Trước mắt Dương Độ Lục đang cố gắng thúc đẩy cải cách nhân sự, nếu như tỉnh Sơn Nam nhanh chóng cho ra kinh nghiệm, như vậy sẽ xem như biết thời biết thế ở phương diện cải cách. Khi đó Dương Độ Lục tất nhiên sẽ không quên cấp dưới của mình là Hứa Tiền Giang.
- Trưởng phòng Hứa, kinh nghiệm ở thành phố La Nam còn chưa thuần thục, theo tôi thấy, cũng không nên tổng kết thì hay hơn.
Hứa Tiền Giang nhìn bộ dạng bày tỏ thái độ cực kỳ xảo quyệt của Vương Tử Quân, nào không hiểu rõ bí thư Vương đang nghĩ đều gì? Nhưng lúc này lão rất cần kinh nghiệm cải cách nhân sự của thành phố La Nam, thế nên trầm ngâm giây lát thì cười nói:
- Ai cũng muốn được hưởng quả ngọt từ cải cách, thế nhưng lại không muốn chính mình là người mở đầu tạo dựng kinh nghiệm. Nếu chưa quá thuần thục thì có thể tiến thêm một bước để làm tổng kết, chỉ khi nào tiến thêm một bước mở rộng công tác, như vậy mới có thể xem như hoàn thiện. Cải cách cũng không phải là làm một lần là xong, chúng ta cần phải làm từng bước đúng chỗ, chỉ cần chúng ta nắm chặt phương hướng điều chỉnh, như vậy là nên làm, đáng giá khẳng định.
Hứa Tiền Giang càng nhiệt tình thì Vương Tử Quân càng tỏ ra lạnh nhạt. Hắn cười thầm trong lòng, Hứa Tiền Giang anh lúc này đã duỗi cổ ra, nếu tôi không chém anh một đao, ít nhất cũng phải nhân cơ hội này để khoa tay múa chân vài cái, nếu không chẳng phải đã quá tiện nghi cho anh rồi sao?
Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì cũng không khách khí, hắn trực tiếp nói:
- Trưởng phòng Hứa, nói thật, tôi thật sự cảm thấy còn chưa quá chắc chắn với phương diện điều chỉnh nhân sự lần này, thậm chí còn sinh ra ý nghĩ bỏ cuộc nửa chừng. Dù thái độ của ngài thật sự làm cho tôi có thêm dũng khí, thế nhưng thực tế thì lực cản là không nhỏ.
" Nói ra điều kiện, người này dứt khoát đàm phán điều kiện với mình! "
Hứa Tiền Giang thật sự rất oán giận, thế nhưng trước khi đến lão đã suy nghĩ kỹ càng, càng chú ý câu nói: Muốn lừa tải nặng thì cũng phải cho ăn cỏ. Hơn nữa Vương Tử Quân lại là một loại lừa cực kỳ kiêu ngạo và khó bảo.
Lúc này nếu muốn làm tốt công việc thì chỉ có thể nhờ vào con lừa là Vương Tử Quân, căn bản không còn ai khác có thể làm được. Chưa nói đến những thành phố khác có thể thực hiện được không, nếu muốn bọn họ điều động nhân sự trên phạm vi lớn để có thể áp dụng cải cách, điều này hầu như là không thể, cũng không biết chờ đến tháng năm nào. Nếu lần này Hứa Tiền Giang làm tốt cải cách nhân sự thì sẽ nhận được sự tán thưởng của trưởng ban Dương, nếu lão bỏ qua cơ hội lần này, như vậy sẽ chẳng được gì cả.
- Có lực cản cũng là bình thường, có vài đồng chí có tư tưởng không phù hợp, như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Đồng chí Tử Quân, anh là bí thư thị ủy, khi phát sinh những âm thanh không khớp, anh cũng nên bảo trì thái độ xứng đáng của mình.
Lúc bắt đầu thì Hứa Tiền Giang nói lời rất chính thức, nhưng sau đó lại thay đổi chủ đề:
- Tất nhiên đối với những cán bộ khó thể khai thông tư tưởng, cũng phải cho bọn họ chút thời gian, để bọn họ thay đổi hoàn cảnh công tác để suy xét bản thân.
Có thể nói Vương Tử Quân chỉ chờ những lời này, Hứa Tiền Giang tuy là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy và căn bản không có quyền quyết định với tình huống bổ nhiệm bí thư và chủ tịch thành phố, thế nhưng lại có ảnh hưởng rất lướn đối với việc điều động những thường ủy thị ủy hoặc phó chủ tịch thành phố. Dù sao thì đây cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, có một vài vấn đề chỉ cần không làm trái nguyên tắc, như vậy dù là Hào Nhất Phong cũng không thể không nể mặt.
