Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 611

Edit: Heyjj

Beta: Sakura

Thái y đến chẩn mạch cho cô, chỉ nói là hô hấp không thông nhưng do thân thể vốn hư nhược, cộng thêm tinh thần không tốt nên mới ngất đi, dù không phải là bệnh nặng nhưng thái y vẫn cẩn thận kê một đơn thuốc, gồm rất nhiều loại tốt cho Bách Hợp rồi mới cáo từ.

Bách Hợp ra hiệu cho đại nha hoàn thiếp thân Tú Chi cầm đơn thuốc đến nhìn thoáng qua, nói nhỏ:

“Ban thưởng.”

Biên ma ma đưa ra một túi gấm thêu hình Bình An cho thái y. Lúc Niên Bách Hợp gả cho Dận Chân, của hồi môn Niên gia cho nàng có không ít kỳ trân dị bảo, lúc này thái y nhận lấy túi gấm, đưa tay sờ thử liền biết Bách Hợp muốn lão ăn nói thận trọng, cúi đầu cảm tạ rồi mới lui ra ngoài. Đi đến khoảng sân nhỏ, thái y mở túi gấm ra xem, bên trong là hai viên kim châu, phía trên khắc chữ Cát tường, trân châu này giá trị không ít, lại còn tinh xảo như thế, lão không khỏi ngưỡng mộ Bách Hợp ra tay hào phóng, liền đi đến viện của Phúc Tấn báo lại vài câu cho có lệ rồi mới rời khỏi Ung Thân Vương phủ.

Gọi nha hoàn Ngọc Chi đem bút mực đến, Bách Hợp bỏ mấy vị dược liệu thường thường đi, lại thêm vòa vài loại dược liệu vô cùng trân quý. Tú Chi nhận lấy đơn thuốc đã được Bách Hợp sửa lại, đoán rằng giá cả không rẻ, nàng ta do dự rồi nhỏ giọng:

“Chủ tử, những loại dược liệu này e là trong phủ không có.”

Dận Chân mới được phong Thân Vương hơn ba năm nay nên trong phủ không dư giả gì. Lúc trước Khang Hy ban thưởng bạc Dận Chân đều dùng để nuôi dưỡng thủ hạ, Phúc Tấn Ô Lạt Na Lạp thị tuy ngoài mặt hiền lành, chi tiêu trong các phòng các viện cũng không có bạc đãi, nhưng dược liệu thông thường cũng khó mà lấy được. Nhân sâm tổ yến các loại chỉ cần khong phải quá quý hiếm  đều có, nhưng Bách Hợp đoán những thứ đó Ô Lạt Na Lạp thị chính mình còn chưa chắc dám dùng, càng đừng nghĩ sẽ đưa đến cho cô.

“Đem đến Niên gia.” Thân thể này quá yếu ớt, Bách Hợp dùng chút sức nhớ lại, cảm thấy An Ninh thật kỳ quái, khí sắc của nàng ta có chút không đúng lắm, hơn nữa sưc lực rất lớn. Theo như trí nhớ vủa nguyên chủ thì lực đạo của An Ninh không thua gì nam nhân, hơn nữa thân thể đúng như câu băng cơ ngọc cốt, không chút tì vết. Mặc dù một số ít gia tộc lớn của Hán triều vẫn hay lưu truyền bí quyết nuôi dưỡng nữ nhi lớn lên vô cùng xinh đẹp, nhưng An Ninh xuất thân là con cháu Nữu Hổ Lộc thị, là thế gia vọng tộc của Mãn Thanh. Hơn nữa gia tộc này vào triều làm quan chỉ vài năm nay, trong nhà tuyệt đối sẽ không có phương thuốc cổ truyền đem nữ nhi nuôi dưỡng thành bộ dạng diễm lệ nhường này. Bách Hợp nhớ lại nàng ta trồng nhân sâm đến năm hai mươi mốt tuổi mới lấy chồng, còn cùng nguyên chủ của thân thể này trải qua không ít xung đột, trong lòng nghĩ thế nào cũng thật khó lý giải, không khỏi nheo mắt.

Ngọc Chi sau khi nghe Bách Hợp nói, trên mặt lộ ra vẻ khó xử:

“Chủ nhân, Gia vừa ra lệnh nửa tháng này người không được ra khỏi viện nửa bước.”

Huống hồ Bách Hợp lờ đi Dận Chân và Phúc Tấn, lại trực tiếp tìm đến Niên gia xin thuốc, chuyện này mà truyền ra ngoài, không phải nói Ung Thân Vương cả nữ nhân của mình cũng không nuôi nổi hay sao? Tuy nói Dận Chân đang nuôi dưỡng quân lực, nhưng Bách Hợp tìm về nhà mẹ đẻ cầu cạnh, khó tránh khỏi người nhà họ Niên có cách nhìn không tốt về vị Vương gia này.

