Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1024

Tên áo đen bịt mặt này không biết có lai lịch gì, nhưng võ công lại rất cao, cưỡi ngựa cũng rất tốt, không có ai có thể chống lại thương của hắn.

Quan trọng nhất là không biết đám người này do ai phái đến, giống như tử sĩ, sau khi có tên áo đen này mở đường, bọn chúng trở nên phối hợp rất tốt, bắt đầu xông lên, phá vỡ thế phòng thủ của mọi người, lao đến chỗ của Bách Hợp.

“Bảo vệ cô nương?” Vị tướng sĩ cầm đầu thấy tình hình này, sắc mặt laaph tức thay đổi, chuyến này hắn đã được Trương Hồng Nghĩa ủy thác, được Đặng tri châu ra lệnh hộ tống Bách Hợp lên phía bắc, nhanh chóng đã đến được kinh thành, cả đường đều bình an vô sự, sắp gặp được Trương Hồng Nghĩa rồi, nếu bây giừ Bách Hợp xảy ra chuyện, hắn còn mặt mũi nào đến gặp Trương Hồng Nghĩa, sao dám trở về gặp mặt Đặng tri châu.

Vị tướng sĩ kia chưa kịp la xong, Bách Hợp thấy hành động của đám người này, lại nhìn thấy cây ngân thương lóe sáng, cô chỉ cong khóe môi, một chưởng đẩy vị tướng sĩ kia ra.

Hắn còn chưa dứt lời đã bị Bách Hợp đẩy một cái lảo đảo, nếu hai chân hắn không khóa trên bàn đạp yên ngựa thì đã bị rớt xuống ngựa rồi, hắn chỉ bị lung lay mấy cái,vội vàng cầm chặt dây cương, mở miệng trấn an con ngựa, khó khăn lắm mới giữ vững cơ thể.

“Cô nương!” Vị tướng sĩ này không hiểu vì sao Bách Hợp lại đẩy hắn, hơi giật mình, thì thấy Bách Hợp nhảy lên trên nóc xe ngựa đã vỡ, thân hình mảnh mai như chiếc lá, đầu tiên cô nhảy lên lưng ngựa của hắn, con ngựa bị giật mình, bất an định hí vang, chưa kịp giơ chân lên thì Bách Hợp đã nhảy sang chỗ khác.

Tên áo đen cầm ngân thương thấy hành động của Bách Hợp, ánh mắt hắn trở nên sắt bén, hắn vung cây trường thương trong tay, chùm tua đỏ trên cây thương bung lên, kèm theo tiếng vang ác liệt, lao đến chỗ của Bách Hợp, Bách Hợp đưa tay ra muốn bắt cây thương.

“Muốn chết?” Tên áo đen này phát hiện ra ý đồ của cô, hắn hét lên. Đang muốn mở miệng, nhưng sau khi trường thương quét ngang không trúng ai, Bách Hợp túm chùm tua đỏ một cái, kéo mũi thương về phía mình, tên hắc y nhân bắt đầu lơ đễnh. Lực cánh tay cũng hắn không nhỏ, hơn nữa cây ngân thương cũng rất nặng, lúc quét ngang lực đạo còn tăng thêm, e là ngay cả ra sa trường đánh nhau sống chết, hắn cũng không thể thua.

Bây giờ Bách Hợp tay không tấc sắt định đoạt lấy trường thương của hắn, hắn cười lạnh hai tiếng, đang đợi Bách Hợp đỡ không được lực đạo của mình ngã xuống xe ngựa, nhưng không ngờ đầu thương lại bị cô giữ chặt, bên trong giống như nhồi bằng vải bông, rốt cuộc không thể động đậy.

Cô vừa nắm, cây trường thương liền bị cô kéo tới, cô thuận thế cầm chặt cây thương, tên hắc y nhân còn chưa phản ứng kịp, Bách Hợp cầm chắc cây thương, nhảy lên lưng con ngựa của hắn.

Cô chỉ là một nữ nhân, không hiểu sao sức lực lại lớn như vậy, tên áo đen nắm chặt cây thương không phóng được, một đầu thương còn lại bị cô giữ chặt. Tên áo đen muốn giãy cũng giãy không được. Động tác của cô nắm một đầu thương nhảy lên lưng ngựa của hắn khiến cho tên áo đen giống như đang ngồi bập bênh, trong nháy mắt bị Bách Hợp ép phải lui về sau, nếu muốn thoát khỏi tình hình này trừ khi hắn rút cây thương lại.

