Bị Trạng Nguyên Phu Quân Trêu Chọc

Chương 14

Editor: Min

Rèm giường được kéo xuống, trong ánh sáng mịt mù hơi tối, Phó Cẩn Xuyên xoay người đè hắn xuống dưới thân, một đầu tóc quạ đen như nước trải ra ở dưới thân hắn, y dùng ngón tay thon dài vén mớ tóc mai bên tai Thẩm Xác lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo và trắng nõn.

"Eo của ta rất đau... Đừng làm..." Giọng của Thẩm Xác rất nhỏ, hắn nhìn bộ dạng trong trẻo lạnh lùng cùng nhạt nhẽo của Phó Cẩn Xuyên, thế mà y vẫn chưa thỏa mãn dục vọng.

Hắn bảo đừng làm, nhưng Phó Cẩn Xuyên nào chịu, ngón tay thon dài vuốt nhẹ một đường từ cái trán ấm áp của Thẩm Xác, ngón tay hơi lạnh trượt xuống da thịt mịn màng, nhéo nhéo vào gò má ửng hồng của thiếu niên, Thẩm Xác ngay lập tức không vui, nhíu chặt lông mày.

Ánh mắt Phó Cẩn Xuyên tối sầm, vuốt ve làn da trắng hồng trên chiếc cổ thon dài, tùy ý đưa tay chạy trên ngọc cốt ấm áp và mịn màng.

Có lẽ do cái eo nhỏ nhắn của Thẩm Xác quá nhỏ hẹp nên bụng dưới cũng luôn phẳng lì và lả lướt, khiến người ta nhịn không được muốn bóp một cái lên cái bụng trắng như tuyết có thể dùng một tay ôm hết.

Hỏa khí nóng rang lại tự cuộn trào dưới bụng của Phó Cẩn Xuyên, Phó Cẩn Xuyên luôn rất tự chủ, loại ham muốn này chỉ khi gặp được Thẩm Xác, mới bị trêu chọc cho mất khống chế.

Phó Cẩn Xuyên cúi người dùng đầu lưỡi thô ráp liếm láp cái miệng nhỏ hơi khép của Thẩm Xác, mùi hương nhẹ nhàng vừa tiến vào mũi liền biến thành mồi lửa, vị ngọt cũng khiến tâm hồn Phó Cẩn Xuyên rung động, môi Phó Cẩn Xuyên ngậm lấy môi hắn, quấn lấy đầu lưỡi, mút nhẹ, từ từ nuốt, tiếng dâm đãng của đầm nước vang lên, chưa bao lâu đã biến thành kiều diễm.

Thẩm Xác dần dần có cảm giác khi nhận được nụ hôn nóng bỏng triền miên và sâu sắc, nhưng làm tình lâu như vậy, hạ thân sưng đỏ của hắn vẫn còn rất khó chịu, hắn muốn phản kháng chống cự.

Sau khi đè lại đôi tay đang vung loạn của hắn xuống, Phó Cẩn Xuyên mới liếm môi đứng dậy, đáy mắt trong veo của y tràn đầy sự cuồng nhiệt, giống như một con mãnh thú cực kỳ nguy hiểm vừa được sổng chuồng, đáng thương cho Thẩm Xác yếu đuối đang phải run lẩy bẩy khi không có nơi nương tựa.

"Ngươi là tên biến thái..."

Tiếng cười cực nhẹ của Phó Cẩn Xuyên truyền đến từ trong không khí mập mờ, y nắm lấy một cái chân thon dài lên, bàn tay di chuyển trên cẳng chân trắng muốt, ở đó không có nhiều thịt lắm, nhưng khi nhéo vào thì lại mềm mại mất hồn, năm ngón tay hiện rõ các khớp xương nhéo lấy mắt cá chân của thiếu niên nâng lên, hôn lên từng nụ hôn nóng bỏng và ướt át, hôn từ đầu gối ngọc hôn đến bên trên mu bàn chân, ngay cả những ngón chân tròn trịa ửng hồng đáng yêu cũng không bỏ qua.

