Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 431

Edit: Tuyết Dương

Beta: Sakura

“Nhiệm vụ hoàn thành.” Trong tinh không Lý Duyên Tỷ không chỉ tạo ra cái bàn mà còn tạo thêm cảnh biển trang trí, bên trong có mấy con cá bơi qua bơi lại, nhìn rất sống động và thú vị.

Bách Hợp hơi gật nhẹ đầu, nhiệm vụ lần này chỉ cần không giống như Thiện Bách Hợp yêu mến  Lương Tấn Sinh thì đã thành công rồi, tâm nguyện của Thiện Bách Hợp là sống một mình cả đời, cũng không  muốn trả thù Lương Tấn Sinh. Nhưng Bách Hợp lại xả giận rồi sống cả đời viên mãn thay cô ấy nữa, hơn nữa còn được mỹ danh không rời không bỏ trượng phu bị điên, thậm chí Huyện lệnh địa phương đã từng nói sẽ lập đền thờ Trung trinh cho Thiện Bách Hợp, kết quả này khiến Thiện Bách Hợp rất hài lòng, gậy ông đập lưng ông Lương Tấn Sinh, gã ta bức điên Thiện Bách Hợp rồi lại được thanh danh tốt như thế nào thì Bách Hợp làm như thế đó, nên nhiệm vụ vì ân quả báo ứng tự nhiên hoàn thành.

Trong tinh không xuất hiện tư liệu của Bách Hợp:

Giới tính: nữ ( có thể biến đổi giới tính)

Tính danh: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 83(max 100điểm)

Dung mạo: 87(max 100điểm)

Thể lực: 75(max 100điểm)

Võ lực: 49(max 100điểm)

Tinh thần: 7 2(max 100điểm)

Danh vọng: 40(max 100điểm)

Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực cổ thuật, thuật Tinh Thần Luyện Thể

Năng khiếu: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái

Mị lực: 63(max 100 điểm)

Ấn ký: khí tức Chân Long hoàng tộc

Bây giờ nhiệm vụ ngoại trừ chỉ số tinh thần ra, trí lực và danh vọng đều tăng lên một chút. Bách Hợp nhìn giá trị thuộc tính tinh thần của mình đã thấm thoát tăng lên rất nhiều, cô quyết định như sau: đợi lực tinh thần tăng hơn tám mươi, thì khi Lý Duyên Tỷ đáp ứng cô mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ sau này sẽ gia tăng giá trị thuộc tính võ lực lên thêm mới được.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể dựa vào người Lý Duyên Tỷ nghỉ ngơi một lát nhưng thật tình mà nói đó là thời gian thoải mái nhất, thi thoảng tán gẫu một hai câu, Bách Hợp là chính bản thân mình mà không phải là nguyên chủ trong nhiệm vụ, cảm giác này làm cho cô rất ưa thích, nghỉ ngơi một hồi điều chỉnh tốt tâm trạng, Lý Duyên Tỷ lại đưa cô vào trong nhiệm vụ.

Sau khi thu hồi một trong bảy thất tình – thủ hộ lại, mặc dù Lý Duyên Tỷ không thể hoàn toàn khống chế dục vọng và dã tâm của mình. Nhưng ít nhất anh tự chủ hơn trước kia rất nhiều, mỗi lần phóng Bách Hợp đi vào nhiệm vụ thì vẫn hơi khó khăn, nhưng ít ra anh đã không còn muốn tiến vào nhiệm vụ cùng cô như trước nữa, muốn giam cầm cô ở trong lòng mình, nhìn bóng người dựa vào mình đang dần dần biến mất, Lý Duyên Tỷ đang mở tay ra, bàn tay chậm rãi khép lại trở thành nắm đấm.

“Điện hạ hiện còn trẻ tuổi, khi làm việc có chút quá khích cũng là chuyện bình thường, hiện nay Thái Tử Phi đã có con trai trưởng rồi, sau này sẽ có phúc khí tốt, hôm nay vì sao lại buồn bực không vui?” Bách Hợp đang mơ màng. Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, nàng cố gắng mở mắt ra thì thấy một phu nhân đã có tuổi mặc cung trang đang ngồi bên cạnh mình, chải đầu kế vân, chỉ đeo một bộ đồ trang sức bằng ngọc bích, bởi vì chưa tiếp thu nội dung và nguyên nhân câu chuyện, nàng không biết thân phận nữ nhân này là gì, vì vậy im lặng không nói gì.

“Thái Tử Phi sinh hạ được con nối dõi cho Thái Tử vốn là một việc mừng lớn. Nếu cứ khóc sướt mướt thì còn ra thể thống gì? Mau lau nước mắt nhanh đi! Sau này đừng nói những lời ủ rũ đó nữa, hôm nay xem như lão nô chưa từng nghe Thái Tử Phi nói gì cả.” Phụ nhân kia thấy Bách Hợp mở mắt ra, liền cầm khăn lau mắt cho nàng, vẻ mặt lãnh đạm còn có vài phần nghiêm khắc: “Trong cung khóc nhiều quá là điềm xấu, lão nô còn có việc phải làm, Thái Tử Phi hãy nghỉ ngơi cho khỏe, lão nô xin lui ra trước.”

Phụ nhân này nói xong, liền bỏ khăn vào trong tay áo, lại căn dặn cung nhân đứng hai bên trái phải chăm sóc tốt cho Bách Hợp, mới đứng dậy đi ra ngoài.

Bách Hợp nhìn bóng bà ta rời khỏi, lại nhìn chỗ ở của mình hiện nay, lại nghe phụ nhân kia vừa mới gọi nàng là Thái Tử Phi, trong lòng đã hiểu hiểu thân phận hiện nay của mình. Hình như thân thể này vừa trải qua sinh sản, toàn thân xương cốt như muốn rã rời, chạm nhẹ một cái là đau buốt, trong cơ thể không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, cung nhân đứng đó không ai dám tiến lên quấy rầy nàng, mỗi người trầm mặc không nói đứng ở một bên, Bách Hợp nhắm mắt lại bắt đầu tiếp thu câu chuyện lần này.

Nàng lại trở về bên trong thời Đại Đường, lúc Trinh Quán trị vì, là Tô thị – vợ con trai cả của Đường Thái Tông Lý Thế Dân.

Tô thị nhũ danh là Bách Hợp, nguyên là đích nữ của Tô Đản, lúc mười ba tuổi gả cho Thái Tử Lý Thừa Càn còn chưa đủ mười bảy tuổi làm Thái Tử Phi, ba năm sau Tô Bách Hợp sinh hạ con trai trưởng cho Lý Thừa Càn, đặt tên là Lý Tượng, theo lý mà nói Tô Bách Hợp đã có con trai trưởng bên mình, trượng phu lại là Thái Tử, cuộc sống có lẽ hết sức thoải mái thế mà Lý Thừa Càn bên ngoài cung kính vui tươi, ôn hòa, cũng tri thư đạt lễ, nhưng thật ra lại vui buồn thất thường và tính tình vô cùng khác người, hắn và Tô Bách Hợp kết hôn cũng được vài năm, bởi vì từ nhỏ được Đế hậu cưng chiều, sống như con cưng của trời, kết hôn với Tô Bách Hợp nhưng cũng không thích nàng ấy, hai người kết hôn đã nhiều năm, đến bây giờ Tô Bách Hợp mới sinh hạ con trai trưởng.

