Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1013

Edit: Tuyết Dương    

Beta: Sakura

Trương Hồng Nghĩa chưa bao giờ ra khỏi Doanh châu nên không biết tấm vải kia chỉ là một thứ tầm thường nhất ở đây, thậm chí trong phủ nguyên chủ đã từng sống, nhiều nha hoàn, bà tử hầu hạ bên cạnh mẫu thân hay sĩ diện của cô mặc quần áo bằng sợi tổng hợp còn tốt hơn loại vải này nhiều.

Nhưng tấm lòng của hắn còn đáng quý hơn miếng vải kia nhiều, vải vóc có giá nhưng tình nghĩa thì vô giá. Có câu ngạn ngữ, bảo vật dễ tìm, người chung tình khó kiếm, chính là đạo lý này. Ánh mắt Bách Hợp trở nên mềm mại hơn, cô thấy bộ dạng than thở của Trương Hồng Nghĩa cảm thấy buồn cười, trong lòng hơi rung động:

“Được rồi, có quần áo mặc, lại có cơm để lót dạ, còn sống là tốt rồi, mặc cái gì cũng không quan trọng đâu. Mặc vải này hơi không thoải mái một chút, nhưng còn hơn mặc vải thô áo tang mà.” Trương Hồng Nghĩa nghe cô nói, nhưng hắn lại nghĩ Bách Hợp chỉ đang an ủi mình mà thôi, trong lòng không biết nên vui hay buồn, Bách Hợp thấy hắn cúi đầu trầm mặc không nói, bèn vỗ hắn một cái:

“Mau đem phản giường của ngươi ra đây cho ta.” Vừa nãy khi hai người ra ngoài có mua kim và kéo, bây giờ Bách Hợp lại muốn Trương Hồng Nghĩa khiêng phản giường ra, tuy hắn không hiểu cô muốn làm gì nhưng vẫn làm theo, Bách Hợp xỏ chỉ trước, sau đó trải miếng bố lên trên phản giường rồi đo đạc một lát, sau đó cầm kéo bắt đầu cắt.

Trương Hồng Nghĩa mua vải bố theo ý cô, tự mình không còn buồn phiền về chuyện miếng vải kia nữa, nhớ tới việc ngày mai còn phải gặp anh vợ, hắn nhìn chằm chằm Bách Hợp một lúc rồi trốn qua một bên.

Bách Hợp cắt vải theo vóc người cao to của Trương Hồng Nghĩa, cắt xong lại bắt đầu khâu, khâu đến chỗ nào thì nhét bông vào chỗ đó, ở giữa đường may vừa dày vừa đều đặn, vì vậy đã chắc lại còn chắc hơn. Vậy mà cũng mất khá nhiều công sức, vá một hồi đến lúc cô cần cây kéo, nhưng lật tới lật lui lại kiếm không thấy.

Bách Hợp để đồ ở đâu cô vẫn nhớ, cô cầm kim trên tay, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Trương Hồng Nghĩa đang ngồi xổm trong góc sân, quay lưng về phía cô không biết hắn đang làm gì, cô gọi:

“Trương Hồng Nghĩa, ngươi lấy cây kéo của ta đi đâu rồi?”

Hắn trả lời nhưng không có quay đầu lại: “Ở đây này, ngươi chờ ta một lát.”

Cũng không biết hắn lấy cây kéo để làm gì. Bách Hợp ngồi chờ một lát, hắn mới đứng dậy, nhưng hắn cũng không quay đầu lại, còn lấy tay che một bên mặt, tay còn lại thì cầm kéo. Điệu bộ kỳ quái này của hắn khiến chân mày Bách Hợp giật giật. Cô kéo tay áo của hắn: “Ngươi làm sao vậy?”

Trương Hồng Nghĩa cầm kéo trong tay, cô kéo một cái, hắn cũng không dám giãy giụa vì sợ cây kéo  đâm trúng cô, Bách Hợp chỉ kéo một cái đã gỡ được tay hắn ra.

