Bích Hải Quang

Chương 67



Vừa nghỉ dưỡng sức một chút, mọi người quyết định bước vào địa đạo dưới tượng Phật, hiện giờ đã bị chặt đứt đường lui, chỉ còn lại đường kia mà thôi, đành đánh cuộc đi đến cùng xem sao, có lẽ có thể tìm được cách gì trở lại biển.

Bước dọc theo địa đạo đi xuống dưới, ánh đuốc trên tay tản ra vầng sáng nhàn nhạt chỉ có thể chiếu sáng vài tấc đất, mọi người đều bám chặt lấy tường đá, chậm rãi bước đi.

Đột nhiên Vệ tướng quân đi đầu khựng lại, vội vàng hét lên, "Đừng vội đi tiếp nữa!"
Mọi người kinh ngạc nhìn Vệ tướng quân cầm đuốc chiếu dưới chân, hai chân hắn đã lún xuống bùn, thân thể chậm rãi chìm dần, không ngờ lại có đầm lầy ở đây!
"Loạt xoạt..."
Đột nhiên thanh âm cành cây vươn dài trên đất vang lên bốn phía làm trong lòng mọi người nhói lên.

Vệ tướng quân rút kiếm bên hông nhanh chóng đâm vào tường đá, mượn lực thoát khỏi đầm lầy dưới chân, phi thân đến cạnh Nam Cung Liêu, cẩn thận bảo vệ trái phải.

"Mọi người cẩn thận!" Nhược Yên cùng Hoán Thần lên tiếng cùng lúc, cây đuốc trong tay nhanh chóng hợp lại chiếu sáng chung quanh.

Nhờ vào ánh lửa, mọi người nhìn cẩn thận chung quanh, vừa rồi Vệ tướng quân đạp phải nhìn như là một mảnh đất phủ đầy rêu xanh, nhưng thật ra là một đầm lầy sâu không đáy!
Thanh âm nhánh cây vươn dài sau lưng càng lúc càng to, ở nơi này không khí ẩm ướt nặng vô cùng, nếu như chỉ nhờ vào ánh lửa từ cây đuốc thì tuyệt đối không thể đốt được nhánh cây bên kia.

Vân Ca lặng lẽ nắm chặt áo Hoán Thần, nàng nhìn chung quanh một chút, hiện giờ mọi thứ đều chìm trong bóng tối, giờ phút này người có thể làm mình tin tưởng chỉ có hắn mà thôi.


Nhược Yên quan sát kĩ dưới chân, dường như nàng nghĩ đến điều gì, liền cầm lấy đuốc chiếu sáng mặt đất, ánh mắt nàng nhìn những giọt máu phía trên, nàng tự mình đi đến nói: "Có lẽ, chúng ta còn đường sống."
Hoài Bằng nhìn vẻ mặt cười thản nhiên của Nhược Yên, bỗng nhiên nàng hiểu rõ được đôi chút, "Tam tỷ, có phải hiện giờ tỷ muốn chúng ta đi theo đường mà con khỉ kia vừa chạy đi, phải không?"
"Không sai." Nhược Yên gật gật đầu, "Ta nghĩ rằng nó rất quen thuộc nơi này."
"Lỡ như con khỉ kia cố ý muốn trả thù chúng ta, dẫn chúng ta đi vào chỗ chết thì sao?" Tiểu Phách Tử không nhịn được vội vàng nói, "Không phải vừa rồi suýt nữa chúng ta lấy mạng nó rồi sao."
"Hiện giờ hai mắt con khỉ này đã mù rồi, chắc chắn muốn tìm chỗ an toàn dưỡng thương, ta tin nó sẽ không dẫn chúng ta vào chỗ chết." Nhược Yên nghiêm túc gật đầu, "Hơn nữa, chúng ta không còn đường lui nào khác rồi, mọi người nhìn thử phía sau đi."
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con đường vừa đi qua đã tràn đầy nhánh cây, hiện giờ chỉ có thể đi tiếp về phía trước mà thôi.

