Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1130

Lúc này Bách Hợp sắp ngã xuống, lại không hoảng không vội, cô nhìn thấy Lục thái hậu vươn tay che bụng, cũng nhìn thấy thần sắc Vĩnh Minh đế thoáng lóe lên vẻ căng thẳng, thậm chí hắn ta còn theo bản năng liền muốn đi qua bảo hộ Lục thái hậu ở trong lòng, Lục thái hậu lo lắng cho bụng của nàng ta như vậy, tới giờ phút này Bách Hợp đã khẳng định suy đoán trong lòng mình, cô quay đầu, trong miệng phát ra tiếng thét chói tai, lúc quay mặt đi để đám người Lục thái hậu không nhìn thấy, lại nhìn sang Tô Hà.

Tô Hà cắn răng một cái, lập tức đứng ra, vươn tay dùng sức đẩy Bách Hợp. Vốn Bách Hợp đã sắp ngã vào người Lục thái hậu, lúc này bị Tô Hà đẩy, thân thể của cô bị đẩy sang một bên, ngã sấp xuống gần chân Lục thái hậu, bàn tay chống xuống đất mặc dù bị trầy da, nhưng lúc Bách Hợp cúi đầu, khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.

Chuyện phát sinh nhanh như chớp, mọi người đều sợ đến ngây người, cũng may trước đó Tô Hà đã nhìn thấy Bách Hợp nháy mắt với mình khi bắt bướm, trong lòng đã sớm có chuẩn bị đẩy nàng ra, khiến cho Bách Hợp không đè lên người Thái hậu, lập một công, Lục thái hậu kinh hồn chưa định, cả người còn đang run rẩy, răng va chạm vang lên ‘lập cập’, giây sau Bách Hợp chống người dậy, không chút nghĩ ngợi liền nâng tay lên, ‘Chát’, một bạt tai liền quất lên mặt Tô Hà, đánh cho Tô Hà theo quán tính ngã sang một bên!

“Tiện tỳ! Cũng dám đẩy Bản cung, ai cho ngươi lá gan lớn bằng trời này!” Tô Hà ngã xuống đất, cũng không dám vươn tay che mặt, vội vàng quỳ lên, trong miệng hô: “Quý phi nương nương tha mạng.”

“Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp!” Lúc này Bách Hợp cũng quỳ xuống trước mặt Vĩnh Minh đế, lau nước mắt: “Thần thiếp muốn bắt bướm cho Thái hậu và Hoàng thượng, tiện tỳ Tô Hà này cũng dám đẩy thần thiếp, khiến thần thiếp bị ngã, cầu Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp!”

Lúc nãy cô suýt nữa đè lên người Lục thái hậu, làm Lục thái hậu bị thương, sự biến hóa trên người Lục thái hậu bây giờ, Vĩnh Minh đế rõ ràng nhất, may mà có Tô Hà, mới tránh cho Lục thái hậu bị thương, bây giờ Bách Hợp lại còn ác nhân cáo trạng trước, kêu hắn ta làm chủ cho cô! Sắc mặt Vĩnh Minh đế xanh mét, ánh mắt âm lệ: “Quý phi Chu thị, thất nghi trước mặt trẫm, đỡ nàng ta về cung, chép phạt Nữ giới ba mươi lần, ba tháng không được ra khỏi cung Hàm Phúc, yên tĩnh tư quá!”

Lúc này Vĩnh Minh đế hiển nhiên đã thật sự tức giận, lại phạt Bách Hợp cấm túc ba tháng, với nữ nhân trong cung, đây đã là một hình phạt cực nặng. Thấy Hoàng đế phát hỏa, đám người Đức phi vừa sợ hãi đồng thời lại có chút vui mừng, đều vội vàng quỳ xuống. Bách Hợp giống như không dám tin tưởng, còn muốn muốn tiến lên cầu xin, Hoàng đế đã lạnh mặt, khiển trách: “Kéo nàng ta về cung!”

