Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 775

Chỉ cần mình có sự nghiệp, về sau có thể cưới được người mình yêu. Hiện tại Thẩm Kỳ không dám thổ lộ với Kiều Dĩ An. Sau này Kiều Dĩ An lên đại học trọng điểm, chính mình so kém cô, còn thế nào xứng cùng cô một chỗ? Hạ quyết tâm vì hai người sau này, Thẩm Kỳ quyết định nói cho cha me biết, quyết ngay sang nay chuẩn bị rời đi, trước khi đi muốn gặp Kiều Dĩ An để cho cô bồi mình.

Lúc này Kiều Dĩ An bởi vì Tần Chính vừa mới lãnh đạm cùng với Bách Hợp châm chọc mà trong lòng tổn thương, Thẩm Kỳ lại là vì cô ta mà đi, tuy cô ta không thích Thẩm Kỳ nhưng đối với hành động của cậu ta vẫn rất cảm động, nhất thời hờn dỗi hơn nữa cảm động, cô ta liền đáp ứng lời mời Thẩm Kỳ.

Cũng không biết tại sao, Kiều Dĩ An ma xui quỷ khiến không hẹn Lưu Diêu. Nguyên bản hai cô gái quan hệ rất thân thiết, trước kia là không rời không bỏ, đi đâu cũng như hình với bóng, sợ là đi WC hai người cũng tay trong tay đi. Lên cấp ba Lưu Diêu rõ ràng không thích loại không khí nghiêm túc học tập này, thế nhưng vì cùng Kiều Dĩ An mà cô ta nhờ người thân bỏ chút ít tiền, lại lấy danh nghĩa thể dục đặc biệt tiến vào trường học. Về sau hai người ăn ngủ cùng chỗ, bình thường càng thêm thân, nếu như Thẩm Kỳ hẹn Kiều Dĩ An, Lưu Diêu nhất định sẽ cùng đi.

Kiều Dĩ An vốn không thích Thẩm Kỳ, tuy cậu ta cao lớn uy mãnh nhưng Kiều Dĩ An còn chưa từng nghĩ đến đưa cậu ta vào phương diện bạn trai. Cô ta thích người khiêm tốn như Tần Chính, không thích loại dũng mãnh như Thẩm Kỳ, mơ hồ có cảm giác Thẩm Kỳ thích mình, nhưng mà lại không muốn đáp lại. Cho nên mỗi lần cậu ta hẹn, thì Kiều Dĩ An đều kéo Lưu Diêu đi cùng, bởi như vậy cô ta cũng không đắc tội Thẩm Kỳ, lại không cần sợ hãi xấu hổ.

Thế mà sau khi Lưu Diêu và Bách Hợp ẩu đả, Lưu Diêu liền thay đổi, cô ta khác trước kia, không chỉ là lãnh đạm với Kiều Dĩ An hơn nữa vị trí giường chiếu đều đổi với người khác, cũng không chơi cùng cô. May mắn trong một năm này Kiều Dĩ An có Tần Chính, đối với Lưu Diêu bất hòa tuy cảm thấy có chút thất lạc nhưng cũng không có đau lòng chút nào.

Nhưng lúc này Thẩm Kỳ lại hẹn cô ta, không biết tại sao Kiều Dĩ An có chút cảm động, hơn nữa Lưu Diêu bất hòa với cô nên cảm thấy trái tim băng giá, cô ta cũng không gọi Lưu Diêu cùng đi, mà nghĩ nghĩ một mình đi đến chỗ hẹn.

Lần này thành tích cuộc thi của cô tacũng coi như lý tưởng, cô ta cũng không thi đậu đại học hạng nhất thủ đô, nhưng vì muốn ở bên Tần Chính nên cô ta cũng chọn một trường học tại thủ đô. Hai người tuy không cùng trường nhưng ít ra ở cùng thành phố. Đây vốn là chuyện đáng mừng, nhưng sau khi phát hiện thành tích Bách Hợp hơn cô ta rất nhiều nên vài phần vui sướng của cô ta liền tan thành mây khói.

Bởi vậy Kiều Dĩ An thật sự rầu rĩ không vui, cô ta đã đáp ứng yêu cầu Thẩm Kỳ. Thẩm Kỳ khi phát hiện cô ta một mình đến như lời hẹn, trong lòng cao hứng vui cười phảng phất giống như pháo hoa nở rộ. Cậu ta nghĩ đến mình phải rời đi nơi khác, phải rời xa Kiều Dĩ An. Bên người Kiều Dĩ An có rất nhiều đàn ông ưu tú, để cậu ta cảnh giác nhất chính là Tần Chính tên tiểu bạch kiểm, cậu ta  cũng sợ trong thời gian mấy năm này mình cách xa Kiều Dĩ An thì sẽ bị người khác cướp đi, bởi vậy cùng Kiều Dĩ An đi dạo nửa ngày sau, đã hơn mười giờ mà Thẩm Kỳ còn chưa muốn rời đi, cậu ta tiễn đưa Kiều Dĩ An quay trở lại trường học, cầm tay của cô ta vào trong rừng cây nhỏ ở trường học bước chậm, muốn nói chút gì rồi lại không có nổi dũng khí.

