Editor: Min
Mấy ngày sau, người của Đại Lý Tự đã căn cứ vào ghi chép hộ tịch của Hộ Bộ, mà tìm ra chủ nhân của khóa trường mệnh kia, quan phụng rất có bản lĩnh trong việc tìm hiểu nguồn gốc, nên rất nhanh đã tìm ra thân phận của mấy bộ hài cốt.
“Tuổi của những hài tử này chênh lệch rất nhiều, có ít nhất ba thế hệ đang liên tục gây án, chúng tàn nhẫn tột cùng, nếu không phải dư nghiệt của tiền triều, thì ta thực sự nghĩ không ra còn có ai to gan đến vậy."
“Tiền triều cũng đã bị diệt mấy trăm năm, hậu nhân của bọn họ cực khổ ẩn núp chỉ vì bắt những hài tử này làm vật hiến tế sao? Nhưng ta lại cảm thấy, là các gia tộc phú quý nghe được thiên tính quỷ thần rồi bắt chước theo tiền triều."
Thẩm Xác đổi nghề giữa chừng nên không giỏi điều tra vụ án, hắn cũng chỉ dám nghe bọn họ nói chuyện qua lại với nhau, dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, hắn không dám vung đại đao trước mặt một đám Quan Công, sợ làm trò cười.
Nhưng quan phụng luôn điểm mặt hắn, ý định ban đầu là vì muốn hắn tham gia nhiều hơn, nhưng trong mắt Thẩm Xác, cái này giống như tiên sinh đang kiểm tra bất ngờ cho học trò vậy, khiến cho người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Chưa được vài ngày, hắn đã không dám đi theo quan phụng điều tra vụ án nữa, thà ru rú ở trong nhà chứ không chịu đi ra ngoài. Khi quan phụng tới hỏi thì nói thai nhi của mình không ổn định, không đi ra ngoài.
Đương gia chủ mẫu của Phó gia, cũng chính là mẫu thân của Phó Cẩn Xuyên, biết được Thẩm Xác đang mang cốt nhục của Phó gia, thì suốt ngày sai người đem qua viện tử một bát thuốc dưỡng thai.
Phó mẫu đưa hết bát này đến bát khác, Thẩm Xác cũng đổ hết bát này đến bát khác.
Đổ càng nhiều Thẩm Xác lại càng thấy đau lòng, bên trong bát thuốc này được cho vào rất nhiều dược liệu trân quý, đổ đi chính là đang chà đạp nó, cũng là chà đạp tâm ý của Phó mẫu, một cân gạo hiện tại ở trong thành đã bán hơn mười lạng bạc, huống chi những loại thuốc này....
Thôi, dù sao cũng không có thai, chắc uống vào cũng chẳng có hại!
Dựa vào ý nghĩ không thể lãng phí, lần đầu tiên Thẩm Xác uống xong bát thuốc do Phó mẫu đưa tới, đã sốt cao không lùi trong đêm, toàn thân nóng bừng, rồi chảy mũi máu.
Tình tiết trạch đấu trong thoại bản cứ quanh quẩn trong đầu Thẩm Xác, Thẩm Xác dựa vào cánh tay Phó Cẩn Xuyên, vừa lau máu mũi, vừa yếu ớt nói: “Ta có phải… Trúng độc..."
Đại phu rút tay đang bắt mạch: “Ca nhi lo lắng nhiều rồi, lão phu đã kiểm tra bả thuốc mà ngài đã uống, đây đúng là thuốc dưỡng thai, đối với hài nhi chính là đại bổ, sau khi uống xong ngài mới có phản ứng lớn như vậy, chỉ bởi vì ngài... Không có thai, không có hài nhi giúp hấp thụ.”
Đại phu này là người đáng tin của Phó Cẩn Xuyên, ông sẽ không nói dối, có lẽ cũng sẽ giữ bí mật về việc hắn không mang thai.
"Thế à..., suýt chút nữa ta còn tưởng mình sắp đi gặp Diêm Vương gia rồi." Thẩm Xác thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng đại phu này, ngươi có biết loại độc nào khiến xương cốt của người bị trúng độc biến thành màu đen không?"
Lão đại phu: “Lão phu không biết dùng độc, ca nhi hỏi để làm gì?”
"Vậy bệnh thì sao? Người mắc bệnh gì xương cốt mới biến thành màu đen."
Đại phu vẫn lắc đầu, Phó Cẩn Xuyên phất tay bảo người đi xuống, ôm Thẩm Xác hỏi: “Sao ngươi lại hỏi hắn vấn đề này?”
“Trong vụ án trăm người chết chìm, có vài bộ hài cốt toàn thân đã biến thành màu đen, rất đặc biệt.”
