Bích Hải Quang

Chương 87



"Hợp Hoan, còn lại nhờ muội." Nhược Yên nghiêm túc vỗ vai Hợp Hoan, nàng đưa một thanh đoản đao sắc bén cho Hợp Hoan, "Không ngoài dự đoán, quả nhiên ngũ muội bị Hải Xà quấn rồi, có lẽ phải mạo hiểm mới cứu được nàng.

Muội lặn xuống nước chém vào thân Hải Xà, nếu làm cho nó cảm thấy đau sẽ thả ngũ muội ra, cơ hội thắng của chúng ta chỉ có lần này thôi."
"Được!" Hợp Hoan gật đầu, nàng hít thật sâu nhìn thoáng qua Mộ Ly, "Đừng lo quá, cùng lắm thì trên mặt ta có thêm sẹo mới thôi mà."
Nhược Yên nhíu mày, nàng lại giao một túi bột vụn cho Hợp Hoan, "Đây là Hùng Hoàng*, nếu như chém Hải Xà xong rồi, muội lấy thứ này bôi lên, đảm bảo có thể tạo hiệu quả gấp bội."
(*) khoáng vật thiên nhiên, có độc, cẩn thận khi sử dụng.

"Được!" Hợp Hoan gật đầu lần nữa, nàng cầm lấy Hùng Hoàng, "Ta đi đây."
"Hợp Hoan..." Mộ Ly không tự chủ được gọi nàng, "Nàng cần phải nhớ rắn có điểm yếu, khoảng dưới đuôi bảy tấc, nếu như nó cuốn nàng xuống nước, nhắm phía dưới bảy tấc, chỉ cần dùng một nhát chém có thể khiến nó bị thương nặng!"
"Ừm!" Hợp Hoan gật đầu, "Ta bơi cũng khá, nếu muốn lấy mạng ta dưới biển cần phải có chút bản lĩnh mới được."
Nhược Yên khẽ thở dài, nói: "Thất muội, bảo trọng."
Hợp Hoan chớp chớp mắt nhìn Nhược Yên, dường như nghĩ đến điều gì lại mỉm cười nhìn Mộ Ly, "Hoa Mộ Ly, nhất định nàng phải dõi theo ta đó!"
"Tất...!tất nhiên rồi!" Mộ Ly đỏ mặt nhìn thoáng qua Nhược Yên, gật đầu chắc chắn.

Hợp Hoan hài lòng mỉm cười, nàng bước ra ngoài lặng lẽ nhảy xuống biển bơi đến chiến thuyền Đại Chiếu.

"Tam tỷ..." Mộ Ly lo lắng nhìn Nhược Yên, "Ta lo cho Hợp Hoan."

Nhược Yên trầm ngâm nhìn Mộ Ly, "Ta lo cho mọi người.

Hiện giờ công chúa Vân Ca dùng chiêu dĩ dật đãi lao, nếu như chúng ta trực tiếp đối đầu nhất định chỉ chuốc lấy thất bại, đến lúc đó mọi người sẽ chết hết." Nhược Yên hơi ngừng một chút, nàng hít thật sâu, "Lục muội, muội nên ở lại nơi này, ta ra ngoài cùng Hoán Thần phân tán sự chú ý của Vân Ca."
"Chẳng lẽ ta cứ phải trốn ở đây sao?" Mộ Ly tự trách nắm chặt bàn tay, "Ta hận bản thân mình vì sao không biết võ công?"
"Vì vậy, muội càng phải ở lại đây." Bỗng nhiên Nhược Yên nghĩ đến điều gì, "Đúng rồi, hình như trong khoang thuyền có một số dược liệu, lục muội, muội đi xem thử một chút, nếu như phối hợp các dược liệu lại với nhau có thể tạo ra chất độc gì, không biết chừng có thể giúp đỡ thất muội."
"Được! Ta đi!" Mộ Ly gật đầu, xoay người vào trong khoang thuyền.

Nhược Yên khẽ thở dài, chậm rãi bước lên mặt thuyền, mỉm cười nhìn chăm chú Hoán Thần, người đang lanh lảnh ngâm thơ kia, ôn nhu gọi: "Hoán Thần."
Hoán Thần quay đầu lại, đôi mắt thâm tình chỉ vì nàng dần lộ rõ, nụ cười ôn nhuận làm Nhược Yên cảm thấy có chút men say.

"Nam Cung Nhược Yên..." Vân Ca đứng trên thuyền, nhìn thấy rõ mồng một hai người tình chàng ý thiếp ở ngoài xa trong lòng chợt đau nhói, nàng giơ tay lên muốn ra lệnh cho toàn quân nổ súng.

"Công chúa Vân Ca!" Hoán Thần gọi to làm Vân Ca ngây người.

