Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1079

Trong chốc lát bên trong thuyền hoa có một giọng nói mềm mại nũng nịu. Bách Hợp nằm xoài trên xà nhà, đang nhìn Thẩm Đằng Văn không cưỡng lại được vị tỷ muội đang kì kèo làm nũng trên người hắn, thiếu niên mười tám tuổi hai tai ửng đỏ. Hôm nay tuy rằng trong lòng hắn cũng có nhiều chuyện, nhưng lúc này có một đám kỹ nữ trước mặt đang khẩu cầu một bức họa. Trong lòng cũng nảy sinh mấy phần lý tưởng hào hùng, dần dần trên mặt hiện ra vẻ thích thú, lộ ra nụ cười, đang muốn đáp ứng lời khẩn cầu của các vị tỷ muội. Đột nhiên có một tiếng ‘ôi’ vang lên, ngay sau đó là tiếng ‘loong coong’ của chén ly rơi xuống đất vang lên, một giọng nam nhân cao vút cất lên:

“Thứ ti tiện này từ đâu tới, vậy mà dám chạy đến chỗ này, còn đụng rơi ly rượu của ta!” Nam nhân này vừa dứt lời, sau đó lại nói: “Làm sao người vào được thuyền hoa, đụng ngã đồ vật của ta mà ngươi còn muốn chạy!”

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, dường như giữa hai người nảy sinh giằng xé, rất nhanh có giọng nam nhân hùng hùng hổ hổ, có giọng nói còn to hơn giọng của hắn đồng thời vang lên”

“Ngươi mới là thứ ti tiện, toàn gia ngươi mới là thứ ti tiện! Nơi này cũng không phải nơi đại lao ngục giam, người khác có thể tới, sao ta lại không được, dánh đổ mấy bầu rượu thì tính gì, bồi thường ngươi là được rồi, mắt chó chỉ thấy coi thường người khác!”

Tiếng nói này vừa nghe đích thị là Đoàn Quế Lan, nơi này không phải nhà mình, đã không chuồn êm đi còn dám hung hăng, Bách Hợp trốn trên xà nhà nghe xong mấy lời đó, cười lạnh hai tiếng.

Ngay khi quân nô mang rượu đó vừa nghe Đoàn Quế Lan mắng ‘toàn gia ngươi là thứ ti tiện’, lại mắng chính mình là mắt chó coi thường người khác, tuy nói người làm việc ở kỹ viện thuộc phận thấp kém, thân phận địa vị thấp. Nhưng những tôi tớ trong này đều luyện được kỹ năng nhìn người vô song là Hỏa nhãn kim tình, liếc mắt là nhận thấy Đoàn Quế Lan rõ ràng nữ phẫn nam trang. Tuy da dẻ hơi đen,nhìn qua lớn hơn lứa tuổi thực tế nhiều, nhưng cô nương này không thể lừa được người khác, bất kể giọng nói như muốn xuyên thủng tai. Thậm chí nàng ta ăn vận xiêm y cũng không giống khung xương nam tử cùng với việc trước ngực bắt đầu phát dục, nơi đó cũng không giống như nam nhân.

Một nữ nhân chạy vào kỹ viện, tất nhiên không thể nào là đến tầm hoa vấn liễu.

Nếu không phải khách quen, không phải đến tung bạc, bộ trang phục này cũng không giống đến thuyền hoa bán mình. Bởi vậy lập tức quân nô cũng không khách khí, xoay eo liền mắng:

“Cẩu vật, lén lén lút lút đến thuyền hoa không biết để làm gì, vừa nhìn liền biết ngươi là nữ khách gia. Cải trang cũng không ra ngô ra khoai, giả bộ nam nhân, ngươi chạy đến nơi này, ngươi đang tư xuân sao?”

Bản thân Đoàn Quế Lan chính là hạng người không sợ trời không sợ đất, lúc đầu khi bị quân nô bắt được thì nàng ta cũng có chút hoảng hốt. Nhưng lúc này lại nghe thấy quân nô mắng mình như vậy, nhất thời nàng ta nổi nóng, không chút nghĩ ngợi liền giáng một tát lên mặt quân nô, ‘chát’ một tiếng đánh này khiến cho quân nô không có bất kỳ phòng bị nào, liền ngã oạch xuống sàn.

“Mắt chó của ngươi bị mù rồi! Nơi này bản cô nương muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, dám nói ta tư xuân, ta đánh chết ngươi!”

