Editor: Min
Phó Cẩn Xuyên vẫn chưa xuất tinh, y vớt lấy Thẩm Xác như mới ở trong nước ra, trên cơ thể mềm mại như ngọc phủ đầy mồ hôi và d*m thủy thơm phức, y không nhịn được há miệng gặm cắn bờ vai trắng nhỏ yếu, “Xác Nhi, ngươi còn chịu nổi không?”
Hỏi cũng như không, lúc này cả người Thẩm Xác trống rỗng, trong đôi mắt xinh đẹp đều là hơi nước tình dục mê hoặc không thể lau đi, cơ thể như ngọc đã ngừng co giật, nhưng giữa hai chân vẫn ngập ngụa kinh người.
Phó Cẩn Xuyên vỗ về chơi đua mu *** run rẩy, vuốt ve cánh hoa đỏ mọng ướt át, nơi đó sưng đỏ vô cùng, ngón tay y khẽ chà xát, Thẩm Xác ở trong ngực liền chấn động, Phó Cẩn Xuyên không nhịn được đưa ngón tay vào dò xét, da thịt cọ xát qua huyệt nhỏ nóng chặt.
Rút ngón tay ra khỏi lớp thịt dâm trơn, sau đó y đặt Thẩm Xác trở lại trên chiếc giường ẩm ướt bừa bộn, nhấc hai chân ngọc bích kẹp vào bên hông, dùng tư thế bình thường đi vào một lần nữa.
“Ư…” Đau nhức ập đến, Thẩm Xác cau mày bất lực rên rỉ.
Cự bổng khổng lồ càng cứng rắn hơn chiếm giữ lấy hoa hồ dâm non, sức mạnh cuồn cuộn đáng sợ hơn trước, điên cuồng ** một cách hung mãnh và nhanh chóng, ** tới mức ánh mắt của Thẩm Xác đều mờ đi, trong lúc Phó Cẩn Xuyên cúi người ôm lấy hắn, hai tay hắn liền dùng sức nắm chặt lưng Phó Cẩn Xuyên.
"Ừm!" Cơn đau trên lưng càng kích thích ham muốn của nam nhân, y đè nặng cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên, dùng hết sức lực vào trên người hắn, xâm nhập càng sâu, nhục bích liền càng siết chặt, trứng dái vỗ vào giữa đùi cũng ngày càng to.
Khoái cảm kỳ lạ khó tả trộn lẫn vào nhau, những cú va đập dữ dội khiến Thẩm Xác bất lực gào thét, vừa to vừa yếu, đều bị nam nhân đụng cho vỡ vụn.
"A.... A..... A..... A......!"
"Xác Nhi, nhịn một chút nữa.."
Khi đâm vào miệng tử cung y liền đem lực độ hung ác chọc vào nơi không thể chịu đựng được nhất, điên cuồng ** đánh bạch bạch, cơ thể ngọc trắng như tuyết căng chặt, trong không khí đều là mùi vị dâm đãng, Phó Cẩn Xuyên đã mất hết lý trí, tùy ý xỏ xuyên qua mật đạo, dùng miệng gặm cắn vào da thịt trơn trượt thơm mát của hắn, những dấu vết xanh tím loang lổ đã kích thích ánh mắt y.
Khoảnh khắc dục vọng lên đến đỉnh điểm, cả hai cùng nhau phát ra tiếng hét to không thể kiềm chế, trong cơn rối loạn tột độ, quy đầu khổng lồ nằm trong tử cung sung sướng phun nước.
Tinh dịch tuôn ra như suối, mang theo lực lượng xâm nhập sâu vào cơ thể, cảm giác kích thích đáng sợ đến mức Thẩm Xác cũng vô thức mà vùng vẫy, nhưng lại bị Phó Cẩn Xuyên ôm chặt, cuối cùng hắn vẫn chạy không thoát dòng nước đục phun trào giống như núi lửa.
