Bích Hải Quang

Chương 72



"Ầm ầm -" Đột nhiên cảm thấy dưới chân rung lắc mạnh mẽ, thủy triều dâng cao vùi lấp hang động bên kia.

"Con mọt sách, ngươi nhìn kìa, hình như có đường bên kia!" Tiểu Phách Tử tinh mắt kích động nói, chỉ về phía vách đá trên đỉnh núi, dường như có một hang động.

"Cho dù hôm nay không có đường, cũng phải đến đó, nếu không núi ngầm này sẽ bị ngập hết, thủy triều không có dấu hiệu giảm xuống, sớm muộn gì chúng ta cũng bị nước biển nuốt hết!" Hoán Thần lo lắng nói, ho liên tục mấy tiếng, "Vì vậy chúng ta chỉ có thể vào động mà thôi!"
"Được!" Tiểu Phách Tử gật đầu, trước tiên điểm mũi chân, bay lên miệng hang động, nhìn phía trong, chỉ thấy đèn dầu thắp sáng không hề mang chút quỷ dị nào, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng xoay người vẫy tay với mọi người, "Bên trên có đường đấy!" Vừa dứt lời, nàng phi thân xuống dưới đỡ Nhược Yên trong tay Hoán Thần, "Con mọt sách, ta giúp ngươi mang tam cô nương lên trước."
"Được." Hoán Thần gật đầu, chỉ thấy Hoài Băng đã vịn nàng.

"Con mọt sách, ta dẫn ngươi lên trên." Hoàn Băng khẽ gật đầu, mang theo Hoán Thần bay lên cửa động.

Mọi người lần lượt phi thân lên cửa động, quay đầu nhìn bên kia, chỉ thấy thủy triều chung quanh giảm xuống, bất chợt núi ngầm rung động mãnh liệt, sau đó thì sụp đổ, khơi lên vô số đợt sóng.

"Nguy hiểm thật." Hợp Hoan hít sâu, nhìn gương mặt tái nhợt của Hoán Thần, "Con mọt sách, ngươi còn chịu được không?"
Hoán Thần im lặng gật đầu, đỡ Nhược Yên, cố gắng cõng nàng sau lưng mình, kiên định nhìn những ngọn đèn sáng rực trong hang động, "Chưa đến Trường Sinh Lăng, chắc chắn ta sẽ không chịu thua ông trời đâu..."
"Con mọt sách, Tiểu Phách Tử ta sẽ đấu đến cùng với ông trời cùng ngươi!" Tiểu Phách Tử kích động vỗ ngực, "Chúng ta sẽ không sao!"
Vân Ca ngây người nhìn Hoán Thần, ngươi chỉ là một thư sinh thôi, nhưng không ngờ tấm lòng này lại kiên định như vậy, nếu ngươi bị Nam Cung Nhược Yên nhốt cả đời thế này, đúng là khổ vô biên.


"Nơi này...!không lẽ nơi này chính là Trường Sinh Lăng?" Hoài Băng rời khỏi hang động trước, nhìn đại điện vàng son lộng lẫy, không nhịn được hít sâu.

Ngói xanh gạch vàng, hành lang đỏ thẫm, bậc thang trắng, ngoài ra còn cột gỗ, mỗi cột gỗ đều điêu khác vô số tiên nữ bay múa, cẩn thận quan sát một chút, thì dáng vẻ mỗi vị tiên nữ diệu vũ kia đều giống nhau.