Mà sau khi Bách Hợp đi ra từ văn phòng chủ nhiệm lớp, vì liên hệ thuận tiện, buổi chiều đi ra ngoài bỏ ra một ngàn mua cái điện thoại. Nhiếp Bách Hợp vốn có điện thoại, nhưng năm hai cấp 3 vì đi ra ngoài làm công, cũng sớm đã bán sạch lấy tiền đi đường, cuối cùng bị lừa tiến vào trong công ty lừa gạt. Từ đó về sau Bách Hợp vẫn không dùng lại điện thoại. Bây giờ thi đỗ đại học, về sau cần dùng điện thoại nhiều hơn, cô liền một lần nữa mua một cái, sau khi xong tiết học tại lớp vũ đạo, buổi tối dùng điện thoại mới gọi điện thoại cho Nhiếp mẫu vốn là muốn một lần báo thành tích cuộc thi của mình cùng với nói cho mẹ biết số điện thoại mới, không nghĩ tới chủ nhiệm lớp đã sớm đã gọi điện thoại tới nhà họ Nhiếp rồi, chỉ bởi vì Bách Hợp không có số điện thoại di động nên không liên lạc được cô, mẹ Nhiếp đành cố nén vui mừng đợi con gái gọi về mà thôi.

Hai năm qua nhà họ Nhiếp rơi vào hoàn cảnh rối loạn, hôm nay Bách Hợp thi Đại học đứng đầu toàn tỉnh, xem như làm vẻ vang cho cha mẹ rồi. Mẹ Nhiếp vui mừng nói trong ngục giam cha Nhiếp cũng vì con gái cảm thấy kiêu ngạo, khen ngợi cô một hồi lâu, lại động viên cô về sau tiếp tục cố gắng, cũng dặn dò để cho cô không cần bận tâm trong nhà, mẹ Nhiếp sẽ cố gắng kiếm tiền trả nợ, nói cả buổi tới lúc dừng điện thoại Bách Hợp quay trở lại tới trường học đã chín giờ.

Ký túc xá trường học hai ngày nay bởi vì đang trong kì nghỉ, tạm thời không khóa cửa. Cuối tháng sáu thời tiết còn chút oi bức, bốn phía trong bụi cỏ truyền đến tiếng dế kêu. Trong túc xá còn có bạn học đang chờ lấy thành tích cuộc thi vẫn chưa về nhà, Bách Hợp cũng không định trở về lúc này, mà chuẩn bị tìm nơi âm u nơi hẻo lánh không có người, trước trốn tránh luyện Luyện Thể Thuật trong chốc lát rồi mới trở lại ký túc xá.

Trên đường ven rừng im ắng, hai bên đèn đường tản ra ánh sáng mờ nhạt, chỗ này vốn là địa điểm hẹn hò ưa thích của các đôi tình nhân trong trường, không chỉ kín đáo, hơn nữa bảo vệ trường học cùng thầy cô rất ít qua bên này kiểm tra. Bình thường rất náo nhiệt, nhưng bây giờ cuối tháng sáu là thời điểm mấu chốt của cuộc thi cuối kỳ, phần lớn học sinh nước tới chân mới nhảy, muốn khảo thi đỡ được một chút, ở nơi này các đôi tình nhân ít đi nhiều rồi. Bách Hợp ở đó ngây người một giờ, nửa cái bóng người đều không có, cô luyện được một nửa bộ Luyện Thể Thuật, trên người toát ra mồ hôi hột, đang muốn lau đi, đằng trước bỗng có tiếng bước chân vang lên.

“Dĩ An, tớ, tớ phải rời đi bây giờ rồi, tớ đã nghĩ rất rõ ràng, tớ muốn tham gia cuộc thi đặc công, cậu sẽ ủng hộ tớ chứ?”

Thật sự oan gia ngõ hẹp, Bách Hợp nghe nói thế, động tác trên tay liền dừng lại, đại lượng linh lực dũng mãnh tiến vào trong thân thể cô, cô giữ im lặng rồi co thân thể lại núp ở trong góc.

Đầu kia Thẩm Kỳ đang suy nghĩ nên dùng phương pháp gì thổ lộ với Nữ Thần trong lòng, hơn nữa rừng cây mờ ảo Bách Hợp ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, cậu ta không hề chú ý tới. Kiều Dĩ An thì dáng người thấp bé, Bách Hợp cố ý ẩn núp, làm sao cô ta có thể phát hiện? Huống chi sau khi Thẩm Kỳ nói xong lời này liền xúc động ôm lấy Kiều Dĩ An.