Y giống như một con mãnh thú đang tận hưởng con mồi của mình, ăn rất vui vẻ và thích thú.

Thẩm Xác tùy tiện bị xoa nắn, cắn nhẹ khắp nơi ở dưới thân, lực độ vừa phải, nhưng lại xâm phạm khắp nơi, bởi vì sự kiềm chế trên mắt cá chân vừa được buông lỏng, nên tay chân của hắn đã giãy giụa theo bản năng.





Phó Cẩn Xuyên buông lỏng tay, nhưng cũng không có nghĩa sẽ buông tha hắn, y đem phần lưng thon dài mịn màng của thiếu niên hướng ra ngoài, nâng cao cái mông nhỏ trắng hồng cong vểnh rồi mân mê, sau đó tách hai chân đang kẹp chặt ra, lộ ra một nửa kiều hoa chật hẹp đang bị che giấu, cả cúc huyệt chặt chẽ ở giữa hai chân, đều bị Phó Cẩn Xuyên nhìn thấy tận mắt.

Nhục điệp màu hồng nhạt có nhiều khe hở nho nhỏ, hình dáng còn xinh đẹp hơn những đóa hoa cúc đẹp nhất của mùa thu, lòng bàn tay y vừa sờ nhẹ, Thẩm Xác liền run lên, cực kỳ nhạy cảm.

Phó Cẩn Xuyên nắm lấy hai bắp chân của hắn kéo mạnh, kéo cả người hắn đến lửa nóng ở dưới háng, thân hình cao lớn liền ấn xuống.

Trụ thịt trực tiếp áp vào miệng ngọc của hoa huy*t.

Trong không khí mát lạnh, hắn bị Phó Cẩn Xuyên đè xuống giường mà không thể phản kháng, Phó Cẩn Xuyên hơi cúi đầu, ấn đầu vai nhỏ yếu của hắn xuống, hơi thở nóng hổi liền phả đầy vào mặt Thẩm Xác, dường như ở giữa hai chân cũng bị một đoàn quả cầu lửa chen lấn, nóng bỏng dữ tợn tràn đầy tính xâm lược.

Thiếu niên rụt người lại nghĩ muốn né tránh nụ hôn của Phó Cẩn Xuyên, nhưng đôi môi mỏng của nam nhân lại mổ nhẹ vào tai và cổ hắn hai cái.

Phó Cẩn Xuyên khép hai chân hắn lại, để côn th*t ở trước cái *** mềm mại, dán sát vào khe ***, sau đó khởi động một độ cong đáng sợ, bắt đầu chậm rãi thọc vào rút ra.

"Đừng...... A...!"

Giọng của hắn vừa giận vừa mềm, mới bị Phó Cẩn Xuyên đụng mấy cái liền nói năng không rõ, mặc dù Phó Cẩn Xuyên chỉ dán vào khe *** để cọ xát chứ không có đâm, nhưng thịt nhỏ mềm mại vô cùng non nớt đã bị ** cả đêm lẫn sáng, khiến hắn không chịu nổi cơn ma sát này của Phó Cẩn Xuyên, nhất thời cảm thấy nóng rát và đau nhức.

"Không muốn..."

Đôi mắt đỏ hoe cùng bộ dáng khóc nức nở khiến Phó Cẩn Xuyên có hơi mất kiểm soát, xương sống lưng bị kích thích đến căng cứng, trụ thịt đang di chuyển ở giữa *** cũng trở nên hung ác mãnh liệt, sự mất kiểm soát dâng trào cũng hòa tan thành khoái cảm biến thái.

Ôm lấy ngọc cốt nhỏ bé căng bóng thơm mềm, Phó Cẩn Xuyên đặc biệt dùng sức chà mạnh mấy cái, làm cho Thẩm Xác chịu không nổi kiểu cọ xát qua cổng nhưng không vào này, mỗi lần hắn đều cảm thấy mãng xà cuồng long kia đáng sợ giống như một vật cứng.

"Xác Nhi, ngươi gọi ta một tiếng phu quân được không?"