Phó Cẩn Xuyên cười khẽ: “Không phải ngươi luôn kiếm cớ để không tham gia điều tra vụ án sao, vì sao vẫn suy nghĩ đến chuyện này?”
"Hả...? Ta chỉ là không muốn bị quan phụng điểm danh hoài thôi, nhưng vụ án này ta vẫn muốn phá. Ôi, Phó công tử, trước đó không phải ngài đã nói bệ hạ bảo ngài đi thanh lâu với sòng bạc để điều tra vụ án sao, ngài là người hiểu biết sâu rộng, ngài có ý tưởng gì đối với vụ án này, có thể nói cho ta nghe một chút không?
"Xương cốt biến thành màu đen, có lẽ là dược nhân thử thuốc."
Có một số gia đình nghèo khổ sinh hài tử ra nhưng lại không có khả năng nuôi, họ đều đem bán cho người môi giới, người môi giới sẽ tuyển chọn trước những ca nhi và nữ hài thật xinh đẹp rồi bán vào thanh lâu sở quán, còn nam hài và nữ hài có dung mạo đoan chính thì được bán vào trạch viện làm gia nô, sau khi chọn lọc hết, tất cả những người còn lại sẽ được đưa đến Thiện Đức Đường làm dược nhân.
Nghe được Thiện Đức Đường trong miệng Phó Cẩn Xuyên, Thẩm Xác nhịn không được hỏi: “Đây là nơi nào?”
"Là Triệu gia y dược thế gia ở Lĩnh Nam, tế thế cứu dân, bồi dưỡng ra y sư trải rộng khắp Đại Ngụy, tiên đế còn vì bọn họ mà lập nhiều bảng hiệu, gọi là Thiện Đức Đường. Dược nhân là nô lệ, nếu đã là nô lệ, cho dù chủ nhân có hô đánh kêu giết thì cũng chỉ là một lời nói, mà Thiện Đức Đường lại chỉ cần bọn họ thử thuốc, người nào mệnh tốt thì còn sống, còn người nào mệnh không tốt cũng được chôn cất đàng hoàng. Cho nên, trong mắt một số hài tử đó, có thể đến được Thiện Đức Đường là một chuyện tốt, ít nhất chúng đều được ăn no, mặc ấm và có một giấc ngủ ngon.”
Lần đầu tiên nghe được Phó Cẩn Xuyên nói nhiều như vậy, Thẩm Xác cảm thấy có hơi hiếm lạ: "Sao ngươi biết rõ về những dược nhân này thế?"
"Thiện Đức Đường là sản nghiệp mẫu tộc của quận thủ phu nhân Lĩnh Nam."
“Quận thủ phu nhân... Thúc phụ của ngươi không phải là quận thủ sao, phu nhân kia, không phải là thúc mẫu của ngươi sao?!” Thẩm Xác cắn răng, “Quận thủ kia không phải là người tốt, nhưng Thiện Đức Đường kia lại đem nữ nhi gả cho ông ta, chắc chắn cũng không phải thứ gì tốt, nói sẽ chôn cất dược nhân đàng hoàng, vậy những dược nhân kia làm sao lại xuất hiện dưới đáy sông!"
Nói xong, Thẩm Xác lại vỗ vỗ miệng, “Không đúng, không đúng, còn chưa có chứng cứ xác thực chứng minh những người đó là dược nhân, ngày mai ta sẽ phái người đưa tin tức này cho quan phụng, để hắn đi điều tra cũng tốt. "
"Quan phụng thông minh tuyệt đỉnh, hắn đã điều tra chuyện này rồi, hôm nay khi ta ra ngoài, liền nhìn thấy hắn dẫn người bao vây Thiện Đức Đường."
Thẩm Xác phát điên: “Sao ngươi không nói sớm! Hại ta phân tích lâu như vậy!”
*
Sau khi uống bát thuốc đại bổ kia, đại phu đã bảo hắn ngâm suối nước nóng nhiều chút, để lấy độc trị độc, xua tan khí nóng trong cơ thể.
Suối nước nóng ở Lĩnh Nam rất nổi tiếng, hầu như gia đình giàu có nào cũng có một ao suối nước nóng trong nhà.
Hoa tươi trôi bồng bềnh trong ao tràn ngập khói trắng, Thẩm Xác bị Phó Cẩn Xuyên ôm vào, hắn vừa được thả xuống thì lòng bàn chân liền đạp trúng ngọc bích ấm áp, bất thình lình trượt chân ngã ngửa vào trong ao.
"Khục khục!!"
Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, hoa màu đỏ tươi đáp xuống chân Phó Cẩn Xuyên, Phó Cẩn Xuyên hứng thứ đứng nhìn Thẩm Xác đang đạp lung tung ở trong nước một lát, mới chậm rãi giẫm lên bậc thềm ngọc bích đi vào trong ao.
