn chợt trở nên vui sướng. Hắn uống một hớp nước rồi nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, Bất Lão Khang tuy mạnh hơn Bội Kiện Khang, thế nhưng tôi cảm thấy nếu chúng ta muốn đi xa hơn cũng không nên hợp tác với công ty này, đầu tiên...
Khi Lý Quý Niên đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên điện thoại vang lên, hắn nhìn vào dãy số gọi đến rồi đứng lên nói:
- bí thư vương, xấu hổ quá, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại một chút.
Lý Quý Niên vừa nói vừa đi ra ngoài, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn:
- Chào Vũ lão, tôi là Lý Quý Niên của thành phố Đông Bộ.
- Chào Quý Niên, gần đây công tác tốt đấy chứ?
Một giọng nói già nua truyền đến hỏi về vài vấn đề liên quan đến cuộc sống, sau đó mới cười nói:
- Chủ tịch Quý Niên, Thành Kiếm Xã của Bất Lão Khang là một đứa cháu của tôi, cậu cần phải quan tâm nhiều hơn.
Vẻ mặt Lý Quý Niên chợt trở nên khó coi, nhưng hắn cũng không dám nói một câu oán hận. Dù sao Vũ lão không những là lãnh đạo cũ của tỉnh Sơn Nam, còn là người có lực ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng trước đó Lý Quý Niên đã lỡ mở miệng trước mặt Vương Tử Quân, bây giờ phải nói sao đây?
Thành Kiếm Xã sao lại có liên lạc với Vũ lão? Con bà nó, như vậy thì nói ra từ sớm đi, bây giờ mình đã thẳng thừng với Vương Tử Quân, chuyện này nên làm sao đây?
"Hay nói Vũ lão gọi điện thoại cho Vương Tử Quân?"
Lý Quý Niên đinh nói ra lời này, thế nhưng hắn lại thấy như vậy là biểu hiện sự bất lực của mình, càng làm cho Vũ lão thấy mình căn bản chẳng là gì ở phương diện này.
Tuy Vũ lão bây giờ đã về hưu, thế nhưng là lãnh đạo tỉnh Sơn Nam, lão vẫn có lực ảnh hưởng không nhỏ với tỉnh Sơn Nam và thành phố La Nam. Năm xưa Lý Quý Niên có thể trở thành chủ tịch thành phố La Nam cũng là vì có công lao của Vũ lão.
Thiếu nợ người ta thì chắc chắn là phải trả, trước kia Vũ lão căn bản không nói gì, thế nhưng bây giờ đã đến lúc hắn cần phải trả nợ.
Mình báo cáo chậm một chút thì sẽ chết sao? Lý Quý Niên thầm mắng chính bản thân mình, sau đó hắn đi về phía phòng làm việc của Vương Tử Quân. Dù thế nào thì hôm nay hắn nhất định phải vãn hồi sự việc, nếu như không được, sau này căn bản đừng đến làm khách ở nhà Vũ lão.
Lý Quý Niên thầm nghĩ xem nên nói thế nào với Vương Tử Quân, hắn đẩy cửa đi vào phòng. Hắn nhìn gương mặt lạnh nhạt của Vương Tử Quân, thế là có chút do dự rồi cười khan nói:
- Bí thư Vương, là điện thoại của một người bạn cũ, ha ha...
Lời giải thích của Lý Quý Niên nghe qua thật sự có hương vị chột dạ, nhưng lời nói nước đổ khó hốt, vô tình có chút nghẹn lời.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tươi cười của Lý Quý Niên, trong lòng thầm nghĩ đã có chuyện gì đó phát sinh trên người chủ tịch Lý. Nhưng Lý Quý Niên không nói thì hắn cũng không nên hỏi, hắn chỉ cười nói:
- Có phải là bạn học cũ không?
- Đúng vậy, đã hơn hai mươi năm không liên hệ, thật không ngờ hôm nay lại gọi điện thoại cho tôi, thật sự làm tôi kích động.
Lý Quý Niên đã nói dối thì cũng phải ráng chạy theo lao, cũng bắt đầu lên tiếng.
- Là bạn nữa sao? Ôi, chủ tịch Lý, tuy anh đã lớn tuổi, thế nhưng tôi cũng biết nhiều về chuyện tình yêu vào thời các anh, khó quên nhất là mối tình đầu. Nhưng anh lại có dư vị quá tốt, thế nên tôi là bí thư thị ủy, tôi cũng nên nhắc nhở anh một câu, cũng đừng nên vi phạm đấy.
Lý Quý Niên nhìn gương mặt với nụ cười tươi của Vương Tử Quân, thế là trong lòng thầm mắng, cái gì mà mối tình đầu? Nhưng hắn lại không thể nói như vậy, hắn chỉ cười khan nói:
- Bí thư Vương, đó là bạn học nam, ha ha...
Vương Tử Quân cũng không tiếp tục mà cười nói:
- Bạn học nam thì khỏi nói, chủ tịch Lý, anh cho rằng Bội Kiện Khang có điều kiện tốt như vậy, thế thì chúng ta...
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi nhận được điện thoại, nghĩ lại những lời vừa rồi của mình...
Vì Lý Quý Niên căn bản chưa thể nghĩ rõ ràng nên giọng nói có chút đứt quảng. Khi thấy Vương Tử Quân có ánh mắt nghi ngờ thì Lý Quý Niên cắn răng nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy vì thận trọng, chúng ta nên xem xét lại cho tốt.
- Không cần, tôi tin vào quyết định của chủ tịch Lý.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Lý Quý Niên chợt biến đổi, trong lòng thầm nghĩ không phải có gì mình không biết đấy chứ? Hắn chợt lóe lên ý nghĩ, càng không khỏi dùng giọng chân thành nói với Lý Quý Niên.
"Ngài tin tôi nhưng tôi lại không tin vào chính mình!"
Lý Quý Niên cũng không thể đánh mất lòng tin của bí thư Vương, hắn chờ Vương Tử Quân nói xong thì trầm giọng nói:
- Cảm tạ bí thư Vương đã quan tâm tín nhiệm, nhưng sự việc này quá quan trọng với thành phố La Nam, tôi cảm thấy chúng ta càng phải dùng ánh mắt khách quan nhìn những người muốn hợp tác với mình