“Người đến đây! Người đến đây! Đánh chết người rồi!” Quân nô này vừa bị đánh ngã, đột nhiên lớn tiếng hô lên, thường ngày trên phường họa để phòng ngùa có kẻ đến gây sự, trong viện có nuôi một đám tay chân.Lúc này nghe thấy quận nô lớn tiếng hô lên, có không ít tiếng bước hướng phía bên này vội vã chạy tới, thâm chí có rất nhiều nơi cửa chính đóng chặt các cô nương đang trong giấc mộng cũng bắt đầu thức dậy. Rất nhiều người thiếu kiên nhẫn mắng: “Làm quái gì mà gào thét như quỷ kêu? Tên nào dám liều mạng chạy tới chỗ này gây sự?”

Nghe thấy tiếng bước chân, lúc này Đoàn Quế Lan có  ngốc cũng thừa biết mình tự gây rắc rối rồi, đôi mắt nàng ta lưu chuyển, cũng bắt đầu nghĩ ra trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn. Tuy rằng nàng ta gan to tày trời tính khí không tốt, nhưng Đoàn Quế Lan không phải kẻ ngu, chuyện nhà mình tự mình hiểu rõ, giờ đây đã đánh một người hầu hạ là quân nô. Thừa dịp chưa chuẩn bị sẵn sàng có thể đánh hắn một bạt tai, nhưng nếu đối phương đến nhiều hơn, hai ba tráng kiệt thì nhất định đánh không lại. Vừa nghĩ đến da thịt mình phải chịu khổ, Đoàn Quế Lan không kịp nhớ lúc này phải ẩn núp, liền vùng dậy chạy trốn.

Hôm nay nàng vì Thẩm Đằng Văn mới tiến vào bên trong thuyền hoa này, lúc này Đoàn Quế Lan biết rằng nếu muốn tự vệ, nhất định phải tìm được Thẩm Đằng Văn trước, làm sao cũng phải có mối quan hệ dính líu đến hắn, thuyết phục hắn có thể xét đến việc Thẩm gia đang muốn cùng Đoàn gia kết thân. Phải giúp nàng một tay, bằng không nếu nàng nháo lên, hôm nay chính mình ở nơi này bị đánh, thật đúng là ăn không thiệt thòi.

Nàng ta sợ không có đường nào để chạy trốn, quân nô này bị đánh một cái tát đang lúc nổi nóng, thấy nàng muốn chạy liền bật dậy tới kéo cô lại. Nàng tamặc y phục nam nhân, cũng không biết từ đâu mà có được, y phục này rộng rãi vô cùng, lúc này lại bị quân nô kéo một cái, Đoàn Quế Lan bị kéo lại nên không thể nhúc nhích được. Dưới tình thế cấp bách thân thể xoay một cái, ỷ tthân thể nữ tử nhỏ nhắn, lập tức cởi bỏ lớp ngoài bộ y phục nam rộng rãi đang mặc trên người ra, đồng thời hướng về phía quân nô lè lưỡi: “Ngươi muốn mượn thì lấy đi!” Vừa dứt lời, nàng mặc một bộ áo lót trong chạy vào sâu trong thuyền hoa.

Bách Hợp trốn trên xà nhà nhìn thấy rõ ràng, từ đây hướng mà cô ta chạy tới chính là tới chỗ tên ngốc Thẩm Đằng Văn.

“………Mùa xuân tháng ba…………” Thẩm Đằng Văn lúc này đang đáp ứng khẩn cầu của các vị tỷ muội, đang vì những tỷ muội này ngâm một bài thơ, thế nhưng chẳng biết vì sao thuyền hoa đang toàn thanh thanh tĩnh tĩnh, nhưng không qua bao lâu lại cãi nhau ồn ào, làm hắn không được yên bình.

Vốn là việc lập tức đền thơ là cơ hội khảo nghiệm người tài trí, có điều hắn không muốn thua. Lúc hắn đáp ứng chính là lúc hắn đang có đầy bụng thi thư, lại bị tiếng bước chân ‘thùng, thùng, thùng’ quấy rầy. Dù tính khí Thẩm Đằng Văn có tốt, thì lúc này chân mày hắn cũng đang nhíu chặt lại, trên gương mặt nhã nhặn để lộ ra vẻ giận dữ hiếm thấy: “Đã phát sinh chuyện gì rồi?”

“Nô đi xem thử…………” Tiếng cô nương này nói chuyện chưa kịp dứt, chỉ loáng thấy một người đâm vào bên trong, một người mà dưới chân còn không thể đi đúng một đôi hài nữ tữ vừa hướng phía bên này vọt tới. Phía sau, mấy người bên phía kỹ viện đang đuổi theo cô đến rất nhanh, cô vừa xoay chuyển nhìn lướt qua vừa lúc thấy bên này có người, ánh mắt sáng lên, liền hướng phía bên này phi tới.

