Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 770

Edit: Vũ Thiên

Beta: Sakura

Chính vào lúc này, học sinh đi gọi thầy giáo cùng chủ quán đều chạy tới, mọi người vừa mới giống như nghe được một hồi thi biện luận, vốn tưởng Tần Chính nói đã vô cùng hay rồi, không nghĩ tới Bách Hợp còn có thể phản biện lại cậu ta, không khỏi ngẫm lại nếu lời kia của Tần Chính rơi trên người mình chỉ sợ không có mấy người có thể đáp được như Bách Hợp như vậy. Trường cấp 3 ba năm, những người này còn không thấy được bộ dạng Tần Chính khó xử, bây giờ thấy được, rất nhiều người cảm thấy kỳ lạ quý hiếm đồng thời đối với Bách Hợp vừa mới cùng Thẩm Kỳ ở giữa giằng co liền không giống trước kia không để ý như vậy.

Giáo viên chạy đến thấy không có vấn đề gì lớn, thở dài một hơi, tuy nói trong phòng không khí có chút quỷ dị, nhưng chỉ cần không có người bị thương ông liền thỏa mãn, kêu gọi chủ quán đưa đồ ăn lên. Còn nói lớp cấp ba khác một thành viên đội bóng rổ bị người đánh cho hôn mê trong góc đưa vào bệnh viện, trong nhà ăn không có cameras, cũng không biết là ai đã hạ thủ, nhóm học sinh cấp ba này sắp tham gia thi tốt nghiệp trung học, sở dĩ hôm nay cho bọn họ đi ăn bữa cơm, thuần túy chỉ vì buông lỏng tâm tình thôi.

Giáo viên cũng không muốn cho nhóm hạt giống này thời điểm mấu chốt tại nơi này có gì sai lầm, bởi vậy nhắc mọi người không được tùy ý ra ngoài, lại cuống quít giục mọi người ăn cơm, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Một bữa cơm Kiều Dĩ An ăn như mất hồn mất vía, cô ta thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Tần Chính, vừa mới một màn Tần Chính trước mặt mọi người thò tay thay cô ta lau nước mắt, cô ta không cự tuyệt, kỳ thật liền tương đương với nửa chính thức công khai quan hệ yêu đương của cô ta với Tần Chính. Mọi người đối với việc hai người hai năm qua thân cận đều nhìn ở trong mắt, Tần Chính gần đây không quá để ý tới người khác, lãnh lãnh đạm đạm, chỉ hơi thân thiết với Kiều Dĩ An. Hai người này trước kia chỉ không công khai mà thôi, hôm nay cũng xem như công khai rồi.

Tần Chính thay cô ta ra mặt thì trong lòng cô ta vui vẻ cũng cảm kích, bởi vì như Tần Chính đẹp trai, nam sinh thành tích đọc sách lại tốt. Cô ta không có năng lực cự tuyệt, cô ta cũng như Nhiếp Bách Hợp đều yêu thích cậu ta, chỉ không nghĩ tới Bách Hợp khó đối phó như vậy. Cô ta trong chốc lát nhìn sang Bách Hợp, trong chốc lát lại nhìn sang Tần Chính, ngẫu nhiên cắn chiếc đũa không biết đang suy nghĩ gì, lại không chú ý tới Lưu Diêu gần đây vẫn ngồi bên cạnh cô ta, lúc này chọn lấy vị trí rất xa cô ta ngồi xuống.

Cơm ăn xong, mọi người đề nghị muốn đi karaoke ca hát, Bách Hợp cũng không có hứng thú, thứ hai cô bởi vì nguyên nhân làm nhiệm vụ cùng trong lớp người cũng không quá quen thuộc. Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, bạn học cùng lớp vậy mà không có một người nào thay cô nói chuyện, làm cho cô đối với những bạn học này càng khó có thể sinh ra tình bạn. Không muốn lãng phí thời gian của mình trên người nhóm bạn học cô liền nói mình phải về ký túc xá ôn tập bài học.

Cấp ba đã khẩn trương ôn tập từ lâu, cảm xúc các học sinh luôn căng cứng, giáo viên lớp 12 hi vọng mọi người có thể buông lỏng tâm tình, phát huy càng thêm xuất sắc, nhưng nếu học sinh chủ động muốn học tập, thầy giáo tự nhiên không có khả năng không đáp ứng, sảng khoái đồng ý, cũng nhắc nhở Bách Hợp một mình trở về cẩn thận. Bách Hợp đã đi ra khỏi cửa, trước khi đi cô nghe thấy giọng nói của Kiều Dĩ An như có chút nghi hoặc: “Bình thường Nhiếp Bách Hợp thành tích không tốt lắm, lúc này đột nhiên ôn tập, có tác dụng sao?”

“Tạm thời nước tới chân mới nhảy, cậu mặc kệ cậu ấy đi! Thành tích bình thường lại giả vờ tỏ ra bộ dáng công chúa cao ngạo. Lúc này lại thắp hương bái Phật, dù sau lưng cô ấy có là Ngọc Hoàng đại đế, muốn khảo thi tốt cũng không có chỗ dùng!” Trong túc xá một bạn nữ nhịn không được cười hì hì nói một câu, mọi người ngay sau đó đều nở nụ cười. Tiếng cười lan truyền được cực xa, truyền đến thanh âm giáo viên nhịn cười kêu gọi bọn họ ‘Chớ ở sau lưng người khác nói xấu. thời gian dần trôi qua Bách Hợp đi xa, cũng không muốn nghe những lời này liền không chú ý.