"Kỳ lạ, vì sao phò mã Đại Việt muốn ta thu hồi lệnh?" Vân Ca cười nhạt, lòng nàng không nhịn được muốn nghe thử Hoán Thần muốn nói gì?
Thuyền hải tặc Đại Việt thả neo xuống biển, ngừng lại cách thuyền Đại Chiếu khoảng mười trượng.

Hoán Thần lẫm liệt nhìn Vân Ca, "Thật ra ta nghĩ nên nói cho công chúa biết điều này." Vừa nói, Hoán Thần vừa nắm chặt tay Nhược Yên, hai người nhìn những chiến thuyền đầy sát khí đối diện, "Hoán Thần hiểu rõ tấm lòng của công chúa, nếu như có thể Hoán Thần hi vọng ba người chúng ta nên ngồi lại nói chuyện cùng nhau, hà cớ gì chỉ vì lợi ích của một người lại khiến nhiều người vô tội phải vùi thân nơi biển rộng này?"
Vân Ca tự giễu cười cười, nàng buồn bã nhìn Hoán Thần, "Trong lòng ngươi, ta chỉ là loại nữ nhân độc ác sẵn sàng hi sinh vô số bách tính vô tội vì bản thân phải không?"
Hoán Thần lắc đầu, "Công chúa Vân Ca trong lòng ta, là một vị nữ trung hào kiệt thẳng thắn hiếm thấy trên đời này, vì vậy Hoán Thần không tin công chúa Vân Ca sẽ làm ra những việc như thế..."
"Ha ha ha, buồn cười." Đột nhiên Vân Ca cười to, "Đại Việt, Đại Chiếu, mọi chuyện nên chấm dứt thì hơn, đây là tâm nguyện của phụ vương ta! Tô Hoán Thần, ngươi thật sự nghĩ rằng ta chỉ vì một mình ngươi mà ra lệnh tàn sát nhiều như vậy ư, ngươi thật sự quá coi thường ta rồi!"
Nụ cười rét lạnh thê lương làm Hoán Thần cùng Nhược Yên bên kia cảm thấy chói tai, Hoán Thần áy náy cúi đầu, "Nói như vậy đều là tâm nguyện trong lòng công chúa Vân Ca, Hoán Thần tự đánh giá mình quá cao rồi."
Vân Ca giễu cợt nhìn Hoán Thần cùng Nhược Yên, "Các ngươi tưởng có thể chiến thắng mà không vấy máu ư, giải quyết chuyện này một cách dễ dàng như vậy ư, được thôi, ta sẽ cho các ngươi cơ hội đó! Nếu như bây giờ các ngươi tự nguyện bãi giáp quy hàng ngay lập tức, quy thuận Đại Chiếu ta, trở thành nô lệ cho Đại Chiếu, ta đây bảo đảo mỗi người các ngươi đều có cơ hội sóng sót!"
"Đàn bà thúi! Ngươi quá coi thường nam nhi Đại Việt ta rồi!" Một tên lâu la không nhịn được quát to, "Đánh thì đánh, ai sợ ai?" Vừa dứt lời, tên lâu la này quỳ rạp trước mặt Hoán Thần cùng Nhược Yên, "Tiểu nhân nguyện làm tiên phong, đánh một trận sống chết cùng Đại Chiếu!"
"Nguyện làm tiên phong, đánh một trận sống chết cùng Đại Chiếu!" Trong thoáng chốc, nhiệt huyết hải tặc trên thuyền sục sôi, tiếng la chấn thiên.

Hoán Thần nhíu mày nhìn tình cảnh trước mắt, hôm nay chỉ vì một câu nói của Vân Ca đã khiến cục diện lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, làm sao tiếp tục kéo dài thêm được nữa?
Nhìn thấy Đại Việt biến động, Vân Ca hài lòng mỉm cười, nàng giương mắt nhìn khiêu khích Nhược Yên vẫn im lặng không nói lời nào nãy giờ.

Nam Cung Nhược Yên, dù ngươi tài trí bất phàm thì sao nào? Nếu như Đại Việt biến động thế này, ta chỉ cần hạ lệnh bắn đại pháo, đảm bảo sẽ khiến chiến thuyền Đại Việt của ngươi chìm xuống đáy biển, một đi không trở lại.

