Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1305

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

Bách Hợp ngầng đầu lên, lau một lượt mồ hôi trên trán đang suy nghĩ là có nên nói thật hay viện có Hương Viên ra ngoài  có việc một lúc. Phụ nhân cười lạnh hai tiếng, nhìn thoáng qua bên trong ao, trong ao Bách Hợp đã dọn gần xong chỉ cần cho nước vào lại lau rửa một lần liền sạch bong.

Nhưng ở trên bờ lại giống như không quét dọn sạch sẽ, ngược lại Hương Viên ở đây quét được hai cái, chỗ kia hai cái nhìn từ trên xuống chỉ thấy lộn xộn. Phụ nhân cười lạnh hai tiếng, không có nói tiếp quay đầu đi ra ngoài, không bao lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng người phân phó đi tìm Hương Viên. Bách Hợp tự nhiên sẽ không nói gì, tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Ước chừng khoảng nửa khắc thời gian, Hương Viên đã quay về rồi, bên ngoài truyền đến giọng nói của nàng có chút bối rối sợ hãi cầu xin tha thứ. Sau nửa ngày phụ nhân dẫn Hương Viên đi vào, Hương Viên cúi thấp đầu, một bộ dáng trung thực, phụ nhân cao thấp đánh giá nàng: “Sau khi trời tối, việc ở đây làm không xong thì Nghênh Hương cư cũng không giữ người vô dụng, ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục sống.” Nói xong lời này phụ nhân hừ lạnh một tiếng lần nữa lại đi ra ngoài.

Cả bức rèm treo vẫn còn đang đung đưa, thân ảnh phụ nhân đã biến mất không thấy nữa. Hương Viên ngồi ngã trên mặt đất cúi đầu khóc, Bách Hợp đã lau xong cầu thang, để nước chảy vào, Hương Viên còn đang khóc lóc đỏ bừng mắt. Trong ao bị nước dội di đã trở lên sạch sẽ dị thường, cô hit hít cái mũi:

“Ngươi đã xong việc rồi, cũng nên giúp đỡ ta.”

Ngày hôm nay sắc trời đã không còn sớm, phụ nhân đã từng nói qua trước khi trời tối nếu làm không xong sẽ lấy mạng cô. Hương Viên ban đầu còn nghĩ đến phụ nhân chỉ yêu cầu đến trước hửng đông, nơi này tuy lớn, nhưng việc cũng không nhiều, chính bản thân mình ban ngày chơi đùa trong chốc lát, buổi tối mệt mỏi một lúc liền xong việc. Nàng ta vốn cho rằng việc của Bách Hợp còn nhiều hơn mình thì sẽ làm chậm hơn, không nghĩ tới nàng ta vừa mới ra ngoài không bao lâu, Bách Hợp đã làm xong công việc hôm nay rồi. Khó trách lúc phụ nhân bắt được nàng thì sắc mặt khó coi.

Bách Hợp đã làm một ngày đã khá mệt mỏi, cái ao kia còn phải lau dọn một lần, nếu công việc của cô đã xong, Hương Viên ôn tồn cầu cô giúp đỡ thì Bách Hợp cũng không phải là không đáp ứng. Dù sao phụ nhân kia nói nếu Hương Viên làm không xong sẽ lấy mạng của nàng ta đấy. Nhưng nàng ta lại một bộ giọng điệu đương nhiên yêu cầu cô làm, lông mày Bách Hợp đã dựng lên.

“Công việc của ngươi cũng không có nhiều lắm, nếu như hiện tại ngươi bắt đầu, thì trước khi trời tối cũng xong hết.” Hương Viên đã lựa chọn việc nhẹ nhàng, sở dĩ cho tới bây giờ vẫn chưa làm xong là do cô ta lười chậm chễ, không liên quan gì đến mình. Hôm nay rõ ràng là nàng ta cầu xin người khác, lại còn dùng thái độ như vậy nên Bách Hợp kiên quyết từ chối: “Công việc của ta còn chưa xong, chỉ sợ tạm thời không giúp được ngươi.”

Cô nói xong lại gánh hai thùng nước đi xuống, cầm khăn lau trong ao rất nhanh đã sạch sẽ. Hương Viên thấy cô từ chối, không nhịn được mà nói: “Nếu như không phải ngươi tố cáo, làm sao ta có thể bị trách mắng.”

“Chuyện này có liên quan gì đến ta? Một câu ta cũng không nói.”

Hương Viên nghe Bách Hợp nói xong lời này, không nhịn được tăng cao âm lượng: “Ngươi chưa nói, làm thế nào ta bị bắt được? Mệt cho ta lúc đầu ta còn xem ngươi là bằng hữa nữa.”

Bách Hợp có chút im lặng, bên ngoài có người nghe được động tĩnh, một người thiếu nữ mặt lạnh mặt váy màu hồng nhạt thêu hoa đi lên: “Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Còn không tranh thủ thời gian mà làm việc, công việc vảy nước quét nhà chậm trễ coi chừng mạng chó của các ngươi cũng không giữ được.” Thiếu nữ vừa trách mắng Hương Viên liền không dám lên tiếng nữa. Cuống quít cầm chổi lên. Bách Hợp rửa xong ao của mình, nhìn sắc mặt Hương Viên bối rối nên giúp đỡ nàng ta quét dọn ở trên.

