Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 296

Edit: người nào đó

Beta: Sakura

Mới vừa khi nhìn thấy Tô Phi ở cùng với người thừa kế của gia tộc Yaren thì trong lòng nguyên chủ đau đớn. Dù sao ở bên trong kịch tình hắn cũng không biết thì ra hai người kia đã bên nhau từ  sớm như vậy. Nhưng rất nhanh Bách Hợp đã áp chế tình cảm cổ quái này xuống. Chỗ tốt của tinh thần lực cường đại chính là cô sẽ không bị tâm tình của nguyên chủ ảnh hưởng, cho dù thân thể này không phải của cô thì cô vẫn có thể khống chế tốt thân thể này. Không giống như trước, chỉ có thể không tự chủ được bị tâm tình của nguyên chủ cảm hóa và ảnh hưởng.

Bách Hợp biết được chỗ tốt của tinh thần lực nên càng thêm quyết tâm mình phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cũng làm thêm nhiều nhiệm vụ để cho điểm tinh thần lực của mình ít nhất phải lên tới trên 70 điểm.

Địa điểm tổ chức tỷ thí Lôi Lịch Tinh là trung tâm Lôi Lịch Tinh. Dựa vào thế lực Hạ gia cũng đã ở trong trung tâm rồi nên cách cũng không xa, phi xe tầm 40 phút là đã đến nơi. Bách Hợp tới chưa tính là muộn nhưng cũng tuyệt đối không phải là sớm. Vào lúc này quảng trường trước khi hoạt động  đã mở ra, có hai người có dị năng cấp 2 đang so đấu tinh thần lực trước. Dĩ nhiên lần tranh tài này vốn là vì thu nạp nhân tài cho Đế quốc, tràng diện máu tanh sẽ có nhưng không phải là vào lúc này. Cuộc tranh tài lúc này chẳng qua là dùng tinh thần lực khống chế một loại thủy tinh thôi, ai có thể khống chế được thì coi như thắng, không khống chế được coi như thua. Hiện giờ tinh thần lực của Bách Hợp đã đạt cấp 6, hơi coi thường mấy cuộc tranh tài như vậy, vì vậy chỉ nhìn một cái liền quay đầu đi ra ngoài.

Rất nhanh phía dưới đã phân ra được thắng bại, loại phương thức này chủ yếu để khảo nghiệm tinh thần lực, rất nhiều người thậm chí ngay cả một phút cũng không chống đỡ được,  vì vậy tranh tài coi như vẫn còn rất nhanh. Chừng ba giờ chiều, người có tinh thần lực xuất chúng của nhà họ Tô – Tô Ngọc rốt cuộc lên đài.

Đến lúc này Bách Hợp mới thấy  hứng thú,  mở mắt nhìn chằm chằm bên dưới. Xe của cô dừng ở giữa không trung, vào lúc này đằng trước cũng đầy xe bay, ngay cả khi thay đổi độ cao cũng không dễ dàng bay được ra ngoài được, Bách Hợp ngồi ở trong xe cũng không ra mặt, chỉ để cho người thay báo mình có tinh thần lực cấp 4 còn cô vẫn ở trên xe luyện tập.

Hôm nay Tô Ngọc mặc vô cùng nổi bật, váy đầm dài hở lưng màu đỏ đậm, sau lưng dây áo đan chéo lộ ra phần eo nhỏ nhắn của thiếu nữ như ẩn như hiện, thoạt nhìn hết sức gợi cảm mê người. Cô ta trang điểm diêm dúa xinh đẹp, trên người có khí chất thành thục cùng với lạnh lùng không hề giống với một thiếu nữ. Có thể tự thân cô ta có khí chất thanh thuần lại bị che giấu sạch sẽ. Cô hất cằm, tự dưng cho người ta cảm thấy có mấy phần vênh váo hung hăng. Trang điểm cùng với ăn mặc mặc dù khiến cô ta xinh đẹp hơn nhưng khí chất thiếu nữ trên người cũng bị mất hết. Bách Hợp nhìn một cái, từ thần sắc trong mắt Tô Ngọc là có thể nhìn ra được, hai năm qua dưới sự chèn ép của Tô Phi thì sợ rằng cuộc sống cô ấy cũng không dễ chịu.

Tô thị cũng không phải nhà giàu mới nổi. Cho dù ban đầu phụ thuộc vào nhà họ Hạ sống qua ngày, thì nhà họ Tô cũng không thể nào dạy cô gái giống như Tô Ngọc được. Con người ta chỉ có càng thiếu cái gì thì mới có thể biểu hiện một mặt thiếu hụt đó càng rõ ràng. Vào lúc này Tô Ngọc ra vẻ cao cao tại thượng, càng chứng minh địa vị của cô ấy ở nhà họ Tô đang rất nguy hiểm. Cho nên cô ấy mới có thể thông qua trang phục để cố gắng nói cho người khác biết mình cường thế.