Còn nếu Đại Việt không động, ta đây càng tò mò, xem ngươi làm sao giữ được tôn nghiêm công chúa Đại Việt, không làm mất lòng quân!
"Độc thật, dùng kế nhất tiễn song điêu!" Nhược Yên nhẹ giọng tán thưởng, nàng gật đầu nhìn Hoài Băng đang bị treo trên cao, thấy muội, bây giờ chỉ có thể đặt lòng tin vào muội phá vỡ bế tắc hiện giờ rồi!
"Tam tỷ..." Hoài Băng nhìn thấy ánh mắt Nhược Yên nhìn bên này, vì sao tỷ không nói lời nào vậy? Đúng rồi, không thấy Hợp Hoan, Mộ Ly, chẳng lẽ...!tam tỷ, tỷ đã có kế sách gì sao? Hoài Băng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nàng cẩn thận quan sát bốn phía, trong lúc mơ hồ, nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bơi dưới biển đến gần Hải Xà.


Hợp Hoan...!Hoài Băng mới nhìn đã nhận ra ngay người đó vị tỷ muội bơi lội cực tốt của nàng, thất muội...chẳng lẽ là...!Hoài Băng nhìn Nhược Yên lần nữa, hiện giờ tam tỷ cùng mọi ngươi rơi vào thế bị động như thế, cách duy nhất có thể là...!bắt giặc phải bắt vua trước! Tam tỷ, tỷ đặt hết hi vọng chuyển đổi thế cuộc trên người ta sao? Hoài Băng không nhịn được hít thật sâu, nàng nhìn Vân Ca chằm chằm, âm thầm suy nghĩ cách nào chỉ dùng một chiêu liền có thể khống chế Vân Ca!
Ngũ tỷ, ta đến rồi! Hợp Hoan dưới nước đang chuẩn bị đâm vào bụng Bạch Lân Hải Xà, nàng hung hăng dùng đoản đao đâm vào bụng nó.

Bạch Lân Hải Xà bị đau, mạnh mẽ hất Hoài Băng ra ngoài, sau đó liền há miệng chuẩn bị tấn công Hợp Hoan dưới nước.

"Điểm chí mạng!" Hợp Hoan ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn ngay điểm chí mạng của Bạch Lân Hải Xà, nàng nhẹ nhàng né tránh dưới nước vừa dùng đao đâm vào, tay kia lấy ra Hùng Hoàng ướt đẫm hung hăng bôi lên vết thương của Hải Xà.

Hải Xà đau đớn vô cùng, nó muốn quấn lấy Hợp Hoan, nhưng hiện giờ Hợp Hoan đang ôm chặt lấy thân thể nó, cả hai điên cuồng chiến đấu với nhau dưới nước, nó quấn Hợp Hoan cũng như tự quấn chính mình, mỗi lần quấn Hợp Hoan đều thất bại, làm Hải Xà dần dần mất hết sức lực, nổi trên mặt biển, không nhúc nhích nữa.

Hoài Băng bị Hải Xà hất văng, nàng nhìn thấy hiện giờ là cơ hội tốt, nhanh chóng xoay người ổn định thân thể, đến gần Vân Ca, nàng xuất chiêu kềm chặt cổ họng Vân Ca.

Vân Ca nghìn vạn lần không ngờ được điều này, nàng nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng rồi, vậy mà lại xảy ra biến đổi như thế, hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị Hoài Băng kềm chặt cổ họng.

"Không ai được cử động! Nếu không ta sẽ lấy mạng ả ngay lập tức!" Hoài Băng tức giận quát to làm bọn tướng sĩ Đại Chiếu ngây người không biết phải làm gì.

"Ngũ tỷ, ta đến giúp tỷ!" Hợp Hoan đạp lên người Bạch Lân Hải Xà dùng sức phi thân lên thuyền, trong tay cầm đoản đao đứng kề vai cùng Hoài Băng, "Bảy tỷ muội đảo Thiên Khu chúng ta làm sao để các ngươi xem thường được?"
"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử mất hết sức lực lên tiếng gọi nàng, muốn vùng vẫy để ra ngoài, nhưng không thể làm gì được một thị vệ bình thường.

"Thả thái tử điện hạ ra!" Hoài Băng lạnh lùng nói, "Nếu không, ta sẽ giết chết ả!"
"Được...!được rồi..." Thị vệ nghe lệnh xoay người bước vào khoang thuyền, đỡ Tiểu Phách Tử ra ngoài.

