Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 463

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Mùa hè năm nay đặc biệt đến sớm, mới tới tháng năm mà khí trời đã từ từ nóng lên, Cửu hoàng tử đã chuyển đến cung điện khác, Âm Tú không suy nghĩ cho Cửu hoàng tử, thì cũng nên suy nghĩ cho Bách Hợp, hôm nay hắn có tất cả đều vì Bách Hợp, kiếm được quyền thế tất nhiên cũng là vì cung cho nàng tiêu xài hưởng thụ, vì vậy lợi dụng chức quyền trong tay mình, rất nhanh chuyển Cửu hoàng tử đến một cung điện mới xây, bên cạnh Bách Hợp cũng bắt đầu có người hầu hạ, không cần chính nàng phải làm mọi việc như trước nữa.

Bách Hợp mặc trên người chính là gấm thượng đẳng của Đại Ngụy mà năm nay mới tiến cống vào cung, cả cung chỉ có ba cuộn, sau khi Âm Tú lấy được, ngoại trừ đưa cho Hoàng đế một cuộn ra, thì hai cuộn còn lại đều sai người may váy đưa đến cho Bách Hợp. Hơn một năm nay, thực lực của Bách Hợp đã tiến bộ rất nhanh, sáng sớm nhân lúc khí trời mát mẻ, nàng luyện Thuật Luyện Thể một lượt, trong phòng, Cửu hoàng tử còn chưa thức dậy, Bách Hợp suy nghĩ một chút, gần đây đã có khoảng mấy ngày không gặp Âm Tú, trong cung này đã ít có ai có thể uy hiếp nàng nữa, cho dù là Hoàng đế, hơn nữa dưới tình huống bên cạnh Hoàng đế không có Đại tông sư thì cũng không thể uy hiếp được nàng, vì vậy tất nhiên Bách Hợp cũng không cần trốn trong cung điện như trước nữa, nàng tính tự mình đi đến cung điện mà lúc này Âm Tú đang ở thăm hắn một chút.

Sau khi đạt được quyền lợi, Âm Tú không chỉ không rảnh rỗi, mà ngược lại còn bận rộn hơn trước kia nữa. Trên đường, cung nữ, nội thị nhìn thấy Bách Hợp đều cung kính phúc thân hành lễ, trong hoàng cung Đại Ngụy này, người người đều biết, đắc tội Âm Tú còn có thể giữ được một con đường sống, nhưng nếu đắc tội Bách Hợp, thì Âm Tú nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình.

Cung điện mà hiện tại Âm Tú đang ở cũng không cách xa chỗ ở của Bách Hợp, lấy tốc độ hiện giờ của Bách Hợp thì cũng chỉ tốn không đến hai khắc chung thôi. Nàng bước vào điện, mấy nội thị tâm phúc của Âm Tú vội vàng xung phong chạy tới dẫn đường cho Bách Hợp: “Đêm qua Thiên Tuế đọc tấu chương suốt đêm không ngủ. Rốt cuộc cô cô cũng đã tới rồi, nhất định phải khuyên Thiên Tuế bảo trọng thân thể mới được.”

Trong cung ngoài cũng đã ít có ai dám gọi Âm Tú là thái giám tổng quản nữa, mà ngược lại ở sau lưng người người đều lấy lòng xưng hắn là Thiên Tuế (tôn xưng của vua chúa trong kịch), chuyện này liền tính Hoàng đế Đại Ngụy nghe thấy đi nữa, nhưng đối mặt với tình huống quyền thế của thái giám hôm nay càng ngày càng lớn, thì vẫn không có khả năng quản thúc tình hình này. Bách Hợp nghe nội thị lo lắng như thế, bên môi liền hiện lên ý cười ôn hòa, hiện giờ thực lực của Âm Tú đã đạt tới cảnh giới Đại tông sư, một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì đến hắn. Thuật Luyện Thể Tinh Thần của hắn đã đến hậu kỳ, linh khí thiên địa sẽ tự nhiên tràn vào cơ thể hắn cuồn cuồn không ngừng, chữa lành những tổn thương trong cơ thể hắn, có điều Bách Hợp vẫn tỏ ý cám ơn nội thị, ngược lại khiến trên mặt nội thị hiện lên thần sắc vui mừng.