Từng vòng sóng lăn tăn bị eo thon của Phó Cẩn Xuyên đẩy ra, hương hoa nhàn nhạt hòa lẫn hương thơm thoang thoảng, y vớt lấy Thẩm Xác đã ướt sũng ôm vào trong ngực, vừa bắt được liền giả bộ muốn đánh, nhưng môi mỏng mỉm cười lại mổ vào rãnh trán hắn.
"Ngươi thả ta xuống cái nơi quỷ quái gì vậy? Trơn quá!"
Cả người Thẩm Xác vừa ướt sũng lại vừa xốc xếch, quần áo trong cũng dán sát vào da thịt, hắn bị Phó Cẩn Xuyên vuốt ve từng khúc, những nơi bị bàn tay của Phó Cẩn Xuyên lướt qua lập tức dâng lên một luồng khô nóng kỳ lạ, hắn đỏ mặt ho khan một trận.
"Đừng có sờ ta."
“Vi phu sợ ngươi lại trượt chân.”
Hắn mới không tin lời nói dối của Phó Cẩn Xuyên, người này nhìn thì có vẻ đoan chính nho nhã, nhưng một khi cởi hết quần áo y liền biến thành sói.
Cơ thể hắn dán ở trước ngực Phó Cẩn Xuyên, phần dưới của vạt áo xòe ra, làm lộ da thịt mềm mại sáng bóng như quả vải, Phó Cẩn Xuyên dùng ngón tay vuốt ve xương quai xanh ướt át của Thẩm Xác, ánh mắt sâu thẳm.
“Thành thân tới nay, hình như ta và ngươi chưa từng tắm chung nhỉ.” Phó Cẩn Xuyên vừa nói, vừa luồn tay chui vào vạt áo, nắm lấy đầu v* ấn thật mạnh, cơ thể Thẩm Xác nhất thời rã rời đứng không vững, tim đập dồn dập đưa tay đẩy Phó Cẩn Xuyên ra, Phó Cẩn Xuyên ngay lập tức đổi bên xoa nắn, lực đạo nhẹ nhàng của năm ngón tay rất là đáng ghét.
Thẩm Xác run rẩy một hồi, trong miệng không kìm hãm được bật ra tiếng rên rỉ, âm thanh vừa mềm mại lại vừa quyến rũ, bản thân hắn khi nghe thấy cũng phải mặt đỏ tía tai.
"Hình như Xác Nhi rất thích." Trên mặt Phó Cẩn Xuyên hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, y ôm thật chặc cơ thể kiều mềm đang rúc vào trong ngực, pha trộn với mùi thơm trên cơ thể khiến cho hơi thở của Phó Cẩn Xuyên nhất thời có hơi loạn.
Thẩm Xác không đẩy bàn tay đang xoa của Phó Cẩn Xuyên ra được, nhưng lại tránh được nụ hôn nóng bỏng của Phó Cẩn Xuyên, giọng nói tà mị quanh quẩn ở bên tai cùng với ánh mắt dịu dàng như muốn nhấn chìm hắn, tiếng nước lại vang lên, cơ thể nóng bỏng của nam nhân chợt dán chặt, hắn run rẩy mất đi ý thức, khi tỉnh táo lại, thì cả người đã bị Phó Cẩn Xuyên bế lên khối ngọc bích bên ao.
"Làm, làm gì đó... " Cơ thể mềm mại của thiếu niên ngồi trên noãn ngọc ấm áp càng tăng thêm vẻ trắng nõn như tuyết, ánh mắt mê ly lấp lánh đối diện với đôi mắt đen như mực của Phó Cẩn Xuyên, ham muốn sáng rực gợn sóng.
Phó Cẩn Xuyên đang cởi quần áo trong, y nhìn bộ dạng khẩn trương của hắn, liền dùng ngón tay gãi gãi vào chóp mũi, trên chóp mũi hiện lên một vệt đỏ ửng, khiến hắn ngứa ngáy che mũi lại.
Ngón tay thon dài trượt từ bờ vai thơm mát đến trước ngực, xuống chút nữa xẹt qua bụng dưới, tiếp đến là dương v*t, mu ***... Đốt lên một cơn ngứa ngáy.
"A.....!"
Thẩm Xác bỗng dưng kẹp chặt đôi chân thon dài trắng nõn của mình, cắn chặc đôi môi anh đào nhìn về phía Phó Cẩn Xuyên, mỗi lần quan hệ Phó Cẩn Xuyên luôn bá đạo cường thế, mặc dù, cuối cùng hắn đều không thể cưỡng lại được cơn cao trào vui sướng, nhưng mấy lần trước hắn có hơi sợ hãi là thật...
