Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 562

Tuy nói lúc này để yên thì có thể kéo dài thêm chút thời gian cho mình khôi phục được ít nhiều pháp lực, thế nhưng mà khi nghe Lệ Ngã Nhiễm nói lời này, trong lòng Bách Hợp có một cỗ lửa vô danh dâng lên, thái độ của nàng như vậy làm cho sát ý dâng lên, hơn nữa tiếng khóc nho nhỏ của Lâm Loan Loan vang lên, nguyên bản một  ít động lòng cùng do dự trong lòng Lệ Ngã Nhiễm lập tức liền tan thành mây khói, hắn đứng nghiêm, ánh mắt chậm rãi trở nên sắc bén, khí thế bắt đầu tăng lên.

Thực lực của kiếm tu luôn cao hơn tu sĩ đồng loại, lúc này Lệ Ngã Nhiễm lại không có ý lưu tình, cả người như một thanh kiếm phóng thẳng lên trời, lao thẳng về hướng Bách Hợp.

Nguyên bản ngọc hoàn màu xanh lam đang chống cự lại với Ngọc Hành chân nhân, bây giờ lại thêm trường kiếm của Lệ Ngã Nhiễm thì đã có chút cố hết sức, lúc mũi kiếm đâm thẳng vào trung tâm  vòng ngọc, long ảnh ở bên trong vòng ngọc cắn chặt miệng, giằng co như vậy vô cùng tiêu hao pháp lực, trăm phần công lực vừa rồi hủy đi sơn cốc đã tiêu hao hơn phân nửa, công kích bá đạo của Lệ Ngã Nhiễm đè lên,  cho dù hắn đã từng bị trọng  thương, dù hắn hôn mê  bất tỉnh cả nửa năm, thế nhưng mà thân là kiếm tu, nên kiếm ý vẫn hết sức lăng lệ ác liệt.

Sắc mặt Bách Hợp dần dần trắng bệch, nàng không ngừng đánh pháp quyết tiến vào bên trong vòng  ngọc, nhưng đầu rồng cắn mũi kiếm đã bắt đầu có chút chống đỡ không nổi, bóng dáng màu lam nhạt kia theo thời gian  liền từ màu lam đậm dần biến thành màu lam nhạt, dần dần lộ ra trong suốt, hai tay Bách Hợp có chút run rẩy, khuôn mặt tuấn mỹ của Lệ Ngã Nhiễm tất cả  đều là lạnh lùng, miệng hắn quát nhẹ một tiếng, một tiếng răng rắc liền vang lên, mặt ngoài của vòng tay liền xuất iện từng đạo vết nứt, trán Bách Hợp thấm ra một  tầng mồ hôi thật dày, trong mắt Lệ  Ngã Nhiễm hiện lên sát ý, miệng quát to một tiếng:

“Phá cho ta!”

‘BOANG’ một tiếng giòn tan vang lên,  trong miệng Long ảnh phát ra một đạo thanh  âm gào thét, long đạo nhanh chóng bắt đầu tán loạn, hệ băng  khổng lồ xen  lẫn kiếm khí bắt đầu khuếch tán ra mọi nơi, đứng mũi chịu sào là Lâm Loan Loan đan nằm sấp dưới đất ngơ  ngác không né tránh cách đó không xa,lúc Ngọc Hành chân nhân chứng kiến hết thảy sắc mặt  đại biến phi thân về phía trước, nàng ta vô ý muốn tránh, thế nhưng mà lúc này đâu còn thời gian để trốn, một người hôm nay chết không có khả năng để đến mai mới chết,Ngọc Hành  chân nhân cắn răng, mắt lộ ra không cam lòng, liền ném ra phi lăng vừa mới tiếp được từ trong tay Bách Hợp về phía Lâm Loan Loan. Tại lúc Lâm Loan Loan còn chưa kịp phản ứng, chỉ kịp hét lên một tiếng, thân  thể liền bị phi lăng nện bay ra ngoài, lúc Ngọc Hành chân nhân  lọt vào vòng ảnh hưởng, Lâm Loan Loan đã bay ra khỏi vòng chiến đấu.