Lúc Trưởng Tôn hoàng hậu còn sống đối với Lý Thừa Càn cực kì nghiêm khắc, bởi vậy hắn còn kiêng kị, sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu qua đời, Lý Thừa Càn bề ngoài nhu thuận nghe lời nhưng sau lưng lại làm xằng làm bậy, yêu thích nam sắc không nói, còn rất thích gây sự cố ở Đông cung Thái Tử, Tô Bách Hợp nhìn thấy mấy lần, sau lưng lại khóc, nhưng nàng nhu nhược đã quen, ở Đông cung lại không được Thái Tử sủng hạnh, vì vậy không dám để lộ ra ngoài, cho đến khi sự việc không giấu được nữa, Lý Thừa Càn bị Lý Thế Dân phát hiện làm những việc càn quấy tại đây, cuối cùng khiến cho quan hệ cha con trở nên cứng ngắc, lại có mấy người bằng hữu khuyến khích xúi giục, Lý Thừa Càn nảy sinh ý muốn đoạt vị, đáng tiếc cuối cùng kế hoạch không thành bị Lý Thế Dân cách chức làm dân thường, đày đến Kiềm Châu, về sau không lâu bị chết ở đó.

Tô Bách Hợp lo sợ đã lâu, đáng tiếc không thể khuyên nhủ được trượng phu, cuối cùng vợ chồng cùng bị liên lụy, cũng đi theo Lý Thừa Càn đến Kiềm Châu, đến nhà mẹ đẻ của mình cũng bị dính líu, sau khi Lý Thừa Càn chết, nàng mang theo con trai xuống Vân Nam, từ đó về sau sống cuộc sống cực khổ chán nản không nơi nương tựa. Về sau cho đến khi cháu trai sinh ra, tại thời điểm Khai Nguyên hưng thịnh. Huyền Tông Lý Long Cơ mới tra lại phong cho Lý Thừa Càn làm Vương, cũng phong hào cho Lý Thích.

Mặc dù xuất thân của Tô Bách Hợp không phải đặc biệt cao, nhưng gương mặt thanh tú dịu dàng, nàng một lòng chỉ cầu một phu quân tốt, nếu như lúc trước không có thánh chỉ cưới nàng vào gia đình đế vương thì cuộc đời của nàng sẽ là cùng chồng yêu mến sống chung hòa thuận, vợ chồng ân ái bách niên giai lão, cuối cùng có như thế nào cũng không rơi vào kết cục sầu não mà chết không cam lòng.

Hơn nửa canh giờ sau, Bách Hợp cũng tiếp thu hoàn tất câu chuyện. Nàng day day đầu, tâm nguyện của Tô Bách Hợp chỉ có hai cái, thứ nhất là nàng ấy không muốn liên lụy nhà mẹ đẻ đi theo Lý Thừa Càn gặp không may, thứ hai nàng và Lý Thừa Càn đã không thể là vợ chồng bầu bạn như trong tưởng tượng của nàng, như vậy nàng hi vọng ít nhất Lý Thừa Càn không được lại nghe theo những lời nói của những người bạn kia…, cuối cùng còn có ý nghĩ hão huyền muốn giết vua đoạt vị. Lý Thừa Càn và nàng là vợ chồng một thể, ở nơi này quyền vua tối thượng  này thì Tô Bách Hợp đã không thể ly hôn Lý Thừa Càn, vì vậy nàng ấy hi vọng dù Lý Thừa Càn không ngồi lên được vị trí đứng đầu thiên hạ, ít nhất cũng được phong làm Vương gia nhàn hạ cũng tốt, Tô Bách Hợp muốn khuyên nhủ Lý Thừa Càn kiềm chế tâm tư, không được làm xằng làm bậy giống như trước kia nữa.

Bách Hợp tiến vào nhiệm vụ này đúng lúc Lý Thừa Càn đang tuổi phản nghịch nhất. Nguyên chủ sau khi sinh còn thì cũng vui mừng, lại không ngờ rằng Lý Thừa Càn dù biết rõ nàng sinh xong mà cũng không đến đây liếc nhìn nàng ấy lần nào, Tô Bách Hợp trông mong hai ngày, nhưng khi Lý Thừa Càn đi tới còn mang theo mùi son phấn, không bao lâu có một cậu bé phấn điêu ngọc mài cũng đi theo tới, bọn hắn cho rằng Tô Bách Hợp còn đang mê man, ở bên điện cùng nhau tằng tịu, vừa vặn bị Tô Bách Hợp thấy được. Tô Bách Hợp khiếp sợ khóc rống một hồi, Lý Thừa Càn cũng phất tay áo mà đi. Để lại một mình Tô Bách Hợp khóc nửa ngày, lúc nãy phu nhân tới khuyên nàng là phu nhân Toại An, chính là nữ quan chủ quản chi tiêu ở Đông cung, cũng là nhũ mẫu từ nhỏ của Lý Thừa Càn,.

Bách Hợp mở to hai mắt, lúc trước do nguyên chủ khóc quá lâu nên lúc này Bách Hợp cảm thấy mắt có chút chua xót không chịu nổi, nàng ho hai tiếng thì cổ họng khô rát, cung nữ một bên vội vàng nghiêng người tới, nhỏ giọng nói:

“Thái Tử Phi tỉnh rồi ạ?”

“Đem khăn đến cho Bổn cung lau mặt, thuận tiện quay lại mang chút nước ấm tới.” Bách Hợp cố nén khó chịu phân phó hai câu, một mặt ngồi dậy, Mặc dù Tô Bách Hợp sinh xong đã mấy ngày rồi, nhưng trong tháng tối kỵ nhất lại có chuyện buồn phiền lớn, tâm trạng nguyên chủ luôn cực kì không tốt, vì vậy lúc này thân thể cũng bị ảnh hưởng theo, dưới thân máu chảy không ngừng, cuối cùng càng sinh ra bệnh, về sau đối với việc của Lý Thừa Càn càng là hữu tâm vô lực, quản lại quản không nổi, cuối cùng rơi vào kết cục cùng Lý Thừa Càn bị giáng chức làm thứ dân.

Cung nữ lên tiếng, không bao lâu, liền có người bưng đồ đạc nối đuôi nhau mà vào, cái khăn lau mặt đã giặt lại có chút ố vàng, bồn chén nhỏ đều là vật nửa mới nửa cũ, tuy Lý Thừa Càn là chủ nhân của Đông cung, kỳ thật chi phí ăn mặc cũng không được dư dả, lúc Trưởng Tôn hoàng hậu còn sống, Toại An phu nhân từng đề cập chuyện này với Trưởng Tôn hoàng hậu, nhưng Trưởng Tôn hoàng hậu lại cho rằng Lý Thừa Càn thân là Thái Tử Đông cung, lúc này chỉ là Thái Tử, còn chưa đăng cơ lên ngôi, nên làm gương tốt để cho mọi người thấy hắn là người vô cùng đơn giản, thể hiện hắn là người nhân đức, làm gương mẫu cho người trong thiên hạ, chỉ cần một khi phẩm đức của hắn vang danh thiên hạ, lúc đó hắn có thể chính thức ngồi vững vàng trên ngôi vị Thái Tử, lúc đó Trưởng Tôn hoàng hậu lấy lí do Thái Tử không thiếu ăn mặc, chỉ thiếu thanh danh  nhân đức làm cái cớ, bác bỏ đề nghị của Toại An phu nhân.

Trưởng Tôn hoàng hậu biết nhìn xa trông rộng chỉ tiếc là mệnh quá ngắn, Bách Hợp thở dài trong lòng, mặc kệ cung nhân cầm khăn lau mặt cho nàng, mới nhỏ giọng hỏi: “Thái Tử đâu rồi?”

