Bí Thư Trùng Sinh

Chương 955

Xem ra Lâm Trạch Viễn sắp được điều động. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, khoảnh khắc này hắn không khỏi nghĩ đến tình huống phát triển của tỉnh Chiết Giang trong những năm qua. Tuy hắn công tác ở tỉnh Chiết Giang không lâu, sau đó huyện Lô Bắc lại là của tỉnh Sơn Nam, hắn xem như là cán bộ tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hắn cũng không thiếu liên hệ với Lâm Trạch Viễn.

Trong mắt hắn thì Lâm Trạch Viễn là người có đại trí tuệ, loại người này có biểu hiện cực kỳ ẩn giấu, nhưng khi co việc xảy ra lại cực kỳ dứt khoát quyết đoán, bày mưu nghĩ kế khôn lường.

Lâm Trạch Viễn làm chủ tỉnh Chiết Giang, tuy không có biến động gì lớn, nhưng tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Chiết Giang lại làm cho tỉnh Sơn Nam ở bên cạnh cảm thấy xấu hổ, đừng nói đén cục diện chính trị ổn định ở Chiết Giang. Lâm Trạch Viễn trước nay chưa cho ra động tác gì lớn, nhưng toàn tỉnh Chiết Giang vẫn nằm trong tay lão.

Vương Tử Quân rất kính trọng vị bố vợ có danh không có thực này, hơn nữa cũng biết bố vợ hờ sắp tiến lên vị trí quan trọng trên trung ương, thế nhưng theo ký ức của hắn thì phải ba năm nữa Lâm Trạch Viễn mới tiến lên. Không ngờ bây giờ tất cả biến đổi, lại có bài viết tổng kết về tỉnh Chiết Giang, bên trong tuyệt đối có vấn đề.

Vương Tử Quân không tin dựa vào thủ đoạn của Lâm Trạch Viễn mà phải lui xuống không tiếng động, hơn nữa người sau lưng Lâm Trạch Viễn cũng có danh tiêng mạnh mẽ, căn bản sẽ không để cho Lâm Trạch Viễn là cánh chim gãy cánh được.

Lâm Trạch Viễn bò lên quá nhanh, một chữ bò này không dễ nghe, nhưng không cần biết anh là ai, chỉ cần anh là người của thể chế, sẽ khó tránh khỏi những lời nghị luận sau lưng như vậy được. Nói ra cũng thấy kỳ, chưa từng có người nào thấy một vị quan bò đi, ngược lại bọn họ đi là ngẩng đầu ưỡn ngực rất khí thế và kiêu ngạo, lưng thẳng đứng, thế nhưng người đời lại nói đám người này bò lên, thật sự là miêu tả quá giống.

Vương Tử Quân nghĩ đến Lâm Trạch Viễn mà chợt nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi đang du học ở phương xa. Hắn mở ngăn kéo cuối cùng trên bàn làm việc, nơi đó là một chiếc khăn tay trắng.

Giữa chiếc khăn tay có một cặp bướm lẳng lặng bay múa, nó chỉ là một chiếc khăn tay bình thường trong mắt bao người, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu ý nghĩa của nó, vì sao Lâm Dĩnh Nhi lại tặng cho mình.

Khăn tay tơ tằm có cảm xúc rất tốt, cầm trong tay như da thịt nhẵn nhụi của Lâm Dĩnh Nhi. Nàng phải ra nước ngoài học tập, Vương Tử Quân biết với địa vị của mình thì tuyệt đối không được giữ ảnh, thế cho nên nàng mới để lại cho hắn một chiếc khăn tay.

Khăn tay tưởng niệm.

Vương Tử Quân nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi lớn lên bên cạnh mình, hắn trầm mặc, sau đó tâm tình như bay đi nơi xa.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, vẻ mặt khẽ động. Hắn rất quen thuộc với số điện thoại này, đó là số điện thoại của bố mình.

Bố Vương Tử Quân rất ít khi gọi điện thoại, bây giờ sao lại gọi đến? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nhanh chóng bắt máy.

- Alo, là Tử Quân sao?

Âm thanh trầm thấp của Vương Quang Vinh truyền đến từ đầu dây bên kia.

- Bố, là con, sao lúc này bố lại gọi điện thoại cho con thế này?

Vương Tử Quân sợ trong nhà xảy ra chuyện gì, hắn không nhịn được khẽ nói.

- Tiểu tử ngốc này, tôi không thể gọi điện thoại cho cậu được sao?

Vương Quang Vinh nói rồi phá lên cười.

Vương Tử Quân nghe tiếng cười của Vương Quang Vinh, hắn cũng nở nụ cười. Tuy Vương Quang Vinh gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện, nhưng tiếng cười kia lại nói rõ không phải là vấn đề đáng lo lắng.