Nhưng mà tên áo đen này cũng cao ngạo vô cùng, quyết chống cự đến cùng, chỉ một lát sau hắn cảm thấy hai chân khóa trên mã đạp trở nên đau nhức, lực đạo của hắn không lớn bằng Bách Hợp, bị ép phải nhảy xuống lưng ngựa.

Hắn không cam lòng rớt xuống đất. Nhưng Bách Hợp chỉ run cổ tay, cây trường thương bỗng trở nên lạ lẫm với hắn, trơn trượt như một con rắn, khiến cho hắn cảm thấy bất ổn. Hắn không tự chủ được phải buông tay, trong lòng bừng lên một ngọn lửa, cơ thể té nhào xuống đất, khi muốn ngồi dậy, Bách Hợp đã chĩa trường thương về phía hắn.

Hắn muốn đứng dậy suýt nữa trường thương đã xuyên qua cổ hắn, tên hắc y nhân không dám động đậy nữa, Bách Hợp ngồi trên ngựa của hắn, dùng sức ném cây trường thương xuống đất.

‘Keng’ mũi thương cắm trên mặt đất, đuôi thương vẫn còn lung lay, mọi người phục hồi lại tinh thần, tranh thủ thời gian cầm vũ khí lên chế trụ tên áo đen này.

Đám áo đen  còn lại mất đi thũ lĩnh, khoảng cách gần như vậy, uy lực của cung nỏ không còn tốt như lúc nãy nữa, nhóm tướng sĩ hộ tống Bách Hợp bắt đầu tiến lên chém giết, nhất nhanh đã khống chế cục diện.

“Cô nương, đây chính là dư nghiệt của phế thái tử!” Binh sĩ bị chết tổn thương hết phân nửa, vị tướng sĩ dẫn đầu cử người cầm đao khống chế tên hắc y nhân, những người còn lại bắt đầu quét dọn chiến trường.

Mọi người ai cũng không ngờ nhìn Bách Hợp yêu kiều yếu ớt nhưng võ công lại không hề tầm thường nháy mắt đã quật ngã được tên áo đen, thấy ánh mắt của cô mọi người đều sợ hãi, Bách Hợp nghe thấy lời tướng sĩ vừa nói, cô nở nụ cười:

“Dư nghiệt phế thái tử lúc này e là đã bị tiêu diệt hết rồi, Diệp thế tử, đã lâu không gặp.” Ngựa của Diệp thế tử bị cô đoạt lấy, lúc hắn vừa ngã xuống ngựa nó hơi kinh hãi, đuôi còn đảo quanh, Bách Hợp khống chế dây cương, mặc kệ con ngựa bất an xoay tới xoay lui, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Diệp thế tử nằm trên mặt đất không thể động đậy bị trường đao kề trên cổ.

“Diệp thế tử?” Bách Hợp vừa dứt lời, vị tướng sĩ dẫn đầu kia liền kinh hô: “Không thể nào?”

Nam Bình Hậu Phủ Diệp gia cũng là lão nhân trong quân, Diệp thế tử là sủng thần của hoàng thượng, tuyệt đối không thể làm ra chuyện này, huống hồ tướng quân ta luôn tôn sùng Diệp thế tử, cô nương không thể nói lung tung được.” Đặng tri châu yêu tài như khát nước, ở quân đội Doanh Châu danh vọng cực cao, năm đó Diệp thế tử ra chiến trường còn chưa lập gia đình, từng đi ngang Doanh Châu, lúc ấy Đặng tri châu cực kì yêu mến hắn, từng mấy lần nói nếu không phải hắn có xuất thân lai lịch cao như vậy, chắc chắn sẽ nhận hắn làm nghĩa tử.

Vị tướng sĩ này là người bên cạnh Đặng tri châu, được Đặng tri châu tín nhiệm, bây giờ được phái đi hộ tống Bách Hợp.

Lúc trước lúc Đặng tri châu nói muốn nhận Diệp thế tử làm nghĩa tử, hắn từng chính tai nghe được. Lần này tân hoàng muốn dẹp loạn bè cánh của phế thái tử, đã mượn binh của Đặng tri châu, Đặng tri châu không nói hai lời liền cho mượn bốn vạn binh mã, tương đương với một phần ba binh lực của ông, tấm long của Đặng tri châu đối với hoàng thượng có thể thấy rõ. Diệp thế tử là tâm phúc của hoàng đế, lại được Đặng tri châu coi trọng, hắn không có đạo lý nào lại muốn sat hại Bách Hợp, huống chi cô chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.

