Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 495

Edit: Leticia

Beta: Sakura

“Quan tiểu thư tha mạng.” Lúc quan Bách Hợp đang vẽ phù chú, đột nhiên vang lên một giọng nữ hàm chứa lo lắng, trong phòng giống như trên mặt nước phẳng lặng nổi lên rung động, một nữ nhân mặc quần áo hoa lệ màu đỏ nạm vàng đột nhiên đi ra từ trong bóng tói, lúc này trên mặt nữ nhân mang theo vài phần: “Tiểu Yêu vốn là cá chép trong sông ở ngoài thành Hoài Nam, tiểu nữ ban đầu nghịch ngợm, bị bắt vào thành ở bên trong, bị Vân đại nhân cứu về......”

Đánh qua con, lúc này mẹ tất nhiên cũng xuất hiện, trong nội dung vở kịch thì con cá chép yêu này không xuất hiện, hẳn là do quỷ hồn cá chép yêu báo thù thành công, không gặp phải gì ngăn trở, quỷ hồn cá chép yêu con đánh thắng người khác, cá chép yêu mẹ liền làm bộ không thấy, khi con gái không đánh lại người thì lại bắt đầu ra ngoài cầu tình.

Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, động tác trong tay không ngừng, giọt máu dẫn theo đạo thuật rơi lên mặt thiếu nữ cá chép yêu, khuôn mặt cô ta vốn đờ đần bắt đầu nhanh chóng tan rã, oán khí trên người thiếu nữ càng ngày càng nhạt, khuôn mặt cũng bắt đầu từ từ biến thành đầu cá chép, nữ nhân vừa mới xuất hiện thoáng có chút nóng nảy: “Con gái của ta cũng là người bị hại, nó trẻ tuổi không hiểu chuyện, Quan tiểu thư không thể tha cho nó một lần sao?”

“Tới thật kịp thời, chẳng qua bà không biết ta mới vừa rồi suýt nữa bị lệnh nữ ăn hết sao, lúc đó sao bà không nói để con gái bà tha cho ta một lần?” Bách Hợp đọc xong chú ngữ, mới vừa còn không ngừng kêu thảm khí thế của thiếu nữ cá chép yêu bắt đầu uể oải, sau khi đọc xong mới nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện, nhàn nhạt hỏi một câu. Nữ nhân nghe vậy cũng có chút cứng họng, trên mặt lộ ra vẻ oán hận: “Dù sao con gái của ta là chết trên tay Vân Mộ Nam. Nó bị chết thảm như vậy, hiện tại oán khí tan hết, sau này sao còn tiếp tục sống được nữa? Quan tiểu thư là người tu đạo, vì sao phải đuổi tận giết tuyệt nó như thế?”

Sau khí oán khí tản đi, bộ dáng kinh khủng của thiếu nữ cá chép yêu lúc trước đảo mắt đã không duy trì được hình thể con người, từ từ hóa thành một con cá chép lớn màu đỏ, nửa sống nửa chết nằm trên mặt đất, cái đuôi lúc này đang vô lực đong đưa. Trên người, âm khí đã hết sức yếu ớt, bởi vì biến hóa của thiếu nữ cá chép yêu, bốn phía sương mù cũng bắt đầu từ từ tản đi, trong phòng vốn âm khí bức người cũng tản mát hết.

Cho đến lúc này, Bách Hợp mới dám xác định nguy cơ của nhiệm vụ đã được giải trừ, cô thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, đầu tiên là quay đầu nhìn Vân Xảo đang ngủ yên ở trên giường, cuối cùng mình cũng không phụ sự nhờ vả của Quan Bách Hợp đã bảo vệ được con gái của nguyên chủ, hiện tại cá chép yêu cũng bị đánh trở về nguyên hình, không tạo ra được sóng gió gì nữa. Bách Hợp lau mồ hôi trên trán, lúc này mới nhìn nữ nhân xuất hiện phía sau cười lạnh: “Con gái của bà chết dưới tay Vân Mộ Nam, vốn là do cô ta không nên ảo tưởng giữa người và yêu có thể kết thành vợ chồng,  chính là thiên lý khó dung, cuối cùng nếu Vân Mộ Nam không vứt bỏ cô ta, thì cô ta cũng sẽ bị thiên đạo trách phạt, cho dù Vân Mộ Nam vứt bỏ cô ta là có tội, nhưng tội không đáng chết, cá chép đỏ không biết hối cải, cuối cùng hại người hại cả mình.”