“Thực xin lỗi chủ nhân.” Một giọng nói có chút  ngây thơ vang lên trong đầu Bách Hợp, vòng  ngọc xanh lam vốn đang chặt chẽ ngăn lại kiếm của  Lệ Ngã Nhiễm theo long tinh phách bị đánh tan thì vòng tay cũng bắt đầu vỡ vụn. Đây là vật nguyên chủ ân cần săn sóc trong người vạn năm, là pháp bảo bổn mệnh của mình, lúc này một khi bị đánh nát,  Bách Hợp liền cảm thấy thần hồn giống như phải chịu tra tấn, tinh thần bị trọng thương kịch liệt, ngực đau đớn như là có người đang rút xương cốt trong cơ thể ra ngoài, cũng không thể so sánh với đau dớn bình thường được, sắc mặt Bách Hợp lúc này vàng như nến, phun ra một ngụm máu to, mũi kiếm của Lệ Ngã Nhiễm không còn bị ngăn trở của ngọc hoàn xanh lam nữa cho nên  lúc này  mũi kiếm đâm  thẳng vào trong cơ thể nàng,nhưng vì đau đớn khi pháp bảo bị hủy quá lớn, nên  nàng không có cảm nhận được đau dớn lúc mũi kiếm đâm vào cơ thể mình.

Lúc Lệ Ngã Nhiễm  đâm kiếm vào trong cơ thể Bách Hợp, không ngờ được nàng vậy mà lại há miệng  phun ra máu tươi, búng máu này đúng lúc lại phun hết lên mặt hắn, làm cho hắn không tự chủ được sửng sốt một chút, lúc này hắn cũng không có nhắm mắt lại, trong mắt hắn hiện lên  khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của Bách Hợp, máu bắn tới con ngươi hắn, làm cho toàn bộ thế giớ của hắn phảng phất như đều trở thành màu đỏ.

Bị một ngụm máu này phun tới, sát khí trong lòng Lệ Ngã Nhiễm liền trì trệ, hắn bình tĩnh lại, vốn suy ngĩ trong nội tâm lúc trước vì lời nói của  Lâm Loan Loan mà ngắt quãng, bây giờ lại không ngừng xuất hiện trong đầu hắn, hắn do dự một chút, kiếm khí màu vàng trong tay dần dần tản đi. Hắn rút trường kiếm trong cơ thể Bách Hợp ra, thân thể Bách Hợp lúc này cấp  tốc lui về phía sau, Lệ Ngã Nhiễm không hiểu làm  sao lúc đó lại cảm thấy tim có chút hoảng hốt, lúc trường kiếm biến mất trong tay hắn, hắn thấy Bách Hợp nhanh chóng ngã về phía sau, cánh tay cầm trường kiếm dính đầy máu tươi của Bách Hợp muốn kéo nàng lại.

Nguyên chủ đã từng cầm cánh tay của hắn rất nhiều năm,cùng nắm tay nhau đi qua rất nhiều thăng trầm. lúc này cũng không thuận theo để cho hắn nắm lấy như trước kia nữa, Bách Hợp cố nén đau đớn, lúc cảm giác được Lệ Ngã Nhiễm giơ tay ra muốn kéo nàng, nàng miễn cưỡng muốn đề khởi pháp lực. Nhưng lúc nàng vừa mới vận lực, gân mạch trong cơ thể  đã sớm khô cạn truyền đến từng đợt đau đớn, nàng vận  không nổi pháp lực, vốn muốn đập Lệ Ngã Nhiễm một chưởng, nhưng lúc này chỉ phát ra một cái đập nhẹ nhàng lên mu bàn tay của Lệ Ngã Nhiễm.