Nếu không phải bởi vì lúc trước Chu Bách Hợp chính là đích thê được Tiên Thái hậu đích thân chọn cho Vĩnh Minh đế, hơn nữa chuyện Lương Mộ Bắc, Vĩnh Minh đế đã phát giận một lần, nếu lại phát giận nữa sợ rằng triều thần đều sẽ đưa ra kháng nghị, thì chỉ sợ lần này Vĩnh Minh đế tuyệt đối sẽ không chỉ phạt Bách Hợp cấm túc ba tháng mà thôi.

Bách Hợp bị đỡ lên, kéo ra khỏi Ngự hoa viên, suốt một đường nàng còn hô: “Hoàng thượng…”

Lúc về đến cung Hàm Phúc, vào nội điện, Thượng Hỉ bên người Hoàng đế áp giải nàng về mang ý cười trên mặt: “Nương nương cũng phải điều dưỡng thân thể cho tốt, nói không chừng ba tháng sau, Hoàng thượng đã quên chuyện này, còn có thể lại nhớ tới điểm tốt của nương nương, lão nô còn có chuyện quan trọng phải làm, liền đi trước.”

Hắn ta nói xong, liền dẫn người đi khỏi, chờ mọi người vừa đi, Thi Tình không nén được tức giận mắng: “Mắt chó khinh người!”

“Nương nương, nương nương, bây giờ phải làm sao đây?”

Họa Ý đã không nhịn được đỏ mắt, nghĩ kế nói: “Bây giờ bị cấm túc ba tháng, lúc đi ra, bụng Vân quý nhân sợ rằng đều lộ ra rồi, lại càng không dễ xuống tay. Không bằng để nô tỳ mang thư về Chu phủ, cầu lão gia nghĩ cách giúp.” Chu gia trung với Bắc Tề, lúc trước Lương Ích đăng vị, Chu gia cũng lập công lớn, Chu phụ vị cực Thượng thư nhất phẩm, nhất định có biện pháp.

“Có lẽ niệm tình lão gia, Hoàng thượng sẽ tha thứ cho nương nương.” Thi Tình cũng gật đầu, hôm nay mặc dù Bách Hợp ngự tiền thất nghi, suýt nữa va chạm Thái hậu, nhưng dù sao không chạm phải Thái hậu, tuy nói có tội, nhưng tội cũng không lớn. Lúc trước Đức phi Cao thị tát Vân quý nhân, khiến cho suýt sảy thai, lại khiến đứa con trong bụng Liễu uyển nghi mất đi, nhưng bởi vì có Cao gia, Đức phi khôi phục lại tước vị Tứ phi không nói, bây giờ Hoàng thượng còn bỏ qua chuyện cũ, có lẽ chỉ cần Chu gia ra mặt, Hoàng thượng sẽ mở một mặt lưới.

Lúc này Bách Hợp đã sớm không còn hoảng loạn bất lực như ở trước mặt Thượng Hỉ lúc nãy nữa, nàng cười lạnh lấy khăn tay lau nước mắt: “Lo cái gì? Hôm nay trái lại để Bản cung xem được một vở tuồng hay!”

Hai cung nữ nghe lời này, đều liếc nhìn nhau, hiển nhiên không rõ ý tứ trong lời nói của Bách Hợp. Hôm nay rõ ràng là Bách Hợp bị mọi người cười nhạo, bị người khác coi thành vở tuồng, tại sao lại biến thành nàng vừa xem được tuồng hay? Họa Ý khó hiểu.