Nghĩ đến cô gái đó mấy năm trước còn lôi kéo tay của mình gọi anh Hạ, Bách Hợp lắc đầu một cái, ánh mắt lại nhìn về phía người ngồi ở cái ghế chính giữa, cả người nhỏ nhắn của Tô Phi gần như vùi lấp vào cái ghế.

Ở Lôi Lịch Tinh thì Nhị công tử Gaelle của gia tộc Yaren và Hạ Bạch được xếp ngang hàng với nhau, hiện giờ hắn ta đang ngồi cạnh Tô Phi, lại như chốn không người mà trêu trọc Tô Phi. Trên đài, Tô Ngọc nhìn về phía hai người với vẻ mặt tức giận.

“Có người tới đánh với tôi không? Tôi là Tô Ngọc của nhà họ Tô, tinh thần lực cấp 3, năm nay 20 tuổi”. Tô Ngọc oán hận trừng mắt nhìn Tô Phi một cái, trong giọng nói còn suýt nữa lộ ra tiếng khóc nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Gaelle. Chỉ tiếc hắn không thèm liếc cô một cái, điều này làm cho trên người Tô Ngọc lộ ra một loại cảm giác vô cùng chật vật.

“Không có ai muốn đánh với tôi sao?” Ở lúc đầu tranh tài, tinh thần lực cấp 3 đã coi như là không tệ, dù sao ở trong cuộc thi đấu này có nhiều người cấp 2. Tô Ngọc lại là người có tinh thần lực dị năng hiếm thấy, vì vậy cũng đưa tới một đám người chụm đầu ghé tai, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không ai đi lên đài. Người hơn cô ấy thì không thèm đánh, mà người không bằng cô lại càng không muốn lên đài tự rước lấy nhục. Tô Ngọc lúc này lâm vào tình cảnh lúng túng, Tô Phi dưới đài hưởng thụ Yaren hầu hạ sau khi nhìn xong một trận chuyện cười, để cho Tô Ngọc mất mặt một lát mới lười biếng đứng lên.

“ Chị gái tốt của em, có thể không ai muốn đấu với chị, vì mặt mũi của chị nên em đành nể mặt chị vậy.”.

Tô Phi biết phải làm thế nào để kích thích Tô Ngọc nổi điên, vào lúc này cô giả trang thần thái quan tâm nhưng lại phối hợp với giọng cười nhạo. Rất nhanh đã khiến Tô Ngọc không thể nhẫn nại đứng lên. Cô ấy chỉ vào Tô Phi hét lên 1 tiếng: “Tôi không lạ gì cô làm bộ tốt bụng, sao cô có thể xứng với tôi? Cô chỉ là đứa con hoang thôi!”.

Nhất thời những lời này chọc nhiều người tức giận, bởi vì hai năm qua Tô Phi rất nổi danh trong Lôi Lịch Tinh, cô vì sự nghiệp khảo cổ làm rất nhiều cống hiến, bao gồm cả việc ban đầu cô dốc lòng dạy mọi người món ăn địa cầu, hiện nay các hàng tinh cũng đã bắt đầu dần thịnh hành lên. Quán ăn món địa cầu cô mở giờ đã thành nơi nổi danh nhất Lôi Lịch Tinh. Người người cũng lấy việc có thể đến quán ăn của Tô Phi ăn cơm làm vinh quang. Cô ta biết nói cổ ngữ xưa của Địa cầu, quan trọng hơn là cô đẹp chói mắt, tồn tại giống như nữ vương. Vì vậy hai năm qua Tô Phi đã tích lũy được không ít người ái mộ.

Có một số người là lịch sử học giả đức cao vọng trọng ở Lôi Lịch tinh cũng ái mộ Tô Phi, hôm nay Tô Ngọc trước mặt mọi người làm Tô Phi khó chịu, tự nhiên cũng làm cho một số người hơi bất mãn, cũng tức giận mắng bảo Tô Ngọc lăn xuống đi.

Tô Phi nhìn trên đài Tô Ngọc như vai hề, nhỏ giọng liền nói: “ Chị, em chỉ muốn giúp chị một chút thôi, chị không cảm kích cũng thôi, nhưng sao chị có thể nghĩ rằng em kém chị chứ?”.

Bị lời này của cô ta kích động nên Tô Ngọc nói luôn: “Hừ, tôi là người có dị năng tinh thần lực, sau này anh Yaren muốn kết hôn cũng sẽ chỉ lấy tôi, cô lấy cái gì mà so với tôi? Cô dám lên đài cùng so với tôi không?”

Mới vừa nói nhiều như vậy, Tô Phi chờ chính là những lời này của Tô Ngọc.

Tô Phi muốn thay nguyên chủ hả giận, với lại cô không ưa nhân vật chính Tô Ngọc yêu kiều khả ái trong tiểu thuyết. Cô không thích nhất chính là cô gái giả bộ đáng yêu, thế nhưng hết lần này đến lần khác trên địa cầu lúc này, rất nhiều đàn ông không có ánh mắt lại thích loại hình này. Sau khi đi tới nơi này, Tô Phi kích thích Tô Ngọc biến thành bộ dáng này, nhìn vô cùng ngu xuẩn, bây giờ cô ta lại muốn tỷ thí với mình, nhất định cô phải cho Tô Ngọc một cái dạy dỗ cả đời khó quên, cô muốn cho Tô Ngọc  cút khỏi nhà họ Tô, cô muốn đoạt lại toàn bộ vinh dự và ánh sáng thuộc về nguyên chủ.

