Bí Thư Trùng Sinh

Chương 91

Hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi xông vào, sau lưng còn có ba người phụ nữ với độ tuổi tương đồng.

- Mẹ, mẹ của tôi thế nào rồi?

Một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát thấy bà cụ đang nằm trên giường thì chất vấn bác sĩ, trong giọng nói có chút hổn hển.

Gã bác sĩ chợt cau mày, hắn chậm rãi nói:

- Đồng chí, nơi này là bệnh viện, cũng không phải nơi anh hỏi cung phạm nhân. Bà cụ đã qua thời điểm nguy hiểm, các người nhanh chóng giao nộp viện phí đi. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGG

Viên bác sĩ vừa nói vừa đưa hóa đơn đến.

Tên đàn ông mặc trang phục cảnh sát nhìn vào hóa đơn mà gương mặt chợt biến đổi, lúc này vẻ mặt người đàn ông ở bên cạnh hắn cũng trở nên khó coi, hắn chỉ tay vào Vương Tử Quân rồi mắng lớn:

- Con bà mày, mày tông phải mẹ tao, còn đứng đó giả vờ như không có chuyện gì nữa sao? Mau giao tiền ra.

Tên đàn ông vừa mở miệng không sạch sẽ để mắng người, bàn tay cũng vung mạnh về phía Vương Tử Quân.

Khi thấy tên kia không nói thêm lời nào mà tiến lên đánh đấm, Vương Tử Quân có chút căm tức, hắn tránh qua nắm đấm của đối phương, sau đó tức giận quát lên:

- Mẹ anh đang đi thì ngã, chúng tôi có hảo tâm giúp đỡ, bây giờ lại biến thành kẻ ác rồi sao? Anh không nói lời cảm tạ thì tôi, còn ra tay đánh người, anh có lương tâm nữa không?

Tên đàn ông thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì có hơi dừng tay lại, nhưng ngay sau đó ba người phụ nữ ở sau lưng lại xông lên.

- Cậu nói mẹ tôi tự ngã xuống sao? Hay là mẹ tôi ngã xuống và các người không kịp chạy trốn?

- Hừ, tôi thấy mẹ mình là bị các người tông phải, nếu như không phải như vậy, cớ sao các người lại đưa mẹ tôi đến bệnh viện? Bày đặt làm việc tốt sao? Hừ, đừng giở trò lừa gạt, có quỷ mới tin.

Ba người phụ nữ thật sự là những kẻ chanh chua, bọn họ thi nhau mở miệng châm chọc và khiêu khích, điều này làm cho gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Dĩnh Nhi đỏ bừng vì tức giận. Nàng là con gái bảo bối của bí thư tỉnh ủy, nàng đã bao giờ chịu qua uất ức như vậy chứ? Nàng tuy thông minh nhưng đối mặt với ba người phụ nữ không chịu nói lý thì cũng sinh ra cảm giác bât lực giống như tú tài gặp phải quan binh.

Nếu so sánh với Lâm Dĩnh Nhi thì Vương Tử Quân cảm thấy có chút bi ai, hắn không biết cục diện thế này vốn là do nhân tính suy đồi hay đạo đức suy đồi? Xử lý những chuyện thế này thật sự không khó, nhưng kết quả lại làm cho lòng người cảm thấy khó chịu.

- Chúng tôi không tông vào bà cụ, chỗ này của chúng tôi còn có chứng cứ, chúng tôi có chụp ảnh lại.

Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười nói.

Hai chữ chụp ảnh vừa nói ra khỏi miệng thì ba người phụ nữ chợt yên lặng, tên cảnh sát ở bên cạnh cũng hạ tay xuống.

- Có chứng cứ sao? Lấy ra đây xem?

Tên đàn ông mặc trang phục cảnh sát nói với Lâm Dĩnh Nhi.

Vương Tử Quân nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của viên cảnh sát mà trong lòng khẽ động, nhưng hắn căn bản cũng không ngăn cản, Lâm Dĩnh Nhi thì vung vẫy chiếc máy ảnh trong tay cho đối phương xem.

Tên đàn ông kia thấy Lâm Dĩnh Nhi có cầm máy ảnh, cũng không nói hai lời mà cướp lấy chiếc máy ảnh, sau đó lấy phim ra.

Lâm Dĩnh Nhi chuẩn bị rửa tấm ảnh mình đã chụp cho cảnh sát xem, không ngờ đối phương lại lấy cả cuộn phim ra, thế là nàng không khỏi nói:

- Anh muốn làm gì, lấy phim ra ngoài sáng thì không rửa được nữa.

Nhưng đáng tiếc là viên cảnh sát căn bản không quan tâm đến câu nói của Lâm Dĩnh Nhi, hắn tiện tay đưa cuộn phim cho đứa em của mình:

- Nhị đệ, cậu tinh mắt, cậu xem thử, tôi không nhìn rõ được.

