Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 727

Edit: Violette

Beta: Sakura

Mộ Dung gia cho Minh Bách Hợp một chén cơm, nhưng cơm của Mộ Dung gia đâu dễ ăn thế.

“Hắn không biết xấu hổ, ngươi với mẹ ngươi cũng không biết xấu hổ, bên ngoài thanh thuần mà bên trong chứa linh hồn thấp hèn, nhìn thấy nam nhân mắt đã sáng lên như thấy của hiếm lạ, dù sao ta cũng là nam nhân, sớm biết như vậy đã cho ngươi thỏa mãn từ lâu rồi!”

Mộ Dung Thùy Thanh lúc này đứng sau lưng Bách Hợp sau lưng, cô không thấy rõ mặt hắn, lúc hắn nói chuyện hô hấp phả vào bên cạnh vai mình, cô chỉ thấy buồn nôn kinh tởm từ trong lòng. Mộ Dung Thùy Thanh vẫn không lựa lời mắng: “Ngươi đúng là thứ đồ ti tiện, từ nhỏ đã biết câu dẫn nam nhân, một ngày không có nam nhân thì không sống nổi, cả hai mẹ con nhà người đều thấp hèn như vậy, sao không chết đi cho rồi!” Hắn vừa nói, tay vừa nắm thành quyền đánh liên tiếp vào một bên tường trắng bên trên.

“Ngươi cút ngay cho ta!” Bách Hợp bắt đầu giãy dụa, Mộ Dung Thùy Thanh thấy vậy ngược lại nở một nụ cười điên cuồng, hắn dùng sức cắn mạnh lấy vai Bách Hợp, mạnh đến nỗi như muốn xé da thịt của cô xuống: “Ta chơi chán rồi, đưa lại cho Thiếu thành chủ chơi, xem hắn có thể sống được bao lâu!” Mộ Dung Thùy Thanh nói xong lời nà liền dùng lực đẩy vung Bách Hợp rơi xuống, nhìn bộ dạng chật vật của nàng, bên miệng hắn cười toe toét, bên khóe miệng dính chút tơ máu liền bị hắn thè lưỡi liếm đi.

Bách Hợp cố nhịn đau đớn từ trên vai, cũng không đưa tay lên sờ, ngược lại có chút run rẩy, muốn chỉnh lại xiêm y xộc xệnh của mình, Mộ Dung Thùy Thanh nhìn cô chằm chằm từ trên cao xuống, thần sắc của hắn tựa như đang nhìn một thứ đồ vật ti tiện, Bách Hợp trong lúc đó cũng có chút thương cảm thay nguyên chủ, nàng ấy luôn luôn sống dưới bóng Mộ Dung Thùy Thanh, khi còn bé sau khi mẫu thân tái giá bởi sợ hãi cảnh sống đầu đường xó chợ khi trước nên khi được yên ổn thì luôn dặn dò nàng phải sống ẩn nhẫn né tránh hết mức, thành ra sau một thời gian dài Mộ Dung Thùy Thanh cơ hồ luôn đối xử với cônhư một thứ rác rưởi. Dù việc Minh mẫu gả cho Mộ Dung Phiếm có sai đi chăng nữa thì đó cũng không phải là việc nàng có thể khống chế. Mộ Dung Thùy Thanh không đi tìm Minh mẫu tính sổ, cũng không tìm Mộ Dung Phiếm để báo thù, ngược lại đến tìm nguyên chủ cô nhóc đáng thương này.

“Phu quân ta sống đến bao lâu cũng không liên quan tới ngươi, nhưng ngươi nhất định sẽ chết sớm hơn chàng ấy, chẳng phải khi mẹ ngươi mất, lòng của ngươi cũng đã chôn cùng bà ta rồi hay sao? Tên điên.”

Cô vừa nói xong, sắc mặt Mộ Dung Thùy Thanh Tựu đại biến: “Tiểu tiện nhân, ngươi muốn chết!”

“Ngươi dám giết ta? Đây không phải là địa bàn của Mộ Dung gia ngươi, từ nay về sau ta cũng không cần phải xem sắc mặt của Mộ Dung Thùy Thanh ngươi nữa, sau này ngươi mà dám động vào ta, ta sẽ báo với thành chủ, để người giết ngươi!”