Hoán Thần quan sát kỹ vết máu để lại, nàng không kịp nghĩ nhiều đã bước đi theo vết máu, bàn chân vừa dẫm trên rêu xanh lại nhảy lên một chút, thấy mình không bị chìm xuống, lập tức nói: "Quả nhiên không sao, mọi người nhanh chóng theo ta đi."
Vân Ca vội vàng nhón chân đi theo, sau đó nàng khoác tay Hoán Thần, nói: "Tô Hoán Thần, ta đi cùng ngươi."
Hoán Thần hơi ngây ra, nàng liếc mắt nhìn thoáng qua Nhược Yên, cuối cùng bối rối rút tay khỏi Vân Ca, "Công chúa, người yên tâm đi, ta tin sẽ không ai bỏ mặc người ở đây được."
Nhược Yên vội vàng đến cạnh Hoán Thần, nắm tay nàng thật chặt, sau đó mỉm cười thản nhiên nhìn nàng, "Đồng sinh cộng tử, làm sao thiếu Nhược Yên được?"
Hoán Thần mỉm cười thoải mái đáp lại Nhược Yên, nắm thật chặt tay nàng, cúi đầu quan sát thật kĩ vết máu con khỉ kia để lại.

Mọi người theo sát Hoán Thần cùng Nhược Yên, ai cũng đều lo lắng rêu xanh trên đất nên bước đi thật chậm rãi, cẩn thận đi một đoạn đường bình an không gặp phải bất trắc gì, cuối cùng bọn họ đã đặt chân lên một thềm đá.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, có vẻ đã yên tâm, nhưng chỉ thấy Hoán Thần nhíu chặt mày, tự mình lẩm bẩm, "Lạ thật, vì sao vết máu đến đây lại không thấy nữa?"
Tiểu Phách Tử lắc đầu, cẩn thận nghe ngóng tiếng trườn của cây, nhưng không hề nghe thấy tiếng động gì làm nàng có chút an tâm, "Ổn rồi, ổn rồi, hình như những nhánh cây kia không đuổi theo đến đây nữa, chúng ta an toàn rồi."
Hợp Hoan lo lắng nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Mộ Ly, bỗng nhiên nắm chặt tay nàng, "Mộ Ly, nàng không sao chứ?"
Mộ Ly mỉm cười nhợt nhạt nói: "Ta không sao."
Hoài Băng cầm đuốc trong tay bước đi vài bước, nàng nhìn chung quanh, chỉ thấy hai bên trong hang động này đều là đất đá, không thể nhìn rõ được thềm đá kia thông đến đâu?
Nam Cung Liêu giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn Vệ tướng quân, nhỏ giọng nói: "Nếu gặp phải nguy hiểm gì, nhất định ngươi phải bảo vệ muội muội thật an toàn, không được để nàng chịu thương tổn chút gì."
"Vậy, điện hạ, người..." Vệ tướng quân chần chừ lắc lắc đầu.

"Đường đường là đấng nam nhi, nếu không tự mình bảo vệ được thì còn gì là nam tử hán!" Nam Cung Liêu nghiêm túc vỗ vai Vệ tướng quân, "Mười lăm năm trước, ta không chết, tất nhiên hôm nay cũng không chết."
"Tuân lệnh!" Trong lòng Vệ tướng quân nóng lên, cúi đầu nhận lệnh.

Vừa dứt lời, Vệ tướng quân nhìn Chân Nương đứng cạnh mình, vẫn im lặng không nói lời nào, dường như nàng đang mải miết suy nghĩ, trong lòng nàng còn nhớ rõ thời gian hạnh phúc bên ta không?
"A -"
Đột nhiên một tiếng kêu kì dị thê lương vang lên.

Vài giọt máu ấm nóng rơi trên mặt Hoán Thần làm nàng không tự chủ được ngẩng đầu nhìn, kế đến sắc mặt nàng liền thay đổi nói: "Mọi người cẩn thận trước mặt!"
Một bóng đen to lớn đột nhiên bay thẳng xuống từ trên đầu, Hoán Thần vội vàng tránh thoát ngay lập tức, chỉ thấy con khỉ lông đen vùng vẫy một hồi, sau đó ngưng thở.

Cảm giác lạnh buốt dâng trào, Hoán Thần lấy lại bình tĩnh, cẩn thận xem xét thân thể con khỉ kia, chỉ thấy toàn thân nó rất nhiều lỗ thủng túa máu, hình như bị vật gì đâm thật sâu vào người.


"Mọi người xem kìa, đây là gì!" Tiểu Phách Tử kêu to, chỉ miếng đá phía trên.

