Edit: Tuyết DươngBeta: SakuraGần đây Lý Thừa Càn giống như thay đổi cả người, chăm chỉ hơn nhiều, mỗi ngày vừa đến giờ, đều thấy hắn vào trong điện chờ hai người Chí Ninh đến giảng bài, nhưng hai ngày qua hết lần này đến lần khác đều thấy hai ông già từ lúc đến rồi về chỉ đối diện với đại điện không một bóng người, hai ngày trước đó Lý Thừa Càn còn thong thả đến chậm một chút, nhưng hai ngày gần đây lại dứt khoát không tới, đến hôm nay thì thật sự Chí Ninh không còn nhịn được nữa, lúc này mới phái người mời Bách Hợp đến: “Lão thần còn tưởng Thái Tử đã thay đổi hoàn toàn, không nghĩ rằng lại như trước ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng.”
Bách Hợp không thèm để ý tới hắn, ngược lại nhìn chằm chằm vào tên thị vệ, hắn không chịu nói còn bắt đầu cười hì hì, đột nhiên Bách Hợp tới gần hắn hé miệng cười cười:
“Bổn cung cho ngươi thời gian là ba tiếng, nếu như ngươi muốn giữ bí mật giùm Thái Tử, Bổn cung cũng không muốn bắt buộc, loại trung thành thế này thật ra cũng rất đáng khen, bắt đầu từ nay về sau, ngươi sẽ ở lại học trong nội đường, Bổn cung sẽ cho cung nhân hầu hạ ngươi thật tốt, tất cả chi phí ăn mặc Đông cung sẽ phụ cấp, nhưng trong vòng mười ngày ngươi không được mở miệng ra nói chữ nào, nếu ngươi làm được, chứng tỏ ngươi hết lòng trung thành, Bổn cung sẽ thưởng cho ngươi mười đồng, nhưng nếu ngươi mở miệng nói chuyện, đừng trách Bổn cung trở mặt vô tình.
Một người cả buổi còn có thể không nói lời nào, một ngày không nói lời nào cũng hơi khó khăn, nhưng nếu mười ngày không nói lời nào thật sự là không có khả năng, nhưng Bách Hợp cũng không tổn thương da thịt hắn, ngược lại còn thừa nhận hắn trung dũng, mũ cánh được giữ nguyên nên mặt tên thị vệ kia chỉ hơi trắng bệch thôi, nghĩ nghĩ mặc dù Thái Tử đáng sợ, nhưng bây giờ xem ra Thái Tử Phi đang cười không ngớt mới chính là giết người không thấy máu, trông càng thêm đáng sợ, sau nửa ngày do dự khi hắn vừa muốn mở miệng nói thật thì Bách Hợp phất phất tay kêu người dẫn hắn sang bên cạnh:
“Bây giờ ngươi viết ra Thái Tử đang ở đâu, sẽ không tính là ngươi nói cho Bổn cung.” Nói xong, Bách Hợp lại chỉ một tên thị vệ khác bắt hắn cũng viết ra nơi ở của Lý Thừa Càn y như vậy, phương pháp này có thể phòng ngừa được hai tên này có thể nói dối, lại có thể kiểm tra được tung tích thật giả của Lý Thừa Càn, hai người Chí Ninh và Khổng Dĩnh Đạt nhìn lướt qua nhau, do tức giận hai tên thị vệ lúc vừa mới gặp sống chết cũng không chịu mở miệng nên trực tiếp nhảy ra lôi hai tên thị vệ mồ hôi đầy đầu xuống dưới, bắt đầu Bách Hợp kính trọng hơn.
Hai tên này nhanh chóng khai ra, trên giấy đều là hai chữ Xưng Tâm, lúc Bách Hợp nhìn thấy hai trang giấy này cũng không tức giận, lại bắt hai tên thị vệ chia nhau ra khai như vậy, bọn hắn biết có nói dối cũng vô dụng, cuối cùng dứt khoát khai ra tung tích của Lý Thừa Càn.