Không biết đã qua bao lâu, cơn mê loạn dần dần ngừng lại, trên người cả hai đều là mồ hôi nóng hổi, nhớp nháp dinh dính rất khó chịu, Thẩm Xác yếu ớt đẩy ra nam nhân đang nằm trên người.
"Nhanh rút... Ra đi....."
Phó Cẩn Xuyên thỏa mãn cười nhẹ, khàn giọng vừa hôn lên tai Thẩm Xác vừa nói: “Có thể thả lỏng một chút hay không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng Thẩm Xác biết rõ, Phó Cẩn Xuyên này chỉ biết nghe những gì y muốn nghe, muốn y rút ra y cũng sẽ không rút, dứt khoát tùy y.
*
Thành thân được ba ngày thì sẽ hồi môn, ngày thứ hai sau khi hồi môn, ở Lĩnh Nam ồn ào truyền đến tin tức nạn hạn hán, Lĩnh Nam là quê nhà của Phó Cẩn Xuyên, hơn nữa, bệ hạ còn cố ý an bài Phó Cẩn Xuyên thăng chức Hộ Bộ, lần này người còn đặc biệt phê y đi Lĩnh Nam cứu trợ thiên tai.
Lần này Phó Cẩn Xuyên đi khoảng nửa năm, trong mắt người ngoài, Thẩm Xác còn đang mang thai nên không thể đi cùng y.
Vừa tân hôn liền phải sống riêng ở hai nơi, về việc này Thẩm Xác tỏ vẻ: Ông trời có mắt!
Tuy nhiên, y là tu soạn của Hàn Lâm Viện, không chịu tu sửa kinh sử một cách đàng hoàng, lại đi đoạt công việc của Hộ Bộ, chạy đi cứu trợ thiên tai.
Thẩm Xác nghĩ thầm, nếu Phó Cẩn Xuyên đi chuyến này, đám Hộ Bộ càng già càng lão luyện kia sẽ không còn mỡ để vớt, rồi thẹn quá hóa giận giận lây sang hắn thì sao? Cuộc hôn sự này đúng là kinh hồn bạt vía.
Hôm nay, Thẩm Xác cùng một đám bằng hữu đi uống rượu ở Phàn Lâu, những bằng hữu này luôn mong muốn trở thành thần thám Đại Ngụy, thậm chí có mấy người đã tiến vào nha môn làm thám tử.
Bọn hắn đã lâu không tụ họp, mỗi người đều uống say khướt, Thẩm Xác nghĩ đến "hài tử" ở trong bụng, vì không muốn lộ tẩy nên không uống một giọt.
Trong đó có một người mặc y phục phú quý nhất, đôi má đỏ ửng vì say, gã gục đầu vào bàn nhỏ giọng nói: “Ôi chao, các ngươi có nghe được gì không, ở Lĩnh Nam có một vụ kỳ án?”
Mọi người nhao nhao hỏi: "Kỳ án gì?"
"Ta nói cho các ngươi biết, nhưng các ngươi không được phép nói ra, nếu không ta sẽ bị cha ta chém chết."
Phụ thân gã là Đại lý tư khanh một trong đại cửu khanh của Đại Lý Tự, cũng là gia tộc có quyền thế nhất trong đám người này, nhưng tính tình ngu xuẩn, không được xem trọng như các huynh trưởng trong nhà.
"Nạn hạn hán ở Lĩnh Nam, sông ngòi đều khô cạn, khi bộ khoái quan phủ đang tuần tra, thì phát hiện trong lòng sông khô cạn có hài cốt của hài đồng!"
"Chuyện này có gì hiếm lạ, có lẽ là hài tử nào đó đã ham chơi nên rơi xuống thì sao."