Lúc trước Lý Thừa Càn làm ra chuyện ẩu tả sau đó bởi vì Tô Bách Hợp thút thít nỉ non, không kiên nhẫn lại thêm thẹn quá hoá giận mới phẩy tay áo bỏ đi,  lúc này Bách Hợp nhớ tới tình tiết câu chuyện mỗi khi Lý Thừa Càn trở lại chứng kiến bộ dáng của Tô Bách Hợp, có lẽ vẫn còn chút chột dạ, từ nhỏ Lý Thừa Càn đã được Lý Thế Dân nuông chiều tới lớn, tính cách đã dưỡng thành coi trời bằng vung, hơn nữa thân là Thái Tử, mỗi ngày học bài rườm rà, quan trọng nhất là Bách Hợp theo tình tiết bên trong mà biết được, Trưởng Tôn hoàng hậu lúc sinh ra trong người vốn đã yếu ớt, vì vậy sinh hạ Lý Thừa Càn trời sinh một chân có chút vấn đề, lúc còn nhỏ nên không thấy, cho đến khi lớn lên, hai năm gần đây hắn bắt đầu phóng túng chính mình, chân tật liền trở nên nghiêm trọng, mỗi khi đến trời mưa âm u, một cái chân của hắn liền âm ỉ đau, lúc trước Trưởng Tôn hoàng hậu cũng có khi như vậy, nhưng mà trên người Lý Thừa Càn càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Chân của Thái Tử một nước có vấn đề, sẽ ảnh hưởng đến thể diện biết bao, chính vì vậy, trong triều rất nhiều người vốn ủng hộ Lý Thừa Càn, sau lưng đều góp lời đến Lý Thế Dân, yêu cầu ông cân nhắc về người thừa kế ngôi vị hoàng đế một lần nữa, Lý Thừa Càn vốn có ưu thế trời sinh là trưởng tử, nhưng bởi vì chân có tật. Trong lòng của hắn tự ti biết bao nhiêu, khó tránh khỏi vò đã mẻ lại thêm sứt, trong hai năm qua làm việc càng trở nên hoang đường, cuối cùng tự mình đi vào đường chết.

Lúc này Bách Hợp hỏi đến Thái Tử, mọi người trong Đông cung đều câm lặng như ve mùa đông, tính tình Lý Thừa Càn cổ quái khác thường, hai năm qua bởi vì chân tật trở nên nghiêm trọng thì tính cách càng trở thành âm tình bất định, ở bên ngoài thì thể hiện bộ dáng tao nhã. Về Đông cung không hài lòng một chút là bắt đầu rút roi đánh người, thị vệ Đông cung bị hắn đánh chết số lượng cũng không ít, một số cung nhân nội thị sợ nhất là hắn, ngay cả lúc trước Tô Bách Hợp cũng hơi sợ hắn, lúc này mọi người nghe Bách Hợp nhắc tới Lý Thừa Càn, thật lâu cũng không có ai dám mở miệng.

Thấy cả đám người không dám lên tiếng, Bách Hợp phất phất tay ra hiệu bọn hắn lui xuống, thân thể này thực sự quá nhu nhược, hơn nữa vừa sinh xong, lại càng cực kỳ suy yếu, Bách Hợp chuẩn bị một lần nữa bắt đầu luyện võ công…, ít nhất tăng cường thân thể một chút cũng tốt. Nàng bày ra bộ dạng đau thương, cho một đám cung nhân đi ra ngoài điện chờ đợi. Chính mình trốn ở trong nội điện, một khi bốn phía không có ai liền bắt đầu Luyện Thể Thuật phối hợp với Cửu Dương Chân Kinh luyện tập chung, hơn nửa tháng nhoáng một cái đi qua, Tô Bách Hợp đang ở cữ nên người không được khỏe, sau khi Bách Hợp thả lỏng tâm trạng thoải mái, thì qua một thời gian dần bắt đầu tốt hơn.

Đến khi Bách Hợp nhìn thấy Lý Thừa Càn một lần nữa, đã là gần ba tháng sau, lúc nàng kết thúc thời gian ở cữ rồi. Mặc dù Bách Hợp dùng nội lực của chính mình để điều chỉnh thân thể, nhưng nguyên nhân có thể vì thân thể của Tô Bách Hợp quá nhu nhược. Nhũ mẫu của Lý Thừa Càn – Toại An phu nhân vẫn tới khuyên bảo nàng vài lần như trước, còn bắt nàng ở cữ đủ ba tháng mới cho nàng xuống giường ra ngoài, mà lúc Tô Bách Hợp dốc sức liều mạng sinh hạ Lý Tượng cũng sắp đến 100 ngày, Toại An phu nhân ôm Lý Tượng vừa mới ba tháng, mỉm cười với Bách Hợp:

“Lúc Thái Tử điện hạ sinh ra, cũng có bộ dáng khả ái như thế này, giờ sinh của Hoàng thái tôn và Thái Tử giống nhau như đúc, nếu điện hạ biết được nhất định sẽ thích.” Lý Thừa Càn  không bước vào tẩm cung của Thái Tử Phi đã ba tháng nay, cũng may Bách Hợp không phải là nguyên chủ, nên sẽ không vì hành động hoang đường đó của Lý Thừa Càn mà đau lòng, lúc này nàng chỉ đang nghĩ mình làm thế nào để có thể thay đổi tính cách của Lý Thừa Càn, bởi vì nguyên nhân là chân bị tật, nên đây là lúc Lý Thừa Càn tự ti, hơn nữa gần đây hắn làm việc có chút khoa trương, đám ngự sử đại thần đối với hành vi của hắn cũng bắt đầu tranh luận, đã vậy mấy lão sư dạy bảo ở bên cạnh hắn còn nhao nhao dâng thư cáo trạng lên Hoàng đế, điều này làm cho hắn càng tỏ ra phản nghịch, cuối cùng bức chính mình đến mức không còn cứu vãn được nữa.

Bản thân hắn không may cũng không sao, chỉ sợ cuối cùng hắn sinh ra ý muốn hành thích vua giết cha, Lý Thế Dân thương con sẽ không nỡ giết hắn, nhưng mà những người còn lại sẽ bị hắn liên lụy gặp xui xẻo, Bách Hợp liếc nhìn Lý Tượng vẫn còn quấn tã lót, đây là con trai Tô Bách Hợp hao tổn tâm lực mới sinh được, đứa bé này sinh ra vốn nên phong quang vô hạn, lúc trước Lý Thế Dân thậm chí từng nói rằng Lý Thừa Càn có tật ở chân, nếu mà hắn chết cũng sẽ cho Lý Tượng kế thừa ngôi vị hoàng đế…, có thể cuối cùng bởi vì hành động của Lý Thừa Càn mà lại liên lụy cả hai người, đứa bé cũng ngã từ trên đám mây xuống.

Bách Hợp không nói gì, Toại An phu nhân lo nàng vẫn còn vì hành vi hoang đường Lý Thừa Càn làm mấy tháng trước mà đau lòng, nàng cau mày, thở dài, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì bên ngoài liền truyền đến tiếng bối rối thỉnh an của cung nhân:

“Thái Tử điện hạ vạn an.”

“Một ngày nào đó, Cô muốn bầm thây vạn đoạn lão thất phu Chí Ninh kia, đợi Cô có một ngày…” Lý Thừa Càn đã biến mất mấy tháng nay, đang âm trầm tiến vào trong nội cung, không biết có phải gần đây hắn tham dục quá độ hay không, mà cái đùi phải của hắn càng trở nên cà thọt hơn, hơn nữa hắn đi vừa nhanh vừa vội, bộ dáng lúc này đang nghiến răng nghiến lợi như vẻ mặt hung ác của sói, khiến cho một đám cung nhân nhìn thấy thì sợ hãi.

Lúc này hắn đang mặc thường phục Thái Tử màu vàng sáng, tóc cũng rối tung, thậm chí ở phía trước có thể kết được hai cái bím tóc nhỏ, như cách ăn mặc của người ngoại quốc, Bách Hợp nhìn thấy khóe miệng co giật, bỗng nhiên ngay lúc đó nói không nên lời.