Mọi người giơ đuốc lên, chiếu sáng những bóng đen trên tường đá, tức thì hốt hoảng khi thấy vô số dây leo như những con rắn đang quấn nhau, mỗi một dây leo mang trên mình vô số gai nhọn màu đen, thử nghĩ xem nếu như bị những sợi dây leo ấy quấn trên người, nhất định sẽ khiến thân thể chi chít lỗ máu.

Nhược Yên vội vàng kêu to, "Đi mau! Không phải những dây leo kia không đuổi theo chúng ta, mà chúng chỉ chui vào trong vách đá âm thầm đuổi theo chúng ta!"
Giọng nói Nhược Yên vừa vang lên, chỉ cảm thấy quanh mắt cá chân trở nên đau đớn, nhìn lại thì thấy một sợi dây gai quấn lấy chân nàng làm máu túa ra ướt đẫm.

"Bảo vệ muội muội!" Nam Cung Liêu vội vàng hét lớn.

Vệ tướng quân rút kiếm kịp thời, chặt đứt đoạn dây gai kia, nhanh chóng đưa Nhược Yên đến cạnh Hoán Thần, "Phò mã, mau lên, dẫn theo công chúa đi đi!"
Hoán Thần đau lòng cõng Nhược Yên trên lưng, xoay người chạy nhanh.

"Tô Hoán Thần!" Vân Ca hốt hoảng gọi, muốn nhanh chóng chạy đi, nhưng vừa nhấc chân lên làm vết thương ở chân nàng bị động, khiến nàng khựng lại không thể chạy nhanh được.

Đột nhiên Chân Nương ra tay, nàng nhanh chóng khoác tay Vân Ca, điểm mũi chân mang theo Vân Ca chạy lên thềm đá.

"Vịn chặc ta." Hợp Hoan vội vàng nói, ôm Mộ Ly thật chặt mang theo nàng chạy nhanh phía sau.

Tiểu Phách Tử nắm chặt tay Hoài Băng, chớp chớp mắt nhìn Hoài Băng, nói: "Hoài Băng, cho dù lần này có thành quỷ đi nữa, ta cũng sẽ không buông tay nàng."
"Ăn nói xui xẻo! Ta không muốn chết ở đây!" Hoài Băng không nhịn được trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng ấm áp.

"Hì hì, có lẽ Diêm Vương không dám thu ta đâu nha." Tiểu Phách Tử càng dùng sức nắm chặt tay Hoài Băng, "Vì ta muốn tiêu dao nhân gian cùng nàng, nếu như hắn dám thu ta hả, ta sẽ chạy xuống địa phủ của hắn gây rối cho mà xem!"
"A vậy hả..." Hoài Băng không nhịn được mỉm cười, đột nhiên hôn bên má Tiểu Phách Tử, "Vậy nhanh chân lên đi nha, nếu như lần này không đáng tin nữa, ta sẽ làm loạn địa phủ cùng nàng."
"Được!" Tiểu Phách Tử mỉm cười gật đầu.

Mọi người đi trên thềm đá, khi đặt chân lên bậc thềm cuối cùng bỗng nhiên cảm thấy có một luồng khí ập đến.

Hoán Thần dừng bước đầu tiên, nàng nhíu mày nhìn thấy một hố lửa chiều rộng ước chừng hơn mười trượng đang thiêu đốt hừng hực.

"Nhược Yên...!hình như hết đường rồi..." Hoán Thần cầm đuốc đặt bên vách đá dưới chân, kế đến xoay người nhẹ nhàng đỡ Nhược Yên, trong lòng lo lắng vô cùng, mồ hôi đổ ròng ròng, "Trước mặt không có đường, sau lưng là đường chết, lần này có lẽ ta với nàng đều phải xuống hoàng tuyền cùng nhau rồi."
Bỗng nhiên Nhược Yên hôn lên mặt Hoán Thần, "Ngốc quá, nhưng hiện giờ ta chưa nghĩ đến việc cùng xuống hoàng tuyền với nàng, đây không phải là tuyệt lộ mà là đường sống."
Hoán Thần ngây người nhìn hố lửa trước mắt mình, không nhịn được thở phào, mỉm cười nói: "Đúng vậy thật, ngũ hành tương sinh, cũng có tương khắc, trong hỏa khắc mộc, đây là sinh cơ!"
"Hoán Thần, đỡ ta xuống." Sắc mặt Nhược Yên trắng bệch.