Hôm nay Bách Hợp đã phải ngấm ngầm chịu đựng thiệt thòi trong im lặng, xiêm y lúc nãy đã bị Mộ Dung Thùy Thanh xé rách. Thời này chung quy người vẫn hà khắc với phận nữ nhân, mặc kệ mình có phải là người bị hại hay không, nếu chuyện này nháo lên, việc cô bị xé xiêm y lộ ra, chung quy vẫn là tại cô không tuân thủ danh tiết, thù này hiện tại cô không báo được Mộ Dung Thùy Thanh, sau này nhất định sẽ đem cơn tức này ra đòi lại. Với nha đầu hôm nay dẫn kiệu phu chạy đi, trở về cô nhất định sẽ cho nàng ta biết mặt!

Mộ Dung Thùy Thanh trầm mặt lại, vào lúc nghe được lời của Bách Hợp  nhịn không được ngửa đầu phá lên cười, hắn thoáng vung roi dài trong tay đi, Bách Hợp híp mắt không né, chiếc roi linh hoạt tựa con rắn lướt qua bên cạnh gò má nàng, xoắn đoạn mấy sợi tóc về sau bị hắn rút về, ánh mắt hung ác nham hiểm lướt qua Bách Hợp một lúc lâu, côcũng không hề né tránh, lạnh lùng nhìn lại hắn, thấy giữa lông mày hắn tràn đầy sự tàn ác tối tăm, biểu lộ dữ tợn như muốn ăn thịt người. Khuôn mặt  tuấn mỹ có chút vặn vẹo, thân thể ngày càng ép sát Bách Hợp, trong mắt cô nhìn thấy hai bên lông mày dài hẹp đang lại gần, mang theo cái lạnh thấu xương. Hai mắt hắn đỏ bừng như con sư tử đang nhắm được con mồi, tựa như muốn đem người xé rách nuốt luôn vào bụng. Hàn ý mười phần trong ánh mắt khiến người khác không nhịn được mà run rẩy trong lòng.

Trái tim Bách Hợp co rút nhanh, ánh mắt chống lại cái nhìn cuồng loạn của hắn, một hồi lâu về sau Mộ Dung Thùy Thanh mới thu roi dài lại, khẽ nhếch khóe miệng,bên miệng hắn còn thè lưỡi liếm tơ máu, lúc này nhếch miệng cười cười, mặt mũi tràn đầy tà khí, duỗi ngón cái nhẹ nhàng lau đi vết máu, lại vươn đầu lưỡi ra liếm tựa như tên biến thái, mang bộ dáng tà khí: “Ngươi cho rằng gả vào thành Tử Tiêu là xong? Thù mẹ ta, ngươi đồ tiểu tiện nhân này cả đời còn chưa trả hết! Hôm nay tạm thời bỏ qua ngươi, nhưng ngươi vĩnh viễn không trốn nổi khỏi bàn tay ta.”

Hắn vừa dứt lời, mũi chân điểm một cái, thân thể linh hoạt như chim trực tiếp bay lên, khinh công chỉ vài phút sau, thân ảnh rất nhanh biến mất không còn thấy gì nữa. Hắn đã đi xa, thế nhưng câu nói cuối cùng vẫn còn đọng lại, tựa như một câu ma chú nặng trịch trong lòng người.

Chờ hắn vừa đi, tâm Bách Hợp đang căng cứng lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, trán thấm đẫm mồ hôi lạnh, xiêm y bên trong bị Mộ Dung Thùy Thanh xé rách nát, cô miễn cưỡng quàng lên, chỉnh tề lại dây lưng, da mặt vừa bị phá nát, lúc này cô thò tay đụng một cái, lâm râm tựa như bị lửa đốt. Bách Hợp khó khăn bước đi, bước liễn ở bên ngoài đã ngừng lại đang chờ rồi, nha hoàn của hồi môn của Mộ Dung gia kia đứng kia bộ dạng phục tùng trông coi, tựa như lúc nãy không có gì xảy ra.

