Bích Hải Quang

Chương 50



Trên đảo Quy Khư, vô cùng yên tĩnh.
Bước trên những phiến lá rơi xuống đất, Hoán Thần ngẩng đầu nhìn ánh trăng chiếu xuống ngọn cây, gương mặt nàng không nhịn được ửng hồng, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Muội phu đang nghĩ gì?" Giọng nói Nam Cung Liêu vang lên từ phía sau.

Hoán Thần xoay người lại, khiêm nhường ôm quyền, "Chẳng qua ta chỉ nhớ chút chuyện cũ mà thôi...!điện hạ, lẽ nào người cũng không ngủ được?"
Nam Cung Liêu mang đầy tâm sự nhìn bờ biển đảo Quy Khư, "Ta muốn giữa trưa hôm nay tấn công đảo Thiên Khu." Chỉ thấy hắn giương lên khóe miệng thoáng hiện nụ cười không thể nhìn thấu, "Muội phu, ngươi có nghĩ ra thượng sách gì không?"
Hoán Thần kinh ngạc hỏi, "Tấn công giữa trưa sao?"
Nam Cung Liêu gật đầu, "Bất ngờ tấn công, xuất kỳ bất ý, ta thấy bọn trùng kia yếu nhất là giữa trưa, đây chính là cơ hội duy nhất." Hơi ngừng lại, Nam Cung Liêu nghiêm túc nhìn Hoán Thần, "Vì vậy, bây giờ chúng ta lập tức xuất binh."
Hoán Thần cúi đầu trầm mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Điện hạ, người chắc chắn bọn trùng độc yếu nhất vào giữa trưa sao?"
Nam Cung Liêu gật đầu, "Ta là hoàng tộc Đại Việt, nếu không hiểu biết rõ về trùng độc thì làm sao ra đối sách được?"
"Vậy được." Hoán Thần nặng nề gật đầu, "Trong mười hai dòng nước xoáy có cơ quan bà bà đảo Thiên Khu bày ra, ta sẽ liều mạng mình phá giải trận này, nhưng bầy trùng độc bên ngoài đảo cần điện hạ xua tan giúp."
"Chuyện này không khó." Nam Cung Liêu gật gật đầu, "Nếu như theo lời Bạch vu y nói đảo Thiên Khu này có một Cổ Mẫu có khả năng diệt thế, như vậy ta càng phải thừa dịp con Cổ Mẫu này chưa xuất hiện liền tóm gọn đảo Thiên Khu, tiêu diệt con súc sinh này, nếu không để Cổ Mẫu xuất hiện thì...!không những ta không thể cứu được muội muội, càng không thể báo được mối hận diệt quốc này rồi!"
Hoán Thần chắp tay ôm quyền, "Hoán Thần hiểu ý điện hạ rồi."
"Bộp bộp bộp." Nam Cung Liêu vỗ tay, Vệ tướng quân đi ra từ phía sau thân cây, "Ngươi nhanh chóng chỉnh đốn binh mã, chúng ta cần phải dốc toàn lực khởi hành tóm gọn đảo Thiên Khu."
"Dạ, điện hạ." Vệ tướng quân chần chờ nhìn thoáng qua Hoán Thần, cuối cùng vội vàng lui xuống.


"Vậy là người không tin ta phải không?" Hoán Thần hỏi Nam Cung Liêu, "Người đã không tin ta, vì sao còn muốn hỏi ý kiến ta về việc tấn công đảo Thiên Khu làm gì? Người không sợ ta cố ý dẫn các người vào bẫy của bà bà sao?"
Nam Cung Liêu cười lạnh, "Không phải ta không tin ngươi, ta chỉ sợ ngươi không chịu nghe lời ta tấn công Thiên Khu thôi, vì vậy mới căn dặn Vệ tướng quân núp sau cây, phòng trường hợp ngươi không chịu liền ép buộc ngươi tương trợ." Quan sát tỉ mỉ bên mặt Hoán Thần, "Trong giấc ngủ Vệ tướng quân cũng muốn tiêu diệt đảo Thiên Khu, còn ngươi lại yêu muội muội ta như thế, làm sao lại dẫn ta vào bẫy của bà bà được?"
Hoán Thần nhẹ nhàng thở dài, lẩm bẩm gọi, "Nhược Yên..."
"Đợi ta cứu được muội muội ra, nhất định ta sẽ tổ chức một hôn lễ thật long trọng theo đúng phong tục Đại Việt." Nam Cung Liêu mỉm cười, nụ cười đó trong thoáng chốc tản ra chút ấm áp, "Qua nhiều năm như vậy rồi, ta chưa làm hết trách nhiệm của huynh trưởng, lần này ta muốn đền bù lại."
"Đa tạ điện hạ." Hoán Thần ôm quyền cúi đầu, Nhược Yên, nàng chờ ta...!
"Haizz..." Bên trong rừng, Bạch Lệ Trung già nua thở dài, điện hạ ơi điện hạ, người thật sự lỗ mãng, không thể khuyên can được rồi.

