Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 810

Edit: Suly

Beta: Sakura

Dưỡng bệnh ở trong cung nửa tháng, vì Bách Hợp khác với nguyên chủ suốt ngày buồn bã tổn thương tình cảm, cô tận lực phối hợp dùng phương thuốc bổ thực y nữ viết ra,, bởi vậy thân thể khỏe hơn, nguyên chủ mất đi đứa nhỏ đã gần một tháng do bị trầm cảm, hơn nữa sau khi mất đi đứa nhỏ mà Ân Sở vẫn sủng hạnh Giang Mẫn Châu, nguyên chủ mất đứa nhỏ bị trọng thương, mệnh suýt nữa nguy hiểm lại không lấy được trái tim phu quân, bởi vậy cảm thấy vạn phần khó chịu, cho nên thân thể mới sụp nhanh hơn mà thôi, hiện tại Bách Hợp lại không đau lòng Ân Sở, dưỡng mười mấy ngày nay thân thể nguyên chủ đã khỏe hơn.

Chuyện đầu tiên sau khi dưỡng thân thể khoe mạnh chính là bảo người trong cung lấy danh sách tất cả nữ nhân trong cung bây giờ thuộc về Ân Sở.

Nhiệm vụ lần này mặt ngoài xem ra chỉ là một cái cọc đấu tranh cung đình bình thường, nhưng Bách Hợp lại nhạy cảm cảm giác Đào thị nguy hiểm, Đào Bách Hợp đã lấy linh hồn làm thù lao mời cô làm việc, đương nhiên cô phải thay nguyên chủ bình định tất cả chướng ngại.

Trong hậu cung Ân Sở cũng không có nhiều nữ nhân, cơ hồ tất cả đều là công chúa Trường Bình dâng tặng, cộng thêm Giang Mẫn Châu ở bên trong, tổng cộng chỉ có tám người, cái này cũng khiến cho cung nhân Ân Sở rất thưa thớt, con nối dõi của hắn cũng vô cùng đơn bạc, đến nay danh nghĩa chỉ có một đứa con trai Ân Nguyên Ấp, lúc trước thiên hạ tạm ổn định sau, vì trấn an không thể trả ân Đào thị, bởi vậy Ân Sở lập Ân Nguyên Ấp làm thái tử, nhưng không biết có phải nguyên nhân vì Đào Bách Hợp hay không, Ân Sở cũng không thích đứa con trai duy nhất này, động một tí khiển trách.

Lúc đầu Trường Bình và Ân Sở một mẹ sinh ra, cảm tình rất sâu nặng, trước nàng ta từng lấy chồng, trượng phu trong chiến loạn tử vong, đệ đệ ở Đào gia dưới sự trợ giúp đắc thế thì thân phận nàng ta cũng nước lên thì thuyền lên, nửa năm trước do Ân Sở hạ chiếu, gả cho tâm phúc Ân Sở là Mộc Dương làm vợ, trong triều đình Ân Sở cùng chư đại thần tranh quyền với Đào thị, trong hậu cung Trường Bình cũng không chịu cô đơn, muốn đoạt quyền của Đào Bách Hợp.

Vì Ân gia dựa vào Đào thị mà phát tài nên Ân thị không thích Đào Bách Hợp, nhất là Đào Bách Hợp yêu Ân Sở tận xương, lại hay đố kị ghen ghét, những năm trước đây Ân Sở xuất chinh bên ngoài cần nhờ Đào gia, không dám lấy thiếp thì cũng thôi, hậu viện Ân Sở do Đào Bách Hợp độc đại. Nhưng bây giờ Ân Sở đăng vị hoàng đế mà trong hậu cung trong vẫn là duy nhất một Đào Bách Hợp, Trường Bình cũng không quen nhìn.