Vương Tử Quân đang mong chờ những lời này, thế là hắn cười nói:
- Trưởng phòng Hứa, có những lời này của ngài thì niềm tin của tôi thật sự tăng lên gấp trăm lần. Anh cảm thấy bí thư Ngọc Hùng và trưởng phòng Chiêu Hi như thế nào? Tôi cảm thấy hai đồng chí này căn bản rất phù hợp với vị trí công tác mới.
Hứa Tiền Giang nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này thật sự dám nói dám làm, mới đó đã ném ra cho mình những hai điều kiện. Nếu như là trước kia thì lão sẽ không đồng ý một đề nghị nào thế này, nhưng bây giờ vào thời điểm mấu chốt, lão muốn Vương Tử Quân làm việc cho mình, tất nhiên phải cho Vương Tử Quân nếm được lợi ích. Lão trầm ngâm giây lát rồi cười nói:
- Đồng chí Chiêu Hi có trình độ lý luận rất tốt, trưởng phòng Quách đã sớm đề nghị đưa lên phòng tổ chức tỉnh ủy nhận công tác, tôi cảm thấy điều này hoàn toàn có thể thực hiện được.
Hứa Tiền Giang rời khỏi thành phố La Nam, ngay ngày hôm sau trong tỉnh Sơn Nam đã có một bài viết ký tên Hứa Tiền Giang, nội dung của nó tất nhiên là đẩy mạnh cơ chế cải cách nhân sự dưới sự lãnh đạo của đảng.
Bài viết là của Hứa Tiền Giang, thế nhưng nội dung bên trong lại nhắc đến thành phố La Nam, lấy La Nam làm ví dụ. Trọng điểm của bài viết chính là thành phố La Nam đã sửa cũ thành mới ở phương diện phân công công tác của cán bộ, mạnh dạn thử nghiệm, nhận được đánh giá tích cực của Hứa Tiền Giang.
Vương Tử Quân nhìn bài viết trên báo còn vương mùi mực mà thầm sinh ra cảm giác bội phục Hứa Tiền Giang. Người này có thể mẫn cảm nắm bắt thời cơ, chỉ cần nhìn vào phương diện này thì căn bản không phải là người thường có thể so sánh được. Vương Tử Quân suy đoán bài viết này căn bản không phải chỉ được lan truyền trong tỉnh Sơn Nam, Hứa Tiền Giang muốn tiến thêm một bước thì hoàn toàn dựa vào ý kiến của lãnh đạo bên trên.
Lúc này Hứa Tiền Giang đứng ra giúp đỡ và thúc đẩy cải cách nhân sự, đây rõ ràng là một lá bài lớn để lão có thể leo lên trên. Nếu so với tương lai chính trị của mình, đồng ý đổi lấy một vị trưởng phòng tổ chức thị ủy thì có thể coi là gì?
Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn, trong lòng hắn có chút tiếc nuối, dù sao thì công lao cải cách nhân sự lần này cũng đã ném hơn phân nửa sang cho Hứa Tiền Giang, nhưng lúc này vấn đề quan trọng nhất đối với hắn cũng không phải là công lao.
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, điều quan trọng nhất chính là nắm giữ thành phố La Nam trong lòng bàn tay, đẩy mạnh phát triển kinh tế. Chỉ như vậy thì hắn mới có được lý lịch và tư cách, có thể tiếp tục phát triển lên trên. Nguồn tại http://TruyenGG
- Cốc cốc cốc.
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì tiếng gõ cửa vang lên, Đổng Trí Tân tưoi cười đi vào phòng, hắn vừa đi vừa nói:
- Bí thư Vương, đã có kết quả cuộc thi viết tuyển chọn nhân viên công tác cho văn phòng thị ủy, đây là danh sách mười lăm cán bộ vĩ đại đạt thành tích cao nhất.
Vương Tử Quân tiếp nhận danh sách trong tay Đổng Trí Tân, hắn nhìn lướt qua, sau đó cười nói:
- Chỉ huy trưởng Đổng, đây rõ ràng là người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, anh chỉ còn cách một bước nữa là đến thời điểm nhận chức rồi.
Đổng Trí Tân càng thêm quen thuộc với Vương Tử Quân thì trong lòng càng hiểu đây là lời nói đùa vui của lãnh đạo với mình, hắn cũng cười nói:
- Bí thư Vương, ngài thật sự là oan uổng cho tôi rồi, ngài nếu đồng ý, không bằng cho đồng chí khác đến nhận chức chỉ huy trưởng, tôi sẽ tiếp tục đi theo công tác bên cạnh ngài.
- Không, chức vụ chỉ huy trưởng này không phải là anh thì không được, nếu để người khác thì tôi thật sự rất lo lắng.
