Biển Cả Dưới Trời Sao

Chương 15

Buổi tối về nhà, Nghiêm Á Nam không nhắc cho bố mẹ biết oan khuất mình phải chịu, ngay cả cơm tối cũng không ăn, về đến nhà là đi thẳng về phòng.

Đi làm hơn 1 tháng, tất cả những điều xảy ra đều tự cô phải gánh vác, tâm trạng đột nhiên xuống dốc không phanh, trầm cảm và rối loạn lo âu đang chầm chậm kéo tới bên cô.

“Nam Nam, sao hôm nay tâm trạng của con không tốt thế?”

Mẹ Nghiêm đi vào phòng cô, nói giọng nhẹ nhàng.

“Chuyện công việc thôi ạ, có chút hiểu lầm với đồng nghiệp.”

Nghiêm Á Nam dùng chăn che gương mặt mình, cố nhịn khóc, bình thản nói.

“Mọi chuyện phải tự tìm hiểu nguyên nhân, phải xem xét lại từ đầu xem mình sai chỗ nào, dù sao con cũng là nhân viên mới, làm gì sai cũng dễ hiểu thôi, đừng nổi nóng với đồng nghiệp, về sau còn chẳng biết có ai giúp được mình không nữa đây?”

Bố Nghiêm không biết từ lúc nào nào đứng cửa phòng cô, quát lớn.

“Xem ra bố mẹ đã quá nuông chiều con rồi. Ngày xưa con không làm cho bố mẹ thất vọng, mà bây giờ con còn làm ra cả chuyện này. Con phải nhớ kĩ, rằng bản thân mình phải chăm chỉ cố gắng làm việc, tất cả mọi người trong công ty làm trước con một thời gian dài rồi, người ta đều là tiền bối, con tưởng con muốn làm gì cũng được đấy à mà cứ ung dung mãi thế, khiêm tốn một chút, tuyệt đối không được làm chuyện mất mặt. Con nghe thấy chưa?”

Nghiêm Á Nam nuốt nước mắt vào trong, nhanh chóng trả lời: “Vâng ạ, con biết rồi.”

Đây là lý do vì sao cô không bao giờ nói ý kiến của mình với cha mẹ.

Bởi vì bất luận cô nói gì, câu đầu tiên của bố mẹ không phải hỏi cô đã xảy ra chuyện gì mà trực tiếp bảo cô suy ngẫm lại bản thân mình. Bố mẹ Nghiêm tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt mình vào vị trí của cô mà suy nghĩ, chẳng bao giờ đứng dưới góc độ của cô để giải quyết vấn đề.

Vậy nên, Nghiêm Á Nam mãi mãi không được bố mẹ thấu hiểu mình, vậy thì sao phải làm chuyện thừa thãi, tự làm cho mình lo lắng hơn, còn bị bố mẹ đả kích.

“Được rồi, được rồi, không nói chuyện công việc nữa, bạn của mẹ giới thiệu cho con một người, nghe nói là con trai của ông chủ công ty thương mại, mẹ thấy dáng vẻ cũng được, thứ 7 hai đứa gặp mặt đi.”

Tuy rằng chưa biết mặt mũi người ta ra sao, nhưng mẹ Nghiêm vừa nghe người ta bảo cậu con trai đó là phú nhị đại, gia đình giàu có, mẹ Nghiêm cũng muốn con gái mình đi xem mắt một lần.

Nghiêm Á Nam không muốn nghe lời quản thúc của mẹ mình, trực tiếp đồng ý.

Ngày hôm sau đi làm, vừa ngồi vào chỗ, Nghiêm Á Nam chợt nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.

“Người có hậu đài đúng không phải tầm thường nha, chuyện xảy ra như thế mà vẫn có thể bình an vô sự, đúng là lợi hại.”

“Đúng đấy, nếu tôi bị người ta vạch mặt, sớm đã không còn mặt mũi rồi, từ chức luôn.”

“Chính là có may mắn, ở công ty thì không làm việc nhưng vẫn có lương, có thưởng hoa hồng, chúng ta vất vả làm việc như thế lương mãi còn không thấy tăng.”