Thi Tình kêu người lấy nước ấm đến, quỳ ở trước mặt Bách Hợp, nâng bàn tay Bách Hợp lên, nhất nhất gỡ hộ giáp mà nàng đang mang trên tay xuống, lòng bàn tay bị sưng đỏ trầy da, lúc nãy khi Bách Hợp suýt nữa ngã vào người Lục thái hậu, Tô Hà đẩy nàng một cái, nàng bị ngã xuống đất, nên bên trên bị dính chút bùn đất, Thi Tình cầm khăn tay cẩn thận từng li từng tí giúp này rửa sạch lòng bàn tay: “Nương nương không phải nói Tô Hà là người một nhà sao? Bây giờ lại dám đẩy nương nương như vậy, theo nô tỳ thấy, chỉ sợ Tô Hà là làm bộ đầu nhập vào nương nương, nương nương phải cẩn thận một chút mới được.” Liên tục dùng nước ấm cẩn thận lau tay hai ba lần, đến khi lòng bàn tay đã lau sạch sẽ, Thi Tình mới dùng đầu ngón tay lấy chút thuốc cao màu xanh lá thoa lên lòng bàn tay của Bách Hợp.

Thuốc này khi dính vào da sẽ hơn nhói, nhưng Bách Hợp lại như không cảm giác được, nghe Thi Tình oán giận, nàng cười một tiếng: “Là ta kêu nàng ta đẩy.” Nếu hôm nay không có Tô Hà đẩy Bách Hợp một cái, thì sau này sao Lục thái hậu sẽ tin tưởng Tô Hà chứ? Chắc hẳn hôm nay mình và Tô Hà diễn một vở tuồng, liền tính sau này mình lại nói với Tô Hà mấy câu, thì Lục thái hậu cũng nhất định sẽ tin tưởng ý nghĩ Tô Hà oán hận mình mà không nghi ngờ gì.

Mấy ngày trước, cô ở trong điện Phượng Minh mượn có nói chuyện với đám người Đức phi, nói tới điển cố Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, lúc ấy đám người Đức phi đều không biết, lời này, Bách Hợp chính là nói cho Tô Hà nghe. Vốn Bách Hợp còn lo lắng Tô Hà nghe không hiểu ám chỉ của mình, bây giờ xem ra trái lại là cô nghĩ nhiều, Tô Hà không hổ là đại cung nhân từng được Lục thái hậu tín nhiệm, thông minh ổn trọng, hôm đó mình chỉ ám chỉ hai câu, hôm nay lại nháy mắt với nàng ta, nàng ta liền hiểu rõ.

Kỳ thật, trò bắt bướm này cũng là Bách Hợp nhanh trí đột nhiên nghĩ ra. Cô đã sớm hoài nghi giữa Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế có quan hệ dơ bẩn, cuối năm ngoái, Vĩnh Minh đế và Thái hậu từng đi ngâm ôn tuyền một chuyến, khi Lục thái hậu trở về liền diễm quang bắn ra bốn phía, sợ rằng đám người Hiền phi đều không dám nghĩ ngợi lung tung, nhưng với Bách Hợp, thì lại chính là chứng thực suy đoán trong lòng mình, càng khẳng định quan hệ giữa Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế thật sự không trong sạch. Sau khi Lục thái hậu không được bao lâu, thân thể liền sinh bệnh nhẹ, liên tục nghỉ ngơi thật nhiều ngày, có hôm lại càng vô tình nôn khan, Bách Hợp to gan suy đoán, chỉ sợ Lục thái hậu đã có thai.

Hôm nay cô mượn cớ bắt bướm nghiệm chứng, đối mặt với nguy hiểm, Lục thái hậu quả nhiên che bụng, đây là động tác bản năng bảo vệ bụng mình khi mẫu tính của nữ nhân mang thai phát tác, như vậy đã khẳng định suy đoán này là sự thật. Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế thông dâm liền thôi, lại để lại một nghiệt chủng như thế, đây chính là đưa nhược điểm có sẵn vào tay mình. Dường như nàng ta cũng không có ý định xóa bỏ nghiệt tử trong bụng, Bách Hợp híp mắt, nghĩ đến bộ dáng giận dữ của Vĩnh Minh đế hôm nay, sợ rằng cũng rất quan tâm Lục thái hậu và cốt nhục trong bụng nàng ta.

