Edit: Tuyết DươngBeta: SakuraLúc này không đợi Lý Thừa Càn mở miệng, bỗng nhiên ngay lúc đó Bách Hợp nở nụ cười, cũng học bộ dáng vừa rồi của Xưng Tâm, thoáng cái kéo tay Lý Thừa Càn:
“Điện hạ, như vậy làm sao được? Đây là đầy trăm ngày của con, điện hạ trước đây đã đáp ứng thiếp mỗi ngày đến thăm con trẻ hai lần cũng chưa làm được…” Bách Hợp lúc này cũng vừa làm nũng dậm chân giống như Xưng Tâm, còn học bộ dáng ánh mắt đung đưa của hắn, cũng không hiểu hiện cảm giác hoan hỉ ra ngoài, Lý Thừa Càn vốn đang bị hai người một trái một phải giữ chặt còn cảm thấy chút xấu hổ, lúc này thấy Bách Hợp lăn qua lăn lại như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy tiểu thư khuê các như Bách Hợp, làm ra bộ dáng không để ý hình tượng này, lập tức nhịn không được ‘Phì phì’ một tiếng bật cười, sắc mặt Xưng Tâm xanh trắng giao thoa, oán hận trừng mắt liếc Bách Hợp, đột nhiên chỉ vào mũi Bách Hợp:
“Ta đang cầu xin điện hạ, cũng không phải cầu xin ngươi!”
“Lớn mật, một tên Xưng Tâm nho nhỏ, lại dám chỉ trỏ Bổn cung.” Chỉ là một tên Xưng Tâm bình thường, nếu không phải ỷ vào sủng ái của Lý Thừa Càn, sao dám hung hăng càn quấy trước mặt mình như thế, Bách Hợp lạnh lùng nhìn hắn một cái, quát Xưng Tâm một câu, thấy hắn nhút nhát e lệ trốn sau lưng Lý Thừa Càn, Lý Thừa Càn vô ý thức đứng ra hoà giải: “Không sao rồi, Xưng Tâm còn nhỏ tuổi, ngươi đừng so đo với hắn làm gì.”
Bách Hợp mặt tái xanh, quay người đi ngay, Lý Thừa Càn thấy hành động của Bách Hợp như vậy, cơn giận dâng lên trong lòng, cố tình không muốn để ý tới Bách Hợp, nhưng hắn do dự một chút, vẫn sải bước đi theo, gần đây thời tiết chuyển mát, những ngày qua Lý Thừa Càn quả là quá mức càn quấy, suốt ngày học người Đột Quyết hở ngực lộ bụng, ở trong cấm cung lại thường xuyên chơi đùa với một đám thị vệ, học cách hành quân bày binh bố trận của người Đột Quyết. Lúc này hắn đi hơi nhanh vì vậy đùi phải liền phải cố gắng hết sức. Ở trước mặt nhiều người như vậy, gần đây thể diện của Lý Thừa Càn rất tốt, bây giờ lại bị lộ nhược điểm ra trước mặt mọi người, cho nên sắc mặt hắn vô cùng âm trầm.
Thấy hắn không có đáp ứng cho Xưng Tâm theo cùng, lúc này Bách Hợp mới cong khóe miệng, xác thực Lý Thừa Càn cũng không có tranh cãi, nhưng nếu muốn thay đổi hắn cũng không phải một sớm một chiều đã có thể thành công, vẫn phải là từ từ mới được. Nàng dừng bước đợi Lý Thừa Càn đi đến bên cạnh nàng, không đợi Lý Thừa Càn mở miệng trước gây khó dễ, trực tiếp ngồi xổm người xuống một bên, chậm rãi vận nội lực trên tay, giả bộ sửa sang lại vạt áo bị lệch của Lý Thừa Càn, vuốt vuốt hai cái, nội lực dũng mãnh từ từ đi vào trong cái chân đang đau đớn của Lý Thừa Càn, trong thoáng chốc làm dịu đi cơn đau đớn của hắn, sắc mặt vốn đang âm trầm của hắn dần tốt hơn.