Trước đây hắn để râu lộn xộn, còn bây giờ phần râu dưới cằm lại bị hắn cắt lổm chổm hết, vì hắn không nhìn thấy, lại không nhìn gương, nên sau khi cắt một số chỗ còn bị rách da, máu chảy ra ngoài.

Bách Hợp vừa tức giận lại vừa buồn cười, cô vội vàng cất kim, rồi ra hiệu cho hắn ngồi xổm xuống để cô lau, hắn cũng nghe lời làm theo, Bách Hợp lau vết máu trên mặt hắn, hắn không những không sợ đau, thậm chí vẻ mặt còn cợt nhả.

“Sao ngươi lại tự dày vò mình như vậy, có xấu đi nữa cũng không nên tự làm rách da mình như vậy chứ.” Tuy miệng cô khiển trách hắn, nhưng động tác lại mềm mại vô cùng, Trương Hồng Nghĩa híp mắt, nghe Bách Hợp nói hắn lại còn cười ‘Hắc hắc’:

“Xấu chỗ nào? Chẳng qua trước đây ta để râu, nên nhìn hơi già một chút, nếu cạo sạch râu không chừng cũng là một mỹ nam tử đó!” Da mặt hắn đúng là dày, tự khen chính mình cũng không hề ngại ngùng, Bách Hợp nhịn không được nên cười thành tiếng, vỗ vỗ vào mặt hắn, vừa nãy lúc hắn cắt râu thì không nghe hắn kêu gào, bây giờ đụng một cái lại làm dữ.

Bách Hợp cầm cây kéo, cẩn thận sửa lại chòm râu như vừa bị chó gặm của hắn, Trương Hồng Nghĩa cũng nghe lời ngồi xổm trước mặt cô, Bách Hợp cắt chỉnh gọn gàng lại cho hắn, ngoại trừ những vết thương nhỏ thì đúng là mặt Trương Hồng Nghĩa nhìn vừa mắt hơn rất nhiều.

Trước đây hắn lôi thôi lếch thếch lại còn để râu, rõ ràng mới hai mươi tuổi, nhưng nhìn cũng không khác gì một người ba mươi tuổi lắm, bây giờ không còn râu nữa nhưng nhìn hắn vẫn vừa đen vừa xấu, không biết có phải ngày thường Bách Hợp hay thấy hắn lôi thôi lếch thếch, nên bây giờ gọn gàng lại, đúng là nhìn trẻ hơn rất nhiều.

Nhìn kỹ thì dù hắn không phải là một mỹ nam tử, nhưng cũng có lông mày rậm mắt to, gương mặt vô cùng nam tử hán, nếu là ở thời hiện đại, cũng là một người kiên cường mạnh mẽ, Bách Hợp phủi phần râu thừa ra cho hắn, xong rồi mới kêu hắn tự đi rửa kéo, buổi chiều lúc không làm gì, hắn liền ngồi xuống bên cạnh Bách Hợp hỏi:

“Anh vợ thích ăn gì hả? Thích đồ gì? Thích nói chuyện về cái gì…, thích mặc quần áo kiểu nào hả?” Không chừng so với việc nam nữ hỏi thăm nhau còn kĩ càng hơn, Bách Hợp đúng là không biết gì về đại ca của nguyên chủ.

Nguyên chủ cũng không biết Chu đại ca rốt cuộc thích những món gì, tình cảm hai huynh muội họ cũng không phải tốt lắm, hơn nữa lúc nhỏ đã bị tách ra nuôi dưỡng, nam tử thì ở bên ngoài, nữ tử thì ở bên trong viện, có lúc thỉnh an trưởng bối cũng bị tách ra, một tháng cũng không gặp được mấy lần, nhất là khi lớn lên một chút, nguyên chủ thì học thêu thùa may vá, học cách quản gia, học quy củ học nữ giới, còn đại ca của cô lại muốn đi học, học tứ thư ngũ kinh, để tiện thi cử, càng không có dịp để gặp mặt, chỉ nhớ được là thân hình hắn gầy yếu xanh xao mà thôi, tác phong giống như một người thanh niên già dặn.

