Biển Cả Dưới Trời Sao

Chương 25

“Tôi đói rồi, chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Triệu Hải Khoát mệt mỏi, ngủ cả trưa, câu đầu tiên sau khi thức dậy là muốn ăn cơm.

Vô Niệm vẫn ngồi viết bản thảo, đọc phản hồi của độc giả.

“Anh đi đi, tôi không đói, à, đúng rồi, tôi không được rời khỏi tầm mắt của anh, anh xem trong nhà có gì rồi làm bừa món nào mà ăn.” Ánh mắt Vô Niệm không rời màn hình.

“Tôi là bệnh nhân, giờ không có sức nấu cơm, hay là cô nấu đi.”

“Không nấu.” Vô Niệm không nói nhiều.

“Tôi có thể dạy cô.”

“Tôi không thích, cũng không muốn học.” Vô Niệm bận rộn làm việc, trả lời cho qua.

“Thực ra nấu cơm rất dễ, lấy trứng xào với cà chua…” Triệu Hải Khoát lải nhải nói một mình.

“Bây giờ chúng ta ra ngoài ăn, anh đừng nói nữa.”

Vô Niệm còn đang xem bình luận của độc giả, Triệu Hải Khoát bên cạnh càng nói càng hăng đành phải đồng ý.

Hai người lái xe điện đi, Vô Niệm ngồi phía trước, Triệu Hải Khoát ngồi sau thao thao bất tuyệt chuyện ở đây và tuổi thơ của mình.

“Sao còn chưa đến nữa, chúng ta sắp vào nội thành rồi.”

“Nhanh nhanh, phía trước rẽ trái.”

Lần trước hai người đi ăn, Triệu Hải Khoát quen nhiều quán, sợ Vô Niệm gặp phải chuyện như lần trước, cho nên lần này đi ăn anh chọn quán ở nội thành, xa làng chài một chút.

Chỉ lát sau, bọn họ đi đến một quán thịt nướng phong cách xưa cũ.

“Tôi thấy mỗi ngày cô đều chạy bộ, lại ngồi im trước máy tính lâu thế nên đi ra ngoài ăn cơm, thịt bò nướng ở đây rất ngon, mì cũng không tồi.”

Vô Niệm nghe những lời nói đó trong lòng lại nhớ về quá khứ, trước kia cũng có một người nói với cô như thế, nhưng mỗi lời anh ta nói toàn là giả dối.

Ăn xong, về đến nhà, Vô Niệm pha một chén trà, chuẩn bị cầm ra bờ biển ngồi uống, “Tôi ra bờ biển hóng gió, nếu anh không yên tâm thì có thể ngồi kia.”

Triệu Hải Khoát không có sức ngồi trên ghế tựa nhìn cô. Thấy mình không khỏe lắm, cầm nhiệt kế đo.

39 độ, sao đột nhiên lại cao như thế!

Anh vội vàng uống thuốc rồi ngồi trên ghế, nhìn Vô Niệm chằm chằm.

Lúc sau, anh chống tay, mơ hồ thấy Vô Niệm đứng dậy, đột nhiên đầu trở nên nặng nề, vô thức ngất trên bàn.

Vô Niệm về tới nhà, thấy Triệu Hải Khoát gục xuống bàn, trong lòng nghĩ, cái người này không phải nói sẽ trông mình sao, cuối cùng còn ngủ trước mình.

“Đứng lên đi, đừng ngủ ở đây.”

Vô Niệm đi tới bên Triệu Hải Khoát, thấy anh không trả lời, lại vỗ vai anh vài cái nhưng anh không dậy.

“Đừng ngủ nữa, ngủ thế này sao được?” Thấy Triệu Hải Khoát ngồi im không nói gì, Vô Niệm đẩy anh một cái, Triệu Hải Khoát liền ngã xuống đất.

Bây giờ cô mới nhớ Triệu Hải Khoát vẫn sốt.

Cô lao thẳng ra khỏi nhà đi đến cửa hàng lướt sóng, thấy trong quán có vài nhân viên, cô gọi lớn: “Này, chủ của mấy người ngất rồi, nhanh đưa anh ta đến bệnh viện đi.”

Mấy chàng trai vội vàng theo Vô Niệm lên tầng.

Trong rạp chiếu phim, Điền Triết Kiệt vẫn còn đang tận hưởng buổi đầu tiên hẹn hò với Vu Tình.

“Này, gọi cho tôi làm gì, đang đi xem phim, có chuyện gì về rồi nói.” Điền Triết Kiệt đang trong rạp chiếu phim thì nhận được điện thoại của nhân viên trong Trùng Lãng Điếm, không đợi người ta mở miệng trực tiếp cúp máy.