Nghe Bách Hợp vừa nói tên này là Diệp thế tử, vị tướng sĩ này đúng là trung thành với Đặng tri châu, đối với Diệp thế tử cũng vậy, đúng là yêu ai yêu cả đường đi, Bách Hợp vừa mới nói xong, hắn liền không thích, sự kinh ngạc đối với thân thủ của Bách Hợp cũng giảm hết phân nửa, sắc mặt hắn trầm xuống.

Trong lòng hắn còn nghĩ đúng là phụ nữ tóc dài, kiến thức kém, chỉ vì Trương Hồng Nghĩa nên hắn mới giữ trong lòng không dám nói ra mà thôi, còn nghĩ Trương Hồng Nghĩa anh hùng cả đời, lại u mê, mê muội vì sắc đẹp, vừa ý một nữ nhân như vậy.

Cả đường đối với Bách Hợp ấn tượng đều rất tốt, bây giờ đã giảm hết phân nửa, tên tướng sĩ lạnh nhạt mở lời, thái độ Bách Hợp đối với hắn cũng lơ đễnh, chỉ đẩy đẩy cán ngân thương đang cắm trên mặt đất, khiến nó lung lay.

“Nếu ngươi không tin, giật khăn che mặt nhìn cho kĩ là được.” Cô vừa nói xong, tên hắc y nhân bị đè xuống đất liền mở miệng:

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Bị Bách Hợp vạch trần thân phận, trong lòng Diệp thế tử cũng sóng to gió lớn, hắn phụng mệnh đến đây chặn đường Bách Hợp, chỉ biết lần này người mĩnh ngăn chặn là thê tử của Trương Hồng Nghĩa được Đặng tri châu phái về kinh, cũng không biết vợ hắn là ai, hắn ở đây mai phục suốt hai ngày, vất vả cũng chờ được, vừa mới đến liền muốn giết người đoạt xe, ngay từ đầu vốn tiến triển rất thuận lợi, nghĩ rằng mình sẽ  dễ dàng bắt được phu nhân này, không ngờ còn có võ công, còn khiến mình té ngã.

Ban đầu Diệp thế tử cũng không nhận ra Bách Hợp, chỉ cảm thấy cô rất quen mắt, cho đến khi cô đoạt ngân thương, còn đẩy hắn ngã xuống ngựa,Diệp thế tử mới nhớ tới lúc trong Doanh Châu, lúc mình dẫn binh vào thành, đã gặp một tên bộ khoái và phu nhân này.

Lúc ấy khi tiểu phu nhân này đoạt cây roi, hắn chỉ cảm thấy quen mặt, cũng không nhớ đã gặp ở đâu, bây giờ gặp lại, lại nghe cô nói ra được thân phận của mình, theo lý mà nói lúc Trương Hồng Nghĩa chưa đầu quân, chỉ là một tên mổ heo mà thôi, Diệp thế tử đã từng nghe ngóng thân phận của hắn, nếu phụ nhân này có thể gả cho hắn, chắc chắn xuất thân cũng không cao, sao lại có thể nhận ra thân phận của mình?

Hắn không hiểu cảm giác quen thuộc này từ đâu, lại nghe Bách Hợp gọi tên của mình, hắn bỗng ngây người.

Bị một nữ nhân đánh rớt xuống ngựa, lại bị Bách Hợp dùng giọng điệu không thèm đếm xỉa gọi tên của mình, hắn bị cô ngồi trên ngựa nhìn chằm chằm, Diệp thế tử cảm thấy rất nhục nhã, hắn không nhịn được hỏi một câu, tên tướng sĩ đứng bên cạnh Bách Hợp không kiên nhẫn được nữa, nhảy từ trên ngựa xuống vạch khăn bịt mặt của hắn ra.

Khuôn mặt Diệp thế tử lạnh lùng tuấn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người, trong tình huống như vậy nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng, có lẽ vì trên cổ có mấy cây đại đao kiềm lại, hai đầu lông mày của hắn không còn cao ngạo nữa mà thay vào đó là sự chật vật và lo âu.

“Thì ra lại là ngươi?” Khi tên tướng sĩ kia thấy mặt của Diệp thế tử, hắn vô cùng kích động, trên tay cầm miếng vải đen, hắn nói.

“Hừ!” Thân phận của Diệp thế tử bị bại lộ, hai mắt hắn híp híp, hắn đang dùng đao khống chế Diệp thế tử, lại sợ ném chuột vỡ bình nên hơi nhích đao ra một ít.
Bình Luận (0)
Comment