Không chiếm được tình yêu của Vân Mộ Nam thì muốn hủy diệt anh ta, hoặc là từ này về sau Vân Mộ Nam phải đi theo cá chép yêu để bảo toàn tính mạng, hoặc là đau tim phổi vỡ nát đến chết, coi như là Vân Mộ Nam đứng núi này trông núi nọ có sai, nhưng thiếu nữ cá chép yêu cũng không phải là đèn cạn dầu, trước khi cô ta hạ cổ thuật như vậy đã từng nghĩ tới Vân Mộ Nam lạnh lùng hung tàn như vậy có thể chịu để cô ta uy hiế phay không, thiếu nữ cá chép yêu làm việc không để ý trước sau, không thăm dò rõ tính cách của người mình yêu, thế cho nên cuối cùng hại mình chết ở trong tay Vân Mộ Nam, trở thành món ăn trên mâm giải nguyền rủa.

“Tất cả mọi chuyện có liên quan gì đến Quan gia? Sau khi con gái của bà trở thành lệ quỷ trước sau đã hạ sát vài người Quan gia, lại có ý định muốn tiêu diệt hết tất cả Quan gia, cũng muốn giết cả mẹ con ta, bà cũng là người mẹ có thể thông cảm trước sự thống khổ của con gái bà, có thể bao dung cho cô ta, nhưng sao không suy nghĩ ta cũng có con gái?” Trong nội dung vở kịch lúc Vân Xảo chết vừa mới ba tuổi, nhưng đã phải nhận hết tra tấn thống khổ, lúc này Bách Hợp nói về bé, mặc dù mình không phải là bản thân quan Bách Hợp, nhưng giọng nói của cô cũng có chút nặng nề:”Cho dù oán khí tan hết cá chép đỏ không sống được, cũng bởi vì cô ta làm bậy quá nhiều.”

Bách Hợp không thể đồng tính với mẹ thiếu nữ cá chép yêu, nhất là mới vừa thấy Vân Mộ Nam như nổi điên đi cắn thiếu nữ cá chép yêu, nhìn bộ dáng không dám phản kháng chút nào của cô ta, là Bách Hợp biết thoạt nhìn bề ngoài cô ta hung hãn, nhưng cũng không ngăn được tính cách lấn thiện sợ ác ăn vào trong xương của cô ta.

Trong nội dung vở kịch, cô ta dám tìm người Quan gia để gây phiền phức, dám tìm mẹ con quan Bách Hợp gây phiền toái, dám ức hiếp bọn họ cũng bởi vì những người này dễ bắt nạt mà Vân Mộ Nam là một người cứng rắn, là người ăn cô ta, theo bản năng cô ta sợ hãi. Thiếu nữ cá chép yêu để lại ấn tượng sợ hãi khắc sâu cho Quan Bách Hợp, đồng dạng Vân Mộ Nam ở trong lòng cá chép yêu cũng để lại ấn tượng vô cùng sợ hãi, cho dù biến thành lệ quỷ, thì có thể có một loại người, ngay cả lệ quỷ cũng phải sợ.

Người sợ quỷ ba phần, nhưng quỷ phải sợ người bảy phần, Vân Mộ Nam hung hãn đến trình độ nhất định, ngay cả quỷ hồn chết trong tay anh ta cũng không dám tìm anh ta báo thù, chỉ dám giận chó đánh mèo người khác, hạ thủ với người bên cạnh anh ta.

Quỷ hồn như vậy thật đáng buồn rồi lại đáng hận, có cái gì tốt để đáng giá đồng tình?