Hoán Thần gật đầu, đỡ Nhược Yên ngồi xuống, lo lắng nhìn vết thương trên chân nàng, lúc này máu đang thấm đẫm chiếc vớ trắng.

Đột nhiên Nhược Yên nâng mặt Hoán Thần lên, khẽ cười nói nhìn Hoán Thần, "Vết thương không có gì đáng ngại." Dứt lời, nàng chạm tay lên vạt áo của mình, không ngờ nàng lại cởi xuống ngoại bào.

Hoán Thần kinh ngạc, "Nhược Yên, nàng làm vậy là..."
Chân Nương cùng Vân Ca chạy theo phía sau, khi đến nơi kinh hãi nhìn thấy Nhược Yên cởi ngoại bào trước mặt Hoán Thần.

"Tam muội..."
"Ngươi..."
Nhược Yên khẽ mỉm cười, bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm ngoại bào ném vào hố lửa, ngay lúc vừa chạm nhau liền bốc cháy, Nhược Yên nhìn thoáng qua Hoán Thần, "Ta không sao, yên tâm."
Vừa nói xong, chỉ thấy Nhược Yên đã cầm ngoại bào đang cháy chạy đến những dây leo đang đuổi theo bên kia.

Khi ngọn lửa chạm đến những dây leo ẩm ướt kia liền tắt đột ngột, thì Nhược Yên lại tiếp tục dùng ngoại bào đang bén lửa của mình ném vào chúng, sau cùng xoay người chạy đến cạnh Hoán Thần, nàng cau mày thật chặt, nhịn đau khoác lên tay Hoán Thần, "Ta thật sự không tin, lửa này không đốt được đám yêu quái kia!"
Rốt cuộc chiếc áo đang cháy kia cũng đốt được đám dây leo đang tấn công đến đây, chúng giãy dụa một hồi rồi lui lại phía sau, từng đám dây leo chạm vào lửa làm dây leo còn lại phải tránh đi.

"Ta cũng đến đốt chúng đây!" Tiểu Phách Tử mỉm cười kêu to, nhanh chóng cởi ngoại bào của mình làm theo Nhược Yên, sau đó liền đốt dây leo.

Hai nhánh dây leo liều mạng giãy dụa, hơn nữa vì quá gần hố lửa nên hơi nước trên thân dây biến mất rất nhanh, cuối cùng bén thành lửa lớn khiến lửa cháy bừng lên.

Dây leo mang theo lửa lớn vội vàng lui về sau, nhưng lại dẫn theo lửa lớn bén lên dây leo còn lại, cuối cùng trở thành một trận lửa lớn phía trên vách đá.

"Nhược Yên..." Hoán Thần lo lắng cầm tay nàng xem xét cẩn thận, sau khi thấy nàng không bị thương tổn gì trong lòng mới nhẹ nhõm được đôi chút, vội vàng cởi ngoại bào khoác lên người Nhược Yên, "Nhược Yên, vì sao nàng lại mạo hiểm như thế..."
"Mạo hiểm thì sao nào?" Nhược Yên mỉm cười nhìn chăm chú đôi mắt đầy lo lắng của Hoán Thần, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ nàng sẽ bỏ mặc ta sao?"
Hoán Thần vội vàng lắc lắc đầu, "Làm sao ta bỏ rơi nàng được? Nếu như nàng gặp chuyện gì, ta sẽ không thể sống một mình trên đời này!"
Nhược Yên khẽ mỉm cười, ngẩng đầu hôn bên má Hoán Thần, "Vì thế ta sẽ không xảy ra chuyện gì được, hai chúng ta đều phải sống thật tốt, thật bình an."
"Chắc chắn phải sống thật tốt rồi." Trong nụ cười của Hoán Thần thoáng hiện chút khổ sở, nàng cầm chặt tay Nhược Yên đặt trên ngực mình, đau đớn dâng lên từ lồng ngực làm Hoán Thần nhíu mày, hi vọng trời cao thương xót để ta có thêm nhiều thời gian hơn nữa.

Trong lúc lơ đãng, đáy mắt Hoán Thần bỗng ngấn lệ..


Bình Luận (0)
Comment