“Gần đây thiếp tìm kiếm được một phương thuốc cổ truyền, thiếp được biết chân của điện hạ chẳng qua vì chút bệnh cũ từ khi mới sinh mà thôi. Nếu điều dưỡng tốt không ngừng sau này còn có thể trị hết căn bệnh này. Còn giúp cường thân kiện thể cho điện hạ nữa đấy, từ trước đến nay điện hạ không chịu yêu quý thân thể của mình, cả ngày thường lui tới vui cười cùng với tên Xưng Tâm kia làm đau lòng thiếp.” Bách Hợp thấy sắc mặt hắn dễ nhìn hơn rất nhiều, lúc này mới đứng dậy, đưa tay kéo Lý Thừa Càn bắt đầu nhỏ giọng nói bên tai hắn.
Trước mặt mọi người Lý Thừa Càn bị Bách Hơp biểu lộ cũng có chút lúng túng, nhất là khi nghe Bách Hợp nói đến chân của mình, về sau sắc mặt của hắn càng trở nên âm trầm, cái chân tật này chính là rễ cây đâm vào lòng hắn, ngày thường người khác cũng không thể đụng vào dù một chút, mà ngay cả chủ nhân Đại Đường Lý Thế Dân đều rất ít khi nói về chân của hắn trực tiếp như vậy, có lẽ vì Bách Hợp nói thẳng đến cái chân bệnh của hắn, Lý Thừa Càn đang muốn nổi giận, lại nghe Bách Hợp nói giúp mình tìm được phương thuốc cổ truyền, còn có thể điều trị hết căn bệnh này, động tác hắn chuẩn bị đẩy Bách Hợp ra, thoáng chốc lại ngừng lại, có chút ngạc nhiên mừng rỡ hỏi:
“Chuyện này là thật?”
Bách Hợp đưa tay sửa sang cổ áo cho hắn, trước đây Lý Thừa Càn không thích người khác thân cận với hắn như vậy, nhưng lúc này nàng lại vô tình chậm rãi tiếp cận hắn, làm cho thói quen của hắn dần dần có sự hiện hữu của mình, không bài xích nàng giống như bài xích Tô Bách Hợp như xưa, xem ra hiệu quả hiện tại là tốt hơn, lực chú ý của Lý Thừa Càn xem chừng là đang tập trung lên trên cái chân tật, mặc dù đối với hành động của Bách Hợp có chút không kiên nhẫn nhíu mày, cũng không có đẩy nàng ra, ngược lại còn nắm cánh tay của nàng hỏi một câu:
“Thật đúng là có biện pháp?”
“Tất nhiên là có biện pháp, lẽ nào thiếp lại nói bậy như vậy?” Khóe mắt Bách Hợp liếc qua tiểu Đồng đứng cách đó không xa, hiện tại hắn đã giậm mạnh chân vài cái, từ đầu đến cuối Lý Thừa Càn chỉ hỏi tới chân tật của hắn, căn bản không chú ý tới ánh mắt u oán của Xưng Tâm cách đó không xa.
“Điện hạ…” Vẻ mặt Xưng Tâm lộ ra nước mắt như sắp khóc, cầm khăn lau nước mắt nhưng vẫn không chiếm được sự chú ý của Lý Thừa Càn, rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, mở miệng là gọi Lý Thừa Càn, nếu lúc trước Lý Thừa Càn nghe hắn kêu một tiếng nhất định sẽ ôn nhu trấn an hắn, nhưng lúc này ngay cả khóe mắt Lý Thừa Càn cũng không thèm liếc hắn lần nào, ngược lại còn đưa tay kéo Bách Hợp Tựu bước đi: “Không phải là ngươi lấy chuyện đó để lừa Cô đi?”