Chỉ thấy hắn giương mắt nhìn những vì sao trên trời, "Là giờ phút ta phải ứng kiếp rồi..."
Xoay người lại, Bạch Lệ Trung im lặng đi vào căn phòng san hô nhỏ, bước lên nội đường.

"Lệ Trung..." Thanh âm yếu ớt vang lên, một vị lão bà bà tóc trắng như sương giống Bạch Lệ Trung bên cạnh giá cắm nến, dịu dàng gọi, cho dù năm tháng đã qua đi, nhưng thâm tình sâu đậm trong tiếng nói kia lại chưa từng giảm đi một chút.

Bạch Lệ Trung cầm tay nàng, giọng nói nhiều thêm mấy phần nhu ý, "Phu nhân, chúng ta cần phải đi rồi."
Khóe miệng lão bà bà khẽ cong, giơ tay tìm kiếm gương mặt già nua của Bạch Lệ Trung, "Kiếp sau, ta mong có thể nhìn thấy chàng...!ta muốn nhớ chàng suốt cuộc đời."
Đôi mắt già nua của Bạch Lệ Trung đẫm lệ, nhưng không thể che đậy hết yêu thương, Bạch Lệ Trung kéo lão bà bà ôm vào lòng, "Vậy...!kiếp sau, ta làm đôi mắt của nàng, bình đạm bên nhau cả đời."
"Được..." Lão bà bà dựa sát vào lòng Bạch Lệ Trung, an tâm nghe tiếng tim đập của hắn, dường như trở lại cái ôm lúc ban đầu kia, lẩm bẩm ngâm một tiếng, "Hải thủy mộng xa xăm, quân sầu ta cũng sầu.

Gió Nam hiểu lòng này, thổi mộng đến Tây Châu."(*)
(*) Hải thủy mộng du du, quân sầu ngã diệc sầu.

Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu => nỗi lòng người con gái nhớ tình nhân.

Gương mặt Bạch Lệ Trung chảy xuống hai hàng nước mắt, chẳng qua chỉ ôm lão bà bà trong lòng thật chặt hơn, "Kiếp sau, ta sẽ ngâm bài « Tây châu Khúc » này tìm nàng, hãy nhớ kỹ ta."
"Chắc chắn nhớ..." Thanh âm dần dần nhỏ xuống, lão bà bà giống như ngủ thật say mềm nhũn trong lòng Bạch Lệ Trung.

Bạch Lệ Trung run lên mãnh liệt, ôm chặt lão bà bà, ngồi phịch xuống đất, "Phu nhân, đừng đi nhanh như vậy, hãy đợi ta, ta sẽ nhanh chóng đến ngay..."
Ánh trăng thê lương, rải đầy mặt biển, vầng sáng tản ra nhàn nhạt mờ ảo khiến cho người ta cảm thấy chua xót, không nói thành lời, cũng không thể hiểu được.

Hợp Hoan lo lắng nhìn Mộ Ly, lại nhìn một chút gương mặt tái nhợt của Nhược Yên, cúi đầu, "Đại tỷ, sẽ không sao phải không?"
Nhược Yên nhẹ nhàng thở dài, "Chắn chắn không..."
Mộ Ly lặng lẽ không nói gì, chỉ ngây ngốc nhìn đoạn đường rời đi vừa nãy, có thể thoát được bầy trùng độc, có thể thoát được mười hai dòng nước xoáy, nhưng...!thật sự có thể thoát được bà bà cả đời này sao?

Thanh âm tiếng sáo kì dị vang lên trong màn đêm.