Thẩm Xác đáng thương: "...Gọi thì ngươi sẽ không làm chứ?"

"Gọi thì không làm."

"Phu, phu quân..." Lỗ tai của thiếu niên hiện lên màu hồng nhạt, ánh mắt cũng không được tự nhiên mà nhìn về phía khác.

Hơi thở nóng bỏng có hơi hỗn loạn bộc lộ niềm vui sướng lúc này của nam nhân, Phó Cẩn Xuyên cắn vào cổ của hắn, nhắm chặt hai mắt hưởng thụ khoảnh khắc tinh dịch bắn ra, dục vọng nóng bỏng tại thời khắc này đã đạt đến đỉnh điểm, đồ vật tồn đọng cũng nhận được sự giải tỏa.

Lần này Phó Cẩn Xuyên... Chỉ vì một tiếng phu quân mà bắn trong một giây, lực sát thương có lớn đến vậy không?

Phó Cẩn Xuyên tưới chất lỏng màu trắng vào giữa hai chân hắn, cảm giác ẩm ướt nhờn dính rất khó chịu, nam nhân thỏa mãn buông đôi chân mềm nhũn của hắn ra, y nhìn tinh dịch mình vừa bắn vào trên bụng nhỏ đang chảy ào ạt xuống giữa huyệt, hơi thở liền cứng lại.

Phó Cẩn Xuyên: "Xác Nhi, ngươi đẹp quá."

Thẩm Xác: "Ừ, còn ngươi thì rất biến thái."



Hai người phóng túng hết một ngày một đêm.

Sáng hôm sau, Lĩnh Nam rơi xuống một cơn mưa nhỏ, bầu trời âm u nhiều mây, mơ hồ có xu hướng chuyển thành cơn mưa to.

Phó Cẩn Xuyên đứng trước cửa, nhìn lá cây bị mưa làm ướt, sự lo lắng ở trong lòng cũng buông bỏ hơn phân nửa.

Thị vệ thiếp thân không khỏi cảm thán: "Cũng may mấy ngày trước ngài đã ra lệnh cho chúng ta thiêu hủy hết thi thể của nạn dân ở ngoài thành, chuyển dời những dân tị nạn còn sống đến trại dân tị nạn, nếu không sau trận mưa này, trong thành rất có thể sẽ xuất hiện bệnh dịch."

Thẩm Xác cũng đi lên, mở một nửa cánh cửa sổ ra, nhìn về phía cửa ra vào ở dưới hai người: "Phó Cẩn Xuyên, những dân tị nạn ở ngoài thành kia vốn dĩ không cần phải chết."

Hiện giờ Đại Ngụy đang hưng thịnh, mỗi quận hẳn là tích trữ rất nhiều lương thực mới phải, mà trình độ giàu có và đông đúc của Lĩnh Nam lại gần giống với hoàng thành, kho lương chắc cũng sẽ nhiều hơn các quận huyện khác rất nhiều, nhưng tại sao Lĩnh Nam lại có nhiều dân tị nạn chết đói như vậy, tại sao phải chờ đến khi Phó Cẩn Xuyên đến, những nạn dân mới có thể ăn cháo do triều đình phân phát.

Tại sao ngay cả hắn cũng có thể nhìn rõ vấn đề, mà những người trong thành này lại nhìn không thấy, hắn không tin Phó Cẩn Xuyên không biết chuyện thúc phụ mình là một đại quan tham, nhưng hắn cũng có trực giác rằng Phó Cẩn Xuyên đang chuẩn bị kéo quận thủ Lĩnh Nam xuống ngựa, chỉ có điều người dính líu trong chuyện này quá nhiều, nên y không thể nói tình hình thực tế cho hắn biết.

Quận thủ Lĩnh Nam chính là thúc phụ ruột của y, mặc dù đã phân gia, nhưng y vừa muốn kéo thúc phụ xuống ngựa vừa không muốn liên lụy đến Phó gia... Trừ khi là được bệ hạ chấp thuận, nếu không không phải là tự đem đá nện vào chân mình sao.