"Không không không, khi quan binh đi nhặt hài cốt, đào bùn dưới đáy sông lên thì phát hiện toàn bộ lòng sông phủ đầy hài cốt, có gần một trăm bộ, vì ngăn cản những thi thể này nổi lên, thi thể của bọn họ đều bị buộc vào tảng đá, nút thắt cũng cùng một kiểu. Quan trọng nhất là, tất cả những hài cốt này đều là hài đồng, hơn nữa mỗi bộ hài cốt đều không có chân trái!
4
"Vãi nồi... Mất hết tính người."
"Một nơi giàu có và đông đúc như Lĩnh Nam lại loại có chuyện kỳ lạ như vậy."
Thẩm Xác nghe bọn họ bảy mồm tám lưỡi bận rộn thảo luận cả buổi, mới nhíu mày nói: “Đây hình như là hiến tế người sống.”
Phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng ghế bị xê dịch, ngay sau đó, cửa phòng của bọn họ bị gõ.
Có người say rượu còn tưởng là tiểu nhị, liền hét lên: "Tiến vào."
Cửa vừa mở, là một nam nhân trẻ tuổi mặc quan phục thất phẩm, sau lưng còn mang theo hai thị vệ đeo kiếm: "Phó phu nhân, ngài có thể nói rõ một chút không, hiến tế người sống là như thế nào."
Bị gọi là Phó phu nhân, trong lòng Thẩm Xác dâng lên cảm giác không thoải mái kỳ lạ, hắn nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt: "Ngươi biết ta?"
"Kẻ hèn này là tư chính quan phụng của Đại Lý Tự, thời điểm ngài thành thân đã gặp qua một lần, ta vừa mới nghe mọi người đàm luận về trăm bộ hài cốt ở Lĩnh Nam, có chút tò mò nên mới đến đây làm phiền."
Thẩm Xác nghe đối phương nói là tư chính, vội vàng xua tay: “Ta cũng chỉ nhìn thấy trong thoại bản, đều là vô bổ.”
Thần thám gà mờ đụng độ thần thám thật, khiến hắn không khỏi sợ hãi.
1
Quan phụng làm thủ thế mời đối với Thẩm Xác, Thẩm Xác nhìn hai thị vệ ở bên cạnh, lại nhìn đám hầu bằng cẩu hữu say đến mức tay chân mềm nhũn.
Hằn thở dài, đứng dậy đi theo quan phụng ra ngoài.
Quan phụng đẩy cửa phòng bên cạnh ra, Phó Cẩn Xuyên thế mà cũng ở bên trong.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải nói rằng điều này khiến Thẩm Xác an tâm rất nhiều.
Thẩm Xác ngồi bên cạnh Phó Cẩn Xuyên, còn quan phụng ngồi ở bên kia Phó Cẩn Xuyên, “Nói thật, ta đang phụ trách điều tra chuyện này, vài ngày nữa sẽ khởi hành tới Lĩnh Nam, thi thể đều hóa thành xương trắng, rất khó có thể phân biệt được thân phận, ta lại không có manh mối gì về hung thủ, nếu như ngài có thể cung cấp cho ta một ít tin tức, bất kể là gì, ta đều vô cùng cảm kích."
Thẩm Xác liếc nhìn Phó Cẩn Xuyên, Phó Cẩn Xuyên liền cho hắn một ánh mắt trấn an.
"Chủ yếu là ta cũng không biết đó là dã sử hay là thoại bản..."
Quan phụng: "Ngài cứ nói đi đừng ngại."
“Vậy ta sẽ kể… Khi vương triều trước đây còn chưa bị lật đổ, trong thời kỳ hưng thịnh, vị hoàng đế còn tại vị đã cưới một công chúa dị tộc, công chúa kia xinh đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng trời sinh trái tim của nàng lại khiếm khuyết, hoàng đế vì muốn cầu phúc cho nàng, mà hiến tế người sống ngay tại kinh thành, bất cứ người nào đem trẻ con đến tham gia hiến tế, đều sẽ được thưởng một trăm lượng bạc.”