Hai ngày gần đây Lý Thừa Càn không chạy đến cung Bách Hợp luyện võ thì cũng đến trước thiên điện đọc sách, không càn quấy giống như trước kia nữa, vì vậy thời gian ở cùng với Xưng Tâm cũng ít đi rất nhiều, tên Xưng Tâm kia chẳng qua chỉ là một tiểu hài đồng thân phận thấp, hắn có được địa vị hôm nay tất cả là nhờ sự sủng ái của Lý Thừa Càn, hiện tại Lý Thừa Càn lạnh nhạt với hắn hai ngày, mọi người trong cung không còn cung kính với hắn như trước kia nữa, Xưng Tâm liền cuống cuồng sợ mình sẽ bị mất sủng, hai ngày qua hắn nhiều lần đến trước Thiên điện để thu hút sự chú ý của Lý Thừa Càn, mặc dù mấy ngày gần đây Lý Thừa Càn hành động bớt phóng túng, nhưng mấy năm qua tính tình đã quen buông thả, muốn thu hồi lại trong thời gian ngắn cũng không phải dễ, ngày xưa hắn rất sủng ái Xưng Tâm, bây giờ Xưng Tâm lại cố ý dụ dỗ hắn, hắn tất nhiên sẽ nảy sinh hứng thú, vì vậy mỗi ngày đều đến điện của Xưng Tâm.
Hôm nay lúc hai người Chí Ninh còn chưa tiến cung, Xưng Tâm thừa cơ lôi kéo Lý Thừa Càn đến nội cung của hắn chơi đùa, cho nên bây giờ hắn còn chưa tới.
Hai tên thị vệ càng nói giọng càng nhỏ, Bách Hợp nở nụ cười, nàng vốn không nghĩ tới nhanh như vậy đã trừng trị Xưng Tâm, không ngờ ngược lại chính Xưng Tâm lại tự nhảy ra ngoài, nàng đứng dậy vỗ tay, đi đến chỗ hai người Chí Ninh và Khổng Dĩnh Đạt thi lễ:
“Hai vị thái phó xin cứ an tâm đừng lo, chuyện hôm nay mong hai vị đại nhân giữ bí mật, chẳng qua tính tình Thái Tử hơi trẻ con, Bổn cung cam đoan không quá ba nén hương hắn nhất định sẽ có mặt trong điện, sau này thời gian học hành nhất định có thể dài hơn gấp đôi, nhất định tình trạng đến muộn về sớm sẽ không xuất hiện lại nữa.”
Mặt tươi cười không đưa tay đánh, mặc dù tính tình hai người Chí Ninh hơi gàn dở, nhưng đều thích ăn mềm không ăn cứng, bây giờ Bách Hợp cũng đã cam đoan như vậy rồi, hai người sau nửa ngày do dự cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nhưng lại sợ Lý Thừa Càn không làm được, vì vậy Khổng Dĩnh Đạt vẫn cảnh báo trước: “Một khi Thái Tử Phi nói, bọn lão thần nhất định sẽ tin tưởng, có điều Thái Tử quá cố chấp, nếu sau này không làm được như Thái Tử Phi cam đoan, lão thần khắc sâu hoàng ân, lại được Hoàng Thượng nhờ vả, tất nhiên phải trung thành với Hoàng Thượng.” Ý của hắn là nếu Lý Thừa Càn làm không được như Bách Hợp nói, lại đến muộn về sớm thì hắn vẫn cáo trạng với Lý Thế Dân, Bách Hợp nhẹ gật đầu, từ biệt hai người, trực tiếp đi đến viện Lý Thừa Càn an bày cho Xưng Tâm.
Hai thị vệ ngơ ngác đi theo phía sau nàng, sắc mặt chán nản và sợ hãi, lẽ ra bình thường khi nữ nhân nghe thấy trượng phu đi đến chỗ tiểu thiếp đều không vui, đặc biệt là Xưng Tâm cũng không phải là một tiểu thiếp bình thường, nhưng từ đầu tới cuối Bách Hợp lại vô cùng tỉnh táo, nghĩ đến bộ dáng nàng vừa mới uy hiếp, hai thị vệ run sợ cả người, thành thật đi theo sau Bách Hợp.