” Hôm nay Thái Tử điện hạ còn bận rộn công vụ sao?” Toại An phu nhân lúc nhìn thấy Lý Thừa Càn, trên mặt tỏ ra sợ hãi lẫn vui mừng, tuy Lý Thừa Càn là do Trưởng Tôn hoàng hậu sinh ra, nhưng từ trước đến nay lòng đều hướng về Toại An phu nhân, mặc dù là chủ tớ nhưng trong lòng của Toại An phu nhân, thật sự coi Lý Thừa Càn như con trai ruột của mình, vô cùng cưng chiều, hắn muốn đồ vật gì thì Toại An phu nhân so với Trưởng Tôn hoàng hậu lúc trước còn sốt ruột hơn, nhất định sẽ tìm cách kiếm ra cho hắn, có thể nói bộ dạng của Lý Thừa Càn cho tới bây giờ, cùng với sự cưng chiều của Toại An phu nhân lúc trước cũng không thoát được quan hệ.

Lúc Lý Thừa Càn nhìn thấy Toại An phu nhân thìsắc mặt hòa hoãn vài phần, lúc này y phục trên người hắn mất trật tự, thậm chí bên trên còn mang theo vết máu, lúc này trên mặt còn có chút căm phẫn, lúc tiến cung lại không ngừng nguyền rủa Chí Ninh, có thể đoán lúc hắn đang làm chuyện hoang đường gì đó lại bị lão thần Chí Ninh do Lý Thế Dân phái tới khuyên hắn bắt được, cũng bị giáo huấn một trận. Bởi vậy có chút thẹn quá hoá giận rồi.

Bách Hợp vẫn muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, nhưng Lý Thừa Càn luôn luôn không xuất hiện, cái này làm cho nàng có chút thúc thủ vô sách, hôm nay thật vất vả mới có thể nhìn thấy Lý Thừa Càn nên nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Điện hạ ở bên ngoài bị thiệt thòi? Không bằng ma ma cho người mang lên cho điện hạ chén trà xanh, nhuận nhuận hầu cũng trừ đi hỏa khí.” Bỗng nhiên ngay lúc đó Bách Hợp đứng dậy nhận lấy nhi tử trong tay Toại An phu nhân, cũng muốn sai khiến Toại An phu nhân đi ra ngoài, nàng không dễ dàng gặp được Lý Thừa Càn một lúc, ngày thường tùy hứng ngạo mạn, cho người ba thúc bốn thỉnh hắn cũng không có nể mặt đi tới. Hôm nay chủ động đến trước cung điện của mình đúng là kỳ lạ quý hiếm, khi Bách Hợp nói ra lời này, Toại An phu nhân liền vội vàng gật đầu đồng ý, Lý Thừa Càn từ nhỏ do bà nuôi lớn, bà biết rõ hắn thích cái gì nên tự mình đi ra ngoài chuẩn bị.

Đuổi cung nhân trong nội cung bị dọa toàn thân run rẩy ra nội điện. Bây giờ Bách Hợp mới liếc nhìn Lý Thừa Càn, năm nay hắn cũng không quá hai mươi tuổi, kế thừa tốt dung mạo của Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu, ngũ quan lại rất anh tuấn, bởi vì tính cách nên trên trán lại mang theo một ít âm tàn. Không có chút khí thế nào của một Thái Tử, khó trách hai năm trước Lý Thế Dân còn thường xuyên tới Đông cung tra khảo việc học của đứa con trai này. Có khi còn cùng hắn nói chuyện trời đất để tăng tình phụ tử, mấy năm nay Lý Thế Dân chưa từng đến đông cung lần nào, Lý Thừa Càn gặp Hoàng đế cũng ít đi thế mà hắn lại không có cảm giác nguy cơ gì cả, trời cao mặc chim bay làm việc càng hoang đường.

“Điện hạ tới nhìn con đi, hôm nay cũng đã ba tháng rồi…” Lý Thừa Càn cũng không phải người gần gũi. Bởi vì hắn xuất thân cao quý, nên hắn cũng có cao ngạo ở trong lòng. Nhưng vì chân hắn có tật, trong lòng hắn lại có một chút tự ti, vì vậy hắn có vốn liếng tự cao vô cùng mà người khác lại càng không dám đụng vào khúc mắc cực độ tự ti của hắn, nên tiếp cận với hắn vô cùng khó khăn.

Vốn Bách Hợp muốn dùng huyết mạch làm cái cớ hàn gắn quan hệ với Lý Thừa Càn, ai ngờ hắn tới nhìn thoáng qua thăm dò, ngay lập tức quay đầu đi ra ngoài, hừ lạnh một tiếng:

“Như thế nào lại xấu như vậy?” Nghe lời này của hắn, lông mày Bách Hợp thoáng cái muốn nhảy dựng lên: “Nghe ma ma nói, con trai nhìn rất giống điện hạ hồi còn bé, điện hạ lại nói con mình xấu, đây không phải đang nói chính điện hạ sao?”

Lý Thừa Càn nghe xong lời này lông mày ngay lập tức dựng đứng lên, khi hắn vừa muốn nổi giận, Bách Hợp một tay ôm nhi tử một tay lại đến gần kéo hắn ngồi xuống, gương mặt Lý Thừa Càn âm u, lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, vốn có chút không tình nguyện, nhưng không biết có phải nghĩ tới lần trước hắn làm cho Tô Bách Hợp vừa sinh xong mới vài ngày đã tức giận tới mức khóc, cuối cùng trong lòng vẫn có chút chột dạ, quật cường đứng lên trong chốc lát, nhưng vẫn tùy ý Bách Hợp kéo hắn tới trên giường êm ngồi xuống.

Bách Hợp bế Lý Tượng trong lòng không khóc không nháo chuyển qua tay Lý Thừa Càn, theo bản năng Lý Thừa duỗi tay muốn ném, đến khi hắn kịp phản ứng mới nhớ tới bế trước ngực mình là nhi tử, sắc mặt ngay lập tức biến đổi: “Nếu như ngã hư mất nhi tử của Cô, coi chừng Cô diệt cả nhà ngươi!”

Khi hắn nói chuyện bắt đầu thể hiện bộ dáng hung thần ác sát, có điều khi thấy Lý Tượng ở trước ngực quyệt miệng sắp khóc, vô thức giọng nói lại mềm nhũn xuống một chút: “Không phải ma ma đã nói, đứa trẻ khi lớn lên sẽ xinh đẹp hơn sao? Hôm nay đây lại vừa mập vừa mềm, đâu có giống Cô?” Hắn một mặt nói xong, một mặt lại thò tay ra chọc lên mặt của Lý Tượng, đứa bé đang ngủ say sưa, bị quậy một phát như vậy há miệng khóc lớn lên.

Bế nhi tử bị mình làm cho khóc, Lý Thừa Càn ngẩng đầu lên có chút xấu hổ liếc nhìn Bách Hợp, lại không biết làm sao, Bách Hợp giả bộ giống như không thấy sắc mặt khó coi của Lý Thừa Càn, đối với ánh mắt của hắn vờ như không thấy, cố ý mở miệng hỏi:

“Điện hạ trở về hình như tâm trạng không được vui, không biết có phải Vu đại nhân đắc tội điện hạ hay không?” Chính xác là hai năm qua vì Chí Ninh, mà Lý Thế Dân và nhi tử của mình lạnh nhạt nhưng lại sợ nhi tử lớn lên học không giỏi, cố ý để thầy giáo ở bên cạnh hắn, bọn đại thần này nói hay lắm nghe nói mỗi người đều là thế hệ trung thần, tính tình ngay thẳng sẽ không vì thân phận của Lý Thừa Càn liền a dua nịnh hót, nói khó nghe một chút đây là một đám người bảo thủ, nói chuyện vô cùng chướng tai, nội dung ở bên trong Bách Hợp nhớ rõ có một lần từng thấy Lý Thừa Càn bị Chí Ninh quát tháo, mắng giống như mắng cháu trai, không kiêng nể chút nào đến thân phận Thái Tử của hắn trong tương lai, dưới tình huống như vậy Lý Thừa Càn không chết trong trầm mặc, cũng là trầm mặc biến thái rồi.