Thẩm Xác thấy Phó Cẩn Xuyên đi vào trong nhà, bộ dáng muốn nói lại thôi, hắn vẫn nhịn không được mà hỏi: "Ngươi nên vui mừng vì mình có bộ dáng của một vị quan tốt thanh chính liêm minh."

Phó Cẩn Xuyên: "Cho nên ngươi tin ta, đúng không?"

Thẩm Xác gật đầu: "Ừ, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng."

Vừa dứt lời, Linh Lan ở ngoài cửa liền gõ cửa hai cái: "Ca nhi, Quan đại nhân gửi thư tới."

"Vào đi."

Phó Cẩn Xuyên nhận lấy phong thư, Thẩm Xác đóng cửa sổ lại, để cho Linh Lan đi ra ngoài rồi cũng đóng cửa lại.

"Phó Cẩn Xuyên, khi nào ta mới sẩy thai?"

Phó Cẩn Xuyên liếc hắn một cái: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

"Bây giờ chúng ta đã rời xa hoàng thành rồi, đây không phải là thời cơ tốt nhất để kiếm cớ sẩy thai hay sao, ngươi cố gắng lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa có, vậy sao lại không trực tiếp diễn một màn kịch sẩy thai, Lĩnh Nam sau nạn hạn hán sẽ có mưa, mặt đất rất trơn, nếu ta vô tình bị ngã, thì hài tử này liền mất. Thế nào, cách này được chứ?"

Phó Cẩn Xuyên coi như mặc kệ hắn, tự mình mở phong thư ra, tự nhiên giống như đây chính là đồ vật của y.

Thẩm Xác không vui giật lấy lá thư từ trong tay y: "Ngươi làm gì thế, đây cũng không phải là thư của ngươi."

Hắn mở thư ra nhìn, câu đầu tiên là: Phó huynh.

...... A?

Thẩm Xác tức giận đem lá thư trả lại cho Phó Cẩn Xuyên: "Hắn viết thư cho ngươi tại sao lại đưa cho Linh Lan, hơn nữa hai người các ngươi đều ở Lĩnh Nam, gần nhau như vậy tại sao lại viết thư, hiếm thấy, hai người các ngươi có gian tình đúng không."

"Thẩm Xác, cái miệng của ngươi rảnh rỗi lắm đúng không."

Thẩm Xác lè lưỡi với hắn: "Có chút."

Phó Cẩn Xuyên bị hắn làm cho tức giận suýt chút đã nở nụ cười.

Một lúc sau, Thẩm Xác mới từ từ hồi tưởng lại, quan phụng đang điều tra Thiện Đức Đường, mà Thiện Đức Đường lại là sản nghiệp mẫu tộc của quận thủ phu nhân, chuyện cứu trợ thiên tai của Phó Cẩn Xuyên lại có liên quan đến quận thủ.

Đừng nói là ngay từ đầu hai người này đã liên thủ với nhau rồi à nha.

Mặc dù vô lý nhưng Thẩm Xác lại có một loại trực giác, trực giác của thần thám tương lai.

Thẩm Xác mở cửa sổ, nhảy thẳng ra ngoài, sau đó đi hai bước ở trong mưa rồi trượt chân nằm trên mặt đất: "Ai da--"



Thời gian trôi qua, cách ngày "sẩy thai" đã được nửa tháng.

Hắn viện cớ bệnh nên ở trong phòng dưỡng bệnh suốt nửa tháng không bước ra khỏi phòng, cả ngày chỉ ăn, ngủ, ăn, ngủ... Ngủ muốn điên luôn.

Sau khi Phó Cẩn Xuyên nhận được lá thư của quan phụng liền rời nhà, đến hôm nay mới trở về, lúc trở về liền vội vã muốn cá nước thân mật với a kiều trong kim ốc.