"Là tứ muội!" Nhược Yên nhìn bốn phía chung quanh mặt biển trong đêm, vị hồng y nữ tử phiêu dật kia không biết thổi sáo từ đâu?
Bỗng nhiên bầy trùng độc ngoài đảo Thiên Khu chậm rãi tản ra dưới trăng, trên không trung xoay một vòng, bao quanh bốn phía thuyền nhỏ, không biết là đang muốn tấn công các nàng, hay là muốn bảo vệ các nàng?
Nhìn trùng độc bên cạnh mình khiến cho Mộ Ly cảm thấy buồn nôn, nhớ hôm đó vô tình nhìn thấy Cổ Mẫu trên đảo Thiên Khu, thân thể không tự chủ được run rẩy, càng thêm dùng sức xoay thật nhanh mái chèo trong tay.

Tiếng sáo du dương, chỉ thấy trùng độc chung quanh các nàng bay đi, trên không trung vội vàng viết ra một chữ: "Đi."
"Tứ tỷ..." Đôi mắt Hợp Hoan ươn ướt, nghẹn ngào từng cơn.

Nhược Yên nhìn con đường phía trước, ánh trăng thê lương khiến nàng không thể thấy được điều chợ đợi các nàng là phúc, hay họa, "Tứ muội, chúng ta cùng đi, được không?"
Trùng độc tản ra tứ tán, bay lượn trên không trung, cuối cùng hợp lại biến thành hai chữ, "Đi mau."
"Vù..."
Bỗng nhiên tiếng vỗ cánh của trùng độc vang lên, chỉ thấy Mộ Ly cảnh giác nhìn trùng độc trên không trung, không nhịn được kinh hãi trong lòng, "Không phải là trùng độc của tứ tỷ! Còn có trùng độc khác đang bay về phía chúng ta!"
Sắc mặt Hợp Hoan thay đổi, hốt hoảng nhìn chung quanh, chỉ về phía đảo Thiên Khu, "Bên kia -! Trùng độc bên kia!"
"Nếu như bà bà muốn chúng ta chết, không ai có thể thoát được!" Ôm hận cắn răng nói, mái chèo Mộ Ly cầm trong tay không dám ngừng nghỉ một phút nào.

Bỗng nhiên tiếng sáo thay đổi âm điệu, thuyền nhỏ của Ảm Nhi di chuyển đến trước mắt các nàng, chỉ thấy sắc mặt nàng biến đổi xanh trắng, dường như không hề giống Ảm Nhi lúc bình thường.

"Chúng ta nên chạy đến đảo Quy Khư..." Nhược Yên hít thật sâu làm cho nàng bình tĩnh trở lại, giương mắt nhìn hải vực, chỉ về phía đảo Quy Khư, "Có lẽ chúng ta còn có hi vọng sống."
Sâu độc theo tiếng sáo Ảm Nhi thổi vang, lần nữa kết thành hai chữ "bảo trọng" xuất hiện trên không trung ánh vào trong mắt ba người, đau lòng vô cùng không thể nào nói được.

Nhược Yên nhìn thật sâu Ảm Nhi, đôi mắt nàng đẫm lệ, "Tứ muội, hãy trốn đi cùng ta, muội không điều khiển được trùng độc của bà bà đâu."
Chỉ thấy Ảm Nhi lại cười, nụ cười rực rỡ chưa bao giờ có hiện trên mặt nàng, khóe mắt nàng ánh lên tia sáng lấp lánh trượt xuống gương mặt, bỗng nhiên tiếng sáo trở nên lớn hơn, thổi ra khúc nhạc không phải là khúc nhạc đuổi côn trùng nữa, mà là khúc nhạc năm đó trong đêm trăng thất tỷ muội cùng nhau tụ hội, cùng nhau vui vẻ.

"Tứ tỷ..." Hợp Hoan không nhịn được gọi một tiếng, "Đi theo chúng ta, được không?"
Mạnh mẽ lắc lắc đầu, dường như đôi mắt Ảm Nhi tản ra ánh nhìn ngưỡng mộ, bỗng nhiên toàn bộ trùng độc trên không trung vỗ cánh tấn công bọn trùng độc đang bay ra từ đảo Thiên Khu.

"Tứ tỷ! Chúng ta cùng đi!" Mộ Ly gào lên một tiếng.

Nụ cười trên mặt Ảm Nhi biến mất, thuyền nhỏ nhanh vô cùng lướt về phía đảo Thiên Khu.

Ngốc quá, nếu như ta cùng theo mọi người, chỉ có con đường chết, thay vì cùng nhau chết, không bằng để tự mình ta giúp mọi người mở đường máu thoát thân!