Niên Bách Hợp sở hữu bốn đại nha hoàn, theo thứ tự là Liễu Chi, Ngọc Chi, Tú Chi, Bích Chi và hai ma ma, một người là nhũ mẫu của nàng trông coi nha hoàn nhị đẳng; ma ma kia lo chuyện lặt vặt  trong viện. Khi gả vào Ung Thân Vương phủ có qui định, chỉ có Ngọc Chi, Tú Chi và một ma ma được nàng giữ lại bên người, còn lại tất cả nha hoàn nhị đẳng đều do Ô Lạt Na Lạp thị đưa đến. Nha hoàn lúc trước phản bội Niên Bách Hợp, bị An Ninh mua chuộc đem Đa tử hoàn cho nàng ăn, chính là Ngọc Chi.

Bách Hợp vừa nghe giọng của Ngọc Chi đã nhíu mày, khẽ cười lạnh:

“Ngươi quả nhiên ngu xuẩn đến hết thuốc chữa rồi. Gia nói ta không được bước ra ngoài, không lẽ tất cả người trong viện này cũng không được ra ngoài hay sao?”

Ngọc Chi bị Bách Hợp mắng ngu xuẩn nhất thời không chịu nổi mà khóc, cúi thấp đầu khẽ thút thít. Bách Hợp quay người đi về phía giường, thản nhiên nói:

“Đi ra ngoài, đừng có lảng vảng trước mặt ta, nhìn thấy liền khó chịu.”

Ngọc Chi trước đây là đại nha hoàn thiếp thân, được Niên Bách Hợp chọn làm nha hoàn hồi môn đưa đến Ung Thân Vương phủ, có thể thấy nàng ta rất được nguyên chủ tin tưởng, không ngờ hôm nay trước mặt một đám nha hoàn bà tử bị Bách Hợp không chút lưu tình quát mắng. Tú Chi đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cầm giúp đồ trong tay Ngọc Chi, ra hiệu nàng ta cúi chào Bách Hợp rồi vội vàng lui xuống.

Bách Hợp nhớ rõ nguyên chủ Niên Bách Hợp kiêu căng tùy tiện, bỗng nhiên lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy chưa chắc sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng người khác. Nếu cuối cùng Niên gia cũng lâm vào cảnh bị tịch thu tài sản chém cả nhà, vậy trước khi trừng trị An Ninh thì cô hung hăng càn quấy xem thế nào? Nếu khiến Dận Chân điên tiết thì càng tốt.

Phái người đưa tin ra ngoài thì Bách Hợp an tâm nằm xuống nghỉ ngơi hai ngày. Bách Hợp không giống như nguyên chủ tuổi còn trẻ mà có tâm sự nặng nề, không bị người quấy rầy quả nhiên sắc mặt tốt lên rất nhiều. Nếu không phải lúc nào cũng có người hầu hạ bên cạnh, tắm rửa ngủ nghỉ đều do nha hoàn bà tử trông coi thì cô đã có thời gian luyện võ công. Muốn dưỡng lại thân thể này không khó, đáng tiếc Bách Hợp không tìm được cơ hội, vì vậy  chỉ có thể đi tới đi lui trong viện, kết hợp ăn uống để cải thiện thân thể này. Mỗi ngày sau khi ăn no, Bách Hợp sẽ mặc một bộ quần áo đơn giản đi vài vòng trong viện thứ nhất xem như rèn luyện thân thể, thứ hai để giết thời gian.

Mới đó mà thời hạn cấm túc đã qua năm ngày, Bách Hợp chẳng có ý định sẽ chép phạt kinh thư. Kinh Pháp Hoa rất dài lại còn chép đến mười lần, chữ phồn thể đã khó, mà lực tay của thân thể này không lớn, chép một lần đã đủ mệt, nếu còn tiếp tục trì hoãn, mỗi ngày chép một lần cũng không đủ số lượng. Hôm nay Bách Hợp sau khi ăn trưa xong, tản bộ trong viện vài vòng liền sai người mang ghế dài ra bên ngoài hiên nằm phơi nắng, Ngọc Chi trông thấy đi theo nhắc:

“Chủ nhân, Gia nói người chép mười lần Kinh Pháp Hoa, hôm nay cũng đã năm ngày rồi.. ”

Kể từ hôm Ngọc Chi bị mắng, Bách Hợp vô cùng lạnh nhạt với nàng ta. Vốn dĩ muốn nhắc nhở Bách Hợp để tỏ lòng trung thành, không ngờ Bách Hợp chỉ nhàn nhạt:

“Đi tìm mấy nha hoàn biết chữ đến đây, mỗi người chép cho ta một bản.”