Nghe Bách Hợp nhắc tới Chí Ninh, sắc mặt Lý Thừa Càn lập tức âm trầm xuống, hắn bị nhi tử huyên náo đã hơi bực bội, lúc này hắn đang tuổi ham chơi, Lý Tượng sinh ra mặc dù khiến cho hắn cảm thấy mới lạ, nhưng bây giờ đứa bé khóc rống vẫn làm cho hắn có chút bất mãn, hắn định trả con trai lại cho Bách Hợp, lại nghe Bách Hợp nhắc tới tên Chí Ninh, ngay lập tức hắn cũng bất chấp việc trả lại Lý Tượng. Mở miệng liền mắng: “Lão thất phu này, chẳng qua Cô tìm mấy tên nội thị chơi đùa, hắn lại dâng sớ cho phụ hoàng, so sánh Cô với triều Tần, giang sơn Đại Đường lẽ nào lại thua như vậy…” Hắn đang tích một bụng hỏa, mắng người đến không dừng được miệng, Bách Hợp thấy hắn hơi kích động, cẩn thận đưa tay vỗ nhẹ trên người Lý Tượng.Lý Tượng trong lòng Lý Thừa Càn như được an ủi, Bách Hợp có chút kiên trì, dần dần ngừng khóc, trong nội cung yên tĩnh trở lại, Lý Thừa Càn không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra, vô ý thức học theo cách Bách Hợp vỗ trên người Lý Tượng.

“Cô khi nào là triều Tần thứ hai? Lão thất phu này quả thật đáng hận. Một ngày nào đó, Cô muốn lột da hắn, hủy đi lão già khọm hắn, đợi đến lúc Cô leo lên ngôi vị hoàng đế, chuyện thứ nhất chính là chém lão Chí Ninh kia!”

Sợ là cho dù trong Đông Cung, cũng có mấy lời có thể nói có mấy lời cũng không thể nói, để ngừa tai vách mạch rừng, nhưng Lý Thừa Càn hết lần này tới lần khác lại to gan lớn mật. Trước kia trước mặt cung nhân nội thị dám thẳng thắng đề nghị chuyện sau này mình leo lên ngôi vị hoàng đế, hung hăng càn quấy như thế khó trách sau đó Lý Thế Dân dù đau lòng nhi tử cũng bất hòa với hắn, Lý Thừa Càn hừ lạnh một tiếng, mắng xong lão Chí Ninh, oán khí trong lòng hắn giống như được phát tiết vài phần, duỗi tay muốn trả nhi tử lại cho Bách Hợp: “Thay Cô chăm sóc cho nhi tử là tốt rồi, nếu có sai lầm. Coi chừng Cô thưởng roi cho ngươi, Cô còn có việc…”

“Điện hạ có nghĩ muốn báo thù không?” lúc này Bách Hợp cũng không cùng Lý Thừa Càn nói đạo lý nữa. Xem vẻ mặt chuyên phản nghịch của hắn, nội dung câu chuyện -trong vị chủ nhân này vô cùng to gan lớn mật còn dám đối nghịch với Lý Thế Dân, lúc này cho dù mình tận tình khuyên bảo nhiều hơn nữa hắn cũng không nghe lọt, không bằng trực tiếp tìm cách nói đến chuyện mà hắn cảm thấy hứng thú nhất, nàng không đưa tay đi ẵm nhi tử về, ngược lại còn đưa tay vuốt ve tóc mai, nở nụ cười nhẹ.

Lý Thừa Càn vốn nổi giận chuẩn bị đứng dậy nghe nói như vậy lại ngẩn ngơ, vốn có chút không tin Bách Hợp có thể đưa ra đề nghị gì tốt, nhưng mà mấy năm hắn bị bọn người Chí Ninh cùng với Khổng Dĩnh Đạt phiền phức không ít, hết lần này tới lần khác chống lại bọn người không sợ trời không sợ đất này, ngay cả Hoàng đế cũng dám mạo phạm thẳng, nhưng lại không có biện pháp nào với bọn lão thần này, mềm mỏng người ta cũng không nghe, căn bản Lý Thừa Càn cũng không bỏ xuống được cấp bậc của chính mình, cứng rắn thì người ta xương cốt so với hắn còn muốn cứng rắn hơn, hở ra là dùng cái chết, Lý Thừa Càn cũng hi vọng bọn người bảo thủ này chết đi, nhưng cũng biết không thể thật sự gây ra tai nạn chết người, cũng có thể đâm dao sau lưng, nhưng nếu hắn bức cho những người này chết bên ngoài, thì chính hắn cũng sụp đổ theo luôn.

Trong hai năm nay Lý Thừa Càn cũng không có cách nào bắt chẹt đám người này, bây giờ Bách Hợp lại hỏi hắn có ý nghĩ muốn báo thù không, trong lòng cũng sớm đã có chủ ý, trong lòng Lý Thừa Càn khẽ động, vô thức quay đầu lại gần, bộ dáng có chút hứng thú: “Sao? Nói nghe một chút.”

Đường đường là Thái Tử một nước, lúc này cử chỉ lại lỗ mãng giống như thiếu niên không hiểu biết, bây giờ Bách Hợp muốn thay Tô Bách Hợp hoàn thành tâm nguyện, đầu tiên là phải sửa lại tính tình của Lý Thừa Càn, nàng đẩy đầu Lý Thừa Càn ra thì nhìn thấy lông mày của hắn bắt đầu nhướng cao lên, bình tĩnh nói:

“Thiếp có biện pháp này có thể giúp Điện hạ trả đũa, có điều nếu thiếp thay Điện hạ xong xuôi chuyện này, thiếp có thể được gì nào?”

Trên mặt Lý Thừa Càn hơi khó xử, tuy trên danh nghĩa hắn là Thái Tử Đông cung, nhưng mà nghe theo Trưởng Tôn hoàng hậu lúc còn sống, chi phí trong Đông cung cực kì eo hẹp, nói nghe hay thì hắn là Thái Tử, nhưng thật ra luận về trình độ xa xỉ, so ra hắn còn kém đệ đệ của mình Ngụy Vương Lý Thái, nghĩ tới đó, trong lòng Lý Thừa Càn bùng nổ hỏa khí, hừ lạnh nói: “Cô không có bạc.”

“Thiếp không cần bạc, trong Đông cung có ăn có uống, tất cả chi phí ăn mặc đều có sẵn, hơn nữa sau này Điện hạ là quân vương tương lai, giàu có bốn bể, thiếp còn lo lắng không có cái gì hay sao?” Bách Hợp nói ra lời này, Lý Thừa Càn lập tức không nhịn được hé miệng nở nụ cười, hắn rất thích nghe những lời nói như vậy…, hết lần này tới lần khác bọn người Chí Ninh quay quanh hắn, mỗi người đều mắng hắn ngu ngốc vô năng, hơn nữa Lý Thừa Càn lại khôn vặt, hắn sớm biết bên ngoài mặc dù người khác gọi hắn một tiếng Thái Tử, nhưng sau lưng không ít người nói hắn chân có tật, không xứng làm Thái Tử Đại Đường, lúc này danh nghĩa Thái Tử mang đến cho hắn không phải vinh quang mà là áp lực, từ đầu tới cuối thứ duy nhất mà hắn có được chỉ là danh hào Thái Tử.

