Bích Hải Quang

Chương 63



"Con cá này..." Hợp Hoan vừa định đến gần con cá kia, nhưng nàng liền nhìn thấy những con cá nhỏ khác trong hồ há miệng giương lên răng sắc, dường như chúng đang cố gắng bảo vệ con quái ngư vảy vàng.

Mộ Ly nhìn con cá kia, bỗng nhiên nàng nghĩ đến điều gì bước đến gần quái ngư vảy vàng, vỗ vỗ lên lưng nó, "Hình như nó bị mắc cạn ở đây, có vẻ những con cá nhỏ kia đang cố gắng bảo vệ nó."
"Ý nàng là...!nếu chúng ta mang nó rời khỏi đây thả xuống hồ băng, không chừng những quái ngư khác sẽ không tấn công chúng ta nữa?" Hợp Hoan quan sát chung quanh sơn động, nhìn kiểu nào cũng là đường cùng rồi, chung quanh toàn là vách đá dựng đứng, có lẽ đường thoát là đường khác!
Nếu muốn có đường sống khác, chắc chắn phải đến hồ băng kia lần nữa, nhớ đến những con quái ngư hung mãnh tấn công người ta vừa nãy làm Hợp Hoan có chút e ngại.

"Không cần biết được không, chúng ta chỉ có thể đi bước này thôi." Mộ Ly nhẹ nhàng hít sâu, đi đến phía sau quái ngư, dùng sức đẩy nó.

Dường như quái ngư vảy vàng hiểu được ý Mộ Ly, vậy nên nó không chủ động tấn công Mộ Ly làm gì, những quái ngư con trong hồ nhỏ yên tĩnh lại, nhìn chằm chằm từng cử động của Mộ Ly.

Hợp Hoan nhìn Mộ Ly một lúc, sau đó đẩy đẩy nàng, "Nàng bị thương rồi, để ta làm cho." Vừa dứt lời, Hợp Hoan đẩy quái ngư vảy vàng kia, giúp nó thoát khỏi ao nhỏ.

"Chịu khó chút...." Mộ Ly nhẹ nhàng xoa đầu quái ngư, tiếp tục cùng Hợp Hoan đẩy quái ngư đến hồ băng.

"Ào ào -!"
Cuối cùng quái ngư vảy vàng cũng vào được hồ băng, đám quái ngư con trong hồ kích động bơi lội chung quanh quái ngư to lớn kia, dường như chúng nó đã quên mất Mộ Ly cùng Hợp Hoan trên bờ rồi.


"Hợp Hoan." Đột nhiên Mộ Ly nắm chặt tay nàng, "Chúng ta nên đi thôi."
"Đi đâu bây giờ?" Hợp Hoan hơi ngây ra.

"Đương nhiên là rời khỏi đây rồi, không lẽ nàng muốn ở đây cả đời sao cùng ta sao?"
"Có gì không được nào?" Hợp Hoan cười ranh mãnh nhìn Mộ Ly, "Chẳng phải vừa rồi có ai đó khi dễ ta sao, nàng muốn chạy đi đâu vậy?"
"Xuống hoàng tuyền...!mãi mãi không rời..." Mộ Ly thản nhiên mỉm cười, cầm tay Hợp Hoan cùng nhau nhảy xuống hồ băng.

Nước hồ lạnh thấu xương làm hai người run rẩy từng cơn.

Đột nhiên hai người cảm thấy dưới chân mình chạm phải vật gì, nhìn lại thì thấy quái ngư vảy vàng dẫn theo một đám quái ngư con khác đẩy đẩy chân hai người không ngừng, hình như chúng nó muốn đưa các nàng đến bờ bên kia nhanh hơn.

Mộ Ly nhẹ nhõm cười nói: "Thì ra vạn vật đều có tánh linh, biết tình biết nghĩa có ơn phải trả, tốt hơn nhiều người trên đời này."
Hợp Hoan bên cạnh chớp chớp mắt nhìn Mộ Ly, "A vậy hả, thế vừa nãy ta cứu nàng, nàng có biết đạo lý có ơn phải trả không thế?"
"Tất nhiên...!là...!là biết mà..." Bỗng nhiên Mộ Ly ghé sát mặt gần Hợp Hoan, cánh môi nhẹ nhàng chạm lên môi Hợp Hoan, "Còn nhớ ta từng nói với nàng..." Gương mặt ửng hồng, ánh mắt tản ra từng tia sáng khác thường.

