Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 38

Lâm Trí Viễn hỏi số tài khoản của cô. Chưa đến mười phút, một triệu tệ đã về tài khoản.

Hắn còn nói đã sắp xếp luật sư tới giải quyết những chuyện này cho cô. Giải quyết xong chuyện, cô phải lập tức thực hiện lời hứa.

Đồng thời gửi đến Wechat còn có số hiệu chuyến bay của hắn. Hắn nói bây giờ hắn đang ở thủ đô, sẽ lập tức trở về, bảo cô đến sân bay đón hắn.

Bích Hà ôm cánh tay ngồi dưới bệnh viện thật lâu.

Đây chính là lựa chọn của cô… Cô bán mình vì tiền. Một triệu tệ đã đủ để gia đình trở về bình thường, cô cảm thấy như vậy đáng giá.

Có lẽ Lâm Trí Viễn cũng sẽ không hứng thú với cô quá lâu – Bích Hà nghĩ. Hắn chính là kẻ điên. Ban đầu hắn quay về tìm cô chỉ là vì hoài niệm quá khứ, về sau hắn bị cô từ chối làm kích động lòng hiếu thắng. Có lẽ sau khi hắn có được cô một lần nữa sẽ rất nhanh lại chán rồi bỏ đi … giống như mười năm trước.

Cô trở về phòng bệnh, đưa thẻ một triệu cho mẹ.

“Mẹ cầm lấy trả nợ đi.” Bích Hà khẽ nói.

“Con lấy tiền ở đâu ra?” Mẹ cô khiếp sợ đứng lên.

“Con vay bạn học cấp ba.”

Mẹ nhìn tấm thẻ, do dự không nhận: “Bạn học cấp ba nào có thể cho vay nhiều tiền như vậy… Con đừng làm việc gì ngốc…”

“Là Lâm Trí Viễn.” Bích Hà gượng cười: “Con vay cậu ta, mẹ còn nhớ cậu ta không? Năm đó cậu ta thi đỗ…”

Havard, lên báo. Cô nhớ mẹ còn nói với người ta khắp nơi: “Chính là bạn học cùng lớp của Tiểu Hà đó.”

“A…” Mẹ cô thấy đúng là bạn học cấp ba thì thở phào một hơi: “Nhưng mà vay một lúc nhiều như vậy…”



“Bây giờ cậu ta rất giàu có.” Bích Hà cười: “Lần trước họp lớp, cậu ta tặng quà lưu niệm cho mỗi bạn học trong lớp, cộng lại đâu chỉ một triệu tệ… Bạn học trong lớp con thiếu tiền đều vay cậu ta.”

Lúc này mẹ mới thở phào, thả lỏng tinh thần: “Vậy thì thật là cảm ơn cậu ta… Cậu ta đúng là người tốt.”

Ra khỏi bệnh viện, Bích Hà thở dài.

Cô phải đi chia tay với Trần Tử Khiêm.

Cô vì tiền đã đồng ý đến chỗ Lâm Trí Viễn… Gia đình cô cũng sa sút nặng nề, bọn họ không còn khả năng nữa.

Lúc cô nói ra miệng, Trần Tử Khiêm im lặng thật lâu.

“Hà Hoa đi tìm em rồi sao?” Anh ta khẽ hỏi, xem ra không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện này: “Anh và cô ấy…”

“Nguyên nhân không phải vì cô ta.” Bích Hà cắn môi, lắc đầu: “Là nguyên nhân ở em… Trần Tử Khiêm, anh rất tốt.” Bích Hà thở dài: “Nếu như chúng ta không gặp nhau vào thời điểm này thì tốt biết mấy.”

Sớm hơn một chút, có lẽ bọn họ đã kết hôn nhiều năm, khi gia đình xảy ra chuyện, bọn họ có nền móng tình cảm vững chắc để cùng nhau đối mặt. Muộn hơn một chút, có lẽ cô đã bị Lâm Trí Viễn vứt bỏ, nếu như đến lúc đó anh ta vẫn chưa kết hôn, vậy vừa lúc bọn họ có thể sưởi ấm lẫn nhau.

“Anh cảm thấy có lỗi với em.” Trần Tử Khiêm thở dài một hơi. Rõ ràng là cô nói chia tay, nhưng anh ta lại cảm thấy mắc nợ cô.

“Anh không hề có lỗi với em…” Bích Hà mỉm cười lắc đầu, cầm túi lên, không để cho anh ta nhìn thấy nước mắt mình rơi: “Vậy tạm biệt.”

Bích Hà trở về nhà trọ cũ nát cô vừa thuê, nằm trên giường, nghĩ đến vận mệnh của mình.

Cô nghĩ, vận mệnh mỗi người có lẽ đều do ông trời sắp đặt sẵn. Gặp ai, không gặp ai; thích ai, không thích ai; dây dưa ai, không dây dưa ai. Mà vận mệnh của cô, có lẽ vào buổi tối năm 14 tuổi ấy, khi cô chậm rãi đi về phía thiếu niên khôi ngô đứng ở nơi hẻo lánh kia thì đã định sẵn, định sẵn cả đời này cô phải dây dưa không rõ với hắn, định sẵn cô phải bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Bình Luận (0)
Comment