Khi Tống Thiết Cương nói câu: "Anh Trịnh, rất tốt!" thì Vương Tử Quân không nhịn được phải nở nụ cười, đám xã hội đen kia rõ ràng rất có thiên phú, lời nói của đối phương thật sự có phong phạm của lãnh đạo chốn quan trường.
- Này cậu thanh niên, có ý kiến gì với lời của tôi sao?
Tống Thiết Cương nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó dựng cổ áo khoác, sải bước ra phía bên ngoài, đám người Tề Lão Nhị thì tiền hô hậu ủng đi theo phía sua.
Còn đám cảnh sát anh Trịnh thì lúc này cũng không có tâm tư ở lại, trước lúc rời đi còn nở nụ cười cực kỳ đồng tình với Vương Tử Quân:
- Cậu em, lấy trứng chọi đá, cẩn thận tai họa ập xuống.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của anh Trịnh mà thầm gật đầu. Dù đám cảnh sát kia mở miệng bao che khuyết điểm nhưng hắn cũng hiểu, cũng không trách bọn họ. Cảnh sát cũng là người, người cũng có thế tục nhân tình, cũng ăn ấm lạnh nhân gian, bọn họ còn có cấp trên có đồng sự, bây giờ có kẻ hùng mạnh xuất hiện, bọn họ phải làm sao bây giờ?
Vương Tử Quân thấy đám người đã tản đi thì quay sang nói với Tần Hồng Cẩm:
- Hồng Cẩm, kiểm kê số tiền bán được trong hôm nay, sau đó chúng ta đi ăn mừng hôm nay khai trương tốt đẹp, thế nào?
Lời đề nghị này của Vương Tử Quân càng làm cho Tần Hồng Cẩm cảm thấy sợ, nàng căn bản không ngờ sự việc mới qua đi, nàng còn chưa thoát khỏi trạng thái kinh hồn thì Vương Tử Quân đã điềm nhiên nhớ tới tiệc khánh công chúc mừng.
- Điều này...
Tần Hồng Cẩm tỏ ra trầm ngâm, từ chối cho ý kiến.
- Không có gì, coi như chưa từng có gì xảy ra, có tôi ở đây thì cô sự cái gì?
Vương Tử Quân thấy tâm tình của Tần Hồng Cẩm giảm xuống thấp thì khẽ nói lời an ủi.
Tần Hồng Cẩm nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân mà không nói thêm điều gì. Tuy không tiếp xúc nhiều với hắn nhưng từ sâu trong lòng nàng vẫn rất tin tưởng, nàng coi hắn là cây đại thụ cho mình dựa dẫm, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, nàng càng nhìn càng cảm thấy thân thiết và hiền hòa.
Sau khi trải qua kiếp nạn thì người ta sẽ hướng đến một cuộc sống bình thản và hạnh phúc hơn, đám nhân viên công tác vốn có ý nghĩ chúc mừng một phen, bây giờ cũng không còn vẻ háo hức và chờ mong như trước. Sau khi Tần Hồng Cẩm tuyên bố bữa tiệc khánh công bắt đầu thì chỉ vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt mà thôi.
- Tút, tút, tút...
Chuông điện thoại vang lên, Tần Hồng Cẩm alo một tiếng, sau đó đưa máy cho Vương Tử Quân.
- Alo, chú Trương à, cháu là Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe thấy âm thanh của Trương Tùng Niên thì vui vẻ nói.
- Tử Quân à, chú là chú Trương của cháu, chú đang muốn tìm cháu, chuyện ở bệnh viện thì chú đã xử lý nghiêm túc tên kia, nếu không xử lý thì thật sự rất khó an lòng dân.
Trương Tùng Niên dùng giọng cực kỳ khách khí với Vương Tử Quân, tuy hai người xưng hô chú cháu nhưng người chiếm địa vị chủ đạo vẫn là Vương Tử Quân.
Sau khi khách sáo hai câu với Trương Tùng Niên, Vương Tử Quân trực tiếp chuyển chủ đề sang người Tống Thiết Cương. Trương Tùng Niên vốn đang định vung tay xử lý sự việc, vừa nghe nhắc đến Tống Thiết Cương thì có chút khó xử.
- Tử Quân à, Tống Thiết Cương này chính là một tên bỏ mạng, rất khó đối phó, thuộc hạ có hơn trăm tên dám liều mạng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không nên chọc vào.
Vương Tử Quân nghe giọng điệu của Trương Tùng Niên, hắn lại có thêm nhận thức với năng lượng của đối phương, thế là chỉ khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.
- Tử Quân, nếu không thì thế này, trưa mai tôi sẽ sắp xếp, để xem Tống Thiết Cương có nể mặt tôi hay không.