Lúc này Trương Hồng Nghĩa còn cố truy hỏi đến cùng, hỏi hoài khiến Bách Hợp cảm thấy hơi phiền, bèn nhấc chân đạp hắn:

“Ngươi đi chỗ khác đi, đừng làm phiền ta, tùy tiện gặp một lần là được rồi, nếu còn gây rối nếu kim đâm vào tay ta, ta sẽ đánh ngươi đó.”

“Sao lại nói là tùy tiện gặp một lần là được rồi?”

Trương Hồng Nghĩa hơi buồn bực, trên đường đến đây hắn vô cùng khẩn trương, vừa trở về đây hắn luôn nghĩ tới chuyện này, hắn sợ cô sẽ vứt bỏ hắn, nhưng thái độ của cô lại qua loa như vậy. Hắn hơi không cam lòng, trong miệng vẫn còn lầm bầm, nhưng không dám chộn rộn nữa, hắn sợ cô bị kim đâm vào tay, vừa nghĩ tới nỗi đau đó, lại còn có thể sẽ chảy máu, hắn lại khẩn trương, bèn giơ tay ngăn cản cô:

“Aí chà, thôi ngươi đừng làm nữa, nhìn ngươi kìa da mỏng thịt mềm, nếu bị kim đâm là đau lắm đấy.”

“Ta không làm chẳng lẽ ngươi làm sao?”

Bách Hợp trừng mắt liếc hắn, hắn đúng là không yên mà, một lát lại đến nói chuyện quấy rầy người ta, hắn không yên tĩnh, cũng khiến cho người ta không thể yên tĩnh được. Cô bộc phát, ngược lại Trương Hồng Nghĩa còn cười, đưa tay cầm lấy cây kim: “Nói không chừng ta cũng có thể làm được, không được cũng có thể học mà?”

Dứt lời, hắn tự tay lật lấy cái sọt, nhưng có một số chuyện đúng là cần thiên phú, hắn có thể dùng ngón tay bẻ cây kim thành hai khúc, nhưng xỏ chỉ thì lại không làm được, chưởng quầy đưa cho hắn tổng cộng ba cây kim, hắn đã làm gãy hết hai cây, Bách Hợp không thể nhịn được nữa, cởi giày muốn ném vào mặt hắn, hắn mới ôm mặt chạy mất.

Một ngày của Bách Hợp trôi qua rất nhanh, nhưng quần áo lại chỉ làm được một phần tư, buổi tối tận dụng tối đa thời gian cũng chỉ vá xong hai bên vạt áo, còn tay áo thì không làm kịp, Trương Hồng Nghĩa giục cô đi ngủ, hắn nói ngày mai muốn đi ra ngoài.

Buổi chiều hắn lại đi ra ngoài một chuyến, mua một ít hạt dưa gói lại trong túi, chính hắn cũng không ăn, sáng sớm ngày hôm sau khi vừa ngủ dậy, hắn còn nhờ Bách Hợp búi tóc cho hắn thật chỉnh tề, hai người cầm theo lễ vật đi ra ngoài, lúc đi tới dịch quán, lại nghe nói rằng Chu đại nhân đã bỏ tiền chuộc thân cho cả nhà ra ngoài rồi.

Tội của Chu gia là tội lưu đày, kiểu tội phạm này bình thường khi tới Doanh châu, trời cao hoàng đế xa, chỉ cần hắn bỏ ra chút bạc là đã có thể chuộc thân ra ngoài, chỉ cần một quan cửu phẩm nho nhỏ cầm bút viết một câu, đã có thể xóa sạch tội của hắn trên sổ sách, cũng không cần báo cáo lại với quan phủ, hỏi ngày mới biết họ đã rời đi bốn tháng trước.