Cười lạnh một tiếng, Bách Hợp cố nén đau đớn ở đầu vai cùng sát ý trong lòng, nhấc làn váy tỉnh táo bước đi một bước nữa, bộ liễn nhanh chóng được khênh lên, bởi vừa rồi Mộ Dung Thùy Thanh xuất hiện làm trì hoãn nên lúc này kiệu phu sớm sử dụng công phu không dám che dấu, dưới chân xuất ra khinh công, chỉ sau nửa khắc đã xuất hiện bên ngoài chính cung thành Tử Tiêu.

Bên trong nội cung ngoại trừ hạ nhân hầu hạ, vợ chồng Tử Tiêu thành chủ Lý Chiêu Thành cùng Lý Chiêu Dương đều sống ở cung điện bên ngoài, gần đây con nối dõi của Lý thị không được hưng thịnh, không biết liệu có phải do bị số mệnh ảnh hưởng hay không, từ đời đầu của Tử Tiêu thành chủ, con nối dõi đời trước kém hơn đời sau, vào thời của phụ thân Lý Chiêu còn có thể sinh hạ hai đứa con trai, nhưng vào thế hệ của Lý Chiêu Thành, dưới gối lại chỉ được một đứa con Lý Duyên Tỳ mà thôi.

Tuyệt kỹ được nhà Lý thị tu luyện chính là Bắc Minh Áo Nghĩa lưu truyền từ tổ tiên, chỉ có huyết mạch dòng chính của Lý thị mới có thể tu luyện, nếu là thê tử nhà Lý thị, vợ chồng cũng có thể song tu, một khi tu hành Áo Nghĩa, phối hợp với kiếm pháp truyền thừa của Lý thị hoàn toàn có thể trở thành đệ nhất thiên hạ không có đối thủ. Nhưng tu luyện Áo Nghĩa cũng có chỗ thiếu hụt, càng luyện về sau tâm tính càng lạnh lùng, hơn nữa khi người có bất lợi cho con nối dõi, tu vi càng cao kinh người, có lẽ đã đạt đến đoạn nhìn thấu hư không cảnh giới, bởi vậy truyền nhân của Lý gia tính tình quạnh quẽ, bình thường mỗi người đều cao cao tại thượng tựa trích tiên, như vậy kiếm pháp càng luyện về sau, tâm mỗi người đều tĩnh lặng như nước, có thể không giống Thần Tiên sao?

Vào lúc Bách Hợp tiến vào, Lý Chiêu Thành đã cố định tại vị trí chủ tọa, bên cạnh ông là mẫu thân của Lý Duyên Tỷ vốn đã sớm bế quan nhiều năm, nhưng vì bệnh tình nguy kịch của nhi tử hai năm qua nên bà không tiếp túc bế quan. Lý phu nhân tuổi chừng hai mươi, thần sắc lãnh đạm, hai đầu lông mày mang theo vài phần băng tuyết, dung mạo cực đẹp, lại có vẻ có chút lãnh đạm.

Cũng trích tiên tựa Lý Chiêu Dương, Lý Chiêu Thành ở trên cũng không kém cạnh đệ đệ mình chút nào, tuy hơn nhiều tuổi, nhưng người luyện võ vốn không dễ già yếu, hơn nữa dưới ảnh hưởng của tuyệt học Lý gia, hắn thậm chí càng xuất sắc xa so với Lê Chiêu Dương, trong nguyên bản nguyên chủ chưa từng gặp ông, ngày đó vào lúc Minh Bách Hợp tiến gả thành Tử Tiêu, nhi tử chết cùng với con dâu gièm pha khiến Lý Chiêu Thành suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, đem tang sự nhi tử làm thỏa đáng, ông liền giao thành Tử Tiêu vào tay Lý Chiêu Dương, mình cùng thê tử bế quan đến chết, cho nên đây là lần đầu tiên Bách Hợp nhìn thấy vị Tử Tiêu  thành chủ này.

Ông mặc một thân trường bào mềm mại màu xám bạc, một đầu tóc dài chỉ dùng trâm gỗ cố định trên đỉnh đầu tạo búi tóc. Khi Bách Hợp tiến đến ông nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh lại trở về bình thường.