Vân Ca bước lên thềm đá, trong mắt vô cùng kinh ngạc nhìn những phi thiên tiên nữ này, "Hình được khắc ở đây là hoa văn được khắc trên cột trụ thái miếu Đại Chiếu ta, không ngờ lại xuất hiện ở đây!"
Chân Nương nghi ngờ mở quyển da cừu, cẩn thận nhìn thật kỹ, "Tuyệt đối nơi này không thể nào là Trường Sinh Lăng, nếu nói thủy triều vừa nãy chính là đầm nước thì nơi này chỉ có thể là tiền điện của Trường Sinh Lăng thôi."
"Tiền điện mà cũng đẹp như vậy rồi, Trường Sinh Lăng thật không phải càng đẹp hơn sao?" Tiểu Phách Tử có chút kích động vỗ lan trụ, sau đó nhìn Hoán Thần, "Con mọt sách, tam cô nương không sao đâu, ngươi yên tâm đi."
Mộ Ly lo lắng đi đến, ý bảo Hoán Thần để Nhược Yên xuống nghỉ ngơi chốc lát, "Tô Hoán Thần, ngươi cần phải nhớ, nếu như kịch độc công tâm, không ai có thể cứu được ngươi, vì vậy, tuyệt đối phải nhớ kỹ không được để mình quá mệt."
Hoán Thần mỉm cười gật đầu, để Nhược Yên xuống, cẩn thận ôm vào lòng, "Đa tạ Mộ Ly cô nương nhắc nhở, ta sẽ tiếp tục chịu đựng."
"Tam tỷ có người yêu như ngươi, đúng là không uổng cuộc đời này." Hợp Hoan ngây người nhìn Hoán Thần, đôi mắt ánh lên tia hâm mộ, cũng có chút chua xót trong lòng.

Mộ Ly nhẹ nhàng ho một chút, "Mọi người tập trung ở đây làm gì? Không bằng vào tiền điện nghỉ ngơi đi?"
"Được!" Tiểu Phách Tử mỉm cười gật đầu, ngay khi cất bước vào tiền điện, tinh mắt nhìn thấy hoa quả được cúng bên trong, "Có đồ ăn ở đây nè!"
Hoài Băng không nhịn được liếc nàng, "Chỉ có quỷ chết đói đầu thai như nàng mới luôn nghĩ đến đồ ăn, trái cây được cúng ở đây cũng có tuổi thọ mấy trăm năm rồi, cẩn thận có độc đấy!"
Tiểu Phách Tử le lưỡi, nhìn mãi những trái cây được cúng kia không thôi, thoạt nhìn chúng vẫn còn như mới mà, sau cùng lên tiếng nói: "Trường Sinh Lăng kia còn xa lắm không, ta không chịu đói được nữa mà."
"Có thể ăn được không, để ta thử thì biết." Mộ Ly đến trước trái cây được cúng, dùng ngân châm đâm thử, chỉ thấy ngân châm không sinh ra phản ứng chất độc gì, "Thật sự có thể ăn thứ này, chẳng qua...!vì sao nhiều năm thế rồi vẫn còn mới như thế?"
"Nếu có thể ăn, ta cũng không khách khí!" Tiểu Phách Tử vừa nói vừa ôm lấy trái cây, ăn ngấu nghiến như chết đói, "Rất ngọt."
"Nàng..." Gương mặt Hoài Băng xanh mét trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Nếu như nàng ăn vào mà gặp chuyện gì, vậy thì ta làm sao đây?"
"Vậy thì mọi người cùng nhau gặp chuyện là xong." Vừa dứt lời, Tiểu Phách Tử ném cho Hoài Băng cùng mọi người một quả, chớp chớp mắt, "Bây giờ mà không ăn, hồi nữa gặp nguy hiểm gì thì làm sao có sức bảo vệ mọi người được?"
Tiểu Phách Tử nói rất có lý, Hoài Băng chần chừ nhìn trái cây cầm trong tay, tay kia xoa xoa bụng, đúng là hơi đói thật.

"Nếu thật sự không thể thoát khỏi kiếp nạn này, mọi người cùng chết một nơi, trên đường xuống hoàng tuyền cũng không cô đơn mà, đúng không?" Hợp Hoan cười nhạt, cầm lấy một quả đưa vào miệng nhai.

Chân Nương xoa xoa bụng, nhịn xuống ý muốn ăn trong lòng, im lặng đứng sang bên cạnh.

Tiểu Phách Tử cầm trái cây đến gần Hoán Thần, đặt vào tay Hoán Thần, "Con mọt sách, cho ngươi trái này."
Hoán Thần gật đầu mỉm cười, đỡ Nhược Yên ngồi kế bên, khẽ cắn một miếng, nhưng ánh mắt cảnh giác nhìn chung quanh đại điện.