Cá chép tinh có chút tức giận bất bình, rồi lại giống như không nói được cái gì, bà ta hừ lạnh một tiếng, cuộn cá chép nửa chết nửa sống ở trên mặt đất bi phẫn rời đi, lúc gần đi còn bày ra bộ dạng hết sức không cam lòng, có người mẹ như vậy khó trách dạy dỗ ra một người con gái không phân rõ thị phi, Bách Hợp cũng không muốn ngăn bà ta lại, sau khi oán khí lệ quỷ tản đi, thiếu nữ cá chép yêu lại giết quá nhiều người, dính qua nhiều nhân quả, sợ rằng khó mà sống đến trời sang, giằng co từ hơn nửa đêm, chân trời dần dần sáng lên, Vân phủ vốn bị bao phủ trong tầng tầng sương mù theo cá chép yêu bị mang đi, lúc này đang có xu thế từ từ tản đi, mùi tanh hôi ở xung quanh phong hình như cũng tản mát ra.

Một đêm này hung hiểm vạn phần. Giằng co một đêm Bách Hợp bế Vân Xảo đang ngủ say lên, ôm thật chặt vào trong ngực, cảm giác được trái tim con bé đập có quy luật, dưới sự trợ giúp của phù an thần lúc này đang ngủ say, cá chép yêu bị mình đánh tan oán khi, muốn làm xằng làm bậy đã rất khó, vì vậy cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Lúc này Bách Hợp mới lau mồ hôi lạnh trên trán, một lần nữa ngã ngồi ở trên giường, lọt vào trong ngực Vân Mộ Nam, nhiệm vụ lần này thật sự vô cùng mạo hiểm, nếu không phải cuối cùng Vân Mộ Nam đột nhiên hung hãn phản kích, sợ rằng mình đã trở thành thức ăn trong bụng cá chép yêu rồi, cô ngửa đầu nhìn Vân Mộ Nam, Vân Mộ Nam bắt gặp ánh mắt của cô, khẽ lộ ra nụ cười như đang có điều suy nghĩ, mặt mày ôn nhuận, lúc này không nhìn ra vẻ tàn nhẫn lúc nãy, khiến cô cảm thấy lúc thân cận lúc không.

Nửa năm sau, sương mù không tiêu tan trên bầu trời Vân gia đã rút đi, mùi hôi thối tất nhiên cũng biến mất vô tung vô tích, người Quan gia tuy Quan lão thái gia cùng mấy con cháu đã chết, nhưng so với trong nội dung vở kịch, người Quan gia chết không còn một ai thì không coi là nhiều, đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh rồi, nhưng trải qua chuyện này, Quan gia thiếu người đầu lĩnh Quan lão thái gia đã quyết định giao lại toàn bộ thế lực trong tay mình ra, giao vào tay Vân Mộ Nam, từ đó ở Hoài Nam một nhà Vân Mộ Nam độc đại.

Sau khi trở thành thổ hoàng đế nói một không nói hai ở Hoài Nam, địa khu Hoài Nam Vân Mộ Nam bắt đầu khích lệ mọi người ăn cá chép, trong lúc nhất thời giá tiền cá chép ở Hoài Nam bắt đầu tăng lên nhanh chóng. Giữa đêm khuya cá chép tinh mang cá chép đỏ rời đi cũng quay trở lại.

Lúc nửa đêm tiếng nước chảy vang lên, Bách Hợp thoáng cái liền mở mắt ra. Trải qua nửa năm thời gian hiện tại đạo thuật của cô đã sớm tiến bộ hơn vài phần so với lúc trươc, Bách Hợp vừa quay đầu thì đã thấy bà ta lúc này vẻ mặt chật vật quỳ gối trước mặt mình, nhỏ giọng cầu khẩn:”Cầu xin thượng tiên tha mạng, bây giờ Vân đại nhân hạ lệnh cổ động cho nhân loại ở địa khu Hoài Nam bắt đồng loại của tiểu yêu, tộc cá chép Hoài Nam đang gặp nguy hiểm, ban đầu tiểu nữ đã làm sai chuyện, hại đến tính mạng của Quan lão thái gia, hiện tại cũng phải trả giá nhiều rồi, chỉ cầu thượng tiên giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho tộc nhân của tiểu yêu.”

