Bích Hải Quang

Chương 52



"Phong ấn trí nhớ của con nhiều năm như vậy là vì sợ con nhận ra ta sẽ làm hỏng đại kế của ta." Bà bà thản nhiên nói: "Hiện giờ mọi chuyện đều nằm trong tay ta, ta sẽ làm cho tên đại hoàng tử Nam Cung Liêu tự cho là đúng kia phải nếm thử mùi vị đau khổ để tang muội muội của hắn, đây là bước đầu tiên ta báo thù hoàng thất Đại Việt..." Vừa dứt lời, bà bà nắm chặt bàn tay đang run rẩy của Chân Nương, "Ta sẽ không làm tổn hại đến người thân của ta, thật sự những năm nay ta đã từng nhìn nhận các con như hài tử của ta, nhưng...!ta không thể cho phép bất kỳ ai phản bội ta dù chỉ một chút..."
"Bà bà...!quý phi nương nương..." Đột nhiên trong đầu Chân Nương hiện lên từng mảnh vỡ ký ức, nàng không tự chủ được nhắm nghiền mắt lại.

"Người không phạm ta, ta không phạm người, ta không muốn giết người, nhưng lại có người muốn ép ta..." Bà bà nặng nề thở dài, "Nam Cung Liêu muốn san bằng đảo Thiên Khu, ta sẽ dùng máu giáo huấn cho hắn biết! Nuôi các nha đầu kia nhiều năm như vậy mà chúng không hề nhớ đến chút tình nghĩa gì, từng người đều muốn chạy trốn khỏi đảo Thiên Khu, vậy thì ta sẽ làm bọn chúng nhớ rõ, vào đảo Thiên Khu của ta dễ, nhưng muốn rời khỏi đảo Thiên Khu chỉ có con đường chết!"
Rõ ràng từ trong ánh nhìn của bà bà là vô cùng thê lương, nhưng lại mang theo vài phần thích thú, "Giống như năm đó thôi, không phải vì hắn cao cao tại thượng, làm sao phu quân ta lại chết thảm nơi biển rộng kia? Nếu như muốn bức ta...!vậy đừng trách ta vô tình! Những thứ người nợ ta, ta sẽ đòi lại từng chút một..." Vẻ mặt cười quỷ dị hiện lên, khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

"Nương..." Nam Cung Viễn đau lòng gọi.

"Con ơi đến Trường Sinh Lăng con sẽ ổn thôi..." Bà bà yêu thương nhìn hắn, "Hôm nay hãy để cho Cổ Mẫu của ta ăn thật no nê đi...."
"Ầm ầm -!"
Chấn động kịch liệt trên đảo Thiên Khu, làm khơi lên từng đợt sóng cuồn cuộn không ngừng, dường như sắp có thứ gì đáng sợ chuẩn bị lao ra từ trên đảo.

"Tam tỷ, hình như đảo Thiên Khu có chuyện gì?" Hợp Hoan không nhịn được hít sâu, vô cùng hoảng sợ nhìn đảo Thiên Khu thay đổi bất ngờ.


Mộ Ly lắc đầu liên tục, vội vàng nói: "Chắc chắn Cổ Mẫu xuất hiện rồi!"
"Cổ Mẫu?" Nhược Yên nhíu nhíu mày, nhìn biển xanh mờ mịt, hiện giờ đang bị vùi lấp trong khu vực mười hai dòng nước xoáy, có thể ổn định thuyền không bị những cơn sóng cuốn đi đã không dễ gì rồi, nếu như chút nữa không vượt qua được, lại thêm sóng lớn ập đến từ đảo Thiên Khu, chỉ cần đẩy thuyền thêm ba tấc nữa, có khả năng làm động đến cơ quan làm ba người trên thuyền chết không toàn thây!
Sắc trời sáng rực, trong trẻo không mây, nhưng trong lòng ba người trên chiếc thuyền này hoàn toàn là mây đen mờ mịt.

"Lục muội, đừng nhìn phía sau, hãy nghe ta dặn, chúng ta mạnh mẽ xông ra!" Nhược Yên lấy lại bình tĩnh, quan sát tỉ mỉ ba dòng nước xoáy sau cùng, "Dựa vào tâm kế của bà bà, nhất định cửa sống sẽ giữ lại sau cùng để biến thành cửa tử, vì vậy chúng ta không thể đi.