Nam nhân cởi bỏ đai ngọc bên hông hắn, quần dưới liền rơi xuống đất, quần áo trong cũng bừa bộn, thế mà nam nhân đang cầm mắt cá chân của hắn lại rất bình tĩnh, y nhìn chằm chằm vào hắn, khóe môi xinh đẹp rạng ngời hiện lên một vòng cung sung sướng, y vừa cởi quần áo của hắn, vừa cúi người dịu dàng vuốt ve mặt của hắn.

Lau đi những giọt mồ hôi rịn ra trên cái trán trơn bóng, đôi môi mỏng không ngừng hôn nhẹ nhàng và dày đặc lên trên má đào ửng hồng.

"Ở trong phòng đợi nửa tháng, hình như Xác Nhi lại càng trắng thêm."

Giọng nói đen tối tràn đầy từ tính, Phó Cẩn Xuyên dùng ánh mắt như muốn thiêu đốt người nhìn chằm chằm vào hắn, động tác trên tay cũng không hề dừng lại.

"Ư..."

Thẩm Xác khẽ run lên, Phó Cẩn Xuyên suồng sã đem dáng người trắng sứ của thiếu niên lưu vào trong mắt, trong lòng Phó Cẩn Xuyên dường như đã rung động, nhưng kích động lại càng nhiều hơn.

Dù có làm bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì khi nhìn thấy cơ thể của Thẩm Xác y đều sẽ có phản ứng ngay lập tức.

Tình cảm đối với hắn, ham muốn đối với hắn, đã mạnh mẽ đến mức Phó Cẩn Xuyên không thể kiểm soát được.

Phó Cẩn Xuyên cúi người, dịu dàng liếm vào bờ vai đầm đìa mồ hôi của hắn, da tuyết oánh nộn trơn mềm khiến mồm miệng của y không nỡ dùng sức, Phó Cẩn Xuyên nhắm mắt hít một hơi thật sâu mùi thơm thoang thoảng của cơ thể, đem Thẩm Xác ôm thật chặt vào trong ngực, y ước gì hắn có thể hòa làm một với mình.

Mỗi lần đến thời điểm này, Thẩm Xác đều run lẩy bẩy, khắp người tỏa ra cơn nóng cùng cơn ngứa ngày càng rõ, đôi môi đỏ tươi cũng bị Phó Cẩn Xuyên tùy ý ngậm mút lấy từng ngụm, tay của Phó Cẩn Xuyên lại càng thân mật hơn, y thô bạo chạy loạn trên cơ thể lả lướt và ấm áp của hắn, vuốt ve không bỏ xót thứ gì.

"Ưm ưm..."

Đầm nước ở giữa môi vang lên một tiếng mê loạn, dường như muốn xác nhận điều gì đó, nụ hôn của Phó Cẩn Xuyên dần trở nên mạnh mẽ hơn, rất tàn nhẫn đáng sợ.

Thẩm Xác mềm nhũn ngã về trên giường, thở dồn dập như sắp chết, khuôn mặt đỏ bừng giống như hoa sen mới nở, ngấn nước long lanh trong mắt lại càng tràn ngập sự mê hoặc ngay cả hắn cũng không biết, khiến cho nam nhân si mê.

Núm vú đỏ tươi bị ngón tay của Phó Cẩn Xuyên kẹp ở giữa, không biết trân trọng mà xay nghiền, hắn bị nhéo đến mức vừa đau lại vừa ngứa, nhất thời khó mà phân biệt.

"Không...... Không... A..!"

"Không có gì?" Phó Cẩn Xuyên không khỏi mỉm cười, đôi mắt hẹp dài cong lên thành một vòng cung đẹp mắt, ham muốn làm hòa tan sự quạnh quẽ trong đáy mắt, bất kể giọng nói có dịu dàng đến đâu, cũng không thể che giấu được dục vọng đáng sợ của Phó Cẩn Xuyên.

Phó Cẩn Xuyên ôm lấy eo nhỏ trắng nuột mềm mại của hắn, Phó Cẩn Xuyên đẩy Thẩm Xác nằm vào giữa giường.