Vương Tử Quân móc thuốc ra ném cho Đổng Trí Tân, sau đó nói tiếp:
- Bây giờ tôi chỉ dám hút thuốc khi đi làm, về nhà là có người quản rồi.
Đổng Trí Tân cười cười, cũng không nói gì, đối với những gì liên quan đến phương diện tư nhân của Vương Tử Quân, hắn sáng suốt không cho ra bất kỳ đánh giá nào cả.
- Bí thư Vương, kế tiếp chúng ta tiến hành phỏng vấn sao?
Đổng Trí Tân nói vài câu vui đùa với Vương Tử Quân, sau đó nói ra mục đích lần này.
Vương Tử Quân nhìn những cái tên xa lạ trong tay, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Trước tiên cũng không cần phỏng vấn, cho bọn họ diễn thuyết một lần.
- Diễn thuyết?
Đổng Trí Tân là tâm phúc của Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩ của bí thư Vương, thế là lên tiếng đồng ý:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tổ chức công tác diễn thuyết thật tốt.
- Anh xem nên cho ra tiêu đề diễn thuyết là gì?
Vương Tử Quân nhìn Đổng Trí Tân lấy sổ ra ghi chép, hắn vung tay lên nói:
- Không cần chủ đề gì cả.
Không cần chủ đề? Đổng Trí Tân chợt dừng tay, ánh mắt nhìn thoáng qua nụ cười trên mặt Vương Tử Quân. Hắn thầm nghĩ, lần này bí thư Vương chọn thư ký thật sự không như người thường, không cần chủ đề, thực tế còn khó hơn có chủ đề vài phần.
Nhưng Đổng Trí Tân có ý nghĩ như vậy mà không dám nói nhiều, hắn chỉ nhanh chóng dùng bút ghi chép.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tử Quân nhìn bộ điện thoại màu đỏ, hắn trầm ngâm giây lát rồi nhấc máy.
- Chào ngài, tôi là Vương Tử Quân.
- Bí thư Vương, tôi là Quan Vĩnh Hạ.
Đầu dây bên ka vang lên âm thanh của thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ. Khi Vương Tử Quân định mở miệng thăm hỏi thư ký trưởng Kim, chợt nghe Quan Vĩnh Hạ cười nói:
- Bí thư Vương, bí thư Nhất Phong muốn nói chuyện với anh.
Hào Nhất Phong muốn nói chuyện với mình? Vương Tử Quân chợt sững sờ, ngay sau đó đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh của Hào Nhất Phong, thế là hắn nhanh chóng dùng giọng ân cần thăm hỏi:
- Chào bí thư Hào.
- Đồng chí Tử Quân, trưởng phòng Hứa cho ra bài viết về việc thành phố La Nam đẩy mạnh cải cách nhân sự, điều này thật sự rất tốt. Lúc này chúng ta đang đẩy mạnh cơ chế bổ nhiệm cán bộ công khai công bằng ngang hàng, đẩy những cán bộ được quần chúng tán thành lên vị trí quan trọng. Thành phố La Nam đã đi đầu tỉnh Sơn Nam ở phương diện này, là người đầu tiên ăn thịt cua, điều này rất tốt.
Vương Tử Quân tiếp xúc với Hào Nhất Phong từ nhiều năm, đây là lần đầu tiên hắn được nghe thấy bí thư Hào Nhất Phong mở miệng khích lệ mình. Lúc này đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, rốt cuộc là vì cái gì? Nhưng mặc kệ Hào Nhất Phong gọi điện thoại là vì cái gì, Vương Tử Quân đều phải mở miệng cảm tạ:
- Bí thư Hào, thành phố La Nam chúng tôi lần này kiên quyết đổi mới với điều kiện tiên quyết chính là vì tiếp thu chỉ thị của tỉnh ủy, tiến hành dưới sự chỉ thị của phòng tổ chức tỉnh ủy. Nếu không có tỉnh ủy giúp đỡ, chỉ sợ thành phố La Nam chúng tôi cũng không làm gì được.
Hào Nhất Phong cũng không cảm thấy câu trả lời hình thức hóa của Vương Tử Quân là khô cứng, ngược lại còn thấy rất hài lòng. Ngay sau đó lão mở miệng khuyến khích Vương Tử Quân chăm chú tổng kết kinh nghiệm cải cách nhân sự, cần phải hình thành nên một hệ thống, tranh thủ mở rộng ra toàn tỉnh Sơn Nam.
Cuối cùng Hào Nhất Phong còn cười nói, vài ngày nữa sẽ đến thành phố La Nam nghiên cứu khảo sát, đến lúc đó cũng không ngại mở một hội nghị, yêu cầu các bí thư thị ủy các thành phố đến thành phố La Nam học tập kinh nghiệm.