Mặc dù bây giờ cửa sống đã xuất hiện trước mắt, nhưng vạn lần không thể đi..." Bất chợt, Nhược Yên cương lên thân mình bịt chặt miệng, không nhịn được phun ra ngụm máu, chỉ thấy nàng run rẩy lắc lắc đầu, "Bên kia...!đi về bên kia...!đi về Kinh môn, đánh cuộc phen này!"
"Tam tỷ!" Hợp Hoan hoảng sợ ôm lấy Nhược Yên đang run rẩy, "Tỷ...!có phải bệnh tái phát rồi không? Con mọt sách! Không biết con mọt sách đang ở đâu rồi? Làm sao đây? Làm sao đây?"
"Tam tỷ..." Mộ Ly hốt hoảng nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhược Yên, vì sao...!vì sao phát bệnh ngay lúc này! Bây giờ nên làm sao đây?
Nhược Yên cười gượng, chật vật chỉ về phía Kinh môn, "Lục muội...!đừng chần chừ nữa...!đi mau đi!" Ông trời ơi, hãy cho ta thêm chút thời gian, cho ta thêm chút thời gian....!ta muốn giúp hai vị muội muội của ta bình yên rời khỏi đây...!
Mộ Ly vội vàng gật đầu, di chuyển mái chèo, mới vừa chuyển mũi thuyền, không nhịn được hít sâu, "Đi về phía này sẽ đụng phải nước xoáy!"
"Xông...!xông qua đi!" Nhược Yên dùng hết sức lực sau cùng, lại phun ra ngụm máu tươi.

"Lục tỷ, ta tin tam tỷ!"Hợp Hoan gật đầu liên tục, "Cho dù chết, có tam tỷ ở đây, có lục tỷ ở đây, trên đường hoàng tuyền, không hề cô đơn chút nào, nói không chừng chúng ta có thể gặp được đại tỷ..." Bất chợt Hợp Hoan mỉm cười, "Vậy thì tỷ muội chúng ta được gặp lại nhau rồi..."
Mộ Ly nhìn Hợp Hoan thật sâu, "Thất muội, nếu như chúng ta còn sống, sau khi rời khỏi đây hãy đồng ý với ta một chuyện."
"Được!" Hợp Hoan gật đầu.

Mộ Ly giãn mày mỉm cười, dùng sức điều khiển mái chèo, lướt đến dòng nước xoáy kia.

Dòng nước xoáy ập lên mép thuyền, nhưng chỉ nhẹ nhàng lay động, sau đó biến mất trên biển, giống như chưa từng xuất hiện.

Trong lúc Mộ Ly đang kinh ngạc thì lại nhìn thấy dòng nước xoáy mới xuất hiện từ mặt biển tĩnh lặng kia!
"Trong hư có thực...!trong thực có hư...!bà bà...!ta...!thắng rồi..." Nhược Yên thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy từng đợt xóc nảy trên thuyền, một đợt sóng lớn đẩy thuyền bé về phía xa.

"Vù - vù - vù - "
Trùng độc đang chiến đấu cùng nhau bỗng nhiên phân ra tứ tán, dường như đang né tránh thứ gì rất đáng sợ.

"Gào -!"
Một tiếng vang quỷ dị của côn trùng vang lên, vô cùng chói tai.


Lại thêm đợt sóng lớn đánh lên thuyền, Hợp Hoan khó khăn kềm lại trọng tâm thuyền, cúi đầu nhìn Nhược Yên đang thở thoi thóp nôn ra máu không ngừng trong lòng, "Tam tỷ, tỷ cố chịu đựng! Cố chịu đựng đi!"
"Đi..." Nhược Yên mấp máy môi nói ra, "Đi nhanh...!"
Mộ Ly dùng sức điều khiển mái chèo, chỉ nghe thấy tiếng gỗ gãy nát vang lên, trong nháy mắt mái chèo bị chia thành hai khúc! Mộ Ly vô cùng hoảng sợ nhìn miếng gỗ còn lại trong tay, "Không ổn rồi!"
"Lục tỷ, tỷ!" Đôi mắt Hợp Hoan hiện lên vẻ tuyệt vọng, "Chúng ta nên làm gì đây?"
"Gào -!"
Lại tiếng kêu quỷ dị của côn trùng vang lên, sóng cuộn ngút trời, thuyền nhỏ bị sóng lớn đẩy ra xa, nước biển văng lên làm ướt xiêm y ba người.