Lúc phụ nhân đến hai người vừa mới đem giường êm, gối các loại sạch sẽ để vào. Phụ nhân cao thấp liếc nhìn đánh giá, bên trong ao được lau dọn sạch sẽ, ở trên cũng thu dọn xong, khuôn mặt cứng ngắc của bà ta lúc này mới hòa hoãn vài phần. Nhìn hai thiếu nữ đứng cùng một chỗ, Hương Viên lộ vẻ nhút nhát e lệ, còn có chút sợ hãi cô, lúc thấy cô liếc ánh mắt nhìn qua cô ý thức đứng trốn sau lưng Bách Hợp.

Bách Hợp ngược lại rất quy củ, phụ nhân nhẹ đật đầu: “Làm tốt lắm, ngươi tên là gì?”

Bách Hợp báo tên, cô khẽ cười: Nghênh Hương cư bên này vừa vặn thiếu người, tay chân ngươi nhanh nhẹn, ta sẽ cùng quản sự Tây viện nói một tiếng, sau này ngươi sẽ tạm thời ở lại Nghênh Hương cư làm việc vảy nước quét nhà.”

Lời này vừa thốt ra thì Hương Viên đã trừng lớn mắt, ánh mắt lộ ra vẻ mặt ghen ghét.

Tuy nói cùng là làm nô, nhưng cũng chỉ là hạ nhân trong nội viện có cái gì không giống Bách Hợp mà được phái đi hầu hạ người khác. Ở Nghênh Hương cư làm việc có nhiều sự khác biệt, ở đây bình thường nhàn nhã việc làm không nhiều lắm, tuy nhiên đều là nô tài, nhưng nô tài cũng chia ra nhiều loại khác nhau. Như buổi sáng hôm nay lúc nàng ta ra ngoài chơi đùa, nô bộc Nghênh Hương cư luôn là dáng vẻ tài trí hơn người. Nếu một khi có khách nhân đến đây, có thể đi vào và ở lại Nghênh Hương cư phần lớn đều không phải có thân phận bình thường, đến lúc đó ở bên cạnh hầu hạ là phong quang vô cùng.

Hương Viên ghen ghét ánh mắt đỏ ngầu, cũng không dám mở miệng, trong lòng cảm thấy hôm nay Bách Hợp cố ý thể hiện, làm cho phụ nhân nhìn trúng cô mà không phải là mình. Một mặt lại có chút hối hận nếu ban ngày bản thân không lười biếng chạy ra ngoài chơi, sớm biết như vậy cô cùng Bách Hợp cố gắng làm việc một chỗ lúc này nói không chừng cả hai người đều được lưu lại đấy.

Tuy nói trong lòng có chút không cam lòng, nhưng Hương Viên vẫn bị phụ nhân đưa đi, Bách Hợp ở lại Nghênh Hương cư hầu hạ. Ở đây bình thường không có khách, hầu hạ cũng không nhiều, nhưng Nghênh Hương cư chiếm diện tích không nhỏ, vì vậy Bách Hợp rốt cục cũng đã có được phòng riêng của mình. Tuy nơi ở cũng không lớn, nhưng so với ở cùng một đám thiếu nữ hôm qua thì chỗ này tốt hơn rất nhiều.

Buổi tối lúc không có chuyện làm, cô không khỏi lại nghĩ tới trong cơ thể mình tự dưng xuất hiện năng lượng. Hôm nay viêc Hương Viên làm là tự cô ta gieo giõ gặp bão, nhưng là hạ nhân địa vị thấp cũng có thể thấy được phụ nhân cũng không phải là đại nhân vật gì. Nhưng là quản sự nhỏ lại có quyền quyết định sống chết của mình, tính cách Bách Hợp tuy cẩn thận tỷ mỷ, nhưng khó phòng nhất là loại người hỷ nộ vô thường, cho nên cần phải Luyện Thể Thuật.

Nếu bản thân mình có sức mạnh, tốt xấu gì cũng an tâm hơn một chút. Bách Hợp rửa mặt xong đi qua cửa chính, ở đây linh lực dồi dào dị thường, cô làm động tác đầu tiên của Luyện Thể Thuật xong, linh lực vừa tràn vào trong cơ thể, năng lượng trong cơ thể liền bị kích hoạt, bắt đầu ở trong cơ thể cô chạy tứ phía. Cỗ năng lượng khổng lồ này cô căn bản khống chế không nổi, một khi bị dẫn ra không còn do cô khống chế nũa, ở trong cơ thể cô tản ra bốn phía.

Gân mạch trong cơ thể bị phá hủy lại được trữa trị, mang đến cho cô cảm giác đau đớn khiến toàn thân Bách Hợp run rẩy.

Cô còn cảm giác được đây cũng không phải là toàn bộ năng nượng trong cơ thể cô, linh lực cô dẫn ra mới chỉ khoảng 1%, xác định mình tạm thời bị cầm chân ở chỗ này thì Lý Duyên Tỷ tăng lực lượng là vô kế khả thi (Không có cách nào), Bách Hợp cũng không dám thử lại.