Người đàn ông kia nhanh chóng tiếp nhận cuộn phim, sau đó ngửa đầu nhìn, lại mắng lớn:

- Con bà nó, chẳng có cái quái gì, một cuốn phim trống mà chúng mày dám lấy ra hù ông sao?

Trong lúc nói chuyện thì tên đàn ông lấy ra một cái bật lửa, một tiếng xoẹt vang lên, ngọn lửa đã bùng lên trong tay.

- Các anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, anh thân là cảnh sát mà dám hủy diệt chứng cứ, đó là hành vi phạm pháp.

Lâm Dĩnh Nhi tức đến mức gương mặt đỏ bừng, không biết vì căng thẳng hay tức giận mà bộ ngực phập phồng dữ dội.

Nhưng câu nói nghiêm khắc của Lâm Dĩnh Nhi căn bản không có tác dụng gì với tên đàn ông cảnh sát kia, hắn chỉ cười lạnh lùng, cũng không nói lời nào. Tên Nhị đệ thì lại cười ha hả:

- Tiểu nha đầu, có biết cái gì gọi là phạm pháp không? Tôi nói cho cô biết, tông phải mẹ tôi mà không thừa nhận, vậy thì cứ chờ đó, nếu mẹ tôi có phát sinh chuyện không hay, trách nhiệm này các người chịu nổi sao?

- Đúng là khốn kiếp, lớn lên trắng trẻo như vậy, không ngờ trái tim lại đen tối như thế.

- Mẹ chồng tôi nằm ở đây, cô và tình nhân một là bồi thường tiền giải quyết chuyện này, hai là báo cảnh sát để bọn họ đến trừng trị các người. Tôi nói cho các người biết, nếu không đền bù thì đừng hoàng thoát được.

Người phụ nữ này rõ ràng là con dâu của bà lão, những gì vừa xảy ra như thêm mắm dặm muối, tình huống càng thêm trầm trọng. Nàng nhảy lên lồng lộn, nước miếng văng tung tóe, âm thanh giống như kêu gào.

Lâm Dĩnh Nhi nào đã từng chịu uất ức như vậy? Thế cho nên nước mắt chợt vòng quanh.

- Này, các con đừng...Đừng làm rộn lên như vậy, chuyện này...

Bà cụ nằm trên giường dùng giọng mất hết sức lực nói, nhìn qua thì thấy rất yếu ớt.

Nhưng bà cụ còn chưa nói xong thì người phụ nữ kia đã chạy đến nói:

- Mẹ, con thấy mẹ bị người ta húc phải mà hồ đồ rồi, con cũng chỉ có chút tiền lương ít ỏi, mẹ cũng đừng làm loạn như vậy. Con nói cho mẹ biết, nếu mẹ ngoặt cùi chỏ ra ngoài, cũng đừng trách con không hiếu thuận.

Viên cảnh sát kia nhìn thoáng qua Lâm Dĩnh Nhi và Vương Tử Quân, sau đó hắn trầm giọng nói:

- Các người đụng phải mẹ tôi, mặc kệ các người nói thế nào, các người đều sai. Bây giờ tôi cho các người hai lựa chọn, một là bồi thường cho chúng tôi một ngàn đồng; hoặc là theo tôi về đồn, giam giữ vài ngày.

Viên cảnh sát thấy dù là Vương Tử Quân hay Lâm Dĩnh Nhi thì cũng đều là hai thanh niên non nớt, đối phó với hai người thế này cũng không có gì là nhọc lòng.

Vương Tử Quân nãy giờ luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, lúc này thấy viên cảnh sát có tố chất như vậy thì thầm cảm thấy bực bội. Hắn cười lạnh nói:

- Trong thành phố Giang Thị này các ban ngành công - kiểm - pháp là rất nhiều, anh nghĩ mình có thể một tay che trời sao?

- Hì hì, một tay che trời thì không được, nhưng muốn chơi hai đứa chúng mày thì dễ như trở bàn tay.

Tên cảnh sát kia lạnh mặt dùng giọng kiêu ngạo nói.

- Đại ca, anh dây dưa với bọn họ làm gì? Đừng nói nhiều, tranh thủ thời gian đưa hai đứa này về đồn, cho chúng nó biết tay.

Người đàn ông còn lại chợt nhảy dựng lên rồi quát lên với hai người Vương Tử Quân.

Lâm Dĩnh Nhi xiết chặt nắm đấm, cặp mắt trong trẻo giống như bùng lửa, nàng đang định lên tiếng tranh chấp thì đã bị Vương Tử Quân chụp lấy tay.

- Được, các người đã như vậy thì tôi xem như gặp chuyện không may, coi như ném tiền cho các người.

- Anh không thể làm như vậy, như vậy càng làm cho bọn họ thêm hống hách.

Lâm Dĩnh Nhi nghiêng đầu cản lời Vương Tử Quân.

Nhìn vẻ mặt cố chấp của Lâm Dĩnh Nhi, Vương Tử Quân không khỏi ngẩn ngơ, hắn cười nhạt nói:

- Không có gì, anh biết mình làm gì.
Bình Luận (0)
Comment