Giờ phút này trông hắn cực kỳ mê người, cơ thể mềm mại trần trụi tỏa ra màu ngọc bích óng ánh, bởi vì dục vọng mà làn da bóng mịn cũng trở nên ửng hồng, lúc hắn run rẩy, làm mồ hôi mỏng được tích tụ trên cái bụng phẳng lì chảy xuống.

Phó Cẩn Xuyên tách đôi chân nhỏ thon dài của hắn ra, ức hiếp cái *** với chỗ hơi lồi của xương mu, khiến chúng nhuộm đầy ánh nước trong suốt, Phó Cẩn Xuyên lại cười, ánh sáng trong mắt như muốn cắn người.

"Thì ra đã ướt như vậy rồi."

Y từ từ duỗi ngón tay khảy vào hoa phùng trắng nõn, không ngờ mới vừa mở cái miệng đóng chặt ra, thì một luồng nhiệt đã trào ra ào ào.

"Đừng làm..." Thẩm Xác cảm thấy xấu hổ và bối rối, bởi vì Phó Cẩn Xuyên khảy, mà cơn ngứa ngáy bị kiềm nén rất lâu ở sâu trong huyệt trở nên càng thêm mãnh liệt, cảm giác mật dịch phun ra bên ngoài quá rõ ràng, nó kéo căng miệng huyệt chảy toàn bộ ra bên ngoài.

Cái mông tròn trịa trắng hồng đang đặt ở trên giường, rất nhanh liền ướt một vũng lớn.

Phó Cẩn Xuyên thử đút ngón tay vào trong huyệt thịt chặt chẽ, Phó Cẩn Xuyên chen lấn cắm vào miệng huyệt, da thịt mềm mại ấm áp bị tách rời nhanh chóng co rút lại, y còn chưa di chuyển, mà Thẩm Xác đang nằm ở trên giường đã lộ ra vẻ khó chịu.

"Hơi đau......"

"Cũng hơn nửa tháng ta không đi vào mở rộng, hiện tại nó đã khôi phục thành bộ dáng của xử nữ rồi." Phó Cẩn Xuyên rút ngón tay ra khỏi nhục động nhỏ chật hẹp, tao nhã liếm láp mật dịch sền sệt dính trên đầu ngón tay, lời nói khó nghe được Phó Cẩn Xuyên nói rất đường hoàng, mỗi chữ đều rất êm tai.

Đôi mắt nhỏ mơ hồ của thiếu niên có một tầng hơi nước lấp lánh và quyến rũ, hắn bất lực nhìn Phó Cẩn Xuyên, trước mắt đều là bóng dáng của Phó Cẩn Xuyên.

Khi ngón tay của Phó Cẩn Xuyên trượt trên làn da trắng nõn mịn màng của hắn, hắn chỉ hơi run rẩy, cảm nhận được từng cái xúc cảm mềm mại và tinh tế.

Phó Cẩn Xuyên nhìn chằm chằm vào từng tấc da thịt của hắn, một loại say mê kỳ diệu bắt đầu lan tràn trong cơ thể của Phó Cẩn Xuyên, những ngón tay thon dài trắng nõn bắt đầu cởi hết quần áo của mình, gấm vóc bừa bộn liền rơi xuống đất, y lại tháo dây buộc ở dưới áo ra, lộ ra một nửa bả vai cường tráng cùng lồng ngực to lớn

Thẩm Xác nhìn đôi mắt hoa đào bởi vì tình dục mà thâm trầm của Phó Cẩn Xuyên, ánh mắt nóng rực mặc kệ tất cả kia đang liếm láp chơi đùa trên cơ thể của hắn, nụ cười dịu dàng cũng vặn vẹo từ xinh đẹp rạng ngời thành diêm dúa lẳng lơ.

Khi vóc người cao lớn trần trụi bao phủ lên người hắn, ngay cả đồ vật to lớn nóng hổi cứng ngắc cũng đỉnh vào cái ***, làm cho hắn cảm thấy rất nặng nề.

Hắn khẩn trương, sợ hãi, đồng thời cũng đang rất mong đợi.

Phó Cẩn Xuyên đè ở trên người hắn.
Bình Luận (0)
Comment