“Ngươi là phu quân ta, ta như thế nào lại hại ngươi? Ngay cả con cũng đã sinh ra, ta nghĩ ngươi đối với ta cũng có vài phần tình ý, lại sợ phương thuốc cổ truyền kia vô dụng sẽ khiến cho ngươi thất vọng, cho nên sau lưng ngươi ta đã tìm rất lâu, không ngờ ngươi đã không nhận thì thôi, còn hoài nghi ta lừa ngươi, điện hạ đã cảm thấy thiếp lừa ngươi để mưu đồ cái gì, thì sau này xin điện hạ đừng nói chuyện với thiếp nữa.” Bách Hợp tỏ vẻ kích động ra ngoài, giống như là tức giận đau lòng đến mức ngay cả địa vị cũng quên, cố ý học Xưng Tâm vừa mới nói ‘Ta và ngươi’ mà bình thường Tô Bách Hợp tuyệt đối sẽ không dùng để xưng hô với Lý Thừa Càn, không ngờ hắn lại không chú ý tới, Lý Thừa Càn lúc này bị lời nói của Bách Hợp làm cho chột dạ, đứng thẳng cả nửa ngày, một mặt không kiên nhẫn cầm lấy tay áo Bách Hợp đến gần sát mặt, động tác có chút xấu hổ và thô lỗ:
“Không sao rồi, chẳng qua là thuận miệng hỏi ngươi hai câu, ngươi còn tưởng thật như vậy.”
Hai người bên này xì xào bàn tán, một đám cung nhân thái giám lại không dám tới gần, lúc này cách đó không xa Xưng Tâm đã nhìn thấy, cảm thấy hai người giống như đang liếc mắt đưa tình, khuôn mặt nhỏ nhắn mất hết huyết sắc bỗng nhiên ngay lúc đó che miệng, ‘Oa’ một tiếng liền khóc lên.
“Tại sao lại thuận miệng nói ra hai câu đó? Phương thuốc cổ truyền kia ta tự mình thử trên người vài lần biết có thể dùng được, lại sợ ngươi thất vọng, cho nên mới mượn danh nghĩa con trẻ cho ngươi sớm chiều lui tới, vốn là muốn cho ngươi thử xem, ai ngờ ngươi lại quên chuyện đã đáp ứng mẹ con ta.” Bách Hợp bị hắn kéo vào trong góc, lại đẩy Lý Thừa Càn ra một chút, nhìn thấy xa xa Xưng Tâm lúc này khóc vô cùng thương tâm, bên khóe miệng cười như có như không: “Vốn là muốn cho ngươi một ngạc nhiên.”
Lý Thừa Càn sau này cam chịu tính tình cổ quái tất cả là vì cái chân kia, hắn vốn là trưởng tử, thân phận có ưu thế được trời ưu đãi là người sẽ kế thừa vương vị Đại Đường, từ đầu tới cuối cái chân kia làm cho hắn tự ti không chịu nổi, Thái Tử Đại Đường vốn là thuộc về hắn nhưng vì chân tật nên bị người người chỉ trích khắp nơi, hơn nữa những năm qua Lý Thế Dân lại cực kì sủng hạnh đệ đệ Lý Thái, càng tăng thêm áp lực cho Lý Thừa Càn, sở dĩ hắn làm càn muốn sinh hoạt tự do tự tại giống người Đột Quyết, giống như vò đã mẻ lại thêm sứt, muốn đem sự việc làm ầm ĩ lên, chính là muốn được Lý Thế Dân chú ý.
Việc này rất giống với một đứa trẻ nghịch ngợm, muốn dùng tiếng khóc để người lớn chú ý, hiện nay Lý Thừa Càn ngay cả nhi tử cũng đã sinh ra rồi, tất nhiên không có khả năng muốn khóc thì khóc, vì vậy chỉ biết dùng phương thức như vậy, làm cho Lý Thế Dân tập trung chú ý lên người hắn, lòng hắn mới cảm giác được an ủi vài phần.