Cô chưa từng nghĩ tự mình chép phạt. Trái tim Dận Chân luôn đặt trên người An Ninh, lần đó phạt Bách Hợp chép kinh chỉ là muốn nhốt cô lại trong viện, không đến làm phiền An Ninh mà thôi, làm sao có thể để tâm cô có thành tâm sao kinh phật không? Trước đây Niên Bách Hợp đã từng bị Dận Chân phạt chép ba mươi lần kinh Pháp Hoa, trong một tháng đêm nào cũng chong đèn thức cả đêm sao kinh phật, cuối cùng Dận Chân chẳng thèm nhìn đến mà giao lại cho Tô công công, gã ta xem xong còn cười chế giễu nàng.

Bách Hợp sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc nịnh nọt này, trực tiếp sai mấy nha hoàn thay mình chép phạt. Chỉ cần đúng số lượng Dận Chân yêu cầu, còn việc do ai chép hắn ta chắc cũng không rảnh mà quản.

“Như vậy sao được?”

Ngọc Chi nghe nói thế có chút sốt ruột, Bách Hợp như cười như không liếc nàng ta, sau đó đùng đùng nổi giận đập tay lên bàn, quát to:

“Như thế nào không được? Ta nói được là được, ngươi thân là đại nha hoàn mà một chút phép tắc cũng không có, phạt quỳ một canh giờ, ra đó mà nghiệm lại bản thân đi!”

Mọi người thấy Bách Hợp nổi giận đều vội vàng quỳ xuống, Ngọc Chi lúc này toàn thân run lẩy bẩy quỳ dưới đất, nước mắt giàn giụa, cúi đầu không dám lên tiếng.

Bách Hợp xem bộ dáng nàng ta sợ sệt, cười lạnh: “Không biết tốt xấu.”

Ngọc Chi nghe thấy đầu càng cúi thấp, Tú Chi bên cạnh bận rộn sắp xếp giấy bút cho mọi người, nha hoàn bà tử hầu hạ xung quanh cũng không dám thở mạnh. Bách Hợp tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Trong Ung Thân Vương phủ trồng rất nhiều hoa đào, lúc này trời đang tiết tháng ba là thời điểm hoa nở đẹp nhất, vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi trên mặt Bách Hợp, Tú Chi lấy tay gạt đi, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân có cần nô tỳ đem dù đến che hay không ạ?”

Gần đây Bách Hợp như trở thành một người khác, mỗi lần tức giận đều đáng sợ hơn trước rất nhiều, do vậy Tú Chi rất cẩn trọng lời nói nhưng Bách Hợp chỉ khẽ lắc đầu. Tú Chi vì muốn làm Bách Hợp vui vẻ hơn nên cố gắng gợi chuyện: “Gần đây hoa đào nở rộ rất đẹp, chủ nhân có muốn bọn nô tỳ hái một chút đem về không ạ, bày trong phòng vừa đẹp, mà hoa còn có thể làm bánh ngọt cho người dùng thử.”

Bách Hợp lại lắc đầu, thấy cô không giống đang tức giận, trong lòng Tú Chi thở phào nhẹ nhõm. Nha hoàn nhị đẳng đang chép kinh phật bên cạnh nghe nói đến hoa đào, không nhịn được cũng góp lời:

“Chủ nhân, hay là hái hoa đào về ngâm nước tắm, nghe nói Tam Phúc Tấn thường xuyên làm như vậy nên trên người lúc nào cũng có mùi hương của hoa đào.”

Tam Phúc Tấn mà tiểu nha đầu nhắc chính là An Ninh, lời vừa nói ra liền nhớ đến quan hệ căng thẳng của hai vị chủ tử, trong lòng hoảng sợ đánh rơi cả bút lông, lập túc quỳ xuống dập đầu toàn thân run rẩy.

Tú Chi trừng mắt với tiểu nha đầu. Nàng ta theo hầu Bách Hợp nhiều năm, biết rõ tính cách chủ nhân, chỉ sợ cô nghe thấy tên An Ninh liền nổi giận, muốn mở miệng nói đỡ cho tiểu nha đầu kia vài câu nhưng không ngờ Bách Hợp chẳng nổi giận, ngược lại còn lấy tay che miệng cười nhạt:

“Quả nhiên là thứ thấp hèn, khó trách nàng ta không suy nghĩ được cao sang, không ai thèm rác rưởi, nàng ta lại lấy đó làm vui. Mà thôi, tìm vài nô tài nhặt mấy giỏ hoa đào dâng lên cho Tam Phúc Tấn, cũng chẳng đáng giá gì, xem như là quà gặp mặt cho muội muội mới vào phủ vậy.”
Bình Luận (0)
Comment