Mặc dù Xưng Tâm ở thiên điện, nhưng chi phí ăn mặc của hắn còn tốt hơn mấy nữ nhân của Lý Thừa Càn nhiều, bên ngoài cửa điện còn có mấy thị vệ của Lý Thừa Càn đứng canh gác, một tên trong đó chính là Hột Can Thừa Cơ, một trong những tâm phúc đã từng phản bội Lý Thừa Càn trong nội dung câu chuyện, khi thấy Bách Hợp xuất hiện, tròng mắt của mấy tên thị vệ suýt nữa rơi ra ngoài, lúc thấy Bách Hợp muốn xông vào trong điện, Hột Can Thừa Cơ ngay lập tức tiến lên ngăn cản, tận lực lên tiếng:
“Thái Tử Phi chờ thuộc hạ báo lại một tiếng…” lời hắn còn chưa dứt, Bách Hợp liền đến gần hắn dựa vào, Hột Can Thừa Cơ nào dám đụng vào người Bách Hợp, vô thức lui về sau một bước, mấy tên thị vệ khác nhìn thấy tình cảnh như vậy, tất cả đều yên lặng lui ra sau.
Bách Hợp cười lạnh một tiếng, trực tiếp đi vào trong điện, tên thị vệ kia vừa muốn hô lớn lên, Bách Hợp lười biếng nói một câu: “Bây giờ nếu ai muốn mở miệng nói chuyện, lát nữa Bổn cung sẽ cho hắn nói đủ.”
Hột Can Thừa Cơ đảo mắt, lớn tiếng nói: “Thái Tử Phi, cho dù không báo lại Thái Tử, ít nhất cũng cho thuộc hạ dẫn đường cho Thái Tử Phi!”
Hột Can Thừa Cơ này đúng là một tên chuyên dựa dẫm, trong kịch tình câu chuyện, hắn đi theo Lý Thừa Càn cũng được không ít chuyện tốt, vậy mà cuối cùng hắn vẫn bán đứng Lý Thừa Càn để đổi lấy một đời phú quý đến già, đối với một tên chuyên dựa dẫm như vậy không làm ra được chuyện tốt nào, nhất là cuối cùng hắn còn bán đứng Lý Thừa Càn, hồ đồ như vậy so ra Lý Tượng con trai của Tô Bách Hợp còn tốt hơn nhiều, không hiểu sao Bách Hợp lại tức giận trong lòng, nàng quay lại liếc mấy tên thị vệ khác, cũng để chính thiếp thân thái giám của mình ở lại.
“Bắt hắn nói lại những lời vừa rồi.., cũng âm lượng như vậy kêu liên tục ba canh giờ, nửa khắc cũng không được thiếu!” Hột Can Thừa Cơ nghe Bách Hợp nói xong giống như chính mình có cớ để quang minh chính đại không báo lại cho Lý Thừa Càn, hắn tỏ ra vui mừng, không đợi người khác nhìn vào, hắn bắt đầu trực tiếp hô lên, Bách Hợp cho người ở lại theo dõi hắn, trực tiếp đi vào trong điện.
Không biết có phải vì thiên điện quá lớn hay không, tiếng gào của Hột Can Thừa Cơ lại rất nhanh càng ngày càng nhỏ, mặc dù vẫn nghe được rõ ràng, nhưng lúc này tiếng chiêng trống vang lên đều đều trong điện, khi Bách Hợp bước vào trong điện của Xưng Tâm, vừa vặn nghe tiếng Xưng Tâm vang lên nũng nịu:
“Điện hạ, tới đây, tới bắt người ta đi nè..”
Trong vườn đủ loại cây hoa đào, không phải nữ tử nhưng còn kiều diễm hơn nữ tử, dung mạo cười xinh đẹp như hoa kia không phải Xưng Tâm thì còn là ai? Lúc này Lý Thừa Càn đang che hai mắt, miệng cười toe toét, đang đi xung quanh tìm kiếm Xưng Tâm, Bách Hợp đi tới sau lưng của hai tên thị vệ, đưa mắt liếc ra hiệu cho hắn đi tới trước mặt Lý Thừa Càn, chính mình mới đi tới hướng của Xưng Tâm.