“Mà cái gọi là hiến tế người sống, chính là đem trái tim của bé gái moi ra, đốt cháy nó làm lễ tế thiên, nhưng cùng với sự phát triển của vương triều, trong lòng mỗi vị hoàng đế đều có một nút thắt, vì muốn thể hiện hiếu đạo đối với hoàng đế tiền nhiệm mà luôn bắt chước moi tim... Và cũng có lẽ muốn sử dụng đúng cách, nên mỗi lần hiến tế người sống bọn họ đều sẽ đốt tất cả những thứ mà các vị hoàng đế trước đã sở hữu, vị hoàng đế cuối cùng của vương triều đó, đã bị kẻ gian làm hại ở tuổi trung niên, chân trái đi lại khó khăn…”
Những chuyện sau đó, Thẩm Xác liền không cần nói nữa,
Quan phụng: "Ý của ngài là, những thi thể hiện nay ở Lĩnh Nam, đều do dư nghiệt tiền triều gây ra?"
Thẩm Xác sợ hết hồn: “Ta không có nói thế nhá.”
Hắn thậm chí còn không nghĩ tới!!!
Có lẽ là lão đầu nào đó bị mất chân trái bắt chước làm theo cũng không chừng.
Nhưng sự liên tưởng của quan phụng không phải không có đạo lý, không hổ là tư chính, suy nghĩ nhiều hơn so với một thần thám gà mờ như hắn.
"Nếu ngươi cần, ta sẽ về nhà tìm quyển sách này cho ngươi." Hồi nhỏ Thẩm Xác đi đến thư viện đều không chịu học, suốt ngày xem những thứ thư tịch nhàn hạ, lúc mẫu thân còn sống, bà đã vơ vét cho hắn rất nhiều thứ, sau khi mẫu thân mất, hắn vẫn duy trì thói quen xem thoại bản, tri thức đứng đắn hắn không biết nhiều, nhưng đường ngang ngõ tắt hắn lại học không ít.
2
“Ta cần.” Quan phụng hướng mặt về Phó Cẩn Xuyên, “Mấy ngày nữa ngài sẽ đi Lĩnh Nam, ngài có mang theo hắn không?”
Sắc mặt Phó Cẩn Xuyên bình tĩnh, “Bên kia nạn hạn hán ồn ào, về sau có thể còn có dịch bệnh, chủ ý đó của ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Thẩm Xác hứng thú: "Quan đại nhân, ngươi có chủ ý gì? Ngươi muốn mang theo ta đi Lĩnh Nam giúp ngươi phá án ư?". Đây chính là một sự cám dỗ rất lớn.
"Là có ý này, nhưng mà Phó tu soạn..." Quan phụng do dự.
Thẩm Xác ôi chao một tiếng, trực tiếp đứng dậy đi vòng qua bàn, ngồi xuống bên cạnh quan phụng, “Ngươi quản y làm gì, chuyện của ta ta có thể làm chủ, nếu y không mang theo ta thì ta sẽ đi theo ngươi, khi nào lên đường? Lúc nào ta cũng rảnh cả."
Phó Cẩn Xuyên khẽ thở dài, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Muộn rồi, chúng ta về phủ trước đi.”
Thẩm Xác không tình nguyện nga một tiếng.
Trên xe ngựa trở về phủ, hắn có hơi giận hỏi: “Ngươi còn nhớ không, ngày đó ở rừng trúc tiểu viện, ngươi đã nói thành thân rồi ngươi sẽ không gây trở ngại gì cho ta.”
"Ta sẽ không gây trở ngại cho ngươi, nếu ngươi muốn đi thì ta sẽ thu xếp mọi thứ, chỉ là chuyến đi Lĩnh Nam này... Mà thôi, nếu như ngươi muốn đi, thì phải ngoan ngoãn một chút."
Nghe thấy Phó Cẩn Xuyên đã xiêu lòng, Thẩm Xác lập thức vui mừng ra mặt, ôm cánh tay Phó Cẩn Xuyên hôn một cái chụt lên mặt y, “Ôi chao, ta ngoan mà ngoan mà, ngươi cũng biết ta là người ngoan ngoãn nhất mà.”