Ngay lúc cô vừa rời khỏi, trên tầng hai tiệm cơm Thẩm Kỳ đứng bên cửa sổ nhìn xuống, chứng kiến Bách Hợp một mình một người hướng phương hướng trường học đi đến, miệng toe toét nở nụ cười, cậu talấy điện thoại ra, bắt đầu triệu tập người đến.

Rất xa Bách Hợp đã có thể cảm giác được có người đi theo sau mình, cô luôn chờ cơ hội này, đến lúc này sự tình cuối cùng phát sinh y hệt trong như kịch tình, khóe miệng cô không tự chủ được cong lên, bắt đầu chọn lấy ngõ nhỏ ít người đèn tối đi tới. Thẩm Kỳ được một đám côn đồ bao vây vào giữa, thấy cô chuyên hướng đường nhỏ đi, cho rằng cô sốt ruột lấy trở về ôn tập, trong lòng không khỏi mừng thầm, cho rằng đây là trời trợ giúp cậu ta!

“Anh Kỳ, lúc nào ra tay?” Bên cạnh có một tên thanh niên hỏi, trong nhà Thẩm Kỳ có tiền có thế, cậu ta bình thường lại giảng nghĩa khí tính cách làm người trượng nghĩa, ở chung quanh vùng vô cùng rộng rãi, mỗi lần ra ngoài chơi đùa thường tranh thanh toán, có tên côn đồ nào muốn tìm cậu ta vay tiền thì cậu ta cũng không chút do dự. Bởi vậy nghe cậu ta nói có một đứa con gái đắc tội người trong lòng của cậu ta, muốn muốn giáo huấn cô ta, cậu ta ra giá 1 triệu, hầu hết côn đồ ở phụ cận đều đáp ứng.

Thẩm Kỳ từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá, hướng mấy người kia mời. Cậu ta từ chỗ cha mẹ học được đạo lí đối nhân xử thế, nếu muốn tìm người làm việc, dù sao cũng phải có chỗ tốt cho họ. Bao thuốc lá kia ném ra bên ngoài, có người tiếp được liền phân phát, một chuyến bảy tám người cùng nhau đi càng ngày càng gần. Đằng trước là ngõ hẻm sau trường học, phía trước là cửa hàng, trong trường học người bình thường sẽ không đến chỗ này, mà cửa hàng bình thường đằng trước náo nhiệt phía sau quạnh quẽ. Con đường này chỗ rẽ đi ra ngoài chính là cửa sau trường học, xung quanh ít có người đi, dù là ban ngày đều có rất ít người đi bên này càng đừng đề cập buổi tối. Theo tới đúng lúc này, Thẩm Kỳ cảm giác nhẫn nại của mình đã chấm dứt, dựng lên tư thế đánh, một đám côn đồ thoáng cái liền hướng Bách Hợp vây tới.

“Các anh là ai?” Bách Hợp từ lúc biết rõ sau lưng có người lúc, liền thả chậm bước chân, lúc này bị người vây quanh rồi, cô giả vờ có chút kinh hãi rồi bộ dáng lại cố gắng trấn định lên tiếng hỏi một câu. Thẩm Kỳ từ sau đã đi tới, ngọn đèn sau ngõ hẻm chỉ là mượn ngọn đèn yếu ớt trong sân trường, bị cây cối gieo trồng cao lớn trong sân trường che đi, nguồn sáng chiếu đến không nhiều lắm. Hẻm nhỏ phía sau ánh sáng không rõ ràng, nhìn mặt lẫn nhau đều không nhìn rõ lắm, chỉ mơ hồ có thể chứng kiến bóng người mà thôi, nhưng thân hình Thẩm Kỳ cao lớn vẫn vô cùng dễ làm người khác chú ý.

Huống chi Bách Hợp luyện võ công, ánh mắt tốt hơn người bình thường nhiều, lúc thấy Thẩm Kỳ xuất hiện đã biết rõ lúc trước mình kích một phen đã có tác dụng, cô không nhịn được bắt đầu cười. Một đám côn đồ vây quanh trước mặt cô nhưng không nhìn thấy vẻ mặt của cô.