Bách Hợp nhìn một màn trong kịch tình lần nữa xuất hiện, lúc Tô Ngọc tự mình nói ra câu nói kia, Bách Hợp có lòng muốn giúp cô ấy, thế nhưng Tô Ngọc quá mức xúc động, vào lúc này cô ấy khiêu chiến Tô Phi, người khác cũng  không nhúng tay vào được.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Tô Phi thì Tô Ngọc có chút không cam lòng thở hổn hển nhìn chằm chằm Tô Phi, phảng phất còn có chút không dám tin.

“ Chị gái tốt của em, em đã sớm là tinh thần lực cấp 4, bây giờ em trả lại lời nói trước cho chị, chị lấy cái gì tới so với em? Có gia tộc trợ giúp mà bây giờ chị mới đến cấp 3, chị có cái gì đáng mặt họ Tô? Nếu như Yaren thích chị thì tuyệt đối em sẽ không đi cướp, đáng tiếc anh ấy coi thường chị.” Tô Phi châm chọc nói, vào lúc này trên người cô ta xuất hiện khí chất nữ vương, khí chất khiến cho trong mắt rất nhiều người không khỏi thoáng qua sùng bái, sắc mặt Tô Ngọc như tro tàn, một bên Yaren còn nói: “”Đáng tiếc cho tới bây giờ tôi không thích Tô đại tiểu thư, hy vọng cô không cố gắng xuất hiện ở gia tộc Yaren nữa, gia tộc Yaren cũng không hoan nghênh cô.”

Người thừa kế của gia tộc Yaren đứng lên, đi về phía Tô Phi. Tô Ngọc giờ khắc này tinh thần lực khô khốc, trông chật vật vô cùng. Khuôn mặt hóa trang hết sức tinh sảo lúc này cũng bị người khác xem là chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Cô ấy mím miệng thật chặt, gương mặt có chút trắng bệch.

“Đứng lên đi”. Đang lúc cô ấy run rẩy thì có một bàn tay thon dài sạch sẽ duỗi tới. Đốt ngón tay đẹp mà lại trắng nõn, nhìn thấy bàn tay này liền làm cho người ta tò mò chủ nhân bàn tay là bộ dáng gì. Tô Ngọc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Bách Hợp, lập tức ánh mắt liền sáng lên: “ Anh Hạ”.

Khuôn mặt tinh sảo của Bách Hợp không biểu tình, gật đầu với cô ấy một cái. Tô Ngọc run rẩy đưa tay nắm lấy bàn tay mà Bách Hợp đưa ra. Ánh mắt có chút kích động nhìn chằm chằm Bách Hợp.

Mấy năm gần đây Bách Hợp luôn tránh ở trong nhà tu luyện, cũng không lộ diện ở bên ngoài nhiều, nhất là một năm rưỡi gần đây thì càng ở nhà đóng cửa không ra. Cô và Yaren là hai người danh tiếng xuất chúng ngang nhau ở Lôi Lịch Tinh, mấy năm nay Bách Hợp không hề xuất hiện, bao nhiêu vinh dự đều rơi xuống trên người Yaren. Nhất là sau khi bên cạnh Yaren có Tô Phi, tin đồn hai người ở chung với nhau gần như là mọi người ở Lôi Lịch Tinh thích nghe nhất mỗi ngày. Ánh mắt Tô Ngọc cũng bị Yaren hấp dẫn, suýt nữa quên Bách Hợp, người này danh tiếng, địa vị, tướng mạo đều có thể sánh ngang với Yaren. Mấy năm nay cô và Tô Phi vây quanh bên người Yaren, nhưng khác là cô quấn Yaren, còn Yaren quấn Tô Phi mà thôi.

Trong lúc mọi người cũng đã gần quên Bách Hợp thì Bách Hợp lạnh lùng lại xuất hiện. Vẫn là một bộ dáng băng tuyết, lãnh đạm, ngũ quan bề ngoài hoàn mỹ khiến cho Tô Ngọc lập tức bị hấp dẫn, cô nhìn lại Yaren ở một bên, liền cảm giác người xưa hấp dẫn mọi chú ý của cô, hy vọng có thể làm cho anh ấy thích mình, Tô Ngọc hơi đắc ý ưỡn ngực. Bách Hợp đến khiến cho cô ấy tìm về mặt mũi, nhất là Bách Hợp giữ tay của cô một lát, điều này làm cho Tô Nhọc Nhi rất nhanh nín khóc mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia mừng rỡ như điên, dương dương đắc ý mà nhìn Tô Phi một cái, cố ý lớn tiếng vui vẻ nói:

“ Anh Hạ, anh tới đón em à?”
Bình Luận (0)
Comment