Phó Cẩn Xuyên cũng không ép buộc hắn mở chân ra, ngược lại y rất kiên nhẫn chơi đùa với những nơi nhạy cảm khác, sương mù dày đặc tỏa ra hơi nóng, khiến cơ thể cả hai giống như bị bỏng, răng ngà môi mỏng tỉ mỉ hôn xuống cần cổ đang run lên.
"Ừ ~ Nhột ~" Phó Cẩn Xuyên hết mút rồi lại cắn, không biết là vì đang bị ngậm cắn thô bạo, hay là vì lòng bàn tay đang xoa nắn nhẹ nhàng, mà khoái cảm kỳ diệu truyền đến khắp nơi trong cơ thể Thẩm Xác, tình triều dâng trào, cơ thể càng lúc càng nóng, đặc biệt là nơi sâu nhất trong *** cũng đang siết chặt.
Hắn dùng tay đẩy đầu Phó Cẩn Xuyên ra, nhưng mười ngón tay lại không nhịn được luồn vào trong mái tóc đen nhánh của Phó Cẩn Xuyên, đôi mắt đẹp nhắm chặt, đôi môi khẽ nhếch bật ra tiếng rên rỉ quyến rũ dồn dập, bàn chân đang chìm trong nước cũng đá ra một làn sóng nhộn nhạo.
Đầu lưỡi trơn nóng linh hoạt quấn lấy núm vú, dùng răng cắn nhẹ rồi mút lấy đầu v* ngứa nhất, một bên vừa được an ủi, một bên khác lại bị mút ra tiếng, y không ngừng thay đổi bên xoa mút, bận rộn chơi đùa Thẩm Xác.
Hít hà, hít hà.
Cũng không biết Phó Cẩn Xuyên đã tách hai chân hắn ra từ lúc nào, ngón tay hơi chai sạn đang vỗ về chơi đùa nụ hoa mềm mại nhạy cảm, hột le bị xoa, miệng huyệt bị móc, hai mép *** cũng bị cọ xát đến mức run rẩy không ngừng.
Thẩm Xác ôm chặt Phó Cẩn Xuyên, tình triều tích tụ một luồng nhiệt vọt thẳng vào bụng dưới, có thứ gì đó đang chảy cuồn cuộn xuống khỏi cơ thể hắn....
Ngón tay lấp đầy nội bích, lực đạo cắm vào như đang tra tấn thịt non sinh mị, làm Thẩm Xác phải siết chặt eo, hai tay khó khăn lắm mới chống được vào bờ ao, hai chân mở rộng cũng gắt gao giẫm trên mép ngọc bích, trong ánh mắt mê ly vũ mị, hắn nhìn thấy Phó Cẩn Xuyên lôi ra những sợi tơ bạc chảy ra từ trong cơ thể mình, hắn cũng nhìn thấy d*m thủy đang nhỏ xuống từ đầu ngón tay của Phó Cẩn Xuyên.
"A... Ưm ~ còn, còn muốn~ vào bên trong..."
Cảm giác muốn chống cự nhưng lại nhịn không được muốn trầm luân này rất kỳ lạ, chẳng qua, khi ngón tay của Phó Cẩn Xuyên đang moi móc phần thịt mềm điểm G ở trước huyệt, thì Thẩm Xác đã hoàn toàn từ bỏ chống cự, huyệt thịt xấu hổ xoắn chặt chợt nảy sinh khát vọng vì bị Phó Cẩn Xuyên xâm nhập.
Nhưng Phó Cẩn Xuyên lại rút tay ra, đầu ngón tay lướt qua trước ngực Thẩm Xác, dao động trên làn da non mịn trắng như tuyết của thiếu niên, những đường cong tinh xảo mảnh khảnh không khỏi run lên, hắn đã động tình rồi.
"Aha..." Tiếng rên rỉ yếu ớt hòa vào tiếng khóc nức nở, vừa khó nhịn lại vừa khẩn trương.
Nơi ngón tay mơn trớn đều bị Phó Cẩn Xuyên dùng môi lưỡi hôn hít, dục hỏa nóng bỏng cháy một đường xuống dưới bụng, Thẩm Xác mê mang sợ hãi nhìn Phó Cẩn Xuyên với đôi mắt ngấn lệ, khi hắn cho rằng Phó Cẩn Xuyên sẽ dừng lại, thì Phó Cẩn Xuyên lại trực tiếp hôn vào giữa ***.
"A...! Không... Không được! Tránh ra! Phó Cẩn Xuyên, ngươi... A!"