Khi nội thị gác cửa trong điện thấy Bách Hợp tới, tất nhiên không ai dám ngăn trở, trong phòng lúc này Âm Tú đang ngồi nghiêng người trên giường êm, trong tay cầm một quyển tấu chương đang phê duyệt, bên cạnh có tiểu nội thị mài mực chu sa giúp hắn, hắn cũng không buộc tóc giống mọi ngày, cũng không mặc mãng long bào rườm rà, mà ngược lại chỉ mặc một bộ trường bào ngắn mềm màu bạc. Gương mặt hắn tinh xảo như một bức tranh, chỉ là khóe mắt đuôi lông mày lại mang theo sắc bén.

“Tiểu Hợp?” Nghe được tiếng động bên ngoài, động tác đang  định viết lên tấu chương của Âm Tú khựng lại, hờ hững nhướng mày mở mắt nhìn ra cửa đại điện, bình thường khi hắn phê duyệt tấu chương thì không có ai dám quấy rầy hắn, trên mặt Âm Tú liền không vui, khi nhìn thấy là Bách Hợp đi vào thì lập tức ném bút trong tay xuống bàn, đứng lên lúc, thấy Bách Hợp trên mặt hắn lộ ra vui mừng không chút che dấu, chỉ là ngay sau đó chân mày liền nhíu lại: “Muội đi bộ tới? Không ai mang liễn tới đón muội sao?”

Sắc mặt hắn âm trầm xuống, mấy nội thị vốn đang đứng cầm phất trần trong điện vội vàng quỳ xuống, Bách Hợp nhìn hắn lắc đầu: “A Tú, muội chỉ thuận đường tới thăm huynh một chút.”

Một mái tóc đen nhánh trơn mượt xõa tung sau lưng hắn, trường bào mềm mại mặc trên người Âm Tú lại càng làm nổi bật vòng hông thon gầy, hôm nay hắn đã nắm đại quyền, giữa lông mày cũng lộ ra sự uy nghiêm, nhưng khi nhìn Bách Hợp, thì tia âm ngoan tràn ngập trong mắt hắn lại tản đi toàn bộ giống như giọt sương sớm gặp phải ánh ban mai. Trên bàn dài phía sau Âm Tú chất đầy tấu chương thành từng chồng cao ngất, hôm nay tất chương cả Đại Ngụy quốc hầu như đều đưa đến chỗ Âm Tú. Hắn vừa kêu người thu dọn cái bàn lộn xộn, vừa vỗ đầu mình: “Huynh đã không gặp muội mấy ngày rồi.” Người mà mới vừa rồi còn mang ánh mắt hung ác, lúc này lại có chút tự trách chút ủy khuất như một đứa trẻ: “Nửa năm nay huynh sai người chỉnh đốn quân đội, cũng ngừng cung cấp cho ba đại Vương khác họ, bắt buộc ba Vương phải vào kinh thành bái kiến Hoàng đế, lại đã quên đi thăm muội.”

Bách Hợp kéo tay hắn, tiện tay cầm một bản tấu chương lên xem, trong đó hầu như đều là những kẻ xưng là trung thần phản đối hoạn quan chấp chính, mỗi bản tấu chương, Âm Tú đều đã dùng hồng bút phê xong, hiển nhiên những bản tấu chương này đều đã duyệt. Hôm nay mặc dù hắn cầm quyền, nhưng lấy được bao nhiêu quyền thế, thì gánh nặng trên người liền nặng bấy nhiêu, hôm nay Hoàng đế không lý chính, một lòng chìm đắm trong tửu sắc, toàn bộ quốc sự vô luận là lớn hay nhỏ đều rơi xuống người Âm Tú, tất nhiên toàn bộ áp lực cũng đều từ hắn gánh chịu.