“Làm sao bây giờ, Điền Triết Kiệt không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời.”

“Tiếp tục gọi.”

Mấy nhân viện thay nhau toanh toạc, Điều Triết Kiệt cuối cùng cũng chịu nhận, vội vàng kéo Vu Tình đi bệnh viện.

Vô Niệm ngồi trong xe nhìn sắc mặt trắng bệch của Triệu Hải Khoát, trong lòng không nói lên lời, biết Triệu Hải Khoát vì mình mà bị ốm, mình phải nói với anh một lời xin lỗi, nhưng chuyện này với cô là một loại phiền toái.

Cô vẫn luôn hy vọng mình không bị ràng buộc bởi bất kì điều gì, bất kì mối quan hệ nào, nhưng chàng trai này cứ thế đi vào cuộc sống của cô, để cô cứ cuốn vào đó nhưng lại không thể thừa nhận.

Có thể là, cô của hiện tại, thời gian cô ở một mình, dù là chẳng có gì đặc sắc thú vị, nhưng với cô mà nói đây mới là tốt nhất, không bị lún sâu vào những thứ không cần thiết, bởi vì bất luận điều gì xảy ra cô đều chấp nhận được.

Tới bệnh viện, một chàng trai cõng Triệu Hải Khoát vào phòng cấp cứu.

Vô Niệm rất sợ bệnh viện không dám đi tới, ngồi một mình ở bậc thang, cắn móng tay chờ tin tức.

“Sếp, sếp ơi, Triệu Hải Khoát đâu ạ?”

Đúng lúc Vu Tình và Điền Triết Kiệt tới nơi đã thấy Vô Niệm ngồi ngẩn ngơ.

“Nhân viên của quán vừa cõng vào rồi.” Vô Niệm chỉ vào phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, huynh đệ của tôi bị làm sao thế?” Điền Triết Kiệt đi vào thở hồng hộc hỏi.

“Bệnh nhân mấy ngày nay sốt cao không giảm, sao mấy người không nhập viện sớm? Hiện tại thân thể bệnh nhân suy nhược, phải nằm viện quan sát. Các anh biết tình trạng bệnh nhân rồi phải chú ý nhiều hơn chứ, bây giờ ngất đi rồi mới mang đến, bây giờ phải nằm viện điều trị, ai là người nhà thì đi làm thủ tục nhập viện đi.”

Bác sĩ không hiểu nổi tại sao lại dày vò bản thân tới mức này.

Điền Triết Kiệt theo y tá làm thủ tục, về phòng bệnh thấy Triệu Hải Khoát đang nằm, trong lòng không rõ cảm giác gì.

“Mấy người về trước đi, tôi ở đây chăm sóc được rồi.” Điền Triết Kiệt bảo đám nhân viên trở về, sau đó quay sang hỏi Vu Tình: “Sếp của em đâu?”

“Chắc là vẫn ngồi ngoài cửa ạ.”

“Được, anh đi một lát, em ở trong này chăm sóc Triệu Hải Khoát nhé.” Điền Triết Kiệt ra ngoài, Vu Tình thấy sắc mặt Điền Triết Kiệt không tốt liền đi theo.

Vô Niệm thấy nhóm người đi ra, nghe bọn họ nói Triệu Hải Khoát bị biến chứng nên sốt, phải nằm viện một thời gian.

Cô chần chừ đứng trước cửa một lát, chuẩn bị bắt taxi về nhà.

Vô Niệm gọi được xe, đang mở cửa thì bị Điền Triết Kiệt ngăn cản.

“Sao cô không vào xem Triệu Hải Khoát?” Điền Triết Kiệt nhìn Vô Niệm gọi taxi muốn đi, nháy mắt cơn giận bùng nổ, dứt khoát đóng mạnh cửa xe.

“Tôi còn có việc khác, về trước.” Vô Niệm không ngẩng đầu, chuẩn bị lên taxi.

Điền Triết Kiệt giữ chặt tay Vô Niệm, nói với bác lái xe: “Bác ơi, bác đi đi ạ, cô gái này không đi.”

“Anh làm gì đấy, buông tôi ra.”

Vô Niệm dùng hết sức lực giãy giụa, Vu Tình đi tới bên cạnh khuyên Điền Triết Kiệt bình tĩnh, bảo anh buông tay.