Hào Nhất Phong gọi điện thoại cho Vương Tử Quân hơn ba phút đồng hồ, sau khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì trong lòng liên tục có nhiều ý nghĩ. Hào Nhất Phong gọi điện thoại cho mình khẳng định công tác của thành phố La Nam, tuyệt đối không phải là vì lãnh đạo có lòng dạ khoáng đạt, hiểu rõ nổi khổ của mình.
Nếu không phải như vậy thì là vì cái gì? Có lẽ Hào Nhất Phong đã nhìn ra được vấn đề trong phương án bổ nhiệm cán bộ lần này, vì vậy mới tỏ ra nhiệt tình như thế. Dù sao thì lão cũng là bí thư tỉnh ủy, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không thể nói kinh nghiệm công tác nhân sự ở thành phố La Nam không phải là công lao của lão.
Vương Tử Quân cũng cảm thấy kinh dị vì sự việc đi đến mức độ này, hắn vốn nghĩ tiến hành phương án cải cách nhân sự lần này là đả kích Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi, cũng không ngờ trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hứa Tiền Giang chạy đến ném cho mình lợi ích không nhỏ. Thậm chí ngay cả bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong gần đây thích đối phó với mình, bây giờ cũng giống như mèo ngửi thấy mùi cá, mau chóng chạy đến thành phố La Nam.
Xem ra biết trước một vài xu thế phát triển thật sự phát sinh ra những hiệu quả khó tưởng tượng.
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên vài ý nghĩ, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Đổng Trí Tân ở bên cạnh:
- Trí Tân, thông báo cho chủ tịch Lý, bí thư Lục và trưởng phòng Tôn đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Đổng Trí Tân tuy không nghe rõ Vương Tử Quân nói gì trong điện thoại, thế nhưng nhìn vào thái độ của Vương Tử Quân, hắn biết người gọi điện thoại đến chính là bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong. Hắn nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của bí thư Vương Tử Quân, thế là cảm thấy đây cũng không phải là chuyện xấu.
Việc gì đáng để Hào Nhất Phong phải gọi điện thoại đến? Đổng Trí Tân vừa thầm suy đoán vừa đồng ý một tiếng, ngay sau đó cầm lấy điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân để thông báo cho những người có liên quan.
Khi gọi điện thoại đến phòng làm việc của Lục Ngọc Hùng, lúc này Lục Ngọc Hùng không có trong phòng. Tôn Chiêu Hi lại có mặt trong phòng làm việc, sau khi hắn nói một câu sẽ đến ngay thì cúp điện thoại.
Khi Đổng Trí Tân gọi điện thoại đến thì Tôn Chiêu Hi cũng không phải ở trong phòng một mình, còn có cả phó bí thư thị ủy Lục Ngọc Hùng. Tuy vẻ mặt hai người vẫn như thường, thế nhưng Tôn Chiêu Hi lại tiều tuy hơn nhiều so với trước kia.
- Trưởng phòng Chiêu Hi, anh nói xem, lúc này Vương Tử Quân yêu cầu chúng ta đi qua, anh ta có ý gì?
Thư ký cũng gọi điện thoại đến cho Lục Ngọc Hùng, thế nhưng hắn cũng không nóng vội, hắn nhấp một ngụm trà rồi nói với Tôn Chiêu Hi.
Lúc này Tôn Chiêu Hi cũng không quá hoan nghênh Lục Ngọc Hùng. Khi Hứa Tiền Giang đến thì Tôn Chiêu Hi đã cảm thấy tương lai của mình trở nên ảm đạm, chỉ sợ chức vụ trưởng phòng tổ chức thị ủy của mình sẽ giữ không được bao lâu. Nhưng vì con trai, dù có phản cảm thế nào hắn cũng không dám trở mặt với Lục Ngọc Hùng.
- Tôi không biết, có lẽ là vì chuyện điều động cán bộ lần này.
Tôn Chiêu Hi vừa nói ra thì hai người cũng không tiếp tục nói thêm điều gì. Vì sự kiện đánh giá dân chủ lần này căn bản đã làm cho Tôn Chiêu Hi mất hết mặt mũi, sự kiện nghiên cứu nhân sự ngày ngoài Tôn Chiêu Hi lên tiếng thì căn bản không còn ai khác chĩa lời vào, thế nên bây giờ trưởng phòng Tôn là người gánh hết tất cả dư luận.
Lục Ngọc Hùng cũng không rơi vào tình huống khốn khổ như Tôn Chiêu Hi, nhưng quan hệ giữa hai người bây giờ là thế nào thì tự mình hiểu lấy. Vương Tử Quân đã chiếm ưu thế tuyệt đối ở phương diện điều chỉnh nhân sự, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang, thật sự làm cho Lục Ngọc Hùng cảm thấy không còn chút sức lực nào.