Mấy lời bàn tán buôn chuyện mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, bởi vì Nghiêm Á Nam chẳng bao giờ thèm để ý, cũng không bao giờ phản kháng, nhưng sự việc ngày càng nghiêm trọng, bọn họ lại càng càn cỡ, áp lực công việc ngày càng nặng nề, bọn họ còn nói lời bẩn thủi hắt lên người cô, nhưng tất cả những gì Nghiêm Á Nam làm chỉ là âm thầm chịu đựng.

Giữa trưa thứ 7, dưới sự sắp xếp của mẹ Nghiêm, cô mặc bộ váy đoan trang lễ độ, đi gặp đối tượng xem mắt của mình, cũng là mối tình đầu của cô – Lục Hàng.

Nghiêm Á Nam đi vào một nhà hàng Tây có phong cách cổ xưa, ngồi ở vị trí đã đặt trước chờ Lục Hàng đến.

Trước đấy cô chưa nhìn ảnh Lục Hàng, cũng không biết gì về anh ta, chẳng qua vì mệnh lệnh của mẹ Nghiêm cô mới tới đây.

Thật ra, mẹ cô đang khát vọng cầu mong cô gặp được tình yêu của đời mình.

Đang trong lúc chờ đợi, Nghiêm Á Nam bất giác nhớ đến chuyện công việc, đồng nghiệp luôn ám chỉ cô rằng cô chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.

“Xin chào, cô là Nghiêm Á Nam đúng không?”

Lục Hàng mặc bộ Tây Trang màu xanh nhạt, tháo kính râm xuống, cười tươi như ánh mặt trời nhìn cô.

“Xin chào, tôi là Nghiêm Á Nam.”

Cô đứng dậy cười chào hỏi.”

“Vậy có lẽ cô cũng biết tôi tên là Lục Hàng.”

Lục Hàng ngồi xuống, trong lúc nói chuyện anh ta đều nhìn vào mắt cô.

“Cô muốn ăn gì không? Sườn cừu nướng ở đây rất ngon, đúng rồi, không phải con gái tụi cô rất thích ăn đồ ngọt sao? Cheesecake cũng được đó.”

Nghiêm Á Nam chưa có kinh nghiệm yêu đương, lần đầu tiên gặp mặt đã bị hấp dẫn bởi ánh mắt ôn nhu của Lục Hàng.

Cô đột nhiên nhớ tới một câu mình đã từng đọc: Nếu bạn có thể nhìn người khác giới trong 3 giây từ lần đầu gặp mặt, đây chính là lực hấp dẫn.

Chỉ với một câu nói như vậy, trong vòng 3 giây, Nghiêm Á Nam nhận ra mình đã rơi vào tình yêu rồi, vừa vặn khi ấy, cô đang cần một tình yêu ngọt ngào, làm dịu đi sự khắc nghiệt của cuộc sống.

Buổi gặp mặt đầu tiên gọi là suôn sẻ, Lục Hàng vẫn tìm đề tài nói chuyện, cố gắng gần gũi với sở thích của Nghiêm Á Nam, thậm chí có lúc cười đùa rất tự nhiên với cô, căn bản không giống như lần đầu gặp mặt người xa lạ, giống như người bạn đã lâu không gặp hơn.

Loại cảm nhận đầu tiên này làm cho Nghiêm Á Nam bắt đầu có cảm tình tốt với Lục Hàng.

Lần đầu tiên rơi vào lưới tình, mà cô đã xem qua nhiều bộ phim về tình yêu, cô có cảm giác mãnh liệt rằng, Lục Hàng yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh ta là người mà cô có thể phó thác cả đời.

Những phỏng đoán không thực tế này đã trở thành nguồn sống nuôi dưỡng tinh thần cô, là nỗi an ủi duy nhất mà cô có thể chống chọi với thế gian đầy khổ cực này.

Ăn trưa xong, Lục Hàng ngỏ ý muốn đưa cô về nhà, Nghiêm Á Nam vui mừng đồng ý.

Trong chiếc xe thể thao trắng của Lục Hàng có mùi nước hoa.