“Tôi hỏi cô, hai ngày nay cô đối xử với Triệu Hải Khoát thế nào, hôm đó chú Lê bảo không sao, chỉ cần uống thuốc hai ngày là khỏi, bây giờ lại khiến cho nó nằm viện?” Điền Triết Kiệt nóng giận gào ầm lên suýt nữa đâm phá màng nhĩ của Vô Niệm.

“Tôi cũng không biết, anh ta là người trưởng thành rồi, muốn làm gì sao tôi quản được.”

Vô Niệm giả vờ bình tĩnh, vẻ mặt không đổi.

“Vậy tại sao nó lại nói cô không thể rời khỏi tầm mắt của nó? Cô nói nhanh, nói.”

“Cái này anh tự đi mà hỏi anh ta đi, tôi không có cách nào trả lời được.”

Vô Niệm vẫn giữ giọng bình thản không thay đổi.

Điền Triết Kiệt vò tóc, đầu óc muốn nổ tung, “Vậy tại sao cô lại đứng ở cửa không vào?”

“Không cần, tôi có việc phải đi trước.” Vô Niệm dùng hết sức hất tay Điền Triết Kiệt.

“Không được, hôm nay cô phải vào, anh em tốt của tôi vì cô mới phải nhập viện, vậy mà hiện tại một câu xin lỗi cũng không có, nói đi là đi, không được, hôm nay cô phải xin lỗi.”

Điền Triết Kiệt túm cánh tay cô, kéo cô vào bệnh viện.

Vu Tình thấy vậy vội vàng xông lên trước mặt Điền Triết Kiệt, giang tay cản lại:

“Anh đang làm gì đấy, buông tay ra.” Vu Tình sốt ruột nói.

“Vu Tình, em tránh ra, hôm nay anh sẽ dạy cho sếp em biết làm người phải như nào.”

Điền Triết Kiệt một tay cầm tay cô, một tay đẩy Vu Tình đi vào bệnh viện.

Vô Niệm bị kéo đi mấy bước, bệnh viện làm cô thấy sợ hãi, làm cho cô chạy lên phía trước hung hăng tát Điền Triết Kiệt một cái.

Một cái tát này dọa Điền Triết Kiệt sợ rồi, cũng dọa Vu Tình ngây người.

Vô Niệm thở dồn dập, nghiêm mặt nói:

“Tôi nói cho anh biết, tôi không cần biết Triệu Hải Khoát cuối cùng bị làm sao, cũng không để ý anh ta bệnh nặng hay không, tôi cũng chẳng cần phải xin lỗi, bởi vì ngay từ đầu tôi chẳng hoan nghênh anh ta đến nhà tôi ở, tất cả đều do anh ta tự tìm phiền phức, là tự anh ta gieo gió gặt bão. Cho nên cũng mời anh nói với anh ta, không cần đi tìm tôi, tôi thấy rất phiền, rất chán ghét anh ta.”

Nhân lúc nước mắt còn chưa rơi xuống, Vô Niệm chạy nhanh ra ngoài, lên taxi rời đi.

Điền Triết Kiệt đứng ngây người sờ mặt, cười khổ: “Xem ra người anh em của mình gặp phải người tuyệt tình rồi”, sau đó bước vào bệnh viện.

Vu Tình chưa bao giờ thấy Điền Triết Kiết như vậy, cũng chưa thấy sếp mình như thế bao giờ, cả người đều mơ màng, yên lặng đi sau Điền Triết Kiệt.

Vô Niệm ngồi trên xe cuối cùng không nhịn được khóc.

Nhưng lần này cô không nghĩ về chuyện 3 năm trước, mà nghĩ về hình ảnh mấy ngày nay Triệu Hải Khoát ở nhà cô.

Vô Niệm biết mình phải xin lỗi anh, cũng biết Triệu Hải Khoát làm thế tất cả đều vì cô, nhưng cô không có dũng khí đi vào bệnh viện, không có can đảm làm lại từ đầu, không kết giao bè bạn, vẫn là vì trước kia, quá khứ với cô là tảng đá lớn, là hàng rào mà cô không thể vượt qua.

Cô về đến nhà liền nằm trên giường, tâm trạng hồi lâu vẫn chưa tốt lên, đêm nay với cô mà nói nhất định sẽ là một đêm không ngủ.

Trong bệnh viện chỉ có Điền Triết Kiệt bên cạnh chăm sóc Triệu Hải Khoát, anh ta ngồi bên giường, lưng tựa vào ghế, lo lắng nhìn chằm chằm người anh em của mình, rơi vào trầm tư.