Hắn bỏ đi lâu như vậy, vậy chắc cũng biết chuyện em gái mình bị người ta mua mất, nhưng hắn lại không hề nói gì, quan trọng nhất là Chu đại quan còn có bạc chuộc thân cho hắn và vợ con hắn, trong khi đó chuộc lại Chu Bách Hợp chỉ cần có năm văn tiền, hắn có bạc nhưng lại không chịu giúp đỡ cho em gái mình một tay, Bách Hợp nghe xong trong lòng phát lạnh,cô  nắm tay Trương Hồng Nghĩa, nói nhỏ:

“Đi về thôi!”

Trương Hồng Nghĩa trước giờ luôn nghe theo cô, bây giờ cô còn nắm tay hắn, nhưng hắn không những không nghe, ngược lại còn nắm chặt tay Bách Hợp, trầm mặt hỏi lại:

“Vậy ngươi có biết sau khi ra khỏi đây, Chu đại quan đã đi đâu không?” Hắn nói hơi lớn, còn cau mày vẻ mặt hung dữ, trên mặt còn có vết thương do cạo râu ngày hôm qua để lại, danh tiếng Trương hắc tử ở Doanh Châu cũng vô cùng lớn, người ở dịch quán đều nhận ra hắn, khi nghe hắn hỏi đều rụt cổ lại sợ bị hắn đánh:

“Nghe nói mua tòa nhà trong đường hẻm ở hướng Bắc, không biết có phải như vậy không, hay là ngươi đến đó xem thử.”

Đại ca của nguyên chủ có thể chuộc thân ra ngoài còn có thể mua một ngôi nhà, Chu gia xảy ra chuyện vậy thì chắc chắn lúc đó trên người hắn có cất giữ đồ vật có giá trị.

Sau hiểm nguy hắn vẫn có thể sống tốt, nhưng dù hắn biết em gái ruột của mình còn sống, hơn nữa cuộc sống còn rất khó khăn, vậy mà hắn cũng không đến tìm cô lần nào. Bách Hợp vô cùng bình tĩnh, còn Trương Hồng Nghĩa lại không nhịn được, hắn kéo tay cô

“Đi, đi xem thế nào!”

Thật sự Bách Hợp không còn muốn gặp lại nữa, nhưng có lẽ Trương Hồng Nghĩa còn tức giận hơn cô, một hai kéo cô đi.

Lúc trước có người bán ngôi nhà trên đường hẻm phía bắc, tuy giá nhà ở Doanh Châu không mắc, nhưng số người mướn thì nhiều, người mua lại ít, hơn nữa việc chu đại quan mua nhà cũng giống như chuyện lạ quanh mấy dặm gần đây, hai người Trương Hồng Nghĩa vừa  tới đã hỏi thăm được ngay.

Cửa nhà thì đóng kín, ngoài cửa còn dán mảnh vải xuân, Trương Hồng Nghĩa liền gõ cửa, một giọng nữ hơi khó chịu cất lên:

“Tới liền, ai mà gõ cửa gấp gáp như vậy?”

Lúc nói chuyện, hình như còn có một giọng nam hỏi: “Ai ở ngoài đó vậy?”

Chẳng bao lâu đã có người ra mở cửa, đó là một nam nhân mặc áo màu xanh, hai tay giấu trong tay áo, đầu đội nón đen, chính là Chu đại quan, còn có một phụ nhân mặc áo xanh hoa trắng đứng bên cạnh hắn, hai người vừa mở cửa nhìn thấy Trương Hồng Nghĩa liền giật mình, sắc mặt Chu đại quan trắng bệch, theo bản năng đóng cửa lại, Trương Hồng Nghĩa dùng một tay đẩy cửa ra, né qua một bên cho Bách Hợp đi tới.
Bình Luận (0)
Comment