Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 600

Một đám hạ nhân nghe được lời này của Bách Hợp, không chút do dự liền gật đầu, lúc này cô một tay bế cô nương lên, vén tóc của thiếu nữ qua một bên, quả nhiên thấy trên cổ có hai cái dấu răng thật nhỏ như lỗ kim, miệng vết thương đã đen tím lại máu chảy ra cũng là màu đen, cô sờ lên vết rắn cắn không chút nghĩ ngợi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đâm rách rồi bôi lên hai giọt máu kim xà lên.

Máu rắn xác thực là giải độc tố rắn màu vàng đấy, vừa mới độc tính mãnh liệt, một khi máu rắn xoa đi lại giải được cực nhanh, chừng nửa canh giờ sau vết thương trên cổ thiếu nữ dần dần khôi phục màu sắc bình thường, sắc mặt nàng cũng do ngay từ đầu tím đen biến thành tái nhợt, tuy nàng ta còn chưa tỉnh nhưng hô hấp đã không còn dồn dập nữa, thấy thế bọn hạ nhân tạ ơn Bách Hợp, mời cô đến phủ lấy bạc.

Bách Hợp đang thiếu tiền nên cũng không có khách khí, cô cũng không sợ có người dám tính sổ với cô, cũng may thiếu nữ này xuất thân từ thương hộ, cha mẹ cũng không phải xảo trá tai quái người, lại biết rõ Bách Hợp cứu được tánh mạng con gái nhà mình, rất là cảm kích lấy ra một chồng mệnh giá 50 ngân phiếu giao cho Bách Hợp, lại thấy Bách Hợp ăn mặc rách rưới, còn cố ý lại để cho người đưa cô một bộ quần áo mới, cùng với một ít bạc vụn.

Lúc Bách Hợp từ trong phủ đi ra, đã không còn bộ dáng cũ nát nữa. Dựa vào tiểu kim xà buôn bán lời một khoản tiền, chỉ là có chút thực xin lỗi cái thiếu nữ bị cắn kia, nhưng Bách Hợp cũng không có biện pháp khác. Sau này có cơ hội sẽ báo đáp lại nàng ta là được.

Đã có tiền cô đi trà lâu ngồi trong chốc lát, lúc này trong trà lâu có người  đang bàn luận chuyện trong triều đình một lần nữa tướng quân uy vũ được Hoàng Thượng trọng dụng, người chung quanh nhắc tới cái Cao tướng quân uy vũ này, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt sùng bái. Bách Hợp nắm chén trà tay nhưng lại xiết chặt, ánh mắt nhìn sang người đang kể chuyện.

Trong trà lâu mọi người đang chằm chằm nhìn vào người đang kể chuyện, ánh mắt Bách Hợp cũng không có khiến cho người khác chú ý, còn người kể chuyện kia lúc này nước miếng tung bay:

“… Nói đến Uy Vũ đại tướng quân thì chúng ta dân chúng ai mà không biết, ai mà không hiểu? Mười ba năm trước đây, Đại tướng quân bị địch nhân vây khốn bắt lấy, rơi vào trong tay quân địch hơn ba năm, sau khi trốn thoát lại chưa từng quên Đại Khánh chúng ta, cũng không có quên Hoàng Thượng,  có thể nói là một trang hảo hán.”

Uy Vũ đại tướng quân nguyên bản họ Cao. Tên là Cao Dịch, xuất thân từ võ tướng thế gia, đại đại tận trung vì nước, thời điểm còn trẻ theo quân xuất chinh, lập nhiều hán mã công lao, tại thời kì tráng niên được đương kim Hoàng đế phong làm tướng quân, chỉ là  mười ba năm trước trong  cuộc chiến tranh với ngoại tộc. Cao Dịch bởi vì tham công liều lĩnh, trúng quân địch mai phục, suýt nữa cửu tử nhất sinh, bị ngoại tộc bắt được.

Tin tức truyền quay lại trong nước, chẳng hiểu sao tới tai Hoàng Đế lại là hắn phản nghịch, đầu hàng quân địch, trong cơn giận dữ tuyên bố đem Cao Dịch một nhà xử trảm. Lúc ấy Cao Dịch người tại ngoại tộc, Đậu phụ từng xuất quan mấy lần, nhưng quân địch quản Cao Dịch rất chặt, mỗi lần Đậu phụ đều không công mà lui. Cuối cùng nghe nói Hoàng đế hạ lệnh xử trảm cả nhà của hắn  cho nên  Đậu phụ vội vàng đón thê tử Cao Dịch về sơn trang, lúc ấy Chu thị đã có thai, vì che dấu tai mắt người, Đậu phụ đối ngoại xưng Chu thị là kế thất của ông. Cho Chu thị một chỗ che chở, giấu diếm được mọi người. Mà ngay cả Đậu Bách Hợp cũng tin tưởng.