Xưng Tâm vừa mới hô lên xong, liền thấy đoàn người Bách Hợp đi tới, hắn ngây người, nắm khăn trong tay dựa vào cây hoa đào cười toa toét, vẻ mặt tràn đầy châm chọc, còn chưa kịp mở miệng, Lý Thừa Càn đã giang tay ôm thị vệ vào lòng, dò xét khuôn mặt hắn, mở miệng cười: “Tiểu yêu tinh, cuối cùng cũng bắt được ngươi.”
Bách Hợp thay hắn gỡ khăn che mắt xuống, lúc Lý Thừa Càn nhìn thấy nàng, sắc mặt có chút bối rối, lớn tiếng nói: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Nếu thiếp không đến, làm sao biết điện hạ thích chơi trò này?” Bách Hợp cười không ngừng, liếc sang Xưng Tâm, nhưng trong mắt đầy sắc bén: “Điện hạ thật hăng hái, đây là đang chơi trò gì, thật là náo nhiệt, thiếp cũng muốn chơi, điện hạ có đồng ý không?”
Lý Thừa Càn cũng không ngốc, thậm chí bởi vì chân hắn có tật, trong lòng vô cùng nhạy cảm, khi nghe Bách Hợp nói, hắn biết rõ nàng đang trong cơn giận dữ, hắn có chút xấu hổ thả thị vệ đang ôm trong lòng ra, oán hận liếc hắn một cái, đáng thương tên thị vệ được ôm toàn thân nổi da gà, còn suýt nữa bị Thái Tử mò thân thể, trong lòng muốn buồn nôn, toàn thân đều căng thẳng, đã sợ Bách Hợp nhưng đối với Lý Thừa Càn lại vô cùng sợ hãi, bây giờ còn bị trừng hắn ngoan ngoãn đi sang một bên đứng không dám lên tiếng.
“Ẩu tả, đây không phải là nơi ngươi nên đến, ngươi mau rời khỏi đi, Cô muốn đi Tĩnh Tâm Đường trước, tìm hai lão Chí Ninh học hành!” Lúc này Lý Thừa Càn còn chưa biết Bách Hợp là từ thiên điện đi tới, cũng đã sớm biết hắn không đọc sách hai ngày…,bây giờ còn mở miệng nói dối, sắc mặt hai tên thị vệ dẫn đường đau khổ không dám lên tiếng, Bách Hợp cười như không cười theo dõi hắn, một mặt lấy miếng vải hắn vừa mới che mắt đặt lên mắt mình, đúng là che hết thật rồi, nhưng còn chừa lại một khe hở, bảo đảm lát nữa mình có thể thấy được tình hình trước mắt mới dám phân phó:
“Điện hạ muốn đi đọc sách, các ngươi còn không nhanh chóng đưa điện hạ đi. Lang quân Xưng Tâm dung mạo tuấn tú, Bổn cung vừa thấy cũng rất thích, cũng muốn cùng hắn vui vẻ chơi đùa.”
Mọi người nghe thấy như thế, lập tức giống như nuốt sống một quả trứng gà, há to miệng không nói nên lời, lúc đầu Lý Thừa Càn nghe Bách Hợp nói câu này còn có chút không tin, cảm thấy một cảm giác kì lạ đang dâng lên trong lòng, hắn nhớ mang máng hình như đã nghe được câu này ở đâu rồi, hắn lập tức nghĩ tới, lúc mình mặc y phục Đột Quyết đi đến cung của Bách Hợp, nàng đã từng hết lời khen ngợi dung mạo mình tuấn tú, cực kì yêu thích hắn, lúc đó Lý Thừa Càn còn vì vậy mà lâng lâng trong lòng, bây giờ không biết như thế nào, mặc dù hắn sủng ái Xưng Tâm, nhưng nghe thê tử so sánh mình với một tên quan nhi nhỏ bé, Lý Thừa Càn lập tức trở mặt, đưa tay muốn kéo Bách Hợp đi: “Ẩu tả, ngươi đi theo ta!”