Cô ta hoảng sợ, theo bản năng liền giãy dụa, định nói Thẩm Kỳ có ghi danh trường cảnh sát cũng không có liên quan cô ta ủng hộ hay không, không ngờ cô ta càng giãy dụa thì Thẩm Kỳ càng ôm chặt hơn. Ngực Kiều Dĩ An mềm mại cọ xát trên người, cậu ta vốn là thiếu niên thời kỳ trưởng thành xúc động, trong ngực ôm lại là người mình yêu mến, lúc bắt đầu còn có lý trí, không muốn dọa Kiều Dĩ An, càng về sau cô ta càng giãy dụa Thẩm Kỳ lại càng thấy một mồi lửa giống như từ bụng của mình xông tới, cậu ta vô ý thức ôm Kiều Dĩ An càng chặt, chỉ cảm thấy toàn thân thiếu nữ không chỗ nào không mềm mại, không chỗ nào không thơm. Ngực thiếu nữ mềm mại chống vào bộ ngực của cậu, bụng cô càng ở vào giữa hai chân cậu ta, cậu ta theo bản năng bắt đầu chọc vào Kiều Dĩ An, động tác vụng về có chút vội vàng.

“Thẩm Kỳ, không phải trong túi cậu có cái chìa khóa chứ, nó đâm vào tớ rồi.” trong mắt Kiều Dĩ An như sắp chảy nước, thân thể cô ta vì động tác bên dưới của Thẩm Kỳ đã bắt đầu có chút mềm mại, thế nhưng để tránh nói ra làm hai người xấu hổ, cô ta vẫn giả bộ giống như không biết hỏi một câu.

Kiều Dĩ An không nói lời này không sao, vừa nói lời này tựa như lửa cháy đổ thêm dầu, ánh mắt thiếu nữ hồn nhiên vô tội cùng với giọng điệu ngây thơ hấp dẫn như có như không làm cho Thẩm Kỳ bắt đầu càng ngày càng không cách nào tự kiềm chế. Cậu ta vốn không muốn hù đến Kiều Dĩ An, nhưng lúc này lại không nhịn được, vội vàng thò tay vào trong ngực Kiều Dĩ An, có chút sốt ruột hô lên:

“Dĩ An, cho tớ, tớ thích cậu, tớ không muốn thấy cậu không thuộc về tớ, tớ nguyện ý vì cậu gia nhập trường đặc công, sau này tốt nghiệp nở mày nở mặt lấy cậu, van cậu đấy!”

Tại thời khắc này, Thẩm Kỳ hèn mọn trước mặt Kiều Dĩ An, buồn vui yêu hận của cậu ta phảng phất giống như đều bị Kiều Dĩ An tác động, cậu ta cầu khẩn khiến Kiều Dĩ An thương tiếc. Kiều Dĩ An không hiểu sao tầm cũng có chút mềm ra, cậu ta vì mình muốn gia nhập trường đặc công, nghĩ cũng biết trong trường này về sau sẽ chịu không ít khổ, cậu ta lại có thể nguyện ý vì mình làm như vậy.

Một người đàn ông nguyện ý vì mình chịu khổ nhiều như vậy, cô ta có chút mềm lòng, lực đạo giãy dụa cũng theo thời gian dần trôi qua nhỏ lại. Cô ta cũng không phải là lần đầu tiên, đối với trinh tiết cũng không có thấy nặng như người khác, nếu như có thể thỏa mãn Thẩm Kỳ một lần, lại để cho cậu ta thoải mái rời đi, sau này mình nhớ tới cũng sẽ không áy náy.

“Van cậu, van cậu Dĩ An, tớ về sau sẽ dốc sức liều mạng học tập, tớ sẽ đối xử tốt với cậu, cho tớ đi.” Môi của cậu ta dao động trên khuôn mặt Kiều Dĩ An, tay Kiều Dĩ An vốn chống tại ngực cậu, dần dần do dự mà trùm xuống dưới bụng, Thẩm Kỳ đạt được một tín hiệu như vậy, ngay tại chỗ ôm Kiều Dĩ An thì ngồi vào trên mặt ghế ven đường.

Bách Hợp trốn ở trong bụi cỏ, nghe thấy tiếng Thẩm Kỳ cùng với Kiều Dĩ An rung động ‘Chép miệng chép miệng’, lại nghe tiếng rên rỉ Kiều Dĩ An như mèo nhỏ lười biếng, bên khóe miệng liền hiện ra một tia cười xấu xa.

Hôm nay trong văn phòng chủ nhiệm lớp, cô nhìn thấy có số điện thoại từng phòng ký túc xá, Tần Chính bởi vì là học sinh khá giỏi, cho nên số điện thoại ký túc xá cậu ta được chủ nhiệm lớp ghi ngay vị trí trên cùng. Bách Hợp hiện tại tinh thần lực rất tốt, trí nhớ cũng cao, tuy cô chỉ nhìn thoáng qua nhưng cô còn nhớ rõ điện thoại ký túc xá Tần Chính. Cô lấy điện thoại di động của mình bấm dãy số kia, không mất nhiều thời gian đầu kia liền có tiếng nói nam sinh vang lên:

“Alo, ký túc xá nam phòng 601, tìm ai thế?”
Bình Luận (0)
Comment