Mộ Ly dùng tay làm mái chèo, nhưng đối mặt với từng đợt sóng lớn liên tiếp thế này, lực của mười ngón tay như kiến hôi muốn đẩy cây vậy, nhỏ bé không đáng kể.

Mộ Ly nhìn chăm chú Hợp Hoan cùng Nhược Yên, "Hợp Hoan, gọi ta là Hoa Mộ Ly một lần được không?"
Hợp Hoan ngẩn người, "Lục tỷ?"
"Có lẽ, ta không đợi đến ngày đó được rồi..." Vừa dứt lời, Mộ Ly xoay người nhảy xuống biển, hai tay vịn chặt đuôi thuyền, trong khoảng khắc sóng biển ập đến, nàng đạp hai chân thật mạnh, mượn lực đẩy vào đuôi thuyền, giúp thuyền lướt về phía trước.

"Lục tỷ, tỷ mau lên đây đi, đừng làm vậy...!lỡ như có trùng độc của bà bà dưới biển thì sao, hơn nữa còn có cơ quan!" Đôi mắt Hợp Hoan đẫm lệ nhìn Mộ Ly, "Ta không muốn ai rời khỏi ta nữa, ta xin tỷ, lục tỷ!"
"Gọi ta là Mộ Ly đi..." Mộ Ly thản nhiên mỉm cười, hung hăng cắn răng đẩy thuyền lần nữa, "Ta nói rồi, cho dù ta chết, cũng sẽ không để muội chết..."
"Lục...!Mộ...!Ly..." Hợp Hoan gạt lệ trên mặt, "Đồ ngốc, đồ ngốc!"
"Trên đời này không chỉ có mình Tiểu Phách Tử cho muội ấm ấp, ta cũng có thể!" Mộ Ly rưng rưng mỉm cười, đột nhiên sắc mặt nàng thay đổi, chân mày vội vàng nhíu lại, "Muội sẽ không sao..."
Trong lớp tro bụi trên đảo Thiên Khu sụp đổ ầm ầm, một con Cổ Mẫu màu đen vô cùng to lớn nằm trên chiếc thuyền rồng hơn năm mươi trượng, xuất hiện trong tầm mắt Hợp Hoan.

Sau đó xuất hiện hơn năm mươi chiếc tàu chiến hạm, những binh sĩ mặc giáp vỡ vụn đứng trên thuyền đều mang vẻ mặt âm u không cảm giác, một khúc san hô vỡ ra từ ngón tay một tên binh sĩ trong số đó, cuối cùng Hợp Hoan cũng hiểu rõ, thì ra bà bà ra lệnh cho nàng tìm kiếm san hô khắp nơi là để cố định những binh sĩ này trở thành mảnh đất ẩm lý tưởng cho trùng độc sinh sôi.

Dùng đồ kim loại thì dễ rỉ, dùng đồ sứ dễ vỡ, vì vậy vẫn nên dùng san hô dưới biển, vừa không dễ hư, cũng không dễ bị phá!
Từng lớn lên trên đảo Thiên Khu này, thế mà không ngờ trên đảo lại ẩn chứa vô số thi thể, thậm chí còn không biết trên đảo có một con Cổ Mẫu to lớn thế kia!
"Gào -!"
Cổ Mẫu kêu to, há mồm phun ra một vị thiếu niên trông rất tội nghiệp.