Tất cả động thái trong gần một năm nay của Âm Tú, mặc kệ là luyện binh cũng tốt hay triều đình ngừng cung cấp cho ba đại Vương khác họ cũng thế, mọi người trên dưới trong triều đều không phải là kẻ ngu, đều nhìn ra được Âm Tú đang định ra tay với Vương khác họ.

Đại Ngụy dựng nước 300 năm tới nay trải qua gần hai mươi đời Hoàng đế, kể cả Thái thượng hoàng mà đến hôm nay vẫn chưa chết, lại chưa có một Hoàng đế Đại Ngụy nào không muốn diệt trừ ba đại Vương khác họ, nhưng Đại Ngụy đã yên bình trăm năm, dân chúng cũng đã quen với cuộc sống ổn định, không thích nổi khổ chiến loạn, nếu một khi khởi binh, đến lúc đó sợ rằng Đại Ngụy sẽ loạn, vì vậy rất nhiều Hoàng đế dù tiến hành kế hoạch ám sát ba đại Vương khác họ, âm thầm làm rất nhiều chuyện mờ ám, đủ kiểu ám sát không ngừng, nhưng chân chính dụng binh thì lại không dám, chỉ sợ đảo loạn quốc gia.

Nhưng với Âm Tú thì lại chưa từng có loại cố kỵ này, đầu tiên là vương triều Đại Ngụy này cũng không phải là vương triều của Âm Tú hắn, hôm nay hắn có cầm quyền nhiều hơn nữa, thì hắn cũng vẫn nhớ được ước nguyện ban đầu khi tiến cung của mình, lúc đầu là muốn tiến cung bảo vệ Bách Hợp, về sau chỉ là bởi vì muốn cố gắng vì nguyện vọng của nàng mà thôi. Vì vậy so với sự lo lắng của lịch đại Hoàng đế Đại Ngụy, Âm Tú tất nhiên bớt đi những gánh nặng tâm lý này, một khi hắn nhận được quyền thế thì vẫn luôn chuẩn bị thu gặt thực lực của ba đại Vương khác họ, hôm nay quan hệ giữa ba đại Vương khác họ và triều đình càng trở nên gay gắt, gần như đã đến trình độ cực kỳ căng thẳng, rất nhiều quan viên triều đình không hy vọng có chiến tranh, nên tất nhiên là sổ con buộc tội Âm Tú liền càng nhiều hơn.

Hành động này của Âm Tú là đang bức Lưu Thành, nếu hắn ta dám khởi binh phản kháng, vậy thì hắn ta chính là loạn thần tặc tử, triều đình tất nhiên sẽ dùng vũ lực đàn áp hắn ta, còn nếu hắn ta không dám làm phản vào lúc này, thì hắn ta nhất định sẽ phải vào kinh thành. Nếu Lưu Thành dám phản, thực lực của Đại Ngụy triều ở dưới sự thống trị của Âm Tú hơn một năm nay rõ ràng đã mạnh hơn thời kỳ Thái thượng hoàng rất nhiều, hơn nữa nửa năm trước, Âm Tú đã ngừng quân thưởng, lương thảo mà hàng năm triều đình cung cấp cho ba đại Vương khác họ để cung cấp nuôi dưỡng quân đội, thật muốn khởi binh, lạc đà gầy luôn lớn hơn ngựa, nếu chỉ luận số lượng quân đội, liền tính ba đại Vương khác họ có liên hợp lại thì cũng vẫn kém Đại Ngụy quốc một chút, còn nếu muốn liều mạng, thì cũng chỉ có xét trên thực lực của Đại tông sư.

Đại tông sư thủ hộ vương triều Đại Ngụy trong tình tiết câu chuyện chẳng biết tại sao đến cuối cùng lại không thấy bóng dáng, hơn nữa ba nhà Lưu, Âm, Đỗ liên hợp, sau lưng ba nhà này đều cung phụng một Đại tông sư của riêng mình, trên thế giới này có năm Đại tông sư thì ba đại Vương khác họ này đã chiếm ba, điều này cũng chính là nguyên nhân lúc trước Đại Ngụy và ba đại Vương khác họ không dám tùy tiện động binh, về sau ba nhà này hợp tác, ba Đại tông sư hợp lại làm một, cuối cùng mới khiến cho ba đại Vương khác họ có đủ sức lực khởi binh tạo phản, cũng là bởi vì bọn họ tự tin rằng, dù cho tập hợp quân đội không đấu lại vương triều Đại Ngụy, nhưng tập hợp thực lực của Đại tông sư cũng là đủ rồi, ít nhất đến cuối cùng nếu đám người Lưu Thành binh bại, thì ít nhất ở dưới sự bảo vệ của Đại tông sư, ba Vương vẫn có thể rời khỏi quốc đô Đại Ngụy bình an.