Mép *** xinh đẹp hơi khép lại đã bị Phó Cẩn Xuyên đẩy ra, đầu lưỡi quét qua huyệt thịt non nớt liếm ra một vòng d*m thủy, cảm giác kích thích đó khiến đùi trắng của Thẩm Xác run lên, hắn bất ngờ nhấc chân lên khỏi làn nước ấm áp rồi dùng chân phải giẫm lên đầu vai Phó Cẩn Xuyên, hắn muốn đá Phó Cẩn Xuyên văng ra, nhưng khi Phó Cẩn Xuyên đưa đầu lưỡi xâm nhập vào miệng mật, cơ thể hắn bỗng mềm nhũn, những tiếng rên rỉ vũ mị nhất thời lên xuống khó xử, khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Phó Cẩn Xuyên vùi mình ở dưới thân hắn, đầu lưỡi linh hoạt khuấy động trong hoa kính chật hẹp, giống như đang hôn vào cái miệng thơm ở phía trên, mặc dù không có nghênh hợp với chiếc lưỡi kỳ diệu nhưng mật dịch vẫn chảy ào ào, cọ tới cọ lui dọc theo nhục bích trơn mềm, tuôn trào vô số khoái cảm, làm hơi thở của Thẩm Xác rối loạn, cũng làm trái tim của hắn rối loạn.
Bàn tay đang vuốt ve đi xuống eo bụng, Phó Cẩn Xuyên liếm láp càng sâu, hắn càng run rẩy dữ dội, đầu lưỡi vừa rời khỏi nơi tiết dâm dịch, thì những ngón tay dài thô ráp đã được nhét vào, hai ngón của Phó Cẩn Xuyên xâm nhập vào nơi đặc biệt nhạy cảm và phát ra những tiếng dâm dục.
Lần này Phó Cẩn Xuyên cực kỳ kiên nhẫn, y chỉ hơi thở gấp chứ không vội vã, vừa thưởng thức dư vị ngọt ngào ở giữa răng môi, vừa dùng hai ngón tay lôi kéo huyệt thịt rời khỏi rồi lại cắm vào.
Những ngón tay thon dài cứ thọc vào rút ra, đè ép miệng mật huyệt ửng đỏ thành một đống bừa bộn đầy dâm nhu.
Đáy lòng của Thẩm Xác trống rỗng đến hoảng sợ, hắn khó nhịn không thôi liền nắm chặt đôi tay trắng như phấn, trong huyệt bị căng trướng đến tê dại.
Phó Cẩn Xuyên chậm rãi cong ngón tay cọ xát lấy huyệt đạo, khi ngón tay được rút ra thì đã dính đầy chất lỏng trong suốt óng ánh.
Mùi vị ngọt ngào cũng trở nên rõ ràng hơn.
Phó Cẩn Xuyên sáp đến bên trên liếm láp bờ vai thơm tho, hơi thở nóng bỏng cũng phả vào cần cổ trắng và xương quai xanh của hắn, y lại nắm lấy bàn tay phải đang căng cứng của hắn, đặt lên trên bụng mình vuốt ve.
Thẩm Xác đại khái là bị Phó Cẩn Xuyên làm cho ý loạn tình mê, lần này hắn đã ngoan ngoãn hiếm thấy, lòng bàn tay oánh nộn vuốt ve cơ bụng rắn chắc và nóng bỏng khác thường của nam nhân, thân hình của Phó Cẩn Xuyên cao to, nhưng khi cởi hết quần áo thì thân hình của y vừa thon gầy cân đối lại vừa cứng rắn trắng trẻo, giống như khối ngọc ấm được chạm khắc, lộ ra vài phần cuồng dã.
Thẩm Xác khẽ hừ cắt đứt suy nghĩ, muốn rút tay về nhưng lại bị Phó Cẩn Xuyên giữ chặt hơn, tìm kiếm xuống dưới, thì chạm đến một con cự long cứng ngắc cực kỳ đáng sợ đang dũng cảm đứng ở trong nước, ngón tay vừa mới chạm vào đã bắt đầu sợ hãi phát run.
"Thả ta ra......"
Phó Cẩn Xuyên làm lơ, kẹp lấy năm ngón tay ma sát lên vật cứng nóng như lửa của mình, hợp tình hợp lấy mà dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn vào hắn, khàn giọng nói: “Thỏa mãn không?”
Gân xanh bạo trướng cùng với sự cứng rắn mềm dẻo đang rục rịch ở giữa các ngón tay, lỗ tai Thẩm Xác đỏ bừng, thậm chí còn không dám nhìn Phó Cẩn Xuyên, hắn nhắm mắt lại nói thẳng: “Thỏa mãn thỏa mãn, nhanh buông tay...."
Nhục bích chợt siết chặt sau một hồi giãy giụa, cặp mông trắng bóc đang ngồi trên ngọc bích cũng nhiều thêm một vũng nước nóng hổi.
Trụ thịt lớn trồi lên mặt nước cuồng dã giống như mãng long, nó phồng to và có màu đỏ tím dữ tợn, nó đang ở dưới háng Phó Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm về phía hắn.