Hợp Hoan nhất thời hiểu rõ lời Mộ Ly vừa nói, đôi má nàng ửng hồng, "Nàng không muốn sống nữa à, ở dưới hồ lạnh cóng thế này mà chỉ lo nghĩ mấy chuyện linh tinh kia..."
Mộ Ly nhún nhún vai, đặt tay Hợp Hoan lên môi mình hôn hôn một chút, "Ta không muốn sống nữa nha, thế thì sao nào?"
"Nàng..." Hợp Hoan cảm thấy chân mình đụng phải vật gì, tùy ý nương theo vật kia mang Mộ Ly bay thẳng lên bờ.

"Mùi này..." Mộ Ly vừa ổn định thân mình liền quay đầu lại nhìn con đường nhỏ kia, nàng cố gắng ngửi xem đây là mùi gì, "Hình như đây là mùi dược liệu."
"Có vẻ đúng à, dược liệu...!ưm, nhưng sao ở đây lại có dược liệu?" Trong lòng Hợp Hoan vô cùng khó hiểu, nàng kéo tay Mộ Ly, "Đi, chúng mình đi xem thử! Nói không chừng có thể tìm được chút dược liệu giúp nàng chữa vết thương."
"Được!" Mộ Ly gật đầu, theo Hợp Hoan vào con đường nhỏ kia.

"Suỵt...!hình như nơi này có người!" Nhanh chóng rời khỏi đường nhỏ, đột nhiên Hợp Hoan cảnh giác kéo tay Mộ Ly ra sau mình, hai người cùng nhau núp bên vách đá, lắng nghe thanh âm loáng thoáng phát ra ở đường nhỏ.

"Hoài Băng, chúng ta nghỉ chút đi." Giọng nói Tiểu Phách Tử truyền đến làm vẻ mặt Hợp Hoan thay đổi.

Mộ Ly nâng lên gương mặt Hợp Hoan làm cho nàng nhìn mình, nhỏ giọng nói: "Quên nàng đi được không?"
Hợp Hoan nhìn Mộ Ly chăm chú, khi thấy đôi mắt Mộ Ly bất chợt trở nên buồn bã, Hợp Hoan hít thật sâu, gật đầu liên tục, ôm Mộ Ly thật chặt.

Mộ Ly ôm chặt nàng, im lặng dùng cằm mình khẽ đặt trên trán Hợp Hoan, "Hợp Hoan, ta không hề thua kém Tiểu Phách Tử chút nào..."
"Mộ Ly..." Đột nhiên Hợp Hoan ngẩng đầu, đôi mắt nàng đẫm lệ hôn thật sâu lên môi Mộ Ly.

Cuối đường nhỏ này là một miếu thờ hoang phế có vẻ đã lâu đời, chung quanh trải đầy rêu xanh rất dày.


Trong miếu thờ, có những ngọn đèn mơ hồ như màu hoàng hôn, không khí âm u bao phủ chung quanh làm toàn bộ miếu thờ trở nên quỷ dị.

"Ta nghĩ nơi này vẫn còn người khác..." Hoài Băng cảnh giác quan sát chung quanh, nhưng lại bị Tiểu Phách Tử nắm tay thật chặt.

.

Truyện Huyền Huyễn
Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt nhìn nàng, "Cho dù có quỷ cũng không sợ, đúng lúc ta tóm nó làm đồ chơi cho vui."
Hoài Băng dở khóc dở cười nhìn Tiểu Phách Tử, "Nàng không còn là hài tử nữa..."
Tiểu Phách Tử đột nhiên lại gần, làm mặt quỷ nhìn Hoài Băng, "Nhưng ta muốn như vậy, ta muốn tính cách hài tử của ta sẽ không thay đổi, ta muốn cả đời đều như thế, không cần nghĩ nhiều chuyện phiền lòng, cứ vô ưu vô lo mà sống thôi."
Hoài Băng bình tĩnh nhìn nàng chăm chú, khẽ thở dài, "Hiện giờ ta muốn nhanh chóng tìm được tam tỷ cùng mọi người, không muốn ở đây làm loạn với nàng nữa."
"Hoài Băng." Bỗng nhiên Tiểu Phách Tử vô cùng ôn nhu ôm lấy mặt nàng, "Nhất định chúng ta sẽ tìm được, nhưng hiện giờ ta muốn chúng ta nghỉ ngơi cho lại sức đã, nếu không sợ rằng còn chưa tìm được người thì đã bị kiệt sức chết rồi."
"Làm sao kiệt sức nhanh thế được?" Hoài Băng cười lạnh.

