Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 256

Edit: Alex Pooh 

Beta: Sakura

Bách Hợp cười lạnh một tiếng, nhìn thấy vui vẻ ác liệt trong mắt người vây xem xung quanh, từ vẻ mặt của mấy người bọn họ, Bách Hợp có thể nhìn ra được, chắc các cô ấy biến mình trở thành niềm vui giải trí, đùa cợt cô thành một kẻ đáng thương, đám người này giống như các khán giả ngồi ở trên cao, quan sát trận đấu giữa những con dã thú. Nếu như vào mấy tháng trước, có lẽ cô sẽ kiêng dè, nhưng từ đó đến nay, Bách Hợp luyện tập võ công rất chăm chỉ, hơn nữa thân thể này thực sự là chất liệu tốt để luyện võ, công phu hơn tám tháng đủ để thấy thành quả hơn một năm của cô.

Đạo lý muốn bắt giặc trước phải bắt vua ai cũng hiểu, nhưng rất nhiều người không làm được mà thôi. Bách Hợp chuẩn xác xông về một nữ tù da đen, thấy cô ta xòe bàn tay ra, giống như diều hâu bắt gà con muốn dùng tay xách cô lên. Elyse đi theo sau, mặt đầy oán hận trừng mắt với cô, có thể hiểu khởi đầu của chuyện này là ai. Ở chỗ này sẽ không có ai đến cứu cô, lúc này nếu như tùy ý người khác ức hiếp, chỉ sợ một người phương Đông như cô dù chết cũng là đáng đời. Bách Hợp không nói hai lời một cước đạp bay nữ tù da đen lúc đầu, cô vận khởi lực đạo trên chân, vô cùng mạnh mẽ, nữ tù cường tráng kia giống như cái bao cát bị đánh ngược lại về phía sau, liên tiếp đụng ngã nhiều người phía sau, té trên mặt đất không đứng dậy nổi.

“Elyse, tao vốn không muốn so đo với mày, đây là do mày ép tao đấy!” Tất cả vốn tưởng rằng Bách Hợp nhất định sẽ thua lúc này đều á khẩu không nên lời, có vài người còn móc tiền ra chuẩn bị đánh cược, nhưng chứng kiến tình cảnh như vậy, trong ngục giam bỗng tĩnh lặng như tờ.

Sắc mặt Elyse hơi trắng bệch, bờ môi dày giật giật, bỗng nhiên quát to một tiếng: “Câm miệng! Đồ con chó, hôm nay mày không được chạy!” Ỷ vào người đông thế mạnh, tuy mấy tháng trước Bách Hợp từng đánh Elyse một lần, nhưng Elyse nghĩ rằng có lẽ do Bách Hợp may mắn mà thôi. Dù sao nhìn vóc dáng hai người, một bên cường tráng có lực, một bên vô cùng gầy yếu, tuy vừa rồi Bách Hợp mới đạp bay một nữ tù, nhưng Elyse chỉ nhận số cô may mà thôi.

Lợi dụng lực vừa vặn, nhanh chóng ném Elyse xuống đất, nghĩ đến trước kia, nữ tù nhân da đen này hạ nhục nguyên chủ như thế nào, Bách Hợp không khách khí, nắm tay lại cuộn thành nắm đấm, hung hăng đấm lên mặt người phía dưới!

‘Răng rắc’, một tiếng giòn vang, tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng, trong tích tắc, sống mũi Elyse lệch đi một đoạn, máu theo hai lỗ mũi cô ta chảy ra. Mọi người hiển nhiên không nghĩ một quyền của Bách Hợp đấm xuống có uy lực như vậy, sắc mặt rất nhiều người biến đổi, mà ngay cả nữ tù vừa cười nhạo Bách Hợp cũng ngây ngẩn cả người, cai ngục lúc trước còn làm bộ không thấy ngẩn ngơ, mày nhíu lại đi xem xét bên này.

“Về sau còn dám làm phiền tao nữa không?” Bách Hợp túm lấy tóc ngắn của Elyse, bắt cô ta ngẩng đầu lên, thấy cô ta ôm ấy mũi nói không nên lời, một tay khác lại cầm mắt cá chân của cô ta, nghiêm nghị hỏi lại một câu: “Còn dám làm phiền tao nữa không?”

“Hừ!” Elyse nhổ nước miếng về phía Bách Hợp, tuy nhiên nước miếng không bắn được lên người Bách Hợp, thấy bộ dạng chết cũng không chịu nhận thua của cô ta, Bách Hợp vặn chân cô ta, ‘rắc~’ một tiếng, nện cô ta xuống mặt đất!