Trong lòng Lý Thừa Càn, chính hắn cũng biết phương pháp như vậy là không đúng, nhưng hắn lại không khống chế nổi chính mình, cũng may chân của hắn bị nhẹ, nhưng lại tăng trưởng dần theo tuổi tác, hàn khí kia xâm nhập vào cơ thể xua đuổi cũng không ra, Lý Thế Dân từng mời danh y cho hắn, nhưng thuốc và châm cứu cũng không có hiệu quả, thời gian dần trôi qua Lý Thừa Càn cũng dần tuyệt vọng, mỗi ngày đau đớn tra tấn không nói, mấu chốt là sự tự ái còn tàn phá trong lòng hắn, hôm nay nghe được có một tia hi vọng, tim của hắn bắt đầu ‘Thình Thịch’ nhảy dựng lên, lại liếc nhìn Bách Hợp, đang muốn mở miệng đặt câu hỏi, Bách Hợp đã đỡ hắn đi hai bước, quay đầu lại liếc nhìn Xưng Tâm:
“Phải nhanh lên nếu không sẽ đến muộn yến hội, thiếp đi trước một bước, hay là điện hạ giải thích với Xưng Tâm đi, dù sao đây cũng là ăn mừng trăm ngày của con trẻ, thiếp không muốn thấy hắn.”
Mặc dù Lý Thừa Càn hiện nay đang sủng ái Xưng Tâm, nhưng thật ra trong lòng hắn đối với Xưng Tâm là sủng nhiều nên yêu, lòng tự trọng của hắn vốn cao vô cùng, nghe thấy Bách Hợp để cho mình giải thích với Xưng Tâm, đúng là hắn cố tình muốn đưa Xưng Tâm đi cùng, lúc này cũng không giãn mặt ra, hừ lạnh một tiếng bước đi: “Cô là ai? Vì sao phải giải thích với một tên hài đồng.”
Bách Hợp muốn chính là những lời này của hắn, thấy Lý Thừa Càn đen mặt sải bước đi về phía trước, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng Xưng Tâm, thấy Xưng Tâm vẫn còn khóc sướt mướt, khóe miệng cong cong.
Hai người dẫn một đám người trước sau ra khỏi Đông cung đi đến đại điện, nơi hôm nay Lý Thế Dân thiết yến, đúng lúc gặp được Ngụy Vương Lý Thái cũng được Lý Thế Dân mời tiến cung, lúc này hắn khác với Lý Thừa Càn đi khập khiễng, Lý Thái được người khiêng đến đây, dáng người hắn mập mập béo tròn, Lý Thế Dân thương tiếc đứa con trai này bước đi khó khăn, bởi vậy cho hắn giấy phép đặc biệt có thể ngồi trên liễn khi tiến cung, khi ngồi trên liễn thấy bộ dáng cố sức bước đi của Lý Thừa Càn, hắn chỉ vào Lý Thừa Càn nhếch miệng nở nụ cười:
“Đây không phải là Thái Tử ca ca sao? Hiếm khi gặp được ca ca một lần, chắc là chân ca ca đỡ nhiều rồi hả?” Kịch tình bên trong câu chuyện này Lý Thái vô cùng thèm muốn ngôi vị Thái Tử, bộ dáng người này lớn lên nhìn tưởng như trung thực chất phác, bề ngoài cũng không được đẹp đẽ xuất chúng như Lý Thừa Càn, nhưng trong lòng lại cong cong thẳng thẳng, mà tâm tư lại tàn nhẫn, trong kịch tình khi Lý Thừa Càn ám sát hắn không thành, ngược lại còn bị hắn tạo thành tội mưu phản sau đó lại bị Lý Thế Dân hạ lệnh phế Thái Tử, Lý Thái còn chủ động tiến cử chính mình với Lý Thế Dân, còn cam đoan rằng một khi hắn ngồi lên ngôi vị Thái Tử, chắc chắn sẽ giết chết con ruột sau này truyền ngôi vị hoàng đế cho Cửu đệ Lý Trị, lời ngon tiếng ngọt nên khi ấy Lý Thế Dân đã chấp nhận, sau này sẽ giao ngôi vị Thái Tử cho hắn, nếu sau đó không có Lý Trị trong lúc vô tình nhắc tới việc hắn bị Lý Thái uy hiếp với Lý Thế Dân, cuối cùng Lý Thế Dân đã suy nghĩ lại, để bảo vệ tính mạng cho mấy người con trai nên mới truyền ngôi vị hoàng đế cho Lý Trị.