1
Lỗ tai Phó Cẩn Xuyên đỏ lên, ho khan một tiếng: “Ý của ta là, ngươi không được phép tự tiện hành động.”
"Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Cuối cùng cũng không cần phải giúp lão đại gia ở thành tây tìm ra tiểu tặc trộm gà nữa rồi! Cuối cùng đã có thể quan sát cận cảnh triều đình phá án!
Thẩm Xác kích động đến mức nửa đêm không ngủ, cứ lặng lẽ cười hì hì không ngừng.
Phó Cẩn Xuyên trở mình đem hắn ôm vào trong ngực, nhắm mắt hỏi: “Vui vẻ vậy sao?”
Thẩm Xác đẩy tay Phó Cẩn Xuyên ra, khoanh tay trước ngực: “Đương nhiên vui rồi, thời điểm ngươi trúng Trạng nguyên có vui không? Tuy đây chỉ là một bước nhỏ, nhưng lại là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của ta!"
Bỗng nhiên, cái cằm chợt bị nhéo mạnh, hắn hít hà một hơi, đối mặt với một đôi mắt sâu thẳm.
Khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh tiến lại gần, Thẩm Xác bị dọa sợ đến mức dùng hết sức đẩy Phó Cẩn Xuyên ra: “Ngươi làm gì đó?”
Phó Cẩn Xuyên bị đẩy lui về sau, lại nở nụ cười.
Đã hơn nửa đêm, Thẩm Xác bị tiếng cười của Phó Cẩn Xuyên làm lạnh sống lưng, hắn không kịp phòng bị bị Phó Cẩn Xuyên chặn ngang ôm lấy, Thẩm Xác chợt hiểu ra Phó Cẩn Xuyên định làm cái gì, lập tức đỏ mặt giãy dụa.
“Hơn nửa đêm rồi, ngươi còn làm gì thế?”
Nam nhân lại càng siết chặt bàn tay đang ôm eo nhỏ của hắn: “Chuyện này không phải làm vào buổi tối sao?”
Trời đất chợt quay cuồng, Thẩm Xác bị đặt vào giữa giường, nam nhân trần trụi cưỡi ở sau lưng dán chặt ôm lấy hắn, nhiệt độ nóng bỏng kinh người, hơi thở nam tính nóng như lửa thuộc về nam nhân, đem hắn bao vây không thể trốn thoát.
Ba ngón tay đồng thời cắm vào hoa huy*t, đôi môi mềm căng mọng bị cắn trở nên trắng bệt, các đầu ngón tay chợt căng chặt, thọc vào rút ra qua lại không ngừng, khiến Thẩm Xác nằm ở giữa giường chịu hết nổi, mặt ngọc đỏ bừng thở gấp vì xấu hổ, mười ngón tay cũng gắt gao nắm chặt khăn trải giường.
"A....!"
Độ ẩm trơn mịn nóng bỏng khiến điểm G ở vách động bị ngón tay cọ xát có hơi đau xót, eo nhỏ trần trụi trắng như tuyết run rẩy kịch liệt, cơn cọ xát lại không ngừng đánh úp, rất nhanh đã truyền đến một trận thút thít nỉ non quyến rũ lòng người.
"Không, đừng móc... Hưm hưm! Đau quá... Lấy ra đi, a...! Phó Cẩn Xuyên! Không phải ngày hôm qua vừa mới làm sao... Ừm..."
"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay."
Những ngón tay thô ráp bị kẹt ở trước huyệt không thể chen vào sâu hơn, nhưng lại có thể nghiền nát một cục thịt mềm dâm đãng, nhiệt lượng trong huyệt càng ngày càng mọc lan tràn, giữa các ngón tay cũng có một sợi nhớp nháp ấm áp, y khẽ đè ép cơ thể trắng như tuyết, nụ hôn mãnh liệt của Phó Cẩn Xuyên vẫn chưa từng dừng lại, chỉ thấy làn da phía sau lưng của Thẩm Xác hiện lên đầy dấu hôn.