Lần này, đến cả tiếng kêu thảm thiết Elyse cũng không thốt lên được, gương mặt trên mặt đất nhanh chóng không có tri giác, lập tức ngất đi! Nơi cô ta nằm nhanh chóng đầy máu, cai ngục vừa rồi còn giả chết lúc này phục hồi lại tinh thần cuống quít chạy về phía này.

“Làm gì vậy? Giơ tay lên, quay lưng vào tường, quỳ xuống!” Nữ cảnh sát chứng kiến Bách Hợp tay không giơ đám người kia lên rồi nện xuống mặt đất, trong lòng không khỏi phát lạnh, vô ý thức giơ gậy cảnh sát trong tay lên, bày ra tư thế phòng ngự.

“Hừ!” Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, cũng không quỳ xuống theo lời bọn họ, người ở nơi này, nếu yếu đuối nghe lời, đợi chờ mình chỉ có kết cục diệt vong, cô cười lạnh một tiếng, quay đầu cứng rắn nói với mấy nữ cảnh sát đang xông tới: “Mấy người muốn làm gì?”

Một nữ cảnh sát tay cầm súng lục đè lưng cô xuống, cảnh giác đánh giá Bách Hợp vài lần, thấy cô nhìn sang, vô ý thức lui về phía sau một bước: “Mấy người tỉnh táo một chút, đánh nhau với người đã ba tháng không có ai tới thăm, giam riêng ra!”

Đối với người khác, yêu cầu như vậy có thể khiến họ thấy khó chịu, thế nhưng với Bách Hợp, cô cũng không khó tiếp nhận việc bị giam riêng, bởi vậy cô không chút do dự xoay người chuẩn bị trở về phòng dọn dẹp đồ đạc tách khỏi đám người này. Lần này cô đi, cai ngục lại như lâm vào cuộc chiến, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô hồi lâu, thấy Bach Hợp ôm đồ đạc đi ra, tuy có người mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì, để cô mang theo đồ đạc tiến vào trong phòng tạm giam.

Lần này cai ngục muốn chỉnh đốn cô một chút, có lẽ muốn khiến cô ngoan ngoãn nhận thua nghe lời, cho nên hai tháng sau đó, căn bản không có ai đến nói thả cô ra ngoài. Bị nhốt trong phòng tạm giam, một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ không có ai nói chuyện với cô, gian phòng không có cửa sổ, cũng không có ai để trao đổi, mà ngay cả đi WC cũng ở trong phòng, vốn dĩ một chút thời gian hoạt động tự do của tù phạm cũng không có. Sự trừng phạt này khiến trong lòng tù phạm nảy sinh sự sợ hãi, rất nhiều người tính nhẫn nại hơn người, ở trong kiểu phòng này nửa tháng, tinh thần cũng dễ dàng hoảng loạn.

Nhưng với Bách Hợp, tra tấn như vậy cũng không thấm vào đâu, nhất là đã có thời gian một mình luyện công, không giống trước kia làm việc không dứt, ngược lại hiện giờ hợp ý cô, ba tháng trôi qua, cô vẫn luôn bình thản, cai ngục nơi phòng giam của cô ngược lại có chút hoảng hốt, mở cửa sổ nhỏ phía trên ngày thường chỉ đưa cơm ra.

“Người phương Đông, mày hối lỗi xong chưa?” Một nữ cảnh sát đội mũ nhòm vào, liếc nhìn gian phòng, thấy Bách Hợp trầm mặc không nói gì, trong lòng cô ta lạnh lẽo, thấy Bách Hợp không để ý tới cô ta, thẹn quá hoá giận, chầm chậm đóng cửa sổ nhỏ lại, trong phòng một lần nữa lâm vào trạng thái yên tĩnh.

Trải qua hai tháng, tuy Bách Hợp vẫn không có suy nghĩ chịu thua nữ cảnh sát kia, nhưng gian phòng tạm giam này không thể tiếp tục giam Bách Hợp, đám cai ngục nơi này, bọn họ có thể một tay che trời, nếu đến lúc đó xảy ra vấn đề, các cô ấy đều không muốn. Huống chi giam một người lâu như vậy, nếu không phải do thân phận người phương Đông của Bách Hợp khiến lá gan các cô ấy lớn hơn chút, hơn nữa cũng không có ai tới thăm Bách Hợp nên các cô ấy mới dám làm như vậy, nếu là một người da trắng, đám người này nhất định không dám như thế.

Ôm theo đồ đạc của mình ra khỏi gian phòng tạm giam kia, Bách Hợp cảm nhận được ánh mặt trời đã lâu vương trên người mình, không khỏi hé mắt. Cô đi theo nhóm cai ngục, lúc bọn họ đi ra, một đám nữ tù cho dù thấy cô, lại không ai dám giống như trước kia mỉa mai cô, đây chính là nhờ cái được gọi là sức mạnh ở nơi này, đạo lý lớn nắm đấm cứng lúc này lại một lần nữa được chứng minh.