Tiểu Phách Tử nhìn thấy tình hình diễn ra trước mắt, vui mừng nhìn Hoài Băng, "Hoài Băng, nàng không sao, nàng thoát khỏi con Hải Xà kia rồi!"
"Ta không sao!" Hoài Băng khẽ gật đầu nhìn Tiểu Phách Tử, sau đó nàng lạnh lùng liếc Vân Ca, "Xin hỏi công chúa điện hạ, rốt cuộc ở Đại Chiếu này là ngươi lớn, hay thái tử lớn hơn?"
Vân Ca cười lạnh nhìn Tiểu Phách Tử, "Thái tử, ha ha, buồn cười, nàng làm được thái tử vẫn là do ta một tay..."
"Bốp!"
Hợp Hoan vung tay tát vào mặt Vân Ca, buộc nàng ngừng nói, "Ngươi thân là công chúa Đại Chiếu, vậy mà dám phạm thượng, giam lỏng thái tử điện hạ, hơn nữa bây giờ còn không biết nhận sai sao?"
Bàn tay Hoài Băng hơi dùng sức làm Vân Ca không thể nói gì, nàng nhìn Tiểu Phách Tử nói: "Điện hạ, nếu khi quân phạm thượng, thì trị tội thế nào?"
Tiểu Phách Tử hiểu rõ nhìn Vân Ca, "Người đâu, áp giải công chúa Vân Ca xuống khoang thuyền, chúng ta trở về Đại Chiếu rồi xử sau!"
"Chuyện này...!chuyện..." Bọn thị vệ chần chừ nhìn Tiểu Phách Tử.

Tiểu Phách Tử tức giận nhìn bọn thị vệ, "Sao vậy? Đại Chiếu này không nghe lệnh của thái tử ta mà chỉ nghe lệnh công chúa thôi sao? Được rồi, hay các ngươi cũng bắt bọn ta đi, các ngươi nghĩ sao?"
Thị vệ vội vàng quỳ xuống, "Mạt tướng không dám!"
"Vậy sao còn chưa làm đi?" Tiểu Phách Tử quát to.


Bọn thị vệ nhanh chóng áp giải Vân Ca, Hoài Băng dần dần buông ra Vân Ca, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy thay đổi bên kia, Hoán Thần cùng Nhược Yên ra lệnh những tướng sĩ đang kích động bình tĩnh lại.

Hoán Thần khẽ cười, "Nhược Yên, vẫn là nàng tài giỏi."
Nhược Yên mệt mỏi nhẹ nhàng dựa vào vai Hoán Thần, "Phải không vậy...sao ta thấy mệt mỏi quá..."
Hoán Thần ôm Nhược Yên vào lòng, "Một lúc nữa chúng ta có thể nghỉ ngơi rồi."
"Nàng vẫn ở đây phải không?" Bất chợt Nhược Yên mỉm cười, dường như có hàm ý trong lời nói.

Hoán Thần hơi ngây người, sau cùng đỏ mặt, "Cả đời ta không phải luôn ở đây sao?"
Nhược Yên ngượng ngùng mỉm cười, đôi mắt nhắm lại một cách bình yên, cuối cùng thì nàng cũng thở phào trong lòng Hoán Thần, chuyện ta và nàng cùng làm, đời này kiếp này vẫn còn rất nhiều, rất nhiều...!nàng không tự chủ được nhẹ nhàng mỉm cười hạnh phúc.

"Tiểu Phách Tử, ngươi đối xử với ta như thế, nhất định ngươi phải hối hận!" Đôi mắt lạnh như băng của Vân Ca hung hăng liếc Tiểu Phách Tử, đột nhiên nàng mỉm cười lạnh lùng, "Ta sẽ làm cho ngươi biết nhìn thấy người khác hạnh phúc là điều đau khổ thế nào!"
"Tỷ tỷ..." Tiểu Phách Tử thất vọng lắc đầu, "Vì sao tỷ phải như thế?"
"Ha ha ha..." Vân Ca cất tiếng cười to.

"Không được rồi! Đừng cho nàng hát!" Đột nhiên Hoài Băng hiểu ra điều gì quay đầu lại, nhưng mọi chuyện đã không còn kịp nữa.

Tiếng hát Vân Ca vang lên, hai con Bạch Lân Hải Xà ngoi lên từ dưới biển quấy lấy Hoài Băng cùng Vân Ca, cả hai cùng nhau chìm xuống biển.

"Hoài Băng!"
"Tiểu Phách Tử, ngươi sẽ hiểu ta, cuối cùng ngươi sẽ hiểu ta thôi, ha ha ha..." Giọng nói Vân Ca bị sóng biển nhấn chìm, hai con Bạch Lân Hải Xà lặn thật sâu dưới biển, sớm không còn thấy bóng dáng.

"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, "Hoài Băng -"
Hợp Hoan vội chạy đến mép thuyền, không ngờ Hải Xà lại bơi nhanh như thế, hôm nay biển rộng mờ mịt, ngũ tỷ không biết bơi, làm sao chịu được, rốt cuộc nàng có thể chịu đựng bao lâu?
Buồn bã quay đầu nhìn Tiểu Phách Tử, Hợp Hoan không nhịn được cúi đầu, không biết nên nói gì, lệ nóng tràn mi..


Bình Luận (0)
Comment