Thẩm Xác chưa bao giờ nhìn thấy Phó Cẩn Xuyên đi vào trong cơ thể mình rõ ràng như hôm nay, quy đầu bự tròn trịa như cái ô đã kéo căng miệng hoa, giống như Phó Cẩn Xuyên đang phóng túng nằm ngang trong cơ thể của hắn vậy.
Một tất, rồi lại một tất....
Hắn nghe thấy mình đang kêu lên, hắn không phân biệt được tiếng nào là khó chịu, tiếng nào là sung sướng, ánh mắt của hắn cũng không thể rời khỏi chỗ giao hợp, hắn như bị ma nhập, trơ mắt nhìn trụ thịt đi vào.
Phó Cẩn Xuyên vừa đẩy vào trong thì hoa dịch liền trào ra ngoài, thứ kia lộ ra bên ngoài càng lúc càng ngắn, còn bên trong huyệt lại càng ngày càng đầy!
"Ưm ưm! Căng ~ dừng lại, dừng lại ~ đừng đi vào..." Thẩm Xác bị căng đến mức chịu không nổi, vật cứng tàn nhẫn cọ xát lấy hoa huy*t, đẩy sự dũng cảm cực nóng đi sâu vào trong cơ thể, mị thịt mềm mại siết chặt cũng mấp máy dữ dội, khoái cảm hoan úy và tê dại kịch liệt bỗng mất trật tự..
Hắn còn chưa nói xong, Phó Cẩn Xuyên đã giữ lấy cái eo mềm đang ngửa ra sau của hắn, hai tay bóp thật chặt, đâm lên!
"A... A.... A....!"
Bên trong dũng đạo đột ngột bị chấn động, khi thịt mật bị lật lên, hoa thủy liền bắn tung tóe ra ngoài, Phó Cẩn Xuyên đã thay đổi vẻ dịu dàng vừa rồi, đặt mình vào giữa hai chân hắn, cuồng dã dùng toàn lực đâm vào, mỗi lần đâm đều nhắm vào phần thịt mềm ở dưới đáy, y như muốn nghiền nát và đâm thủng cơ thể hắn.
Đôi chân trắng như ngó sen mất khống chế kẹp chặt vào eo nam nhân, bụng dưới của Thẩm Xác bị đụng đến mức vừa đau lại vừa tê, khoái cảm dâng trào giống như lửa rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ, da thịt hồng hào ướt đẫm mồ hôi cũng run lên.
"A ưm... Ừ! Ngươi ~ nhẹ chút..."
Hắn thở gấp không ngớt, liên tục rên rỉ cầu xin, những giọt nước mắt vui mừng chảy nhanh xuống má đào đỏ hồng vì sắc dục.
Huyệt thịt kẹp chặt ở bên trong mật đạo vừa nóng ướt lại vừa trơn trượt, khi khe thịt non nớt xinh đẹp đang run rẩy xoắn chặt, thì Phó Cẩn Xuyên lại càng dùng sức, hắn cũng càng cảm nhận được cơn sướng cực hạn thấu tận xương do huyệt thịt và d*m thủy đang quấn lấy dương v*t.
Tiếng thở gấp trở nên khản đặc, y ôm lấy vòng eo run rẩy đem hắn kéo lại hơi gần bờ ao, sau đó phần hông to lớn hung hăng đập mạnh vào bắp đùi trắng như tuyết.
Nghe hắn thút thít nỉ non, Phó Cẩn Xuyên lại càng dùng sức, lại càng đâm mạnh vào sâu hơn.
Trụ thịt tràn đầy sức sống ra sức ** vào nghiền nát, ** đến mức mật huyệt sưng đỏ và nhạy cảm, Thẩm Xác khó khăn lắm mới kéo được cánh tay của Phó Cẩn Xuyên, những mạch máu màu xanh dài nhỏ bị kéo căng trên ngón tay trắng muốt, nhục dục cực lạc khi giao hợp, cuộn trào giống như sóng cuồng.
Phó Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm vào nơi hai người hòa vào nhau, miệng hoa trắng nõn co rúm buộc chặt ở trên côn th*t theo từng cú ra vào, âm hộ ửng đỏ dính đầy mật dịch, mu *** trắng nõn cũng ướt đẫm chất lỏng ngọt ngào, cực kỳ xinh đẹp.
Y nhanh chóng cọ xát vào nhục bích non mềm, Phó Cẩn Xuyên biết điểm G của hắn ở chỗ nào, liền dùng quy đầu bự tròn trịa liên tục ấn mạnh vào đó, so với dùng ngón tay moi móc thì càng kích thích hơn rất nhiều, ngay lập tức y đã nghe thấy tiếng kêu khóc dâm mị du dương của Thẩm Xác.