Ở Nghênh Hương cư mấy ngày, Bách Hợp ước chừng cũng nghe rõ ràng tình huống một chút.

Ở đây tên là hồ Thủy Nguyệt, sản xuất linh thạch, địa phương này là một trong những thế lực của Lý gia. Lý thị trong thế giới là hậu duệ của Chân Long, có huyết mạch Chân Long truyền thừa, yêu lực mười phần, nhưng chỉ truyền thừa trong dòng chính, có hai mặt đối lập rất lớn. Huyết mạch càng tinh khiết thì đồng thời sức mạnh càng cao, tính tình phần lớn đều hung hãn, bá đạo lạnh lùng bởi vì đặc điểm này, truyền thừa trong Lý gia có rất nhiều thiên tài, nhưng cũng chính vì có nhiều thiên tài sức mạnh cường đại, mà không ai phục ai, nội đấu rất nhiều. Mặt khác chính là trầm mê (u mê) ở tư chất trời ban được những ưu điểm ở bên trong, phần lớn đều sớm tiến vào Kim đan kỳ, liền trầm mê hưởng thụ cả đời tu vị chỉ dừng lại ở đây.

Chính vì những nguyên nhân này, sức mạnh Lý gia cũng không vì huyết mạch mà tăng trường, ngược lại cứ cách mấy đời lúc sức mạnh như mặt trời ban ngày, bởi vì nội đấu mà hao tổn rất nhiều nhân tài, do đó sức mạnh lại suy yếu. Hoặc di phần lớn là đệ tử kinh tài tuyệt diễm trầm mê địa vị quyền thế mà bị hủy bỏ. Mấy ngàn năm qua điều này như một truyền thống hình thành vòng tuần hoàn ác tính, giống như là bị nguyền rủa, lặp đi lặp lại.

Cho nên Lý gia trong thế giới này chỉ có thể được coi là gia tộc nhất lưu, thiên phú huyết mạch truyền thừa ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc cũng không phải là sực việc tốt đẹp gì. Nhưng cho dù là như thế thì Lý gia như trước vẫn là một trong những gia tộc  Tu chân giới cao cấp nhất. Ngoại trừ Lý thị bên ngoài, mặt khác còn có các gia tộc khác sức mạnh cũng không thể coi thường.

Như bên ngoài phạm vi thế lực của hồ Thủy Nguyệt còn có thế lực hai nhàVân, Phượng, cũng giống như Lý thị là một trong những gia tộc có được truyền thừa đại yêu huyết mạch, bên trong địa bàn hai gia tộc này cũng sản xuất linh thạch, cho nên mấy gia tộc này đều điều động thành viên nội tộc đến trấn thủ ở đây.

Tuy nói thân đều là đại gia tộc, ngoài những thế lực qua lại bên ngoài còn phần lớn đều là láng giềng ở. Nhưng qua lại tầm đó quan hệ cũng tính là không tốt, nhìn nhau mà đề phòng. Nhất là Lý gia bởi vì nguyên nhân đặt thù mà sức mạnh luôn tăng trưởng mà bị hai nhà còn lại đề phòng.

Hồ Thủy Nguyệt trước đây từng được Lý thị phái đến tộc nhân của Lý thị trấn thủ thế lực, lúc vị Lý thị này được đưa đến ba trăm năm trước nghe nói  trước lúc đi tới nơi này sức mạnh đã đạt tới Kim đan sơ kỳ, sau khi đi vào trong hồ Thủy Nguyệt hưởng thụ mà bỏ phí tu vi, mấy trăm năm sau cũng không tiến thêm được bậc nào vẫn dừng lại ở Kim đan sơ kỳ, ngược lại cùng hai nhà Vân, Phượng không hòa thuận, thậm chí mấy lần còn suýt tranh đấu.

Vân, Phượng hai nhà ở địa bàn bên cạnh người phụ trách sức mạnh đã đạt tới Kim đan trung kỳ, nhưng một khi hai bên đã có tranh đấu, thì cũng không phải chỉ là mâu thuẫn nhỏ, mà đã liên quan đến của gia tộc rồi. Nếu không có tộc nhân Lý thị sau lưng thì Lý gia làm gì có chỗ dựa, mà mấy đại gia tộc đó hướng tới lẫn nhau cũng không nhớ tới sung đột, dù sao mấy đại thế gia phòng bị lẫn nhau, đều lo sợ một khi có ác đấu xảy ra thì tiện nghi cho người khác, Nếu không phải những băn khoăn này thì chỉ sợ đã chém chết người phụ trách Lý thị, chỗ nào còn để một kẻ mới chỉ là tu sĩ Kim đan sơ kỳ, ở trươc mặt mình dương oai diệu vũ.

Mấy thế gia kiềm chế lẫn nhau, từng người từng người nhẫn nại nhiều năm, tuy nói Vân, Phượng các loại đợi từng bước báo cáo tình huống bên này nhưng phần lớn thời gian đều là ẩn nhẫn.
Bình Luận (0)
Comment