Đôi mắt Ảm Nhi nhắm nghiền, tiếng sáo khôi phục lại thanh âm kì dị lúc ban đầu, không biết từ khi nào một mùi tanh nồng nặc tràn từ lồng ngực đến cổ họng, Ảm Nhi ho khan vài tiếng, điều khiển tiếng sáo lần nữa.

"Tứ muội!" Đôi mắt Nhược Yên chảy xuống lệ nóng, nàng biết tính cách của Ảm Nhi, vẫn là thẳng thắn hiên ngang như thế, chuyện tứ muội muốn làm, cho dù tan xương nát thịt cũng không hề sợ hãi.

Vì sao đột nhiên lại thành như vậy?
Trở về đảo Thiên Khu, không hề chứng kiến cảnh tỷ muội vui vẻ đoàn tụ, mọi thứ hiện ra trước mắt chỉ là từng người rời đi thôi...!
Nhược Yên chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, nàng muốn cố gắng nhớ lại những ký ức nàng đã quên mất, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhớ lại từng hình ảnh của cơn ác mộng khi còn nhỏ ập đến!
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, hình ảnh qua nhiều năm chưa từng tái hiện giờ phút này lại hiện diện, biển rộng nhuốm máu đỏ tươi, nhuốm máu trời chiều, lửa đạn hỗn loạn, tiếng gào thét đứt quãng...!
Muội muội -
Ca ca -
Nhược Yên lắc đầu mãnh liệt, còn vị hồng y kia đã đi càng lúc càng xa, giống như bức tranh về ca ca đang hiện lên trong đầu nàng, nàng đưa tay ra nhưng không thể nào níu lại được -
"Tứ muội..." Đôi mắt đỏ hồng, Nhược Yên run rẩy đưa tay ra nhưng không thể gọi được Ảm Nhi quay đầu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hồng y kia biến mất trong ngàn vạn trùng độc ở phương xa.

"Tứ tỷ!" Hợp Hoan kêu gào, bi thương thét lên, cuối cùng sợ hãi nhắm nghiền đôi mắt, nắm thật chặt áo Mộ Ly, "Tỷ tỷ, mọi người đừng rời khỏi ta nữa được không?"
Mộ Ly gạt đi lệ nóng trên mặt, tay khác vững vàng cầm chặt tay nàng, "Không đâu! Không bao giờ!"
Hợp Hoan gật gật đầu, tựa thật chặt trong lòng Mộ Ly, không ngừng run rẩy.

Nhược Yên níu chặt vạt áo, đau đớn trong lòng khiến nàng cảm thấy hít thở không thông, nhưng giờ phút này, không có cách nào để các nàng tiếp tục chần chờ nhiều hơn nữa, thanh âm trùng độc vỗ cánh vang lên khắp nơi, rốt cuộc đảo Thiên Khu có bao nhiêu trùng độc? Không ai biết được điều này...!
"Đi, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi!" Nhược Yên kinh hãi kêu to, Mộ Ly không đành đẩy Hợp Hoan ra, dùng sức lái mái chèo, phải thoát khỏi mười hai dòng nước xoáy này mới có hi vọng sống!
Nếu như bà bà sớm đoán được các nàng muốn trốn khỏi đảo Thiên Khu, chỉ cần dùng chiêu trong cơ quan mười hai dòng nước xoáy, chiếc thuyền nhỏ thế này sẽ dễ dàng chìm xuống nước xoáy kia...!
Ba người các nàng sẽ chìm xuống biển trong nháy mắt, bị lưỡi dao sắc bén dưới mười hai dòng nước xoáy kia phanh thây xẻ thịt, hoặc sẽ bị vùi thân vào bụng cá, hoặc sẽ bị trùng độc ăn sạch...!
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Ly cảm thấy lo lắng vô cùng, "Tam tỷ, rốt cuộc chúng ta làm cách nào vượt qua được mười hai dòng nước xoáy này?"
"Vù vù -!" Tiếng trùng độc vỗ cánh càng ngày càng vang, nghe được thanh âm ấy khiến cho ba người kinh hãi không thôi.

Nhược Yên nhịn xuống nước mắt, nhìn vùng biển yên tĩnh trên mười hai dòng nước xoáy, trong lòng dâng lên cảm giác đau nhói từng hồi..


Bình Luận (0)
Comment