Trương Tùng Niên trầm ngâm một lúc rồi nói, nhưng lúc này giọng điệu của hắn cũng không có vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Vậy làm phiền chú Trương rồi. Truyện được copy tại TruyenGG
Vương Tử Quân tuy không biết Trương Tùng Niên có thể làm được điều gì nhưng vẫn tỏ ra cảm tạ.
Vương Tử Quân móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa, một làn sương mù chậm rãi bao quanh lấy hắn, trong mắt chợt lóe lên cái nhìn lạnh lẽo.
- Tút, tút, tút...
Những âm thanh bấm số điện thoại vang lên, Vương Tử Quân dùng giọng đầy nhiệt tình nói với phía bên kia:
- Dì Triệu, cháu là Tử Quân, dì nói với chú một tiếng, ngày mai cháu muốn đi gặp chú ấy...
Lúc này siêu thị đã không còn khách hàng, mọi người nhanh chóng làm công tác kiểm kê, chỉ nửa giờ sau thì tất cả những đống bề bộn đã được nhân viên thu dọn sạch sẽ.
- Đi thôi.
Tần Hồng Cẩm kéo tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói. Bây giờ nàng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn có gì đó lo lắng khó nói nên lời.
Vương Tử Quân đang suy xét sự việc, cũng không quan tâm đến biểu hiện của Tần Hồng Cẩm. Dưới sự dẫn dắt của nàng, Vương Tử Quân và nhân viên trung tầng của siêu thị đi đến một khách sạn đã đặt bàn sẵn.
Hơn mười bàn thức ăn đã dọn xong, dù mọi người thay nhau nói lời cổ vũ nhưng bầu không khí vẫn tẻ ngắt giống như mây đen đang phủ xuống đầu. Nếu so sánh với những người khác thì Tần Hồng Cẩm có vẻ sinh động hơn, nàng nâng ly đi mời mọi người giống như chưa từng có gì phát sinh. Dưới sự dẫn dắt của Tần Hồng Cẩm, cuối cùng bữa tiệc cũng có được chút không khí.
Một giờ sau bữa cơm chấm dứt, nhân viên công tác bắt đầu tốp ba tốp năm bỏ đi, lúc này trong khách sạn chỉ còn lại hai người Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng đi lại có hơi liêu xiêu của Tần Hồng Cẩm, hắn cau mày rồi dùng giọng ân cần hỏi:
- Nhà cô ở chỗ nào, tôi đưa cô về?
- Về nhà? Không, tôi không muốn về nhà, thiên hạ to lớn thế này, nơi nào là nhà tôi? Tôi không về.
Tần Hồng Cẩm cảm thấy trên người Vương Tử Quân giống như có một điểm bùng ra lực hấp dẫn rất mạnh mẽ, thu hút chính mình. Bây giờ nàng nghe nói hắn muốn đưa mình về nhà, thế là ánh mắt mềm mại chợt bị đông cứng như băng, dưới tình huống nản lòng thoái chí cũng có chút bực bội. Nàng thở hổn hển vung tay buộc lại mái tóc rồi cười quyến rũ nói:
- Vương Tử Quân, có thấy tôi đẹp không?
Tần Hồng Cẩm tất nhiên là mỹ nhân, rất quyến rũ, nhìn một lần sẽ khó quên, hơn nữa lúc này gương mặt hơi đỏ hồng, càng làm lòng người chấn động. Vương Tử Quân đối mặt với một Tần Hồng Cẩm đã có mem say cũng không khỏi sinh ra cảm giác thỏa mãn.
- Đẹp, thật sự rất đẹp.
Vương Tử Quân suy nghĩ rồi quyết định nói thật.
- Vương Tử Quân, tôi thích anh, từ lần đầu gặp mặt tôi đã thích anh, tối nay tôi mong anh có thể đi theo tôi một lần.
Ánh mắt Tần Hồng Cẩm có vẻ say lờ đờ, bên trong bùng lên luồng sáng nhàn nhạt, càng bùng ra sức quyến rũ mạnh mẽ dưới ánh đèn. Nàng chợt vươn một bàn tay giữ lấy tay Vương Tử Quân, sau đó lại gãi gãi vài cái vào lòng bàn tay hắn, lại nhào vào lòng hắn.
Khoảnh khắc Vương Tử Quân ôm chặt lấy Tần Hồng Cẩm, nàng cảm thấy tất cả hương vị trộn lẫn trong lòng giống như có vơi đi vài phần. Nàng dùng hai tay ôm chặt lấy hắn, giống như nghe được nhịp tim của hắn, cảm nhận được lồng ngực nóng ran của hắn, thế là nàng nằm trong lồng ngực rộng cất tiếng khóc vui mừng...