Hôm nay Vân Mộ Nam xử lý công vụ, cũng không trở về phòng, Bách Hợp thấy cá chép tinh xuất hiện, thoáng cái ngồi dậy, gần đây chuyện Vân Mộ Nam làm cho người ta cổ động bắt cá chép đưa vào trong phủ cô tất nhiên cũng biết, lúc này thấy tình cảnh phụ nhân quỳ gối trước mặt mình cầu khẩn, Bách Hợp trầm mặc một hồi lâu mới một câu: “Tôi vẫn là câu nói kia, oan có đầu, nợ có chủ, bà đã nghĩ rằng Vân Mộ Nam hại con gái của bà, hiện tại anh lại bắt tộc cá chép, bà hẳn là nên tìm anh ta cầu xin tính sổ mới đúng.”

Cá chép tinh do dự một lúc, mới hơi nhút nhát e lệ nói: “Sát khí trên người Vân đại nhân quá nặng, Tiểu Yêu không đến gần được, hơn nữa trên người cậu ta có lực cắn trả của nguyền rủa mà tiểu nữ hạ, tiểu yêu không dám tới gần trước mặt cậu ta.”

Đây mới là nguyên nhân chân thật mà trong nội dung vở kịch thiếu nữ cá chép yêu hại Quan gia, hại mẹ con Quan Bách Hợp nhưng duy chỉ không dám giết Vân Mộ Nam, chọn quả hồng mềm mà nắn, coi như là thiếu nữ cá chép yêu có huyết hải thâm cừu với gốc rạ cứng rắn nhưng bởi vì không chọc nổi cũng chỉ có thể tìm mẹ con Quan Bách Hợp để gây phiền toái.

Bách Hợp nghĩ được như vậy, trong lòng cảm thấy ác tâm và tức giận nói không ra lời, đối với hành động lớn lối lần này của Vân Mộ Nam lại cảm thấy có chút hết giận, ăn hết tộc cá chép đỏ không nói, bây giờ lại còn muốn ăn hết đồng tộc của cá chép tinh, khiến người ta không dám tìm anh báo thù, chỉ có thể đau khổ tới cầu khẩn, một nhân vật hung hãn như vậy không biết tại sao ở nhiệm vụ lần này mình sẽ gặp phải, Bách Hợp có dự cảm lần này mình và Vân Mộ Nam gặp nhau chỉ vừa mới bắt đầu thôi, ý nghĩ như vậy vừa lóe lên trong đầu cô, rất nhanh đã bị người đàn bà quỳ gối trước mặt cắt đứt:

“Lúc đầu là do tiểu yêu đẻ con mà không dạy, hiện tại, Ngư nhi đã sớm hồn phi phách tán, nếu thượng tiên chịu hỗ trợ, tiểu yêu nguyện dâng trân bảo dưới đáy sông đền bù tổn thất cho Quan gia, trả thay tội nghiệt mà Ngư nhi gây ra.”

Trên mặt bà lộ ra vẻ sợ hãi sợ lại có chút bất đắc dĩ, Bách Hợp phất phất tay ý bảo bà ta rời đi, cô không đáp ứng hỗ trợ, nhưng cá chép tinh thấy vẻ không kiên nhẫn trên mặt cô, cũng không dám cố ở lại, khóc sướt mướt không cam lòng rời đi, trong phòng tiếng nước chảy từ từ biến mất, Bách Hợp cũng không tiếp tục ngủ nữa. Ngày hôm sau cô nói với Vân Mộ Nam về chuyện này, Vân Mộ Nam liền ngửa đầu cười ‘ha ha’: “Ăn hết cá thì như thế nào? Đây chỉ là cho bà ta một bài học, ban đầu làm trò trước mặt em dám không xin lỗi rồi rời đi, lúc này tất nhiên muốn bà ta quỳ trở lại, bây giờ biết nhận sai thì thôi, dù sao tôi ăn cá cũng có chút ngán rồi.”

Anh nhìn Bách Hợp một cái, cuồi cùng cong khóe miệng hóa thành nụ cười ý vị thâm trường.

Chuyện cá chép Hoài Nam bởi vì Vân Mộ Nam ăn cá chép đỏ mà bắt đầu, cuối cùng cũng bởi vì Vân Mộ Nam buông tha cho tộc cá chép mà kết thúc, sau đó cá chép tinh kia vô cùng cảm kích tặng không ít trân bảo dưới đáy sông để Vân Xảo làm đồ cưới, từ đó không còn xuất hiện nữa.
Bình Luận (0)
Comment