“Bình thường cô lái xe đi làm sao?” Lục Hàng mở miệng hỏi.

“Tôi chưa biết lái, bây giờ đều là bố tôi chở đi làm, tan làm thì tôi đi xe bus về.”

Nghiêm Á Nam từ xưa tới giờ đều không có ý nghĩ muốn học lái xe.

“Như vậy đi, về sau không cần làm phiền ba cô nữa, mỗi ngày tôi đều lái xe đưa đón cô đi làm rồi về, được không?”

Lục Hàng dù đang lái xe nhưng thỉnh thoảng quay sang nhìn Nghiêm Á Nam, trong mắt chứa đầy thâm tình.

Đối với sự quan tâm bất chợt của Lục Hàng, cô như bị mê hoặc, cô không cự tuyệt, ngại ngùng gật đầu.

“Được, đến nhà cô rồi, cô giúp tôi chuyển lời hỏi thăm sức khỏe chú dì nhé.”

Lục Hàng đứng ở cửa xe, đích thân mở cửa xe cho cô.

“Cô chờ chút, tôi mang theo ít quà.”

Lục Hàng lấy quà trong cốp xe, là một món tráng miệng được đóng gói đẹp mắt và một chiếc túi Chanel, đưa cho Nghiêm Á Nam.

“Bất luận hôm nay ai xem mắt với anh, anh đều mua quà tặng sao?”

Nghiêm Á Nam trêu ghẹo Lục Hàng.

“Cũng không phải, tôi chuẩn bị trước rồi, nhưng hôm nay người tôi gặp là cô nên mới lấy ra.”

Nghiêm Á Nam rất thích câu trả lời này.

Trong suy nghĩ giản đơn của Nghiêm Á Nam, không có điều gì là vô duyên vô cớ cả, điều này chính là Lục Hàng có cảm tình với cô. Cô cảm nắng một chàng trai, chàng trai đó lại yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nghiêm Á Nam thẹn thùng nở nụ cười, cầm quà tặng, tạm biệt Lục Hàng, nhìn xe của anh ta rời khỏi tiểu khu.

Nghiêm Á Nam mới bước vào nhà đã nhận được tin nhắn của Lục Hàng.

“Cô còn chưa nói cho tôi mình vào làm lúc mấy giờ?”

Nghiêm Á Nam nhẹ giọng trả lười:

“8 giờ tôi vào làm, chắc từ 7 giờ 30 phải chuẩn bị đi rồi, thật ngại quá, anh phải đi sớm rồi.”

“Không sao, tôi cũng hay dậy sớm, bình thường công việc bận rộn, tôi đều đi làm sớm, đã thành thói quen rồi”, Lục Hàng nói.

“Ngày mai không phải là chủ nhật sao? Mai anh có rảnh không, hôm nay anh đã mời cơm rồi, ngày mai tôi sẽ mời anh đi xem phim.”

Nghiêm Á Nam không nghĩ rằng chỉ mới lần đầu tiên gặp gỡ mà cô đã chủ động như vậy.

“Xin lỗi, mai tôi có chút việc phải làm, hiện tại công ty đang có thương vụ thảo luận sáp nhập nên có chút bận. Vừa mới đưa cô về, hiện tại tôi đang lái xe về công ty.” Lục Hàng nói.

“Được, vậy anh cứ làm việc đi, ngày mai gặp.”

Nghiêm Á Nam gửi tin nhắn, ôm lấy điện thoại cười ngây ngô, cô nằm trên giường lộn đi lộn lại, mọi áp lực của công việc dường như biến mất, trong đầu cô chỉ tưởng tượng về cuộc sống yêu đương đầy tốt đẹp trong tương lai, mong ước sẽ yêu đương với Lục Hàng, cùng nhau trải qua cuộc đời này.

Buổi tối, Lục Hàng đúng hẹn xuất hiện trong quán bar phồn hoa nhất thành phố.

Anh ta đổi sang một chiếc xe thể thao màu đen, ghế phụ là một cô gái mặc gợi cảm, bộ ngực đầy đặn, cặp mông to lớn, mái tóc dài bồng bềnh.