Nàng ta sớm từng xem qua cảnh tượng Đào Bách Hợp lúc xuất giá, vì thế mà hết sức ghen tỵ, một lòng muốn làm nữ nhân tôn quý nhất vương triều Đại Sở, đạt được quyền thế. Bây giờ mặc dù Ân Sở vẫn nghe lời của nàng ta, thế nhưng sau khi Ân Sở làm hoàng đế, sớm không còn thanh niên lúc trước kia, không hề dễ khống chế nữa. Vì đạt được tín nhiệm của đệ đệ cùng với quyền thế, Trường Bình bắt đầu tiến hiến mỹ nữ.

Ân Sở cũng không phải là người háo sắc, huống chi bây giờ thiên hạ vẫn chưa hoàn toàn thái bình, mặc dù Ân Sở xưng đế nhưng kỳ thực hiện nay trên đời còn có thế lực lớn sánh ngang Đại Sở, hắn muốn thống nhất thiên hạ cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi trong lòng hắn có người nên không để ý tới người con gái nào cả, Trường Bình đưa tới nữ nhân tối đa hắn chạm qua một hai lần rồi mặc kệ, duy chỉ có lần này Trường Bình đưa tới bảo vật trong tim hắn, mới vừa vặn đập trúng lòng hắn.

Đêm ngày ấy Lục Dung Hòa có một câu nói nói rất hay, đã không chiếm được nam nhân thì nên nắm vững quyền thế, dù sao Đào Bách Hợp cũng không chỉ là một người nàng, còn có toàn bộ Đào gia phía sau nàng.

Vì tâm nguyện nữ nhi, Đào thị nghiêng toàn tộc trợ lực Ân Sở xưng đế, Đào Bách Hợp lại chìm đắm trong tình yêu không có cách nào rút ra, ánh mắt thiển cận, nếu như không cải chính, kết quả cuối cùng khả năng chính là sẽ liên lụy toàn bộ Đào gia, bị Ân Sở nhổ cả gốc lên, Bách Hợp suy đoán như vậy hẳn có khả năng 80% trở lên, bằng không Đào Bách Hợp nhất định sẽ không dùng đến linh hồn làm một cái giá để trả thù!

“Nương nương muốn danh sách những tiện tỳ này làm gì?” Hồng Uyển ôm tập qua đây, không khỏi hỏi một câu.

Hồng Uyển chính là người tự chải tóc, được xưng chung thân không gả làm cô cô bồi ở bên người nguyên chủ, nàng ấy từ nhỏ hầu hạ ở bên người nguyên chủ, là gia nô của Đào thị, cực kỳ trung thành tin cậy, Bách Hợp quan sát nàng ấy nửa tháng có thừa, nàng ấy trung thành với Đào Bách Hợp cực cao, cơ hồ có thể vì Đào Bách Hợp không chút do dự đi tìm chết, là một người đáng giá có thể tín nhiệm, người hỏi là nàng ấy, Bách Hợp cũng không có giấu giếm, liền cười cười:

“Ta nghĩ rõ ràng, bây giờ Hoàng thượng đã yêu Giang Quý nhân, ta cũng không cần phải yêu hắn, nương nói đúng, nếu như mất đứa nhỏ suýt nữa đã đánh mất tính mạng không gọi được tâm nam nhân này trở về, ta cần gì phải lại đem lòng của mình đưa qua?” Cô nhếch khóe miệng, vả mặt bình thản, mặc áo ngực màu tím khói, áo khoác màu tím nhạt màu sắc cung trang tinh tế, cung trang kia vừa che khuất vai, lộ ra đường cong duyên dáng của Bách Hợp cùng với cổ dài nhỏ, tảng ngực lớn trắng nõn nà chói mắt, không đồ trang sức phức tạp gì, chải lấy búi tóc, chỉ có búi cao nhất mang đồ trang sức hoàng kim, búi tóc tiếp theo móc tua cờ, lúc nói chuyện tua cờ đen thật dài kia rủ xuống phát ra ánh lam như mây, nhẹ nhàng lắc lư, mang ánh sáng bóng chói mắt.