Sức khỏe của ông nội rất tốt, nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút lo lắng, sợ ông xảy ra chuyện vào mùa đông. Bây giờ nghe tiếng cười lanh lảnh của bố mình, tất nhiên không phải là chuyện liên quan đến ông nội.

- Bố, bất cứ lúc nào bố cũng có thể gọi điện thoại cho con, lúc này không phải con cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng sao? Lãnh đạo ngài có gì cần chỉ thị, con xin nghe.

Vương Tử Quân thả lỏng một chút, sau đó hắn cười ha hả nói.

Vương Quang Vinh nghe tiếng cười khôi hài của con mình, thế là cũng cười nói:

- Không có chỉ thị gì cả, Tiểu Bảo Nhi thế nào rồi, đã nhiều ngày không gặp nên rất nhớ, ông của con cũng nhớ chắt, khi nào rảnh thì đưa cháu về nhà một chuyến.

Vương Tử Quân gãi gãi đầu, thầm nghĩ những ngày này mình quá bận rộn, thế là quên mất chuyện này. Hắn cười cười nói:

- Bố cứ yên tâm, hai ngày nữa con và Tiểu Bắc sẽ về.

Vương Quang Vinh lại hỏi vài câu về tình huống của Mạc Tiểu Bắc ở thành phố La Nam, nhưng tất cả đều không liên quan đến những phương diện mà Vương Tử Quân quan tâm. Hắn nghe những lời vòng quanh của bố mình, thế là cảm thấy không yên mà trực tiếp hỏi:

- Bố, có phải bí thư Lâm sắp điều động rồi không?

- Làm sao con biết?

Vương Quang Vinh gọi điện thoại lần này chủ yếu là nghe ý kiến của con trai, nhưng vì tôn nghiêm của người làm cha lại làm cho lão căn bản không thể nào mở miệng được. Vì vậy mà vừa rồi mới nói những lời đi đường vòng, khi lão định nói thật cho Vương Tử Quân biết, lại không ngờ Vương Tử Quân hỏi như vậy.

Thật ra hôm nay Vương Quang Vinh mới được nghe Lâm Trạch Viễn nói về vấn đề này, nếu như không phải là bí thư Lâm Trạch Viễn nói cực kỳ nghiêm túc, lão còn không tin đó là thật. Nhưng thật sự là Lâm Trạch Viễn đã nói ra như vậy, thế cho nên lão mới gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

- Báo chí đã bắt đầu tổng kết kinh nghiệm và thành tích của bí thư Lâm ở Chiết Giang trong thời gian vài năm qua, đây không phải là điềm báo bí thư Lâm sắp điều động sao?

Vương Tử Quân không muốn để bố mình quá quan tâm đến vấn đề này, thế là dùng giọng không quan tâm nói.

Vương Quang Vinh nghe được đáp án này mà không khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì tính mẫn cảm chính trị của con trai mình, nhưng cũng vì vậy mà lão cảm thấy có chút xấu hổ. Bài viết kia vốn là mình làm theo ý của bí thư Lâm Trạch Viễn, kết hợp với tòa soạn để đăng báo, nhưng mãi đến khi Lâm Trạch Viễn mở miệng thì lão mới biết được sự thật. Nhưng con trai chỉ nhìn nội dung bài báo lại biết được nhiều thứ như vậy, xem ra chênh lệch giữa hai bên thật sự là không nhỏ.

- Tiểu tử nói rất đúng, nhưng con cũng nên đặt tâm tư lên công tác, đừng mãi chú trọng đến những chuyện này.

Vương Quang Vinh nghĩ đến tình huống mình đi đường vòng trước đó, rõ ràng con trai đã biết rồi, thế là mặt già không khỏi đỏ lên. Lão nhanh chóng áp dụng quyền uy làm bố, chỉ giáo Vương Tử Quân không chút khách khí.

Vương Tử Quân biết rõ ràng vì sao bố mình lại cho ra lời dạy bảo như thế, vì vậy hắn chỉ cười cười mà không nói lời nào.

Vương Quang Vinh ở bên kia cũng không biết nói gì hơn, lão trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

- Tử Quân, hôm nay bí thư Lâm gọi bố vào nói chuyện, nói rằng anh ấy có khả năng đi Ma Đô.

“ Đi Ma Đô? “

Vương Tử Quân chợt run lên, hắn nghĩ đến bản tin gần đây trên thời sự, nói rằng bí thư thị ủy Ma Đô sắp điều nhiệm, bây giờ Lâm Trạch Viễn đến Ma Đô, không phải là sắp thành bí thư thị ủy Ma Đô sao?
Bình Luận (0)
Comment