Lời nói này của Bách Hợp vừa vặn chạm đến lòng hắn, hiếm khi hắn nở một nụ cười, phiền muộn tối tăm trên mặt lập tức được quét sạch, hiện ra ánh mặt trời rạng rỡ của thiếu niên, hắn nghiêng đầu đánh giá Bách Hợp vài cái, phát hiện nữ nhân mình lấy về Đông cung này không hề giống kiểu người không thú vị khô khan như trong tưởng tượng của mình, Bách Hợp tới nội dung câu chuyện này hơn ba tháng trong thời gian đó nàng luôn ở trong bóng tối luyện tập Cửu Dương Chân Kinh, cho dù thời gian nàng ở một mình cũng không nhiều. Cũng căn bản không có bản lãnh luyện tập thuật Tinh Thần Luyện Thể, nhưng trong thời gian ba tháng luyện Cửu Dương Chân Kinh vẫn điều trị giúp cho thân thể của nàng tốt hơn rất nhiều, lúc này nàng không hề thoa phấn nhưng da thịt nàng trở nên trắng hồng không nói, trên người lúc này cũng không đeo đồ trang sức, suối tóc đen tuyền được vấn lên, mang lại cảm giác như phù dung thanh mát.

Ngày xưa Lý Thừa Càn xuất thân cao quý, từ trước đến nay bên người không thiếu nữ nhân, hắn chính là bị nữ nhân làm hư. Đối với nữ nhân bên cạnh mình cũng không hề chăm chú nhìn qua, lúc này nhìn Bách Hợp vài lần, càng xem càng phát hiện bộ dáng Tô Bách Hợp càng ngày càng xinh đẹp nên có chút nén lòng mà nhìn xem lần hai, lúc này hắn nhìn thấy Bách Hợp cúi đầu mỉm cười, cổ tay nàng trắng nõn xem kẽ mấy sợi tóc đen nhánh, các đầu ngón tay thon dài mềm mại lại tròn trịa không thấy mấy đốt xương đâu, chỗ này đến chỗ nọ đều đẫy đà, càng nhìn càng thấy cánh tay nàng xinh đẹp đáng yêu, đoạn cổ tay tròn tròn mập mập giống như củ sen mới được rửa qua, vừa mới vui cười thân thiết với hắn giống như muốn câu dẫn người.

Ánh mắt Lý Thừa Càn không tránh khỏi cũng có chút bắt đầu chuyển động. Vô ý thức muốn đưa tay ra sờ, có điều trong ngực còn ôm nhi tử. Hắn có chút không kiên nhẫn đưa tay vỗ nhi tử hai cái, trong đầu không thể dời đi suy nghĩ về cánh tay kia của Bách Hợp, hắn nghĩ đến lời Bách Hợp vừa mới nói, liền hỏi:

“Vậy ngươi muốn cái gì?”

“Thiếp muốn… chỉ là hi vọng điện hạ có thể đến đây thăm Tượng nhi, mỗi ngày không thể ít hơn hai lần, như thế nào?” Bách Hợp đưa ra yêu cầu này có chút ngoài dự đoán của Lý Thừa Càn. Trước đây nữ nhân Đông cung thừa sủng không phải vì mưu được chức vị cho cha và anh các nàng, thì cũng muốn cầu ban thưởng. Lúc này yêu cầu của Bách Hợp lại chỉ muốn hắn thường xuyên tới đây, Lý Thừa Càn không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay.

“Nhưng mà nếu ngươi không làm được, cũng đừng trách Cô trở mặt vô tình!” Lý Thừa Càn nghĩ nghĩ, lại đưa ra thêm một yêu cầu: “Hơn nữa thời gian báo thù không thể quá hai tháng, ngươi có nắm chắc không?”

Bách Hợp tất nhiên đồng ý, nàng đồng ý thay Lý Thừa Càn trút giận cũng là có nguyên nhân, bọn người Chí Ninh mặc dù trời sinh tính tình hung hãn không sợ chết, mà mỗi khi mấy người này đối mặt với Lý Thừa Càn đều không nể mặt mũi, đám người này mỗi người đều ngông nghênh tự xưng là trung thần, nếu Lý Thừa Càn thực sự bức tử bọn chúng, cuối cùng cũng là thành toàn thanh danh trung nghĩa cho bọn hắn mà thôi, dĩ nhiên bọn hắn không hề sợ hãi, đối phó người liều chết không sợ như thế tất nhiên không thể lấy cứng đối cứng.

Mấy ngày nữa là lúc Lý Tượng đầy trăm ngày, bởi vì lúc này Lý Thừa Càn không được Lý Thế Dân sủng ái, vì vậy mặc dù lúc Lý Tượng mới sinh ra thì Lý Thế Dân cũng đại xá thiên hạ, cũng cho người thiết yến tại Đông cung, nhưng Lý Tượng lại không được phong thưởng gì, không giống như lúc trước Trưởng Tôn hoàng hậu sinh nhi tử, cao tổ Lý Uyên cũng đã trực tiếp ban cho cháu trai danh xưng Quận Vương, hôm nay Lý Tượng đã tròn trăm ngày, Bách Hợp chuẩn bị lợi dụng chuyện này, hạ bệ bọn người Chí Ninh.

Lúc trước bởi vì Trưởng Tôn hoàng hậu hiền lương thục đức, trong nội cung Lý Thế Dân mặc dù không ít thê thiếp, nhưng hầu như đều chung sống hòa thuận, nhưng vẫn luôn tồn tại tình huống tranh giành ân sủng, lúc Bách Hợp ôm nhi tử tiến hậu cung, đi thẳng vào nội cung của Vi Quý Phi. Vị Vi Quý Phi này từng lập gia đình từ thời Tùy Đường,sau này trượng phu mưu phản thất bại chết đi, Vi thị dùng thân phận tội nô vào cung, lại rất nhanh được Lý Thế Dân sủng ái, mà ngay cả con gái cùng chồng trước sinh ra đều được Lý Thế Dân yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì Vi Quý Phi đã sinh tổng cộng hai nữ một nam, vì vậy khi Bách Hợp ôm nhi tử xuất hiện trong nội cung Vi Quý Phi, Lý Tượng vừa mới ba tháng rất nhanh được vị Vi Quý Phi này yêu thích.

Bách Hợp khi tán gẫu lại nhắc tới Lý Tượng sắp đầy trăm ngày ra, Vi Quý Phi là nhân vật khôn khéo cỡ nào, nàng mang danh tội phụ, hơn nữa lại là người đã có chồng nhoáng một cái trở thành một trong Tứ phu nhân của Lý Thế Dân, bản thân nàng tất nhiên cũng không phải tài trí bình thường, ý đồ Bách Hợp đến đây tất nhiên là Vi Quý Phi biết rõ lòng dạ. Sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu qua đời Lý Thế Dân mặc dù sủng ái nàng nhưng thật ra trong lòng Lý Thế Dân, quan trọng nhất vẫn là Trưởng Tôn hoàng hậu, đối với mấy đứa con vợ trước đã chết để lại hắn càng sủng ái hơn, Bách Hợp thân là Thái Tử Phi của Lý Thừa Càn, ngày thường Vi Quý Phi muốn cùng nàng kết nối quan hệ cũng không có cơ hội, bây giờ Bách Hợp đến đây thỉnh cầu nàng hỗ trợ chút việc, chẳng qua chỉ là tiện tay làm chút chuyện nhỏ, Vi Quý Phi liền ghi nhớ trong lòng.

Vi Quý Phi tìm một cơ hội nhắc tới đầy Lý Tượng sắp được trăm ngày với Lý Thế Dân với hi vọng có thể trùng tu chùa miễu để cầu phúc cho Hoàng thái tôn, Lý Thế Dân vốn cực kì coi trọng huyết mạch Trưởng Tôn hoàng hậu để lại, Lý Tượng lại là Hoàng trưởng tôn ý nghĩa bất phàm, nếu không phải lúc trước Lý Thừa Càn làm việc hoang đường, theo lý mà nói Hoàng trưởng tôn sinh ra vốn cũng nên sắc phong làm Quận Vương, nhưng cuối cùng Lý Thế Dân cũng chỉ đại xá thiên hạ, lúc này nhớ tới tự nhiên trong lòng có chút áy náy, việc Vi Quý Phi nhắc tới hắn liền đáp ứng ngay.