Chỗ ở lúc trước của cô đã có người ở, trong thời gian mấy tháng, trong ngục giam này lại có thêm mấy phạm nhân, lấp đầy nhà tù. Rất nhiều người không muốn ở cùng Bách Hợp, ngày đó cô đánh Elyse suýt nữa thì có chuyện, nằm viện hai tháng mới tốt, để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người, lúc này không ai muốn ở cùng cô. Phạm nhân trong khu nhà tù bình thường cũng đầy hết, xét thấy lực phá hoại vượt quá mức bình thường của Bách Hợp lúc trước, cai ngục dựa vào điều ấy mà xin phía trên, chuẩn bị đưa Bách Hợp đến một ngục giam khác.

Lúc xe cảnh sát mang cô đi, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, sau khi Bách Hợp vừa đi, không ít người xôn xao đàm luận tình cảnh mấy tháng trước cô hành hung Elyse.

Bách Hợp bị đưa đến ngục giam khác trong thành phố, dù sao đều là ngồi tù, cô ở đâu cũng như thế cả, chỉ cần cô có thực lực, đổi một trăm nơi nữa cô cũng không sợ.

Người mới tới sẽ bị xa lánh, không biết có phải biểu hiện lúc trước của cô ở trong tù đã bị báo cáo rồi không, lần này cô bị giam giữ ở khu ngục giam trọng điểm, mà người cùng phòng là một nữ tù tên là Taylor, khuôn mặt điềm đạm nho nhã thanh thoát, mái tóc quăn màu hạt kê dài đến eo, sắc mặt có chút tái nhợt, một đôi mắt xanh lam lóng lánh động lòng người, thế nhưng dường như mọi người xung quanh đều sợ cô ấy, ngay cả lúc cai ngục đưa cô tới phòng giam cũng sợ hãi nhìn Taylor, vội vàng đẩy Bách Hợp vào, cuống quít khóa cửa lại.

Gương mặt Taylor nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm, cùng lắm cũng chỉ hai mươi tuổi, dáng người cô ấy có chút gầy gò, gương mặt không chút huyết sắc, áo tù nhân màu xám đơn giản tạo ra cảm giác u ám trên người cô ấy, Bách Hợp nhạy cảm nhận ra, cô có thể cảm thấy Taylor vô cùng nguy hiểm, trên người cô ấy có một mùi máu tươi khiến người ta hít thở không thông, cho thấy cô ấy đã từng giết nhiều người. Mặc dù mình lái xe gây chuyện đâm chết người, vậy mà lại bị xếp chung một chỗ với phạm nhân trọng tội, nói không có người muốn chỉnh mình, Bách Hợp cũng không tin.

Sau hai ngày mới tới, Bách Hợp vẫn quan sát người cùng phòng của mình, mỗi ngày cô ấy đều vô cùng yên tĩnh, không giống như cảm giác của người bên ngoài, đáy mắt khắc sâu sự tàn bạo, ánh mắt lúc nhìn người khác âm u tối tăm. Tới thời gian hoạt động tự do, mọi người đều nhìn cô ấy với ánh mắt sợ hãi, giống như Taylor chính là một căn bệnh truyền nhiễm, không có ai muốn ở cạnh cô ấy, ngay cả cai ngục cũng không dám quát tháo cô ấy, tình cảnh như vậy không thể nghi ngờ càng khiến Bách Hợp cảm thấy thú vị. Vì cô ở cùng phòng với Taylor nên cũng khiến người khác sợ hãi, vào ngục giam được vài ngày, vậy mà không có ai đến gây phiền phức cho cô, điều này thật sự quá kỳ quái, làm Bách Hợp không tự chủ được muốn cười, đồng thời càng thêm cảnh giác với Taylor.

Hoạt động ưa thích thường ngày của cô ấy là ngồi trong góc, ngón tay không biết vẽ gì trên tường. Bách Hợp thính tai từng nghe người khác nói, Taylor mắc bệnh về thần kinh, vốn nên nhốt cô ấy vào khu chuyên biệt dành cho phạm nhân tâm thần, ở nước ngoài có khu chuyên biệt như vậy, thế nhưng cuối cùng cô ấy lại bị nhốt vào chỗ này, hình như sự tình vốn là gây hấn với phạm nhân khu bệnh tâm thần, cho nên bị người ta coi như ôn dịch đưa tới đây. Cụ thể là chuyện gì thì không ai nhắc tới, nhưng bởi vậy có thể thấy được, có lẽ Taylor này có bản lĩnh, có thể ở trong ngục giam dành cho trọng phạm, dù bề ngoài cô ấy trông có vẻ thanh tú nhu nhược cũng không thể che dấu bản chất cô ấy chính là một người cực kì hung ác.
Bình Luận (0)
Comment