Đó chính là bản tính chiếm hữu biến thái của nam nhân.
Lúc ở dưới giường Phó Cẩn Xuyên sẽ là một Trạng nguyên lang tễ nguyệt thanh phong, còn lúc lên giường thì y đói khát tham lam giống như dã thú, nhưng y cũng không vội vùi mình sâu vào trong cơ thể hắn, y sẽ dùng ngón tay kéo nhẹ, đầu lưỡi trơn trượt chơi đùa, hôn mãnh liệt dọc từ sống lưng đến mông, sau đó y rút ngón tay ra, đưa bàn tay ướt sũng đã tách ra đôi chân đang run rẩy của Thẩm Xác.
Đôi mắt sâu thẳm nóng rực, đầu lưỡi xoáy nhẹ trên cái mông trắng hồng, vừa tròn trịa cong vút lại vừa non mềm, cắn một ngụm rất là ngon miệng.
Thẩm Xác cảm thấy nóng nực vô cùng, cho dù trần trụi vẫn cảm thấy nóng bức khó chịu, cái trán trắng nõn chảy ra mồ hôi nóng hổi, da thịt trắng tuyết như châu như ngọc cũng ửng hồng, hắn có thể cảm nhận được đầu lưỡi của nam nhân đang từ đùi tuyết đi xuống, ngay cả cúc huyệt đóng chặt cũng tránh không khỏi việc bị Phó Cẩn Xuyên liếm láp, cơn ngứa ray rứt ở dưới bụng nhỏ chợt lan tràn, phía trước huyệt cũng đã có cảm giác.
Chân nhỏ bị cưỡng ép tách ra chợt bất an run rẩy, cuối cùng, đầu lưỡi y lướt qua đáy chậu, liếm láp mật dịch ẩm ướt ở miệng huyệt.
"Ừm! Không không..."
Mép *** co rút dữ dội đột nhiên bị ngậm lấy, đây là lần đầu tiên hắn bị Phó Cẩn Xuyên chơi đùa như thế này, loại an ủi này rất xấu hổ, y linh hoạt nhấp nhẹ phần môi rồi dùng nhiều cách chơi đùa khác nhau, thịt non trơn mượt nhiều nước, hai mép *** bị mút đỏ bừng, ngay cả hai mép *** nho nhỏ giấu ở dưới cũng lộ ra màu sắc xinh đẹp, còn lại một mình đôi mắt nhỏ đang sung sướng phun đầy dâm dịch.
"Phía dưới của Xác Nhi ướt quá, đừng nhúc nhích, nếu không nước trong lỗ nhỏ sẽ chảy nhanh hơn."
Phó Cẩn Xuyên cứ dán ở dưới cơ thể hắn mà nói chuyện, nói ra những lời dâm mị không rõ, Thẩm Xác bị cái miệng lớn mút hút làm cho xấu hổ giãy giụa, Phó Cẩn Xuyên hơi lui ra, dùng ngón tay nhét vào trong miệng mật.
Một ngón tay dễ dàng giúp Phó Cẩn Xuyên thâm nhập sâu hơn, đi vào chơi đùa hoa thịt đang run rẩy, Phó Cẩn Xuyên rong chơi trong nội đạo dâm nị, thỉnh thoảng nó còn phun ra từng đợt tình dịch, y tao nhã sờ lên cự bổng nhất trụ kình thiên ở giữa háng.
Cơn ngứa không thể áp chế lan tràn trong cơ thể hắn, ngón tay đâm rút chậm chạp làm cho Thẩm Xác thực tủy biết vị, khi bị Phó Cẩn Xuyên ôm xoay người lại, hắn nhìn thấy rõ nét dương v*t của Phó Cẩn Xuyên đang dán vào giữa hai chân ở dưới ánh sáng, nó vừa cháy bỏng lại vừa to lớn.