Chỉ thấy đại điện này được soi sáng bởi bảy chiếc chén nhỏ, tuy là tiền điện nhưng loáng thoáng mang theo bóng dáng hoàng cung.

Hoán Thần ăn xong trái cây, khẽ vén sợi tóc ngay trán Nhược Yên, nhìn thật sâu gương mặt nàng, lên tiếng nói: "Nhược Yên, tỉnh lại đi, chúng ta không còn nhiều thời gian để bỏ lỡ nữa rồi."
Vẫn im lặng, đôi mắt Nhược Yên nhắm thật chặt không hề nhúc nhích.

Hoán Thần đau lòng ôm nàng thật chặt, đôi mắt ngấn lệ, nhưng nụ cười vẫn thản nhiên, tiếp tục nói: "Nhược Yên, mở mắt ra đi, nhìn ta một chút được không?"

"Tô Hoán Thần..." Vân Ca lẩm bẩm gọi, Hoán Thần nghe vậy ngước mặt nhìn, "Tội gì..." Đang muốn nói tiếp, Vân Ca lại phát hiện không nói thành lời chỉ đành phải buồn bã thở dài, xoay đầu nhìn sang hướng khác.

Dường như Hoán Thần hiểu đôi chút, nhưng chỉ khổ sở mỉm cười, lắc đầu.

Tiểu Phách Tử vừa ăn trái cây, vừa đi vòng quanh cung điện này vài vòng, khó hiểu hỏi: "Kỳ thật nha?"
Hoài Băng nhìn nàng chằm chằm, "Nàng phát hiện gì vậy?"
Tiểu Phách Tử cắn trái cây, "Hình như nơi này không còn đường khác để đi."
"Đây là..." Vân Ca chậm rãi đến gần một lan trụ trong đại điện, chạm nhẹ hoa văn phía trên, "Đây là âm phù* Đại Chiếu mà..." Vừa dứt lời, nàng khẽ ngân tiếng hát, ấn xuống âm phù.
(*) nốt nhạc.

"Kẹt kẹt -" Đột nhiên tiếng cửa gỗ mở ra vang lên trong đại điện, khiến mọi người chợt lạnh sau lưng.

Vân Ca hoảng hốt im lặng, lại nghe thấy một tiếng "Rầm!", hình như cửa gỗ kia đã đóng lại rồi.

"Chẳng lẽ nơi này có đường ngầm!" Hoài Băng đi một vòng quanh đại điện, nhưng lại không tìm được cửa gỗ kia ở đâu.

Tiểu Phách Tử nhìn Vân Ca, "Tỷ tỷ, tỷ lại hát thêm một bài nữa đi, nói không chừng tiếng vọng của bài hát này là cách để mở cửa ngầm."
Vân Ca gật đầu, lại hát lên lần nữa.

"Kẹt kẹt -" Tiếng cửa gỗ vang lên.

Tiểu Phách Tử, Hợp Hoan, Hoài Băng tìm kiếm khắp nơi xem thử cửa gỗ ấy ở đâu, nhưng đi lòng vòng một hồi cũng không biết được.

Bỗng nhiên một giọt máu tươi rơi trên trán Hoán Thần, làm nàng hoảng sợ giương mắt nhìn, chỉ thấy ánh kiếm lóe sáng, bóng đen bùn lầy khắp người dùng kiếm đâm về phía Nhược Yên trong lòng Hoán Thần.

Hoán Thần hốt hoảng ôm Nhược Yên vào lòng, bất luận ra sao ta cũng sẽ đỡ nhát kiếm này cho nàng!
"Vụt!" Ngân châm trong tay Hoài Băng vội vàng bắn ra, cắm thẳng vào thân thể bóng đen kia làm hắn phải xoay kiếm tránh đi.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nhược Yên, thanh kiếm của bóng đen không ngừng chút nào, vẫn hung hăng tấn công Nhược Yên.

"Lần này ta sẽ không để ngươi chạy nữa!" Tiểu Phách Tử điểm mũi chân, hột táo trong tay bắn về phía cổ tay bóng đen kia, khiến lưỡi kiếm chệch sang hướng khác.