“Người anh em, mày nói xem mày yêu phải người thế nào mà lại tuyệt tình vậy chứ, mối tình đầu thì mày bị đá, đến lần thứ hai yêu đương còn chưa bắt đầu đã bị người ta dội cho mấy gáo nước lạnh rồi, lại còn phải nhập viện nữa.”

12 giờ đêm, Triệu Hải Khoát tỉnh lại thấy Điền Triết Kiệt nằm ngủ bên giường.

“Đây là đâu?”

“Đại ca ơi đây là bệnh viện, mày đang nằm viện đó.” Điền Triết Kiệt ngáp ngắn ngáp dài, mơ mơ màng màng nói.

“Bây giờ tao phải đi về, đi lấy quần áo cho tao.” Triệu Hải Khoát xốc chăn, đứng dậy đi dép.

“Đại ca của tôi ơi, giờ là 12 giờ đêm rồi, đừng nháo nữa được không? Bác sĩ bảo mày phải nằm viện mấy ngày, mà giờ còn về làm gì?”

Điền Triết Kiệt vẫn còn đang nói nhảm thì Triệu Hải Khoát đã mặc xong quần áo, anh ta không lay chuyển được đành phải đi theo.

Xe dừng lại ở quán trà sữa, Triệu Hải Khoát đi lên tầng 2: “Tôi là Triệu Hải Khoát, cô mở cửa đi.”

Vô Niệm nằm trên giường nghe thấy âm thanh, trong lòng càng thêm nôn nóng, cô còn đang do dự thì Triệu Hải Khoát liên tục đập cửa, cô quyết định đi ra mở cửa cho anh.

Cửa mới mở ra, Triệu Hải Khoát đã đi vào trong, Vô Niệm cản anh lại:

“Anh vào làm gì?”

“Vào ngủ.”

Mặt Triệu Hải Khoát trắng bệch, Vô Niệm không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Điền Triết Kiệt, tôi có thể nói với anh ấy vài câu không?” Điền Triết Kiệt ngại ngùng làm cái “bóng đèn” giữa hai người kia, anh ta đi xuống dưới lầu rồi nhìn lên tầng phía trên, suy nghĩ xem hai người này rốt cuộc có bí mật gì.

“Anh có thể để tôi được yên không, tôi xin anh, buông tha cho tôi, được không?” Vô Niệm cúi đầu khóc nức nở.

“Tôi sợ rằng cô…”

“Sợ cái gì, sợ tôi tự sát à, không phải, anh với tôi có quan hệ gì chứ, sao cứ quản chuyện của tôi mãi thế. Anh cứu tôi, tôi rất cảm ơn, nhưng đừng như vậy nữa, dừng lại ở đây được không, tôi không muốn chết, đừng áp suy nghĩ của riêng anh lên người tôi, với tôi như vậy là rất quá đáng, không muốn anh xen vào cuộc sống của tôi nữa, anh ở đây hai ngày, hai ngày này làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống của tôi, vậy nên dừng lại ở đây đi, đừng làm phiền tôi nữa. Bởi vì anh, hai ngày nay tôi thực sự rất mệt mỏi.”

Triệu Hải Khoát cúi đầu, nghe Vô Niệm nói, anh trầm mặc hồi lâu, chỉ nói một câu: “Cô xác định sẽ không tự sát sao?”

“Nhất định, tôi trân trọng sinh mạng của mình, sẽ không tự sát, tôi có thể thề với trời, được không? Anh có thể rời đi không?”

Tuy rằng giọng cô không cao, nhưng mỗi câu đều lạnh lùng.

“Tôi sắp xếp đồ rồi đi.” Sắc mặt anh không chỉ tái nhợt, giọng nói còn yếu ớt.

“Anh cứ đứng ở đây đi, tôi dọn đồ cho anh.”

Ngay cả cơ hội vào nhà Vô Niệm cũng không cho anh, đóng cửa lại rồi dọn đồ đạc của Triệu Hải Khoát, đưa đồ cho anh qua cửa, một câu cũng chẳng nói, trực tiếp đóng cửa lại.

Nhìn hành động của cô, Triệu Hải Khoát sững sờ một lát, xoay người rời đi.

Đóng cửa lại, nước mắt ứ đọng trong khóe mi rơi xuống, cô khóc lên.

Bây giờ cô học được cách tiếp nhận ý tốt của người khác, không để cho người khác đi vào lòng mình, không bầu bạn với ai.

Lý trí của cô nói rằng, cuộc sống an toàn nhất là một mình, mặc dù chẳng có vui mừng gì cả, nhưng sẽ chẳng xuất hiện những điều ngoài ý muốn. Cho nên cô sẽ từ chối những người tiếp cận mình, tránh xa họ càng xa càng tốt.