Khi ánh mặt trời chiếu rọi gương mặt hắn, chỉ thấy trên mặt hiện lên nụ cười chưa từng có bao giờ, hắn mở mắt ra, trời xanh biển rộng ánh vào trong mắt làm đôi mắt hắn dần dần ướt át, "Cuối cùng ta cũng được nhìn thấy mặt trời rồi...!thật tốt quá..."
"Con à, rồi sẽ có ngày con đứng ở nơi này nhìn hàng vạn thần dân tung hô vạn tuế trước mặt con!" Bà bà gạt lệ trên mặt thiếu niên, chỉ về phía thuyền nhỏ trên biển, "Đi đi, bảo bối của ta, nó chính là con mồi đầu tiên của ngươi, chắc chắn ngươi đói lắm rồi phải không?"
"Gào -!"
Cổ Mẫu lại kêu to một tiếng, trùng độc bay tứ tán trong không trung bỗng nhiên tụ họp thành bầy, sau khi bay lượn vòng liền bay thẳng đến thuyền nhỏ!

"Bà bà..." Chân Nương chậm rãi đi ra từ khoang thuyền, lấy thêm áo choàng phủ lên người bà bà, "Coi chừng lạnh."
"Con nên gọi ta một tiếng mẫu hậu." Bà bà mỉm cười thâm sâu, vỗ vỗ tay Chân Nương.

"Nhị tỷ!" Hợp Hoan kinh ngạc, nhưng điều chờ đợi nàng không chỉ có như thế.

Bỗng nhiên mười hai dòng nước xoáy biến mất, một vị hồng y rách nát trồi lên từ dưới biển, Ảm Nhi cúi đầu, mặt nàng bị trùng độc bám đầy, toàn thân tản ra luồng khí quỷ dị.

"Tứ tỷ..." Hợp Hoan lẩm bẩm gọi, lệ nóng cuồn cuộn tràn mi, "Tỷ không chết, tỷ không chết! Tốt quá rồi!"
"Hợp Hoan, đừng nhìn tứ tỷ...có lẽ đã không phải là tứ tỷ rồi!" Mộ Ly nhịn đau hít sâu, vội vàng nhìn thoáng qua mặt biển có chút êm ả phía trước, "Ta sẽ dẫn hai người rời khỏi đây, tin ta!"
Trùng độc bay đến vù vù, tràn đầy sát khí.

Mộ Ly biết rõ chỉ cần bị bầy trùng độc kia vây quanh, trong thoáng chốc mọi người sẽ bỏ mạng biến thành xương trắng! Giờ phút này Mộ Ly chỉ hận vì sao mình không thể biến ra nhiều tay nhiều chân để đẩy thuyền nhanh chóng rời khỏi khu vực biển chết này.

"Ầm!"
Một tiếng pháo vang lên, bắn thẳng vào bầy trùng độc đang tiến gần thuyền nhỏ, bầy trùng độc bị nổ nát bấy trên không.

Mộ Ly cùng Hợp Hoan vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy mười chiếc thuyền hải tặc đồng thời xuất hiện.

Một người đeo mặt nạ che lại vết xăm hồng trên mặt, Hoán Thần đứng ở mũi thuyền, lo lắng chỉ về phía các nàng, phất tay ra lệnh, "Nhanh chóng đón các nàng lên đi! Những người còn lại chuẩn bị hỏa pháo, nhắm trúng trùng độc, bất cứ khi nào cũng có thể bắn!"
"Tuân lệnh!" Đám hải tặc thuộc hạ nghe lệnh đáp lại.

Nam Cung Liêu vỗ vai Vệ tướng quân đứng ngây như gỗ bên cạnh, "Vệ tướng quân?"
"Chân...!Nương?" Vệ tướng quân nhìn bóng hình quen thuộc kia, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng xa lạ, là nàng sao? Thật sự là nàng sao? Vì sao nàng lại đứng cạnh bà bà đảo Thiên Khu, thật sự nàng đã đóng kịch sao, mọi thứ chỉ để lập ra một ván cuộc thôi sao?
"Điện hạ, sợ rằng nếu chúng ta rút lui..." Hoán Thần nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng lo lắng, "Cho dù chúng ta có nhiều đạn pháo hơn nữa, cũng không giết được hết trùng độc nhiều thế này!" Càng lúc càng đến gần thuyền nhỏ, Hoán Thần nhìn thấy rõ Nhược Yên đang nôn ra máu, vẻ mặt tái nhợt trong lòng Hợp Hoan khiến Hoán Thần đau đớn khôn nguôi, Nhược Yên, nàng sẽ không sao, nhất định nàng sẽ không sao!.


Bình Luận (0)
Comment