Hơn ba năm về sau, Cao Dịch được các thủ hạ ngày trước cứu trợ, chạy ra ngoại tộc, những năm gần đây này hắn ở ngoại tộc nhận hết khi nhục, thật vất vả sống sót, tất cả đều là bằng vào nghị lực cường đại cùng kiên trì, tại ngoại tộc trong vài năm hắn chịu đủ tra tấn, bởi vậy tâm tính trở nên hỉ nộ vô thường, tính tình cổ quái lạnh lùng, về nước về sau nghe nói thê tử của mình đã sớm bị Hoàng đế chém đầu, Cao gia người chết không kể siết, trong lòng Cao Dịch rất thống khổ.

Lúc ấy hắn là tội nhân của Đại Khánh, mỗi người đều mắng hắn, một lần nữa hắn đầu nhập trong quân, từng bước một làm lên, bằng vào bản lãnh của mình lại lập chiến công, tại đây đã hơn một năm trong quá trình, dĩ vãng các thuộc hạ lại một lần nữa tìm nơi nương tựa hắn, mà trong lúc vô tình Cao Dịch nghe người ta nói đến chính mình ngày xưa kết bái huynh đệ Đậu phụ, hắn mới nhớ tới một người như vậy, tại ngoại tộc vài năm Cao Dịch không tin bất cứ người nào, hơn nữa bởi vì Đậu phụ gặp hắn khi xảy ra chuyện không may lúc trước khi thành lập Đậu Thị Sơn Trang, Cao Dịch bất mãn ông, lúc trước hai người kết bái từng nói qua không cầu cùng năm cùng tháng đồng nhất sinh, nhưng cầu cùng năm cùng tháng đồng nhất chết hôm nay nhớ tới chính mình tại ngoại tộc thụ tra tấn thì Đậu có được địa vị ở võ lân Trung Nguyên, Cao Dịch muốn cùng Đậu phụ nhất đao lưỡng đoạn, từ nay về sau không làm huynh đệ, lại trong lúc vô tình nghe nói Đậu phụ lấy kế thất cũng là họ Chu.

Chu thị xinh đẹp vô cùng, ngày xưa lúc gả cho mình trong kinh rất nhiều người từng vì thế cảm thấy đáng tiếc, lúc trước Cao Dịch đắc ý, nhớ tới lúc đó đắc chí vừa lòng hắn từng  để cho Đậu phụ bái kiến thê tử của mình, Đậu phụ lúc ấy còn tán dương Chu thị thiên tư quốc sắc, lúc này mình bị ngoạitộc chộp tới, có lẽ Chu thị rất sợ chết, Đậu phụ lại thấy sắc vong nghĩa, nói không chừng hai người này cùng một ruộc với nhau.

Hắn phái người điều tra, kết quả vậy mà là thật, dưới sự oán hận Cao Dịch sinh ra sát tâm, tìm thuộc hạ trung tâm còn giả bộ như bị thương bị Chu Nhụy Nhi cứu tiến trong trang, Chu Nhụy Nhi vốn là cháu gái ruột của Chu, lúc trước Cao Dịch bị bắt nên Chu gia bởi vì quan hệ thông gia bị liên lụy, Đậu phụ cùng với Chu thị cứu cốt nhục nhà mẹ đẻ ra, dưỡng tại trong trang đối đãi như tiểu thư Đậu gia.

Lợi dụng Chu Nhụy Nhi cho Đậu gia hạ dược, trong vòng một đêm Cao Dịch đem Đậu gia giết cái gà chó không yên, cuối cùng thả lửa đốt cả Đậu phủ.

Chẳng qua là khi đó Chu Nhụy Nhi cũng chưa chết, Cao Dịch lại thấy nàng giống thê tử Chu thị, do dự một chút không có cam lòng ra tay, hơn nữa Chu Nhụy Nhi lại tuổi còn nhỏ, cũng giúp hắn báo thù, một ý niệm sai lầm, lại theo Chu Nhụy Nhi trong miệng biết rõ chân tướng, Cao Dịch mới phát hiện mình đã hiểu lầm ân nhân, đáng tiếc hối hận cũng đã chậm, hắn giết thê tử của mình, trong lòng thống khổ không chịu nổi, lại nghe nói Đậu Hải Ca là thân sinh cốt nhục của mình thì lại càng thống khổ tột đỉnh, trong thời gian hắn tại ngoại tộc vài năm bị hủy căn cơ nên không thể có người kế tục, cốt nhục duy nhất vẫn bị chính mình buộc nhảy xuống vực, Cao Dịch đau lòng nên dụng tâm vào chiến tranh, đem oán hận phát tiết tại trên người ngoại tộc, trong thời gian bảy năm lập nhiều chiến công hiển hách, cũng tại hai năm trước dùng tên cũ của mình hướng Hoàng đế lĩnh công.

