Bích Hà - A Lí Lí Nha

Chương 67

Buổi trưa lại ăn bánh kem.

Buổi tối lại ăn bánh kem.

Bích Hà ăn nửa miếng, lắc đầu không muốn ăn nữa.

“Ăn đi.” Lâm Trí Viễn nhìn cô cười rất dịu dàng.

“Lâm Trí Viễn, mình muốn ăn cơm.” Vẻ mặt Bích Hà tủi thân. Bây giờ ngay cả cơm hắn cũng không cho cô ăn. Sáng trưa tối đều chỉ cho cô ăn bánh kem. Thực ra cô cũng không thích ăn bánh kem đến vậy.

“Nào tôi đút cho cậu ăn, đừng để bị đói.” Chàng trai rất kiên nhẫn, cầm đĩa lên, đút từng miếng cho cô.

Bích Hà cố gắng ăn thêm hai miếng, đẩy hắn ra: “Mình ăn no rồi.”

“Thật không?” Lâm Trí Viễn cười: “Bích Hà, cậu đừng khách sáo với tôi, thích ăn thì ăn nhiều vào.”

“Không ăn nữa.” Bích Hà nhìn bánh kem còn thừa lại non nửa.

Hắn thì không ăn, hôm nay một mình cô ăn hơn nửa cái bánh kem. Bây giờ thấy bánh kem hơi phát ngán là sao nhỉ?

Sau đó cô nghe thấy Lâm Trí Viễn nói, giọng nói trầm thấp ôn hòa: “Chán ăn vị phô mai rồi, ngày mai tôi đặt cho cậu vị sữa chua. Đổi vị khác, không ngán.”

Ngày mai vẫn ăn bánh kem? Bích Hà cảm thấy nước mắt sắp rơi.

“Mình không muốn ăn bánh kem, mình muốn ăn cơm…” Cô ấm ức nói.

“Nhưng mà không phải cậu thích ăn bánh kem sao?” Chàng trai cười: “Ăn một lần cho đủ đi.”

“Ăn đủ rồi, ăn đủ rồi.” Bích Hà gật đầu. Ăn nữa sẽ nôn mất.

“Thật sự ăn đủ rồi?” Hắn mỉm cười ôn hòa, mặt mày khoan khoái, nhan sắc cực đẹp.

Bích Hà chân thành gật đầu.

“Nhưng mà tôi cảm thấy cậu vẫn chưa ăn đủ.” Lâm Trí Viễn suy nghĩ, cười: “Chi bằng ăn thêm một ngày nữa? Tôi lo lúc cậu ở trường lại muốn ăn bánh kem. Đến lúc đó tôi không có cách nào mua cho cậu, cậu lại đi ăn linh tinh của người khác cho, hỏng dạ dày thì làm sao?”

Bích Hà ra sức lắc đầu: “Thật sự không ăn nữa, tuần sau mình cũng không ăn bánh kem nữa. Tháng này mình đều không muốn ăn. Bây giờ mình nhìn thấy bánh kem là muốn ói.”

Lâm Trí Viễn kéo cô ngồi lên chân hắn, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ còn mang nét ngây thơ của cô, thong thả cười.

“Tôi vẫn không yên tâm.” Hắn vừa nói vừa đưa tay vén áo ngủ hoạt hình của cô lên: “Ăn thêm một ngày mai là được.”

“Không ăn nữa, không ăn nữa.” Bích Hà hùng hổ lắc đầu: “Mình sẽ không ăn bánh kem nữa. Người khác cho mình cũng không cần.”

“Thật không?”

Áo ngủ của cô đã bị kéo cao, lộ ra bánh bao nhỏ vừa mới phát triển, điểm đỏ bên trên nhỏ nhắn đáng yêu. Tay chàng trai nắm điểm nhỏ nhẹ nhàng xoa nắn, giọng nói khàn khàn: “Đây chính là phí dịch vụ mà. Cậu vất vả đưa thư tình giúp người khác như vậy…”

“Không đưa nữa, không đưa nữa.” Cô gái nói: “Bây giờ mình không muốn ăn bánh kem một chút nào nữa. Lâm Trí Viễn, ngày mai mình muốn ăn cơm.”

Không biết chàng trai có nghe thấy không, hắn đã vùi đầu gặm cắn bộ ngực nhỏ mới phát triển của cô. Hô hấp dồn dập, vật nóng hổi giữa hai chân đã phấn khích.

Bích Hà mặc hắn gặm cắn trước ngực, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi hắn: “Lâm Trí Viễn, có phải cuộc sống bình thường của cậu rất nhàm chán không?”

“Cái gì?” Giọng nói của chàng trai trước ngực cô mơ mơ hồ hồ, nhuốm màu tình dục.

“Cậu thông minh như vậy.” Tay phải cô gái đặt trên lưng hắn, ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Cái gì cũng vừa nhìn là biết. Không cần học gì cũng có thể thi được hạng nhất. Vậy bình thường cậu làm gì? Chắc hẳn rất rảnh rỗi nhàm chán.”

Chàng trai buông ngực cô ra, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn cẩn thận nhìn vào mắt cô, không nói gì.

Thời gian và tinh lực của hắn quả thực nhiều đến không biết phải làm gì.

Đúng là hắn rất chán. Chán đến muốn nổi điên. Chán đến muốn “tìm chút chuyện để làm”.

Trường học quá nhỏ, tỉnh Z quá nhỏ, kiến thức giáo dục định hướng thi cử quá ít quá đơn giản, hoàn toàn không dung nạp được trí lực quá cao và linh hồn rạo rực của hắn.

Nhân sinh của hắn cần đối thủ mạnh hơn, cần sự kích thích và khiêu chiến lớn hơn.

Hắn cần thay đổi một không gian rộng hơn, tự do hơn, đủ cho hắn vung tay làm những chuyện hắn thật sự muốn làm. Đeo mặt nạ ôn hòa như ngọc lâu như vậy đã khiến hắn mệt mỏi và chán ghét. Linh hồn vội vã muốn xé bỏ mặt nạ, lộ ra bộ mặt thật của mình.

Hắn đã có mục tiêu và suy nghĩ khác, đồng thời đã bắt đầu thay đổi thực tiễn.

Nhưng Lương Bích Hà không nên biết những điều này. Không chỉ là Lương Bích Hà, tất cả mọi người bên cạnh hắn bây giờ đều không nên biết những điều này.

Trước khi hắn hoàn thành, tất cả mọi người không nên biết.

Hắn là một học sinh giỏi, vẻ vang của Trung học T.

Top 10 học sinh ba tốt của tỉnh Z, đại diện học sinh tỉnh Z, thành quả tuyệt vời của ngành giáo dục tỉnh Z, tuyển thủ hạt giống của Thanh Bắc. Mọi người đều không chút nghi ngờ hắn sẽ vào top 2, cho rằng lựa chọn khó khăn hắn sắp gặp phải trong đời là “Rốt cuộc nên học Thanh Hoa hay là học Bắc Đại đây?” Nhưng thực ra Thanh Bắc vẫn kém xa, không đủ phóng thích linh hồn hắn.

Mà hắn đã rõ ràng “tự do tuyệt đối đủ để tháo bỏ mặt nạ” mà hắn muốn rốt cuộc ở đâu mới có thể cho.

Lâm Trí Viễn nhìn cô một lúc, không nói gì, lại cúi đầu liếm ngực nhỏ của cô.

Lương Bích Hà thật đáng yêu.

Thật sự đến ngày đó rồi… chắc hẳn hắn cũng sẽ rất khó chịu.
Bình Luận (0)
Comment