Bách Hợp bình tĩnh trừ bỏ khí chất kiêu căng trước đây của nguyên chủ, cái vầng sáng vô song kia liền hiện ra, Hồng Uyển thấy có chút phát ngốc, nghe thấy lời này của cô thì tưởng rằng trong lòng cô bị thương, quay lưng xoa xoa mắt:

“Nương nương quốc sắc Thiên Hương, Giang thị há có thể so sánh? Đúng là nồi nào vung ấy, Ân thị xuất thân như vậy, nhìn không ra nương nương tốt, chỉ thích những thứ thấp hèn bại hoại ấy, thì đã rõ ràng.”

Nàng ấy vô điều kiện bảo vệ nguyên chủ, là một nha hoàn  trong thế gia vọng tộc phiệt có kiêu ngạo có ngạo khí, Hồng Uyển khinh thường Ân Sở, cảm thấy hắn chính là áo vải bình dân, trèo lên Đào Bách Hợp mới bước lên mây xanh này, cuối cùng khi phú quý đắc thế liền trở mặt, vô cùng khinh thường hắn, cho là hắn thích Giang Mẫn Châu đều là có mắt không tròng, lợn rừng không ăn được hạt thóc.

Tuy nói Bách Hợp biết nàng ấy có ý tứ muốn dỗ dành mình vui vẻ, nhưng cô cũng không thích Ân Sở như nguyên chủ, nghe thấy tên hắn thì không buồn không thích, chỉ vì nể mặt Hồng Uyển, nghe nói như thế vẫn mấp máy khoé miệng, quần áo trên cánh tay cầm danh sách buông xuống một chút, lộ ra tảng da thịt lớn, cô đưa một tay ra kéo quần áo lên.

Móng tay cắt sửa chỉnh tề cũng không có bôi sơn gì, đầu ngón tay dài nhỏ non mềm, da thịt nhẵn mịn giống như sứ trắng, Hồng Uyển thấy có chút ngây người.

“Lần này nghĩ thông suốt, Hoàng thượng đã yêu mỹ nhân, ta cũng không làm người chặn đường. Ân Mẫn thích dâng tặng thì dâng tặng đủ!” Ghi nhớ những người trong danh sách xong thì đã có tính toán, Bách Hợp đóng tập lại, nàng nghiêng mặt, lộ ra khuôn mặt trắng nõn như ngọc, bộ dáng kia đẹp tựa như tranh: “Đi Trường Sinh Điện, bản cung yêu cầu gặp Thái Hậu!”

Trong nháy mắt trên mặt Hồng Uyển lộ ra vẻ kinh ngạc, Đào Bách Hợp cũng không thân thiết gì với thái hậu Vương thị, dù sao Vương thị chỉ là nông phụ xuất thân bình thường còn Đào Bách Hợp thì xuất thân môn phiệt thế gia. Hai mẹ chồng nàng dâu gia thế không ngang hàng, con dâu thân phận cao đủ để hoàn toàn áp chế mẫu thân, có thể nghĩ hậu quả liền là Vương thị hoàn toàn không muốn gặp nàng, bởi vì ở trước mặt Đào Bách Hợp Vương thị không tìm được chút tôn nghiêm nào của bà bà. Ngược lại vì Đào gia còn phải lấy lòng con dâu này nhiều hơn. Trước kia chính Vương thị thủ tiết một mình nuôi hai đứa con, sau khi Ân Sở cưới vợ bởi vì thân phận Đào thị cao nên Vương thị khó tránh khỏi có chút cảm giác nhi tử mình bị Đào gia cướp đi.