Chân tướng lúc trước Cao Dịch phản bội chạy trốn trong vòng một đêm truyền khắp Đại Khánh, mỗi người đều gọi hắn là anh hùng hảo hán, người trong giang hồ sùng bái hắn, triều đình cũng coi trọng hắn, bởi vì Cao Dịch không có con trai nối dõi, sau này cũng không có khả năng có con nối dõi cho nên Hoàng đế sử dụng hắn tới cũng rất yên tâm, hơn nữa Hoàng đế lại cho rằng mình giết cốt nhục duy nhất của trung thần, khiến cho hắn không người kế tục, dù sao Cao Dịch cũng không có khả năng có hậu nhân bởi vậy phong  hắn vi Uy Vũ đại tướng quân cũng vương vị, là Đại Khánh vài chục năm nay duy nhất Vương khác họ, phong quang vô hạn.

Bách Hợp ngồi ở trong quán trà nghe xong thuyết thư người giảng sách, lại nghĩ tới kịch tình trong cuộc đời Cao Dịch, con mắt híp híp, lúc này Cao Dịch đã lập được chiến công cũng khôi phục tên vốn có, được Hoàng đế phong làm Uy Vũ đại tướng quân, xem như người tâm phúc trong triều. Võ lâm đồng đạo cũng đối với hắn nghĩa tiết khâm phục vô cùng, rất nhiều người xem hắn là thần tượng, nguyện ý vùi đầu vì hắn bán mạng, mấy năm sau nữa hắn lại được phong làm Vương khác họ, bất kể là trong võ lâm hay trong triều đình, đều được hưởng vinh dự cực cao, tại trong suy nghĩ các dân chúng là thần, đến cuối cùng hắn sẽ nhận lại nhi tử, diệt trừ Đậu Bách Hợp là con nối dõi duy nhất của Đậu phụ, từ đó cuộc đời  mỹ mãn, không có người biết rõ hắn từng phạm phải sai lầm gì.

Yên lặng bỏ chén trà trong tay xuống bàn, Bách Hợp theo trong tay áo xuất ra hai cái tiền đồng phóng tới trên mặt bàn, Bách Hợp ra ngoài còn ngoái đầu lại nhìn Thuyết thư tiên sinh vẫn còn đang kể về cuộc đời Cao Dịch, mỗi người đều tại tán thưởng hắn đạo đức tốt, Bách Hợp chỉ thấy buồn cười.

Bỏ ra thời gian mấy ngày tìm lại những cô nhi mà lúc trước Đậu Bách Hợp thu dưỡng ở khắp mọi nơi, trong đó mấy đứa trẻ nguyện ý cùng cô ly khai, còn có mấy đứa lớn tuổi đã có chủ ý của mình sợ bị lừa nên không chịu đi theo, Bách Hợp tuyển mấy đứa trẻ có tính cách kiên nghị thích hợp luyện võ mang ra khỏi thành, cô từng nhóm đưa đến hạp cốc, cũng không phải chỗ thủy đàm, ngược lại đến chỗ xà cốc, cái xà cốc này như phân hạp cốc thành hai nữa, chính giữa che kín đủ loại kiểu dáng độc xà, dĩ vãng Đậu Hải Ca cũng không dám đi vào bên trong một bước, phóng ở đàng kia cô có thể tự do đến chỉ giáo võ công cho mấy đứa trẻ này mà Đậu Hải Ca cũng không phát hiện.

Cảnh cáo mấy đứa trẻ này không được bốn phía chạy loạn ở chỗ này chờ cô, Bách Hợp lại mua lương thực về đáy cốc, cô lại để cho bọn nhỏ chính mình động thủ dựng phòng ốc giản dị, lại để cho chính bọn hắn nhóm lửa nấu cơm.

Bọn trẻ này dĩ vãng đều là cô nhi, dùng ăn xin mà sống, ngày thường ăn không đủ no mặc không đủ ấm đấy, suốt ngày bị khinh bỉ, hôm nay có cơm ăn có chỗ để ở, cho dù là đáy cốc thì Bách Hợp cũng nói thẳng cho bọn hắn biết sau này thuộc về mình, những người này đủ hài lòng, so với trước kia không có chỗ ở cố định sinh hoạt mà nói thì giờ đây tốt hơn nhiều, làm xong đây hết thảy, Bách Hợp lại nhờ kinh nghiệm trước kia thường quản công ty, phối hợp với một ít phương thức quản lý của Đậu Bách Hợp, cô phân tổ để cho mấy đứa trẻ này giám sát cổ vũ lẫn nhau, cô dạy võ công cơ bản Đậu Thị cộng thêm dung hợp một ít kiếp trước Đậu Bách Hợp lĩnh ngộ, xong xuôi tất cả cô mới một lần nữa bay lên đỉnh núi.
Bình Luận (0)
Comment