Cái đập này cũng không mạnh, đối với Lệ Ngã Nhiễm mà nói, nó chỉ giống như một  hạt bụi rơi xuống trên mu bàn tay của hắn mà thôi, thế nhưng mà thái độ chống cự này của Bách Hợp lại làm cho sắc mặt hắn đại biến, hắn liền ngẩn ngơ, thẳng đến lúc hắn lần nữa giơ tay ra muốn túm lấy Bách Hợp, thì đột nhiên một bóng người màu đen xuất hiện, một cánh tay gầy ôm  lấy eo Bách Hợp  thuận tay kéo nàng vào trong ngực.

“buông nàng ra.” Lúc Lệ Ngã Nhiễm thấy một màn như vậy thì cực  kì tức giận, trong lòng hắn lúc này có một  loại cảm giác nói không nên lời, khi thấy có người ôm lấy Bách Hợp, cái loại cảm giác vừa chua vừa xót này quả thực so với sơn cốc vừa mới bị hủy còn làm cho hắn khó chịu hơn, thậm chí trường kiếm đã biến mất ở tay hắn giờ lại xuất hiện.

“Lệ Ngã Nhiễm,”giọng nam có chút âm nhu vang lên, mặc một thân quần áo màu đen, một thân ảnh có chút gầy gò với mái tóc dài được cột lỏng lẻo phía sau xuất hiện  trước mặt mọi người, vốn hắn đang cúi thấp đầu, lúc này lại không sợ  thiên hạ đại loạn từ trong ngực mình móc ra một bình linh dược muốn nhét vào trong miệng Bách Hợp,sau đó vận pháp lực hòa tan thuốc giúp nàng.

Đầu Bách Hợp đau như muốn nứt ra sau đó liền cảm thấy hương vị vừa đắng lại vừa chát được nhét vào trong miệng của nàng, cái mùi vị buồn nôn kia làm cho nàng suýt chút nữa thì nôn ra, nam tử khẽ cười hai tiếng, không ngừng động tác trên tay: “Thuốc của chính mình luyện  ra cũng không nuốt nổi, thế mà còn ra giá cao bán cho người khác.”

Hắn nói xong lời này, cẩn thận  từng li  từng tí kéo Bách Hợp vào trong ngực mình, dưới chân hắn là một con báo toàn thân màu đen, lúc này hắn thuận thế ngồi lên lưng con  báo, hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi vết máu trên khóe miệng Bách Hợp, sau đó đưa ngón tay lên miệng hắn, lè lưỡi ra liếm.

Động tác này làm cho sắc mặt của Lệ Ngã Nhiễm càng thêm khó coi, sát khí trên  người hắn đều không thể che dấu, kiếm khí so với vừa rồi đấu cùng Bách Hợp càng thêm lợi hại  bức người, trường kiếm màu vàng trong tay hắn run lên nhè nhẹ, phát ra âm thanh vù vù.

“Ta nói ngươi đem nàng buông ra.”

“Thôi đi!”nam tử mặc xiêm y màu đen không để ý lệ khí trên người Lệ Ngã Nhiễm lúc này, lười biếng ngẩng đầu lên, đó là một khuôn mặt còn mĩ lệ hơn so với nữ nhân, tướng mạo hại nước hại dân kia nở một nụ cười nhạt, gióng như có chút mỉa mai mà nhìn chằm chằm Lệ Ngã Nhiễm:

“Lúc trước ta có thể phế ngươi một lần, thì bây giờ cũng có thể phế ngươi lần thứ hai.”

Vẻ ngạo khí xuất hiện trên khuôn mặt âm nhu của nam tử kia, hắn làm thế nào xuất hiện ở Thủy Nguyệt Tông vậy mà mọi người không một ai biết, thấy Lệ Ngã Nhiễm bày ra tư thái xuất kiếm lăng lệ ác liệt, lúc này nam tử diễm lệ lại nói ra lời như vậy, lại làm cho mọi người không hề hoài nghi hắn, lúc này hắn khí định thần nhàn, thái độ của hắn giống như nắm chắc với thực lực của hắn thì chỉ cần một  chiêu là đã có thể đánh bại lệ Ngã Nhiễm.