Hơn nữa Đào Bách Hợp hay đố kị. Gả Ân Sở sau chỉ sinh một nhi tử, dù bây giờ Ân Sở đã tấn vị hoàng đế, trong hậu cung lại chỉ có nàng sinh hạ một đứa con trai thôi, Vương thị khát vọng con trai nhiều con nhiều phúc, ý nghĩ chạy ngược lại với Đào Bách Hợp, một thì nhìn đối phương cảm thấy kiêu căng đố kị không thuận mắt, đối với Đào Bách Hợp không thích thì muôn vàn không hài lòng, một thì lại cho rằng Vương thị tính cách cổ quái khó hầu hạ, bản thân Đào Bách Hợp lại kiêu căng, phục thấp tác tiểu đều không chiếm được niềm vui của Vương thị, cuối cùng đơn giản không lấy lòng, hai mẹ chồng nàng dâu ở cùng một cung mà lại không chịu gặp mặt, lúc này vậy mà Bách Hợp chủ động nhắc tới muốn gặp Vương thị, Hồng Uyển biết nguyên chủ không thích Vương thái hậu, nghe thấy Bách Hợp vừa nói như vậy, khó tránh khỏi cũng có chút ngoài ý muốn.

“Ân Mẫn đã có thể đưa nữ nhân, sao bản cung lại không thể? A nương có câu xem như là nhắc nhở ta, không chiếm được trái tim của Ân Sở thì, bản cung cần nắm chắc quyền cung Đại Sở này ở trong tay!” Bách Hợp đứng lên, mấy cung nhân tiến lên thay cô chỉnh lý vạt áo, cô khoác áo tơ lụa trên vai, túm lấy xiêm y rơi trên mặt đất, hơi cười nói ra lời này, Hồng Uyển ngửa đầu nhìn cô, dường như nhìn thấy thời gian Lục Dung Hòa trẻ tuổi, Đào Bách Hợp tỉnh ngộ, có điều cái giá tỉnh ngộ này cũng quá lớn!

Vương Thái hậu ở trong cung nghe thấy có người báo lại nói Hoàng Hậu tới gặp bà ta, quả thực còn có chút không dám tin lỗ tai của mình, lúc này  trong cung Thái hậu ngoại trừ Trường Bình ra còn có cả Giang Mẫn Châu, nghe thấy Bách Hợp muốn tới thì Giang Mẫn Châu liền xoay người muốn trốn, một tay Ân Mẫn kéo lại nàng ta:

“Trốn cái gì? Còn tưởng nàng ta là Đào thị lúc trước? Bây giờ là thiên hạ Đại Sở, đây là hậu cung Ân thị, không còn là họ Đào nàng, hãy ngồi xuống, bản Công chúa cùng với Thái hậu đều ở đây, ngược lại muốn nhìn Đào thị có bao nhiêu kiêu ngạo!”

Nói xong lời này lúc, Ân Mẫn giơ giơ cằm lên: “Đi gọi Hoàng hậu  tiến vào!”

Nàng ta dám phân phó như vậy, hạ nhân cũng không dám kêu, tuy nói Đại Sở ổn định sau, Đào gia cũng không có được bất luận quyền thế thực tế gì, nhưng trâu yếu còn hơn bò khỏe, Đào thị gia thế chân vạc nhiều năm, quyền thế danh vọng cũng không phải là loại tân hoàng tộc Ân gia này có thể so sánh, nội tình chưa đủ, cho dù là có thể ngự được thân hạ nhân, nhưng cũng ngự không được tâm hạ nhân.

Bách Hợp dẫn một đám người tiến vào trong nội cung, Vương thái hậu nằm lệch trên giường, mắt lạnh nhìn chằm chằm cô, Ân Mẫn ngồi ở một bên, Giang Mẫn Châu cúi thấp đầu không nói lời nào, hai má không phấn trang điểm, nhưng có thể nhìn ra được có tư thế chim sa cá lặn.

Nếu như luận về nhan sắc, khuôn mặt nàng ta tinh xảo hơn Đào Bách Hợp rất nhiều, dường như xinh đẹp đến không mang theo khói lửa nhân gian, nhưng nếu bàn về khí chất, nàng ta lại khác với một Bách Hợp ung dung cao quý, có vẻ có chút lành lạnh kiêu ngạo, nhìn thấy Bách Hợp tiến vào, nàng ta và Ân Mẫn ngồi bình thường không động, Ân Mẫn “Khanh khách” cười:

“Hoàng hậu nhìn thấy mẫu hậu, cũng không quỳ xuống hành lễ?”
Bình Luận (0)
Comment