"Có chứ sao không!" Tiểu Phách Tử nghiêm túc nhìn nàng, "Ta sợ ta chết đói không giúp nàng được."
"Nàng sợ chết vậy sao?" Ánh mắt Hoài Băng nhìn nàng lạnh như băng, "Vì sao nàng không tiến bộ chút nào vậy?"
Tiểu Phách Tử lắc đầu, đột nhiên cười xấu xa, "Ta sợ ta chưa kịp làm quỷ phong lưu lại biến thành quỷ chết đói mất rồi."
"Nàng...!không đứng đắn!" Gương mặt Hoài Băng bất chợt ửng hồng, Tiểu Phách Tử nhìn nàng như thế cảm thấy có chút say mê.

"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử dùng ngón tay nâng lên cằm nàng, đôi mắt trở nên sáng rực, không nhịn được lên tiếng gọi, "Hoài Băng..."
Hoài Băng nhìn đôi mắt sáng rực của Tiểu Phách Tử, liền giơ tay nâng lên cằm Tiểu Phách Tử, mỉm cười tà mị hỏi: "Nàng muốn gì?"
"Ta muốn..." Bất chợt bàn tay Tiểu Phách Tử di chuyển dọc xuống thân thể Hoài Băng, nhẹ nhàng kéo dây thắt lưng bên hông nàng, "Làm quỷ phong lưu..."
"Ở đây sao?" Hoài Băng hơi kinh hãi, liếc mắt nhìn chung quanh miếu thờ quỷ dị, "Nàng không sợ tự nhiên có quỷ bay ra sao?"
Tiểu Phách Tử cười hì hì, "Đến thì đến đi, đến một bắt một, đến hai bắt cả đôi..."
"Nàng muốn bắt nhiều quỷ thế làm gì?" Ngón tay Hoài Băng không an phận nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tiểu Phách Tử, "Chẳng lẽ nàng muốn nuôi đầy nữ quỷ trong nhà? Làm tiểu thiếp của nàng sao?"
Tiểu Phách Tử hít thật sâu, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên ngón tay Hoài Băng, "Ta không cần bọn nữ quỷ làm tiểu thiếp của ta, ta chỉ muốn nữ quỷ làm..." Bỗng nhiên, gương mặt Tiểu Phách Tử thay đổi, không nhịn được hít sâu cúi đầu xuống, chỉ thấy bàn tay Hoài Băng đã trượt xuống dưới xiêm y mình rồi.

"Muốn nữ quỷ làm gì?" Đôi mắt tà mị của Hoài Băng vô cùng mê ly, ghé sát vào mặt Tiểu Phách Tử, "Trả lời không được, ta muốn..."
"Muốn thế nào?" Tiểu Phách Tử vội vàng hỏi.

"Muốn nghỉ ngơi." Bỗng nhiên Hoài Băng lạnh lùng rút tay ra, xoay người nhanh chóng đi vào ngôi miếu thờ này, "Nàng nói đúng, thật ra ta cũng hơi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi chút thôi..."
"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử mất mát gọi, hơi giận dỗi đi theo Hoài Băng vào trong miếu thờ.

"Linh Chi!" Hoài Băng kêu to, không ngờ nàng lại thấy có rất nhiều Linh Chi tính ra hơn cả trăm Linh Chi tản ra ánh sáng bảy màu nhàn nhạt dưới tượng Phật giữa đại điện, nàng vừa mừng vừa lo quay đầu nhìn Tiểu Phách Tử, "Bây giờ nàng muốn làm quỷ chết đói cũng không được rồi."
"A ha..." Tiểu Phách Tử hờ hững đáp lại, nàng nhìn cách bày biện trong đại điện này, nơi này được thắp sáng bằng bảy chiếc đèn Lưu Ly nhỏ, hai bên đều có một pho tượng bằng đá, không biết là điêu khắc thần linh phương nào.


Tiểu Phách Tử không nhịn vỗ vỗ cột đá, "Không ngờ nơi này lại không ẩm ướt!" Quan sát kỹ đại điện, trừ dưới tượng Phật hơi ẩm ướt, ngoài ra những nơi còn lại thì không ướt chút nào.

Tiểu Phách Tử ngồi xuống tấm đệm ngay đại điện, "Mệt quá đi, Hoài Băng, nàng cũng nghỉ ngơi đi."
"Được..." Giọng nói Hoài Băng vang lên bên tai Tiểu Phách Tử, không hiểu sao thanh âm của nàng lại mang theo hơi thở mị hoặc sâu kín, còn đôi tay nhỏ thì vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy hông nàng, "Vừa rồi ai nói muốn làm quỷ phong lưu?"
Tiểu Phách Tử cảm thấy mặt nàng nóng rực, nàng xoay người ngây ngốc nhìn Hoài Băng, chỉ thấy khuôn mặt Hoài Băng hiện lên rặng mây đỏ, đôi mắt tà mị làm Tiểu Phách Tử tâm thần rung động.