“Tôm tép nhãi nhép thôi, không đủ gây sợ.” Âm Tú thấy chân mày Bách Hợp nhíu lại, biết nàng lo lắng cho tình cảnh hiện giờ của mình, chỉ mím môi mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy thần sắc thờ ơ: “Vô luận bọn họ kêu to cỡ nào, thì cũng vẫn không làm nên được chuyện gì.” Hắn mặc kệ mình sẽ nhấc lên bao nhiêu loạn lạc ở vương triều Đại Ngụy, cũng không để ý sau này mình sẽ rơi vào kết cục cỡ nào, hắn chỉ cần bảo đảm lúc mình còn sống có thể che chở được người muốn che chở, nào cần để ý đến sau khi chết hồng thủy ngập trời. Âm Tú hôm nay, ở dưới tình huống rõ ràng có rất nhiều người bất mãn với hắn, mà còn dám lớn lối như thế, ngoại trừ dựa vào thực lực cường đại của mình ra, cũng là bởi vì hắn không lo nghĩ đến kết cục của mình, quyền thế địa vị không thể mê hoặc hắn, nhược thủy ba nghìn với hắn không bằng chỉ lấy một bầu, mà một bầu này, từ lâu hắn đã đánh mất tư cách lấy được, vì vậy hắn không có gì để lo lắng, hắn cũng không sợ cái mà thế nhân gọi là lời nguyền rủa kiếp sau báo.

Hôm đó trong cung điện của Âm Tú, Bách Hợp nói với hắn về chuyện ép ba đại Vương khác họ mưu phản, quả nhiên qua không lâu, ba Vương liền lần lượt phái người vào kinh bắt đầu tiến hành thỉnh Hoàng đế giết gian tặc, giết nghịch đảng.

Gian tặc, nghịch đảng mà sứ thần ba Vương này chỉ tất nhiên là đám hoạn quan lấy Âm Tú cầm đầu ở trong cung hôm nay rồi, chỉ là ngay cả mặt mũi của Hoàng đế, sứ giả cũng không gặp, vừa tiến vào quốc đô Đại Ngụy liền bị người ta trói lại đưa đến trước mặt Âm Tú, từ đó về sau không còn ai nhìn thấy hành tung của ba người này nữa.

Nhưng chuyện tới đây cũng còn chưa kết thúc, ba Vương ở biên thùy, tuy nói mỗi người đều nuôi binh riêng, nhưng đất phong của Lưu Vương phủ cầm đầu ba đại Vương khác họ lại không thích hợp trồng trọt, nếu một khi triều đình chặt đứt lương thực của họ, không cung cấp cho họ nữa, thì dù cho ba đại Vương khác họ có quyền có tiền đi nữa, muốn nuôi dưỡng quan đội khổng lồ trong thời gian lâu dài thì vẫn dễ xảy ra vấn đề. Vì vậy, nửa năm sau, ba đại Vương khác họ rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu liên kết binh lực tấn công quốc đô Đại Ngụy, ba bên chia ra tập trung binh lực trong lãnh địa riêng của mình, hẹn sau này một khi chiếm được Đại Ngụy liền ba nhà cùng chia. Ba đường đại binh xuất phát đến Đại Ngụy, tất cả mọi người không ngờ đến là, trước đó Âm Tú đã sai người hạ lệnh triệu tập đại quân vốn trấn thủ tây bắc của Đại Ngụy về.

Mệnh lệnh này vừa phát ra, rất nhiều người đều mắng không dứt.
Bình Luận (0)
Comment