Thẩm Đằng Văn vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt nhất thời đen kịt. Hắn vốn là người đọc sách, tay trói gà không chặt, lúc này lại bị Đoàn Quế Lan ở trước mặt mình cùng các huynh đệ có mặt xô đến lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã xuống sàn, rất vất vả mới ổn định thân hình. Nhưng lúc này hắn không lo đến mặt mũi tổn thương của bản thân, mà ngược lại vẻ mặt hắn có chút khó coi: “Ngươi là…..”

“Không sai! Ta chính là Đoàn gia, ta thấy chính ngươi không thành thật, chứ tại sao ngươi đã mười tám tuổi mà vẫn chưa cưới vợ. Đến giờ khi sắp đính hôn lại đi dạo kỹ viện, ngươi thật không biết xấu hổ! Nếu không bị ta bắt được, e rằng mọi người đều tưởng ngươi là người tốt rồi.” Đoàn Quế Lan dương dương tự đắc, nàng ta đẩy Thẩm Đằng Văn ra trước chống đỡ, mặt khác lại mở miệng mắng: “Đúng thật không phải thứ tốt, cũng thiệt thòi cho nương ta khen ngươi đến mức có còn ở trên trời đất không. Còn người đọc sách ở đây, hạ lưu bại hoại còn tạm được!”

Miệng nàng ta tựa như đạn pháo vậy, vừa nói ra, liền khiến sắc mặt Thẩm Đằng Văn đỏ bừng lên, toàn thân run rẩy.

“Ngươi, Ngươi là do Đoàn gia nương tử phái đến theo dõi ta?” Lúc này Thẩm Đằng Văn nghe được Đoàn Quế Lan tự giới thiệu mình, tức giận như sắp phát nổ.

Vào lúc này hắn không để ý tới chính mình đang bị Đoàn Quế Lan đẩy tới kéo đi, giữa nam nữ mà lằng nhằng không ra thể thống gì. Nhưng đang nghĩ đến Đoàn Quế Lan có thể do Bách Hợp phái tới theo dõi mình, Thẩm Đằng Văn cảm thấy cả người bắt đầu co giật. Dù sao cô nương có phải nói dối không, sau này hỏi ra liền biết. Nếu là người ngoài, hôm nay chưa chắc biết được mình sẽ ra khỏi nhà đến thuyền hoa. Nhất định là có người canh giữ ở gần nhà hắn, theo dõi nhất cử nhất động của hắn, nên mới biết hôm nay hắn đi ra ngoài. Lời này của hắn vừa nói ra, lúc đầu còn đang dương dương đắc ý sa đó Đoàn Quế Lan nhất thời có chút chột dạ.

Đương nhiên chuyện này không thể nào là do Bách Hợp phái nàng ta tới đây theo dõi Thẩm Đằng Văn, trên thực tế là do bản thân nàng không phục, gần đây Lưu thị khen tìm được chàng rể hiền cho Bách Hợp, nên mới muốn tìm khuyết điểm của Thẩm Đằng Văn, để khi trở về gặp Lưu thị nhắc lại những lúc thế này để phản bác người thôi. Đoàn Quế Lan không chịu được việc Bách Hợp được gả cho trượng phu xuất sắc mọi mặt, cũng không thích nghe Lưu thị luôn nói sau này phải nhờ đến Bách Hợp dẫn dắt, cho nên nàng muốn tìm ra sai lầm của Thẩm Đằng Văn, để xả giận. Nhưng những lời nói như vậy lúc này sao có thể nói ra được? Nàng ta lắp ba lắp bắp, lại tiếp tục lớn tiếng nói: “Vậy thì thế nào?”

Vào lúc này mà nàng ta không thể chính mình tự nhiên thừa nhận tất cả đều là ý mình, nếu Thẩm Đằng Văn tự mình hiểu lầm, cũng không tính là nàng mở miệng nói bậy, huống chi tự mình thừa nhận thì sẽ thế nào? Dù cho sau đó Bách Hợp đã biết, có thể là mình vì cô mà suy nghĩ, nếu không phải do mình sớm theo dõi hắn, thì làm sao biết được Thẩm Đằng Văn sẽ đến một nơi không sạch sẽ thế này chứ? Nếu không nhờ mình theo dõi Thẩm Đằng Văn, sau đó khi Bách Hợp gả tới thấy hắn tầm hoa vấn liễu, có muội muội này giúp cô. @@
Bình Luận (0)
Comment