"Sao vậy?" Hoài Băng lạnh lùng nhướn mày, "Hiện giờ không muốn làm quỷ phong lưu sao?" Vừa dứt lời liền muốn đứng dậy rời khỏi Tiểu Phách Tử.

"Đừng đi!" Tiểu Phách Tử nắm chặt tay nàng, "Nàng...!nàng thật là...!thích trêu chọc người ta mà!"
"Thế thì sao?" Hoài Băng mỉm cười tà mị, nhìn gương mặt ửng đỏ của Tiểu Phách Tử, nàng không nhịn được giơ tay gỡ xuống dây buộc tóc của Tiểu Phách Tử xõa xuống mái tóc đen dài, "Thật ra...!nhìn nàng cũng rất đáng yêu..."
Tiểu Phách Tử ôm chặt Hoài Băng, "Đừng làm loạn, nơi này còn có tượng Phật, thần linh..."
Hoài Băng ngón tay lại đi vào y phục Tiểu Phách Tử,"Ta quản nó cái thần phật gì, nó nếu thực sự linh, thế gian này còn có thể có nhiều người chết oan chết uổng như vậy?"
"Hoài......!Hoài......" Tiểu Phách Tử bối rối bắt được tay Hoài Băng, kịch liệt hô hấp nhìn nàng.
"Mặc Phách, mang ta cùng nhau tiêu dao nhân gian, được không?" Hoài Băng nghiêm túc nhìn nàng, bỗng nhiên trầm giọng hỏi ra một câu như vậy,"Chờ Tam tỷ hết bệnh rồi, chúng ta cùng nhau tiêu dao tứ hải, được không?"
"Hảo!" Tiểu Phách Tử ôn nhu gật đầu, buông ra tay Hoài Băng, nâng tay nâng cằm Hoài Băng,"Ta đây liền làm phong lưu quỷ cả đời......"
"Hảo......" Hoài Băng ngón tay dọc theo bụng Tiểu Phách Tử đi xuống, bỗng nhiên có thâm ý đối với Tiểu Phách Tử cười cười,"Hoa mẫu đơn......!Giống như đã nở......"
Tiểu Phách Tử mặt đỏ lên, không cam lòng yếu thế vội vàng đồng dạng đưa tay trượt vào giữa hai chân Hoài Băng, đối với Hoài Băng trừng mắt nhìn,"Ngươi cũng giống nhau......"
"Kia......" Hoài Băng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, một ngụm hôn ở môi Tiểu Phách Tử.
Tiểu Phách Tử lòng tràn đầy bối rối, đem Hoài Băng mạnh áp đảo ở tại dưới thân,"Hôm nay, ta là......!Phong lưu quỷ......"
Kịch liệt tiếng thở dốc tại bên trong miếu thờ rõ ràng vang lên, Mộ Ly cùng Hợp Hoan nghe được tâm là một mảnh nóng
"Ngũ tỷ......!Các nàng giống như tại......" Mộ Ly đối với Hợp Hoan cười cười, nhìn môi"Ngũ tỷ......!Các nàng giống như tại......" Mộ Ly đối với Hợp Hoan cười cười, nhìn môi nàng hơi hơi có chút sưng đỏ,"Chúng ta......!Có phải hay không trước tiên lui đến bên kia hàn đàm?"
"Vì sao phải lui?" Hợp Hoan ngón tay bỗng nhiên trượt vào y phục Mộ Ly,"Ngươi xiêm y ướt đẫm chẳng lẽ không tính toán cởi ra sao?"
Mộ Ly ngẩn ra,"Hợp Hoan ngươi......"
Mộ Ly lời còn chưa dứt, đôi môi Hợp Hoan nóng bỏng đã hôn đi lên, trong lúc lơ đãng, xiêm y chính mình chảy xuống dưới chân, lúc môi Hợp Hoan chạm xuống lồng ngực chính mình, Mộ Ly không khỏi gắt gao đem Hợp Hoan ôm ở trong lòng, thì thào gọi một câu,"Hợp Hoan......"
"Tiểu Phách Tử là của ngũ tỷ......!Hoa Mộ Ly......!Ngươi là của ta......" thanh âm Hợp Hoan tại lồng ngực nàng vang lên, Mộ Ly không khỏi vui sướng nhìn nàng.

Còn không kịp nói chuyện, Mộ Ly đã bị Hợp Hoan gắt gao đè lên phía trên vách đá,hung hăng hôn môi.......


Bình Luận (0)
Comment