“Huyền Trinh?”

Không biết như thế nào, lúc nhìn thấy nam  tử nay, Lệ Ngã Nhiễm liền vô thức kêu ra tên của hắn,Huyền Trinh nhăn lông mày, ba quang trong mắt lưu chuyển, môi anh đào khẽ mở: “Vậy mà nghĩ tới?”

Lời này của hắn giống như một cái chìa khóa, đánh trúng vào chỗ sâu nhất trong lòng Lệ Ngã Nhiễm,rất nhiều đoạn trí nhớ trước kia  bị giam lại, lúc này đang không ngừng xẹt qua trong đầu Lệ Ngã Nhiễm,trên khuôn mặt  tuấn mỹ lạnh lùng hiện ra thần sắc đau đớn, trường kiếm màu vàng đang nắm chặt trong tay chậm rãi biến mất trong thân thể hắn, Lệ Ngã Nhiễm một tay ôm lấy  đầu, trong  miệng phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.

Từ lúc thiếu niên hắn tiến vào Thiên Kiếm Tông, khổ tu hai trăm năm thì kết thành Nguyên Anh, còn trẻ tuổi mà đã thành công hắn kết thành phu thê cùng với nữ tu sĩ thiên tài của Thủy Nguyệt tông là Bách Hợp, trong đại điển song tu khuôn mặt âm trầm của Huyền Trinh cùng với khuôn mặt lãnh đạm lại lộ ra vài phần ngượng ngùng của thê tử đều hiện lên trong đầu của Lệ Ngã Nhiễm, Hắn nhớ lại rồi, hắn nhớ lại rồi!

Bóng dáng trước kia luôn mơ hồ không rõ, lúc đại hôn nàng mặc một thân hỉ phục màu đỏ, khuôn mặt mà trong đầu hắn luôn không thấy rõ, lúc này rành mặt biến thành một khuôn mặt lãnh đạm tinh xảo, rốt cuộc trí nhớ Lệ Ngã Nhiễm trở lại nguyên vẹn như cũ. Hai người vợ chồng ân ái ngàn năm, mỗi ngày khổ tu cùng lịch lãm rèn luyện, nàng đã vì mình mà trả giá rất nhiều, hai phu thê luôn như hình với bóng, sau ngàn năm cùng phi thăng linh giới, cùng nhau đi tới luôn có nàng làm bạn bên cạnh mình, làm sao hắn có thể quên nàng đi?

Sắc mặt Lệ Ngã Nhiễm trắng bệch, thân thể bắt đầu có chút  run rẩy

Huyền Trinh vẫn luôn ghen tỵ với hắn, luôn tìm hắn phiền toái, trong một lần cùng thê tử tách ra, hắn gặp được Huyền Trinh, Huyền Trinh lại tìm hắn gây phiền phức, sau khi hai người đại chiến, Huyền Trinh nhiều thủ đoạn, hắn không địch lại bị đánh thành trọng thương, Huyền Trinh liền xé rách hư không ném hắn xuống hạ giới, hắn mất đi trí nhớ, chỉ mơ hồ nhớ là mình đã có thê tử, muốn trở lại nhà của chính mình, đáng tiếc sau vạn năm, bên trong ngôi nhà kia đã có một nữ nhân ở, đáng tiếc lại không phải vợ của hắn.

Hắn nhận nhầm rồi, sau khi mất đi trí nhớ hắn đem một cái đệ tử vô danh tiểu tốt trở thành thê tử của mình, lúc Bách Hợp đến tìm, thời điểm nói là  thê tử của hắn vậy mà lại ác ngôn đối với nàng.
Bình Luận (0)
Comment