Thẩm Xác nằm giữa giường đã sớm không có sức phản kháng, đầu óc choáng váng, đôi mắt đẹp ngấn nước mê tình, đường đi đang chờ được lấp đầy phun ra sóng nhiệt giống như núi lửa, hắn không có thời gian để suy nghĩ mọi chuyện vừa rồi.
Cự trụ sưng to dựng đứng thô hơn cổ tay của hắn, da thịt đỏ ngầu phủ đầy mật dịch ẩm ướt, đầu thịt hình ô dẫn đầu đỉnh vào miệng huyệt, căng trướng đến mức nước mắt hắn rơi lã chã, còn chưa kịp hít thở đã bị đâm mạnh.
"Ừm! Rất chặt."
Bộ phận kín đáo nhất trên cơ thể bị nam nhân nhét đầy, cú đâm đáng sợ kia khiến Thẩm Xác mở to hai mắt, cái miệng nhỏ hết há lại ngậm rất nhanh chỉ còn những tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Da thịt mềm mại xếp chồng, mềm nộn chặt chẽ, chỗ đó luôn làm cho người ta đứt ruột mất hồn, Phó Cẩn Xuyên cắm vào sâu đến nỗi quy đầu tròn trịa đâm thủng miệng tử cung, lộ ra cái miệng nhỏ kỳ dị hút lấy thủy dịch đang bị trói chặt, y nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ khàn khàn, tay cũng ôm chặt lấy eo nhỏ đang phát run của Thẩm Xác, sau đó ** tàn nhẫn hơn.
Bạch bạch bạch!
Mỗi lần đều ** vào rất sâu, thế mà huyệt thịt vẫn không chịu buông lỏng cứ đi đi lại lại nặng nề cọ xát.
"A... A... A....!!" Nhục bích nóng ẩm bị cự vật phình to đâm cho tê nhức, Thẩm Xác kêu lên đầy nghẹn ngào, trong cơn chấn động dữ dội, hắn bắt được đầu vai đang cúi xuống của Phó Cẩn Xuyên, ngón tay để lại vài vết cào dính máu trên tấm lưng to lớn.
Phó Cẩn Xuyên ** càng sâu càng mạnh, khiến bụng dưới của hắn phồng lên một cục, vết cào đau nhói kích thích nhiệt huyết của nam nhân sôi trào, cự bổng vừa rút ra một nửa đã đẩy mạnh vào tử cung chặt chẽ chết người, phần hông cứng rắn đập mạnh vào xương mu khiến Thẩm Xác đau nhức, bắp đùi trắng tuyết kẹp ở bên hông Phó Cẩn Xuyên đã đỏ đến đáng thương.
Dục vọng đan xen với từng đợt sóng lửa, cho dù chưa từng động lòng, nhưng Thẩm Xác cũng không chống cự được khoái cảm mà nam nhân này mang đến, hắn nằm dưới cơ thể Phó Cẩn Xuyên, tùy ý bị ** mạnh còn chưa nói, còn phải liên tục phát ra tiếng kêu to mềm nhũn và quyến rũ.
Da thịt non mềm bị ngâm nước bài xích thất thường, côn th*t cắm sâu càng nhanh, càng nhận được cơn mất hồn đến tận xương tủy, sự va chạm không có rào cản làm cho nhục dục nóng bỏng nhộn nhạo cọ xát vào da thịt.
côn th*t cương cứng đỏ đậm nổi đầy gân xanh lại một lần nữa bị nhét vào, còn lại hai trứng dái ướt sũng ra vào cũng không xong kề sát vào âm hộ, Phó Cẩn Xuyên đã dùng sức lấp đầy đến mức độ rất đáng sợ.
Mị đã die, lú với mấy cái tên chức vụ quá.