“Con dâu thỉnh an cha mẹ, thỉnh an Nhị thúc.” Bách Hợp nhịn đau đớn trên vai, hướng ba người này bái xuống, Lý Chiêu Thành mỉm cười gật đầu, Lý Chiêu Dương ngồi một bên, biểu lộ lãnh đạm khí chất cao thượng, giống như không nhiễm chút khói lửa bụi trần, hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng rất có thiên phú ở việc tu hành Bắc Minh Áo Nghĩa, luyện được nhiều hơn, tuổi còn trẻ mà tâm tính cũng đã sớm đạm mạc mười phần, kỳ thật hắn căn bản không nhận ra Bách Hợp, ngày đó ở Mộ Dung gia ban thưởng ân huệ ấy chỉ là tiện tay làm, nữ nhi mê luyến hắn điên cuồng kia cũng không được hắn để trong lòng, ngoại trừ để ý võ công kiếm thuật, tâm cũng không vì chuyện khác mà chùn bước, nếu Minh Bách Hợp không cùng hắn có một đêm tình ngoài ý muốn theo nguyên tác, cho hắn một vế nhơ lớn nhất, hắn cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy nhục nhã, rồi tại hôn lễ với Mộ Dung Tương Nhi cảm thấy có lỗi, cuối cùng yêu mến nàng ta.

Lúc này trong mắt hắn không có bóng dáng của Bách Hợp, nhưng Bách Hợp cũng không phải là Minh Bách Hợp trước kia thủy chung nhớ thương người vì khoác áo lên che mà nàng yêu mến, vì vậy cô đối với Lý Chiêu Dương lãnh đạm cùng lơ đễnh, hướng ba người riêng biệt hành lễ. Lý Chiêu Thành không cho Bách Hợp ngồi, ngược lại ngoắc tay với côra hiệu: “Con bị thương?”

Trên người cô ẩn ẩn thấm ra mùi máu tươi, Lý Chiêu Thành ngửi thấy, thiếu phụ thần sắc lãnh đạm tướng mạo xinh đẹp ngồi bên cạnh tự nhiên cười nói, đợi Bách Hợp đến gần, côđứng dậy kéo tay Bách Hợp, sờ lên khuôn mặt bị thương của nàng: “Con gái trong gia đình luôn dễ dàng bị thương, sau này mẹ dạy con mấy chiêu, có thể tự bảo vệ mình, cũng sẽ không bị khinh thường nữa.”

Có lẽ là tin tức Lý Duyên Tỷ sống sót đã sớm được biết bởi hai vợ chồng, lúc này hai người đối đãi với Bách Hợp đương nhiên là bảo vệ ngoài ý định, thiếu phụ mỹ mạo lại để người đưa đan dược tới, huynh đệ Lý Chiêu Thành cùng Lý Chiêu Dương còn chờ tin tức từ trong cung, nửa tháng trước bọn hắn đã phái người cầu thầy tướng Thiên Sơn, muốn thỉnh cầu ông nghĩ biện pháp giúp Lý Duyên Tỳ nghịch thiên kéo dài tính mạng, chỉ là cho dù dựa vào tài lực của Lý gia, đáng tiếc hiệu quả luôn luôn quá nhỏ bé, bất đắc dĩ mới dùng biện pháp xung hỉ này, vốn cho là con mình kết cục hẳn phải chết, không nghĩ tới rằng chiêu số vô dụng nhất này cuối cùng lại khiến Lý Duyên Tỷ vốn không qua khỏi đêm qua còn sống.

Sáng sớm lúc Bách Hợp đi ra ngoài cùng lúc với thầy tướng nổi danh Thiên Sơn đi về phía phủ thành chủ thay Lý Duyên Tỷ đo lường tính toán mệnh bàn, hai vợ chồng sở dĩ không đi cùng là do sợ không chịu nổi cảnh bi thương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà thôi.

Đã tu hành Bắc Minh Áo Nghĩa trong thời gian dài, tâm tính lãnh đạm, nếu đứa con trai độc nhất chết sớm, hai vợ chồng căn bản là không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy, nếu tâm tình xuất hiện lổ hổng, đợi đến một ngày công lực thông suốt Thiên Đạo chi cảnh cũng không có khả năng tiến đến đạp phá Hư Không.

Bọn họ không biết một kiếp này của Lý Duyên Tỷ thật sự đã qua hay chỉ hồi quang phản chiếu mà thôi, bởi vậy muốn mời Bách Hợp tới hỏi thăm tình huống kỹ càng, thuận tiện chờ thầy tướng hồi phủ.
Bình Luận (0)
Comment