Đêm đó, Vô Niệm không ngủ được, cô cầm cuốn “Phương pháp trị liệu cảm xúc mới”, thử làm cho tâm trạng của mình được hồi phục.

“Khi bạn đưa ra kết luận nhanh chóng (kiểu như là không xem xét hay suy nghĩ về những chứng cứ có sẵn mà đi nhanh đến kết luận), hành vi này là một biểu hiện tâm lý tương ứng của Svengali (1). Bạn đã tùy tiện kết luận rằng có điều gì đó đã xảy ra với bạn một lần thì sẽ lặp lại thêm lần nữa, giống như việc lặp lại những lá Jack of Spades. Khi những việc đã xảy ra là ngoài ý muốn, bạn sẽ thấy thất vọng.” (2)

Đây là một đoạn trích trong sách, khi Vô Niệm đọc đến dòng này, cô dừng lại, nhìn về phía biển rộng mênh mông, đối chiếu nó với cuộc đời của mình

Bản thân cô đã trải qua một mối tình đổ vỡ, cô không còn tin vào tình yêu nữa, cô cảm thấy, bất luận là lúc yêu nhau tình sâu nghĩa nặng bao nhiêu thì kết quả vẫn là đường ai nấy đi. 

Đôi khi Vô Niệm nghĩ có phải mình quá phóng to sự việc rồi không, từ từ bắt đầu lại cuộc đời, thử tìm cách giao lưu tiếp xúc với nhiều người, cố gắng kết bạn với người khác, có phải kết quả sẽ khác đi không?”

Nhưng không biết từ khi nào, cô tự đặt cho mình một nguyên tắc, đó là “An toàn bình yên” mới là hạnh phúc lớn nhất, không cần giao tiếp với quá nhiều người, không có mối liên hệ với ai chính là cách để tránh được mất mát, rủi ro, cô gọi nó là “Cách sinh sống tiêu cực”.

Nhưng mà suy nghĩ của con người chẳng bao giờ dừng lại và vẹn nguyên, nó rắc rối phức tạp và luôn luôn thay đổi.

Cho nên, Vô Niệm sẽ không tưởng tượng được, những năm tháng sau này cô hy vọng Triệu Hải Khoát sẽ mãi mãi bên mình, làm mình hạnh phúc tới nhường nào.

Triệu Hải Khoát trở lại bệnh viện, anh nằm trên giường nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Vô Niệm.

Anh biết trên người cô có một tầng sương mù, cũng biết mình sẽ rất khó để đến gần cô, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại dứt khoát như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sự quan tâm của anh đối với cô là một gánh nặng.

Chú thích: Bộ bài ma thuật Svengali được Burling Hull tuyên bố phát minh ra vào năm 1909. Hiệu ứng tuyệt vời nhất của Svengali Deck là sau cùng tất cả lá bài đều biến thành lá bài mà khán giả chọn ban đầu. Lá bài mà khán giả chọn sẽ biến hiện một cách bí ẩn trong bàn tay của ảo thuật gia và shock hơn hết là chỉ với một cái búng tay ảo thuật gia có thể biến cả bộ bài bình thường (có nhiều lá) thành bộ bài chỉ toàn lá khán giả chọn. Điểm hay của bộ bài này là đánh vào tâm lý chỉ tin vào những điều hiển nhiên, mắt thấy tai nghe và tất nhiên họ sẽ hết sức bất ngờ khi những điều trái ngược lại với những thứ mà họ nghĩ là “chắc chắn” xảy ra.Trích từ mục Khái quát quá mức của chương 3: Hiểu rõ cảm xúc của bạn: Cảm nhận cách bạn nghĩ trong cuốn sách Phương pháp trị liệu cảm xúc mới của tác giả David D. Burns. Đoạn đầu mục, David D. Burns nói về bộ bài Svengali: Khi tôi 11 tuổi, tôi đã mua một bộ bài ở Arizona State Fair có tên là bộ bài Svengali. Bạn có thể nghĩ điều này thật đơn giản nhưng hãy để tôi cho bạn xem bộ bài này, mỗi một lá bài đều khác nhau. Bạn hãy chọn một lá bài một cách ngẫu nhiên. Ví dụ bạn đã chọn lá Jack of Spades nhé. Đừng nói với tôi lá bài bạn đã chọn. Giờ tôi sẽ đọc thần chú “Svengali!”. Khi tôi lật bộ bài lại, mọi lá bài đều biến thành lá Jack of Spades.
Bình Luận (0)
Comment