Lục Hàng đưa chìa khóa xe cho nhân viên bảo vệ, anh ta ôm eo thiếu nữ bước thẳng về phía ghế ngồi, xung quanh là một nhóm bạn đã chờ đợi từ lâu.

Mới vừa ngồi xuống đã có rượu ngon, âm nhạc sập sình, ánh đèn mờ ảo, có vài người đang uốn éo nhảy múa, Lục Hàng ngồi ở ghế dài phía trung tâm, xung quanh là tiếng cười đùa của bạn bè.

“Nghe nói hôm nay mày đi xem mắt?”

Bạn thân Trịnh Ca đi qua chỗ Lục Hàng, hỏi đùa.

“Mày định mắng tao à?”

Lục Hàng đặt chén rượu xuống, khóe miệng ánh lên một nụ cười tà mị:

“Mẹ tao lần này sắp xếp cho tao xem mắt một cô gái ngốc bạch ngọt (người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết, không quá nhiều tâm cơ), nhìn qua đã biết là người chưa yêu đương bao giờ, tao chỉ cần cố gắng một tí là nắm được cô ta trong lòng bàn tay rồi.”

“Như thế nào, thay khẩu vị à, bây giờ lại thích mấy cô gái thanh thuần à?”

“Sao có thể, tao vẫn thích loại con gái ngực lớn mông cong hơn, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, có thể lấy cô ta làm lá chắn.”

Lục Hàng cầm điện thoại, giơ cho Trịnh Ca nhìn.

“Mày xem, giờ mẹ tao đang hỏi tao đang ở đâu, tao trả lời là ‘đang ở cùng với Nghiêm Á Nam, mẹ đừng lo"”

Trịnh Ca cầm lấy điện thoại của Lục Hàng, nhìn tin nhắn của hai mẹ con bọn họ, nội dung bên trong đại loại là vậy.

“Con trai, cô gái này không tồi, cha mẹ con bé cũng là người chính trực, môn đăng hộ đối với nhà ta, rất phù hợp với con, nhớ nhắm chắc cơ hội đấy.”

“Con trai, vừa nãy mẹ vừa kiểm tra tài khoản ngân hàng của con, con chi tiền một chút mua đồ tặng Nghiêm Á Nam, túi xách, trang sức, quần áo gì đó, không thể keo kiệt với con gái nhà người ta.”

Trịnh Ca cả kinh, “Mày lấy cô ta ra làm cây hái tiền à?”

“Tao chỉ lấy cô ta làm cái cớ, xin mẹ tao thêm ít tiền thôi.”

“Mẹ mày cũng thật là, 22 tuổi rồi còn cho mày tiền tiêu vặt? Nhà mày sản nghiệp lớn, chẳng ai nghĩ đường đường là Lục tổng mà còn ngửa tay xin bố mẹ tiền tiêu.”

“Ai bảo hai người họ dựng nghiệp từ đôi bàn tay trắng, tiết kiệm thành thói quen, lại còn yêu cầu tao phải tiêu tiền cho thỏa đáng, tao còn có thể thế nào?”

Lục Hàng rót không ít rượu vào cốc.

“Đúng rồi, mẹ mày cho mày bao nhiêu?”

Lục Hàng giơ 3 ngón tay.

“30 vạn? mẹ mày đúng là cần kiệm, một đêm tiêu hết 30 vạn rồi.”

Lục Hàng lắc đầu, nói: “300 vạn (khoảng 1 tỉ 65 triệu)”

“Mẹ mày khó lắm mới hào phóng một lần, xem ra cô gái kia đúng là cây hái tiền.”

Không riêng gì Lục Hàng, ngay cả Trịnh Ca cũng bị mẹ Lục làm cho bất ngờ.

“Cho nên mới nói, tao phải tốn công đem cô ta giữ lại bên người, nhưng chẳng khó khăn gì, cô ta chưa yêu đương bao giờ, giở tí chiêu trò là thu phục được.”

Nói xong, Lục Hàng ngồi ôm mỹ nữ ngồi cạnh.
Bình Luận (0)
Comment