Bàn tay đang đỡ eo dần sờ soạng lên trên, vỗ về chơi đùa từng bộ phận yếu ớt, khiến cho xương sống của hắn dâng lên một luồng tê dại da diết, Thẩm Xác đã rơi vào ý loạn tình mê.
"Mở miệng ra."
Phần gáy bị bóp chặt, trong tầm mắt mê ly, Thẩm Xác chỉ nhìn thấy Phó Cẩn Xuyên đang tới gần, hắn rên rỉ thở gấp ngoan ngoãn hé môi ra, Phó Cẩn Xuyên liền dùng môi mỏng ngậm lấy, ngậm mút hương vị ngọt ngào của hắn, di chuyển dùng sức ** mạnh, làm những tiếng rên rỉ nhịp nhàng trong cổ họng yếu ớt đến mức không thể thoát ra ngoài.
Hắn vừa vui mừng lại vừa căng thẳng run rẩy, cẳng chân mềm nhũn quấn chặt quanh eo của Phó Cẩn Xuyên, thứ thô to nhét vào trong cơ thể khiến hắn nhất thời khó phân biệt được yêu hận, thiên phú dị bẩm nóng cứng như vậy, đâm đến mức hắn như vừa rơi vào đám mây, lại như vừa rơi vào biển sâu.
"A... A....!!"
côn th*t bự rỉ ra chất lỏng không ngừng rút mạnh cắm nhanh, huyệt thịt chen lấn hút mút cũng đã đạt đến điểm giới hạn, nhũng chuyển động mãnh liệt khiến tử cung co giật từng cơn, Thẩm Xác bắt đầu dùng sức đẩy về phía Phó Cẩn Xuyên, nhưng lại bị Phó Cẩn Xuyên lấp kín miệng thơm nuốt lấy những tiếng vội vã đến cực điểm.
Hắn sắp cao trào rồi!
Mà Phó Cẩn Xuyên vẫn không có ý định buông hắn ra, tay này bóp chặt sau gáy, tay kia lại nắm lấy chân, y đâm những đòn nặng nề và thô bạo làm nhục vào huyệt tâm xinh đẹp yếu ớt nhạy cảm, đâm hắn phun nước, cũng đâm bay lý trí của mình, cự bổng run lên vì hãm sâu vào huyệt thịt oánh nộn tiêu hồn.
Hắn bắn, nhưng Phó Cẩn Xuyên thì chưa, y đột nhiên rút ra khỏi mật động đang co giật, nhìn một vũng hoa dịch đang chảy xuôi trên ngọc bích, tiếng thở gấp của Phó Cẩn Xuyên càng thô trầm, y ôm lấy Thẩm Xác đang xụi lơ ở trong cánh tay.
"Ào ào..."
Khoái cảm ùn ùn kéo đến tràn ngập trong đầu, Thẩm Xác gần như bị nhục dục mãnh liệt này làm cho nghẹt thở, hắn cố hít lấy từng ngụm không khí trong lành, bên trên khuôn mặt đỏ au đều là mồ hôi và nước mắt, hắn mệt lả dán vào trước ngực Phó Cẩn Xuyên, vẻ mặt ngây thơ tràn ngập sự quyến rũ, đôi mắt khép hờ cũng hiện lên vẻ dục tiên dục tử và hoan úy.
Lồng ngực Phó Cẩn Xuyên khẽ rung lên, mỉm cười nắm lấy bàn tay mềm nhũn của hắn, để hắn sờ soạng vào đống bừa bộn nhão nhoẹt của chính mình.
Miệng huyệt xinh đẹp run rẩy đều là chất lỏng ngọt ngào và dâm dịch, chỗ thịt non đỏ tươi hé ra một cái lỗ nhỏ, chứng minh nó đã bị côn th*t kéo căng rất lâu không buông, Phó Cẩn Xuyên không chỉ nắm lấy tay hắn sờ soạng vào chính mình, mà còn dùng ngón tay của hắn nhét vào trong huyệt nóng bỏng và dâm đãng.
"Không... Ôi!"
Đầu ngón tay bị huyệt thịt kẹp chặt, đầu óc hỗn loạn của Thẩm Xác chợt tỉnh táo lại, cảm giác nóng ướt vọt thẳng vào trái tim cuồng loạn của hắn, cảm giác đáng sợ của cao trào lại lan tràn khắp tứ chi bách hài, ngay cả đôi tay cũng rã rời, không còn sức lực để ngăn cản sự quấy rối của Phó Cẩn Xuyên, mà Phó Cẩn Xuyên vẫn chưa làm gì, ngược lại hắn đã chịu không nổi khi bị dị vật lấp đầy, phun ra từng dòng nước nhỏ.