Thế nhưng Thẩm Kỳ lại muốn đúng là kết quả này, cậu ta cố ý chọn một chỗ như vậy, đánh Bách Hợp cho cô một giáo huấn cả đời khó quên, đến lúc đó dù cô muốn báo án, nơi này ánh sáng chưa đủ, cô nhất định không thể xác định đến cùng là ai đánh cô. Dù chính mình cùng cô có cãi nhau, dù cô báo án đừng nói cha mẹ của cậu ta nhậm chức tại phòng công an tỉnh, nếu không có cha mẹ của cậu thì cảnh sát cũng không nhất định sẽ bài trừ khả năng Bách Hợp bởi vì cùng mình từng có tư thù mà vu khống. Tại đây không có camera giám sát, không có đèn sáng, bóng người thấy không rõ lắm, bên ngoài lưu manh lại nhiều như vậy, đoán chừng lúc này Bách Hợp im ỉm nhận thiệt thòi rồi. Thẩm Kỳ vốn còn lo lắng bởi vì địa vị cha mẹ đến lúc đó sự tình nháo lớn đối với cậu ta bất lợi, cậu ta muốn phương pháp xử lý làm cho vẹn toàn đôi bên, suy nghĩ lấy chính mình làm thế nào ccậu taBách Hợp dẫn cô tới chỗ tối tăm, không nghĩ tới chính cô ta tự mình đến, đây chính là trời ban cơ hội tốt, chính cô ta muốn chết.

Một thanh niên trẻ cảm giác được Thẩm Kỳ ra hiệu, ‘Hắc hắc’ liền nở nụ cười: “Chúng tao là ai? Nhìn mày không vừa mắt thôi! Dám bắt nạt bạn gái của anh trai tao, mày không muốn sống nữa à, sớm đã cho mày bài học rồi, mày còn không sợ chết, các anh em đánh cho tao!”

Cậu ta vừa nói xong, nắm đấm Thẩm Kỳ trước xông phía trước, cậu ta đã sớm nhẫn nhịn một bụng lửa, cậu ta vốn tính cách ương ngạnh, không chỉ hôm nay Bách Hợp trước mặt mọi người đuổi cậu ta đi làm mất mặt mình, ngày đó còn suýt nữa hủy mệnh căn của cậu ta, đây quả thực là không thể nhẫn nhịn, cậu ta sớm muốn đánh đứa con gái thối này rồi, hôm nay mới bắt được cơ hội.

Đám thanh niên nhóm bọn họ cũng biết ý nghĩ trong lòng cậu ta, ăn ý nhường cơ hội động thủ thứ nhất cho Thẩm Kỳ. Theo bọn họ nghĩ, thân hình Thẩm Kỳ cao lớn rắn chắc, nguyên nhân quanh năm luyện bóng, cậu ta không chỉ là cao lại rất cường tráng, Bách Hợp thì dáng người hết sức nhỏ mềm mại, Thẩm Kỳ so với cô cao hơn gần hai cái đầu, càng đừng nói cường tráng hơn nhiều. Bọn hắn đều không muốn Thẩm Kỳ mất cơ hội đánh phủ đầu Bách Hợp, càng đừng nói Thẩm Kỳ có khả năng không đánh được.

Bởi vậy lúc Thẩm Kỳ ra tay, thậm chí có người đem thuốc ngậm trong mồm, trong miệng ‘Ơ Ôi’ bắt đầu ồn ào.

Nhưng sau một khắc, Bách Hợp lại giơ chân lên, nhảy người lên hung hăng đạp trên ngực Thẩm Kỳ! Cô sớm chờ cơ hội như vậy, Thẩm Kỳ muốn tìm đến trong góc âm u đánh cô, muốn đến lúc đó cô báo động bởi vì ánh sáng chưa đủ, có khả năng thấy không rõ tướng mạo người bạo hành mà tìm không thấy chứng cớ, kỳ thật ý nghĩ trong lòng cô cũng giống như vậy. Hôm nay ra ngoài đi đúng là giầy thể thao đánh nhau tốt, một đạp này ra cô còn dẫn theo chút ít nội lực. Thẩm Kỳ nắm đấm còn chưa tới gần thì đã thấy Bách Hợp trước nhảy dựng lên. Bố của cậu ta là Trưởng sở cảnh sát, lúc trước tốt nghiệp trường cảnh sát, Thẩm Kỳ từ nhỏ hiếu động, đi theo bố cậu ta cũng luyện qua vài thế võ, chứng kiến tình cảnh như vậy vốn có chút giật mình, cậu ta lại có thể rất nhanh đổi thế, muốn giữ chặt hai chân Bách Hợp, rồi dùng lực nện cô xuống mặt đất.

Thẩm Kỳ tự cao chính mình có khí lực, nhưng lại không nghĩ rằng tốc độ chân Bách Hợp đạp tới còn nhanh hơn cậu ta tưởng tượng nhièu, bàn tay cậu ta còn chưa sờ đến cặp mắt cá chân mảnh khảnh kia, sau một khắc một cỗ lực lượng đáng sợ lại đánh úp lại, thậm chí cậu ta còn chưa cảm giác ngực kịch liệt đau nhức, thân thể đã mất trọng tâm, ngã văng ra ngoài. Đợi đến lúc Thẩm Kỳ bối rối muốn tìm thứ gì phía dưới ổn định thân thể của mình, ‘Bành’ một tiếng, cậu ta bị nện xuống mặt đất, thân thể xương cốt giống như ngã mệt rã rời, ngực vốn chết lặng ngay sau đó bắt đầu đớn đau, mỗi bối rối thở một cái, xương cốt liền bị kéo đau nhức một lần, thậm chí muốn kêu cũng kêu không nổi.
Bình Luận (0)
Comment