Ngày hôm đó Bách Hợp đi đến nội cung của Vi Quý Phi đã ngồi khoảng nửa ngày, không đến vài ngày sau, liền nghe nói Lý Thế Dân muốn vì Hoàng thái tôn trùng tu chùa miếu để cầu phúc. Lại bị Chí Ninh dâng sớ nói hắn xa xỉ quá mức, cuối cùng đã chọc tức Lý Thế Dân, ba ngày sau có tin rằng có lệnh cưỡng chế hắn bế môn tư quá.

Lúc truyền tin vào Đông cung, Lý Thừa Càn liên tiếp vài ngày không thấy, đang ăn mặc xiêm y hở ngực lộ bụng chạy vào trong cung điện của Bách Hợp, người còn chưa tới tiếng cười đã vang lên:

“Lần này xem như Cô hả lòng hả dạ, lão Chí Ninh cáo Cô ác trạng đã lâu, hôm nay coi như đã bị phụ hoàng chán ghét vứt bỏ!” Hôm nay hắn lại mặc xiêm y của tộc nhân, cũng không biết hắn làm được thứ này ở chỗ nào trong Đông Cung, khóe miệng Bách Hợp run rẩy một hồi. Giả vờ không thấy bộ dáng hóa trang này của hắn, tranh thủ thời gian cho cung nhân đi tìm y phục tới thay lại cho hắn, một mặt không đếm xỉa tới nói: “Hôm nay đánh cuộc với điện hạ, nhưng mà thiếp đã thắng, điện hạ cần phải nhớ rõ ngày đó đã đáp ứng thiếp việc gì, mỗi ngày phải đến thăm nhi tử hai lần mới được.”

Lý Thừa Càn không kiên nhẫn phất phất tay.Lại đi dến gần Bách Hợp, trên người hắn có mang theo một mùi máu tanh, Bách Hợp tinh mắt thấy bên trên ống tay áo của hắn còn có vết máu chưa khô hoàn toàn, trong Đông Cung không có người nào dám làm cho Lý Thừa Càn nếm mùi đau khổ, cái này nhất định là thương thế của hắn gây ra cho người khác, mặc dù Bách Hợp mượn Lý Thế Dân cho Chí Ninh một bài học. Nhưng nguyên nhân chủ yếu là nàng muốn giáo huấn lão Chí Ninh để thuận mao Lý Thừa Càn, chứ không phải muốn làm cho hắn từ nay về sau không có người quản giáo mà coi trời bằng vung.

“Ngươi làm thế nào vậy? Ngươi nói đi!”

Bách Hợp lui về phía sau hai bước, làm bộ như không thấy được sắc mặt không vui của Lý Thừa Càn: “Điện hạ là người thông minh, lúc trước người dùng cứng đối cứng với Vu đại nhân, chẳng qua là cãi không lại lão mà thôi, nhưng theo thiếp thấy, càng tranh cãi với lão càng nuốt không trôi, trong thiên hạ chỉ có Hoàng Thượng lớn nhất. Nếu muốn làm cho Vu đại nhân chịu đau khổ, chỉ có Hoàng Thượng có thể trị lão mà thôi.”

Đây chẳng qua là một nguyên lý mượn đao giết người đơn giản mà thôi. Lúc trước Lý Thế Dân phái người bên cạnh Lý Thừa Càn đều là trung thần chính nghĩa, dạy hắn đều là đạo chính nghĩa của bậc Quân Vương chân chính, chưa có ai nói qua với hắn âm mưu như vậy, đạo lý cực kỳ đơn giản, nhưng vì trước đây Lý Thừa Càn chưa từng nghĩ đến, bây giờ Bách Hợp lại tự mình làm được một cách đơn giản mà nhiều năm trước kia hắn lại không làm được, Lý Thừa Càn có chút giật mình liếc nhìn đánh giá Bách Hợp, trong lúc nhất thời trong lòng không thể thừa nhận là chính mình vụng về nhưng lại có chút không cam lòng:

“Không ngờ rằng ngươi cũng có vài phần khôn vặt, chẳng qua chút tài mọn cũng khó có thể trèo cao.”

Tuy hắn nói như vậy, nhưng người thì lại ngồi xuống, mà lúc Bách Hợp cho người mang y phục đến mời hắn thay đổi, mặc dù Lý Thừa Càn không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn tiến vào bên trong thay đổi y phục.

“Gần đây điện hạ đang chơi gì thế, sao hôm nay lại ăn mặc cổ quái như vậy?” Khi Lý Thừa Càn đi ra thì trên mặt không hề thoải mái, đang muốn cất bước ra khỏi nội cung của Bách Hợp, Bách Hợp không hề hoang mang kéo hắn ngồi xuống, mở miệng ra là hỏi về trang phục của hắn, Lý Thừa Càn nghe được câu này lông mày liền dựng đứng lên, đang muốn nổi giận, đã thấy Bách Hợp chống cằm nhìn hắn cười: “Trước đây thiếp đã thấy dung mạo Điện hạ tuấn tú, trong lòng thiếp đã thích từ lâu rồi, hôm nay lại trông thấy bộ dạng này của Điện hạ, suýt nữa là không nhận ra, còn dọa thiếp một lúc.”

Lý Thừa Càn đang định nổi giận, nhưng lại thấy bộ dạng cười cợt này của Bách Hợp, không muốn ảnh hưởng đến gương mặt tươi cười của nàng, hơn nữa Bách Hợp mới giúp hắn việc kia, bây giờ lại cười khoa trương không giống như bọn người Chí Ninh hay quát tháo hắn, mấy năm nay Lý Thừa Càn thay đổi hẳn, cũng vì những kẻ bên ngoài đều xem hắn là kẻ phế nhân, hiếm khi được nghe người khác khích lệ, mặc dù Bách Hợp nói dung mạo hắn hơn người có hơi khoa trương, nhưng nghe Bách Hợp nói yêu thích hắn thì lỗ tai dần dần đỏ lên.

Mặc dù tính cách Lý Thừa Càn không sợ trời không sợ đất lại hay càn quấy, dù sao hắn cũng mới hơn hai mươi tuổi, bây giờ Bách Hợp khen hắn, cũng không phải a dua nịnh hót với hắn lại làm cho hắn cảm thấy dễ chịu, trong lòng của hắn vui thích, vẻ mặt lại càng trở nên kiêu ngạo, hừ lạnh nói:

“Cô là Thừa Thiên mệnh sinh ra, lại kế thừa dung mạo của phụ vương và mẫu hậu, lớn lên tự nhiên đẹp mắt, huống chi nữ nhân như ngươi cũng quá không biết liêm sỉ, trước mặt mọi người còn nói cái gì ưa thích cái gì không thích cơ đấy!”

Bách Hợp thấy bộ dáng hắn rõ ràng cao hứng nhưng vẫn còn mạnh miệng, không khỏi nở nụ cười, tuy tính cách Lý Thừa Càn hơi càn quấy, nhưng xem ra cũng không phải không thể cứu vãn, nàng mấp máy khóe môi, đưa tay ra kéo Lý Thừa Càn:

“Người thiếp thích chính là Điện hạ, là phu quân của mình, thiên kinh địa nghĩa, sao lại cảm thấy ngại không biết?” Lý Thừa Càn vô thức muốn né tránh, sớm đã quên việc mình bị Bách Hợp bắt thay y phục Hồ phục, trên mặt còn tươi cười đắc ý, đang muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại hỏi một câu: “Điện hạ còn chưa trả lời thiếp. Lúc nãy mặc bộ quần áo lố lăng kia, là đang chơi trò gì.”