Nghĩ đến cũng thực sự buồn cười, nguyên chủ gả cho Vĩnh Minh đế hơn ba năm, sinh con trai cho hắn ta, lúc trước rõ ràng Lương Mộ Bắc ở ngay trước mặt Vĩnh Minh đế, nhưng hắn ta lại vẫn không thích, con trai chết trong tay Lục thái hậu, hắn ta cũng không thương tâm gì, vậy mà bây giờ một đứa bé không nên sống sót trên đời này, hắn ta ngược lại đặt trong lòng.

Trong nội dung cốt truyện, sở dĩ nguyên chủ không hoài nghi cái chết của Lương Mộ Bắc có liên quan đến Lục thái hậu, mà chỉ là giận lây nàng ta thôi, cũng là vì căn bản không nghĩ tới Hoàng đế và Lục thái hậu sẽ phát sinh chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Hiện giờ Bách Hợp nghĩ đến, Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế đã thông dâm, có thai lại còn giống như sắp sinh, hơn nữa còn xuống tay với Lương Mộ Bắc, sợ rằng dã tâm của người này không nhỏ.

Sở dĩ Bách Hợp muốn lôi kéo Tô Hà trước, cũng chỉ là vì muốn báo thù cho Lương Mộ Bắc, vì hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ mà thôi, hiện tại biết được những chuyện này, phỏng chừng đến cuối cùng không chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, mà nói không chừng còn có thể có được kinh hỉ ngoài ý muốn.

Vì hôm nay va chạm Thái hậu, ngự tiền thất nghi, Bách Hợp bị Vĩnh Minh đế phạt cấm túc trong cung Hàm Phúc ba tháng. Với nữ nhân trong hậu cung, cấm túc liền có ý nghĩa là không thể thị tẩm, nếu phân vị thấp một chút, một khi mười ngày nửa tháng không xuất hiện ở trước mặt Hoàng đế, đợi đến khi giải cấm, sợ rằng ngay cả ngươi là ai, Hoàng đế cũng chưa chắc nhớ được, dù sao trong hậu cung nhiều tiểu mỹ nhân như vậy.

Nhưng người khác sợ hãi lo lắng, Bách Hợp lại không sợ, thậm chí còn cầu mà không được, Vĩnh Minh đế không đến, ngược lại cô còn vui vẻ tự tại, không cần thỉnh an Lục thái hậu, mỗi ngày bản thân đều được ngủ đến tự nhiên tỉnh.

Hai ngày sau, trong cung Hàm Phúc, Họa Ý dẫn một thái giám tiến vào, Bách Hợp đã tẩy trang rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, Họa Ý không thể nào tự mình dẫn người vào, lúc thái giám kia ngẩng đầu lên, Tô Hà một mực cung kính quỳ xuống trước mặt Bách Hợp.

“Ngươi đã đến rồi.” Lúc Tô Hà quyết định hợp tác với Bách Hợp, Bách Hợp cũng đã đoán được sớm muộn gì cũng có một ngày nàng ta sẽ đến gặp mình, lúc này nhìn thấy nàng ta trái lại một chút cũng không kinh ngạc. Tô Hà đầu tiên là thỉnh an Bách Hợp, Bách Hợp đang dựa vào nhuyễn tháp, mới ngồi thẳng lên, lấy tay chống má, lười biếng hỏi: “Hôm trước, Thái hậu có trọng thưởng cho ngươi không?”

Tô Hà gật gật đầu: “Nương nương liệu sự như thần.” Từ hôm trước, Lục thái hậu lấy danh nghĩa hoảng sợ quá độ, đột nhiên hồi cung, nói là muốn tu dưỡng thật tốt mấy ngày, điều dưỡng thân thể. Mấy ngày gần đây, đám người Hiền phi cũng không đến thỉnh an, trái lại, Hoàng đế lo lắng thân thể Lục thái hậu, ngày ngày đến chuyên cần, “Mỗi lần Hoàng thượng đến, có lẽ là đều có chuyện quan trọng thương lượng với Thái hậu, luôn luôn là Tam Phúc công công và A Quý thiếp thân hầu hạ, Thái hậu có tình huống gì, không biết được.”
Bình Luận (0)
Comment