Ôm lấy thiếu niên mỏng manh mềm mại không xương, hơi thở thô ráp của Phó Cẩn Xuyên chậm lại khi thấy vách đá ở trên ao còn lưu lại một vũng lớn dâm dịch tươi sáng chói mắt, y ngồi lên trên bậc thềm ngọc trong nước, tách đôi chân ngọc mềm nhũn của Thẩm Xác ra đặt ở bên hông, trong làn nước nóng ấm áp vô hình, cự trụ dựng đứng lại kéo căng miệng huyệt sưng đỏ.
Bàn tay đang nắm lấy eo cũng không cần di chuyển, tự hắn sẽ ngồi xuống nuốt lấy côn th*t.
"A... A...."
Nước ao ấm áp tràn vào trong huyệt, nhục bích vốn đã dâm ngấy đến mức không chịu nổi lại nuốt hết vật thô cứng và to lớn đó mà không có lực cản, Thẩm Xác giãy giụa muốn đứng lên, ngược lại lại đẩy đại bổng hùng tráng cao thẳng đi vào càng sâu hơn.
Hắn ngồi ở trên háng Phó Cẩn Xuyên ôm chặt lấy y, cả người run rẩy hoảng sợ kêu khóc, khoái cảm dày đặc gần như khiến hắn phát điên.
"Nhiều nước quá! Mau lấy nó ra...! Huhu...."
Tiếng khóc của hắn nũng nịu hơn trước, Phó Cẩn Xuyên hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi trên gò má đỏ bừng, những khớp xương rõ ràng trên ngón tay thon dài hơi buộc chặt, vỗ vào lưng giống như trấn an, khiến cơ thể trần trụi trắng như ngọc trong ngực run bần bật, mật động đang xoắn hút lấy dương v*t của Phó Cẩn Xuyên càng co giật hơn, toàn bộ trọng lực khi hắn ngồi xuống đều đè ép ở trên mặt dương v*t, vừa cử động thì mật huyệt mềm mại đã siết chặt, bên trong nóng rang, thậm chí Phó Cẩn Xuyên còn không thể phân biệt được thứ đang bọc lấy y là nước ao hay dâm dịch, vì cắm sâu đến mức hoa thịt run rẩy giống như mặt nước trơn bóng.
Đôi mắt của nam nhân bị tình dục dày đặc làm mất đi sự trong trẻo lạnh lùng, khi phản chiếu ngọc dung ửng đỏ của thiếu niên, lại tăng thêm một chút điên cuồng.
Nhục đầu thô to nhét mình vào trong bụng, kéo căng miệng tử cung vừa mới bị ** cho trống rỗng, khi được lấp đầy, hắn lại chịu không nổi sự kích thích đáng sợ đó, hắn khóc lóc ôm cổ Phó Cẩn Xuyên muốn đứng lên, nhưng đôi chân yếu ớt chỉ hơi dùng sức, nhục bích ở trong liền kẹp chặt côn th*t, một luồng tê dại chết người bỗng lan rộng khắp cơ thể.
Hắn ngã trở về, mị thịt lồi lõm trong huyệt bí ẩn đột nhiên co rút dữ dội, Phó Cẩn Xuyên bị siết chặt đến mức ngừng thở, dương v*t cũng bị đẩy sâu vào trong huyệt đầy d*m thủy gợn sóng, nước ao vừa mới tràn vào đã nhanh chóng trộn lẫn hòa vào nhau.
"Ừm ~" Trong cổ họng của Phó Cẩn Xuyên phát ra một tiếng rên rỉ dễ chịu.
Miệng huyệt tự động kéo căng xoay chuyển ở bên trong, quả thực là sự tra tấn của băng hỏa lưỡng trọng thiên, Thẩm Xác nằm trên đầu vai Phó Cẩn Xuyên đã ngừng kêu khóc, nhưng hắn vẫn thở hổn hển nhiệt tình rơi lệ, dị vật cường thế đi vào trong cơ thể đốt cháy bụng dưới sôi trào, từng đợt lửa nóng cùng khoái cảm ập vào khắp người hắn, khiến hắn không dám cử động.
Phó Cẩn Xuyên bị hơi thở mềm mại nóng hổi dồn dập ở bên tai trêu chọc cho căng cứng cơ bắp, y đem bàn tay chui vào trong nước, vuốt vào khe mông đang hở ra của Thẩm Xác, vừa vuốt ve vài cái thì bàn tay đã phủ đầy chất lỏng nhớp nháp, Phó Cẩn Xuyên vỗ một cái bốp lên cái đùi trắng oánh nộn lúc đầu, đánh cho cả người Thẩm Xác đều chấn động.
"Tiếp tục di chuyển."
"Không!" Thẩm Xác run giọng chống cự, cho dù huyệt thịt đã chịu không nổi, nhưng vẫn cứ ngồi im ở trên háng Phó Cẩn Xuyên, một khi hắn di chuyển, liền có cảm giác nước ao và dâm dịch đang cọ xát vào côn th*t...