Lý Thừa Càn gần đây mê giả trang thành người Đột Quyết, ngay lúc này Bách Hợp lại hỏi tới việc hắn yêu thích, mặc dù Bách Hợp coi trang phục của hắn chẳng ra gì cả, hắn cũng có chút không thoải mái, nhưng Lý Thừa Càn nghĩ tới vừa nãy Bách Hợp thể hiện yêu thích với mình, lại nghĩ đến việc nàng yêu mến mình không hề che giấu nên hào phóng tha thứ cho nàng, có điều trong lòng cũng có chút để ý, vì vậy mở miệng nói:

“Lần này thì vì ngươi mà nói một chút. Cô thấy ngươi một lòng say mê Cô nên Cô không so đo với ngươi, nếu câu này là những người khác nói ra, Cô không thể không quất hắn mười roi!” Hai đầu lông mày của hắn lại lộ ra vẻ tàn nhẫn, mặc dù hắn còn tính khí của thiếu niên, nhưng bởi vì xuất thân, còn có hoàn cảnh của hắn ngày hôm nay nên tâm tính thiếu niên ưu tú của Lý Thừa Càn bắt đầu vặn vẹo theo thời gian, mặc dù Bách Hợp đến đây hơi chậm, nhưng cũng không phải lúc hắn đã mưu đồ tạo phản, cho dù hiện nay ngoài miệng hắn nói muốn giết bọn người Chí Ninh, cũng là nói ở ngoài miệng, không có hành động thật sự.

“Đa tạ điện hạ khai ân.” Bách Hợp liếc mắt. Đứng dậy thi lễ với hắn, nhưng Lý Thừa Càn lại nở nụ cười: “Gần đây Cô cảm thấy mình như chim lồng cá chậu, Đột Quyết trời cao biển rộng, nên gần đây Cô hay giả trang thành người Đột Quyết, giả bộ như Cô chính là Khả Hãn Đột Quyết, cho dù Cô có chết đi, bọn hắn chắc chắn sẽ vây quanh thi thể của Cô đi mấy vòng, cũng cắt mặt nhỏ máu, tỏ ra đau thương. Ngươi thấy có thú vị không?” Vừa rồi hắn còn uy hiếp người…, nhưng bây giờ hai mắt Lý Thừa Càn lại tỏa sáng hỏi Bách Hợp trò chơi của mình được không. “Ta nghe nói Đột Quyết đều là ăn thịt miệng lớn, uống chén rượu lớn, chỉ tiếc trong Đông Cung không có mấy vật như vậy, đợi có một ngày Cô cho người làm ra vài thứ tiến cung, đến lúc đó sẽ mời Thái Tử Phi cùng thưởng thức trước!”

Bách Hợp nghe hắn nói những lời như trẻ con này thì không khỏi dở khóc dở cười, ngay từ đầu đối với Lý Thừa Càn cũng là ứng phó qua loa, nên giờ sinh ra một chút đồng tình với hắn, mặc dù Lý Thừa Càn càn quấy, nhưng xem ra cũng không phải là hoàn toàn không có thuốc chữa, mặc dù hắn nói làm cho mình chết đi, nhưng thật ra về tình cũng có thể tha thứ, Lý Thế Dân sủng ái tất cảđứa con Trưởng Tôn hoàng hậu để lại, nhất là hài tử Ngụy Vương Lý Thái, theo lý mà nói Lý Thái được sinh ra sau, một khi được phong làm Vương phải dời đến đất phong, nhưng Lý Thế Dân lại đau lòng nhi tử, không đành lòng để cho hắn rời xa mình, thậm chí suýt nữa còn cho hắn vào ở trong nội cung, còn Lý Thừa Càn bởi vì hắn là Thái Tử, sau này sẽ kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, Lý Thế Dân lại rất nghiêm khắc, không chỉ chi phí ăn mặc mà còn có nhiều yêu cầu đối với hắn, còn phái mấy vị đại thần tới dạy bảo Lý Thừa Càn, xem ra tất cả bọn chúng đều là mua danh chuộc tiếng, có đàn áp tất nhiên sẽ có phản nghịch, hơn nữa Lý Thái lại được sủng ái, cái chân có tật của Lý Thừa Càn lại chính là nguyên nhân khiến hắn trở nên phản nghịch.

“Nếu một ngày kia Cô có được thiên hạ này, tới lúc đó nhất định thống lĩnh ngàn vạn thiết kỵ tiến về hướng tây Kim Thành đi săn, đến lúc đó sẽ cởi áo để hở ngực ra, trở thành người Đột Quyết, tới lúc đó sẽ đầu nhập vào quân của A Sử Na Tư Ma, nếu lúc đó hắn cho ta một chức tướng quân, ta chắc chắn sẽ làm tốt như những người khác.”Lúc Lý Thừa Càn dương dương tự đắc nói xong câu này, thì thấy Bách Hợp biểu lộ bộ dạng đờ đẫn, hình như là nhớ ra điều gì đó, lại an ủi nàng: “Nhưng mà ngươi yên tâm, ngươi là Thái Tử Phi của Cô, lại vì Cô sinh con đẻ cái, Cô chắc chắn sẽ dẫn ngươi đi cùng.”

“…” Bách Hợp không phản bác được câu nào, thật lâu sau thấy vẻ mặt tràn đầy hi vọng của Lý Thừa Càn đang nhìn nàng, nàng mới đứng dậy bái thi lễ: “Thiếp cám ơn điện hạ đã nhớ đến thiếp.”

Quả nhiên Lý Thừa Càn nở nụ cười, có điều không đợi hắn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp cố ý giả bộ nhíu mày, vẻ mặt ngây thơ hỏi:

“Nghe nói man nhân thô lỗ, dung mạo thiếp lại xinh đẹp tuyệt trần, nếu người khác nhìn trúng thiếp muốn đoạt thiếp đi, Điện hạ phải làm sao đây?” Trong chốc lát vẻ mặt vui vẻ của Lý Thừa Càn bởi vì lời nói này của Bách Hợp mà đanh lại, cả nửa ngày sau không nhanh không chậm mà nói: “Ngươi là Thái Tử Phi của cô, đến lúc đó Cô chính là chủ nhân của Đại Đường, sao có người dám đoạt ngươi đây?”

“Nhưng mà không phải điện hạ đã trở thành tướng quân thuộc bộ A Sử Na của Đột Quyết sao? Sao lại thành chủ nhân của Đại Đường rồi?” Lý Thừa Càn vừa mới cao hứng, nhưng chưa từng nghĩ tới việc này bao giờ, tuy trước kia hắn cũng không thích Tô Bách Hợp mấy, nhưng vì nam nhân đối với nữ nhân của mình trời sinh có một loại ham muốn giữ lấy, bây giờ Bách Hợp lại kích thích việc này lên, trong lòng Lý Thừa Càn có chút phiền muộn, nghĩ nửa ngày rốt cuộc ủ rũ nói: “Cô quyết định không làm tướng quân Đột Quyết nữa, chỉ làm một người Đột Quyết bình thường thôi.”

“Điện hạ nói đúng, điện hạ đã quyết định muốn làm người Đột Quyết, có phải sau này thiếp cũng nên mặc quần áo và trang sức như Điện hạ? Nếu mà như thế…” Bách Hợp nói xong, một mặt đưa tay làm bộ cởi trang phục của mình, mặc dù lúc này hai người đang nói chuyện ở trong điện, tuy cung điện rộng lớn cũng không có người ngoài, nhưng màn tơ trong điện lại không buông xuống, xa xa thái giám vẫn còn đang trực, mặc dù thái giám đã tịnh thân, nhưng bây giờ trong lòng Lý Thừa Càn cũng hiểu được một chút mùi vị khi thê tử của mình bị gã nam nhân khác nhìn thấy, vội vươn tay kéo xiêm y của nàng lại, hai người đang giằng co thì Lý Thừa Càn đụng phải người của Bách Hợp, trong lòng bắt đầu rung động, khuôn mặt trở nên ửng đỏ, mắt nhìn trên người nàng, trong miệng lại quát:

“Hoang đường!”
Bình Luận (0)
Comment