Hợp Hoan bay đến cạnh Hoán Thần, che chắn trước mặt Hoán Thần bảo vệ nàng cùng Nhược Yên, chân mày nhíu chặt nhìn bóng đen kia, "Giết nhiều người thế rồi, ngươi còn muốn giết bao nhiêu người nữa mới bỏ qua hả?"
Tiếng cười khàn khàn vang lên, chẳng qua bóng đen chỉ vội vàng quay đầu liếc mắt nhìn Vân Ca, kế đến xoay mặt lại, trong mắt tràn đầy sát khí nhìn Nhược Yên chằm chằm.


Hoán Thần bảo vệ Nhược Yên trong lòng, nhìn bóng đen, "Ta sẽ không để ngươi tổn hại nàng!"
Vân Ca vội vàng chạy nhanh đến cạnh Hoán Thần, lắc đầu liên tục, "Đủ rồi!"
Bóng đen hơi chần chờ, ngẩn người kinh ngạc nhìn Vân Ca, lại nhìn thoáng qua Hoán Thần lần nữa, dường như hắn hiểu rõ điều gì.

Nụ cười quỷ dị tiếp tục hiện lên, đột nhiên bóng đen kia phát ra tiếng cười thê lương, trường kiếm trong tay run lên, không để ý mọi thứ tấn công Nhược Yên.

Tiểu Phách Tử tung chưởng, đánh thẳng vào lưng bóng đen một cách chính xác.

Thân thể bóng đen run lên, phun ra ngụm máu tươi văng lên mặt Vân Ca, làm Vân Ca kinh hãi lùi về sau một bước.

Bóng kiếm lấp lánh, vốn là đâm Nhược Yên, bỗng nhiên chuyển sang phía khác, hung hăng đâm đến giữa trán Hoán Thần.

Hợp Hoan nhanh chóng đẩy Hoán Thần, ngân châm lóe sáng trên ngón tay, đồng thời bắn dọc theo trường kiếm của hắn, trong thoáng chốc đã đâm vào vai hắn rồi, tay kia liền đẩy ra thanh kiếm, sau đó lùi về sau nhanh chóng tránh đi chiêu kém chém ngay cổ họng của hắn.

Cảm giác tê dại mãnh liệt, khiến bóng đen kia không thể cầm được trường kiếm nữa, trường kiếm rơi xuống đất, bóng đen kia không nhịn được hét một tiếng, cho dù là chiêu cuối cùng đi chăng nữa thì Tô Hoán Thần hoặc Nam Cung Nhược Yên phải chết!
"Hải Lẫm, đừng!" Rốt cuộc Vân Ca đã lên tiếng, chắn trước mặt Hoán Thần.

Chỉ thấy bóng đen dừng bước, trong thoáng chốc đã phi thân đến cạnh Vân Ca, ngón tay hung hăng kềm chặt cổ họng Hoán Thần.

"A! -" Tiếng kêu thê lương của Hải Lẫm vang lên, ngân châm kẹp trên ngón tay Hoài Băng đã đâm xuyên qua ngón tay hắn, người ta thường nói mười ngón liền tâm, chắc hẳn cơn đau này cũng thấu tim gan chứ chẳng vừa.

Hải Lẫm muốn vùng vẫy thoát khỏi đau đớn từ ngân châm này, nhưng chưa kịp bình tĩnh thì một ngân châm khác đã đâm sau gáy hắn, Hải Lẫm cảm thấy giống như sau gáy bị ngân châm này xé rách thịt, vô cùng khổ sở.

"Hải Lẫm..." Vân Ca đau buồn gọi, nhìn chằm chằm hán tử kiên cường đang khụy xuống đất kia, hắn ngẩng mặt lên trời kêu gào, cực kỳ giống con mãnh thú bị thương trong vòng nguy khốn.

"Thì ra kẻ giả thần giả quỷ dọa người khác là ngươi sao!" Tiểu Phách Tử căm hận quát to, nàng vung tay chưởng sau lưng Hải Lẫm, chỉ thấy Hải Lẫm run lên, ngã nhào xuống đất, không ngừng run rẩy....


Bình Luận (0)
Comment