Biến Cố Của Đỉnh Lưu Vẹt Cục Súc

Chương 8

“Mấy tên tư bản đúng là đối xử với người không ra người mà. Anh chỉ mới khỏe được vài ngày đã không cho ăn cái này, không được ăn cái kia, ngày nào cũng toàn rau luộc, làm chim còn sướng hơn! ”

“Nhanh lên nhanh lên, anh thèm ăn lẩu tôm càng nướng! Còn muốn uống bia lạnh nữa, à, cái loại bia tươi, loại để trong túi ấy!”

“Tôi thấy anh giống bia luôn rồi đấy!”

Tôi cười nhạo anh ta nhưng trong lòng không khỏi có chút xót xa.

So với trước đây, quả thực anh ta đã gầy một chút, xương cổ tay cũng hơi nhô ra.

“Khổ như vậy sao, nghề ca hát như mấy anh yêu cầu khắt khe đến mức đó sao?”

“Cũng không hẳn!” Anh ta ngồi phịch xuống ghế sô pha nhìn trần nhà “CLm éo muốn làm nữa, hai ngày nữa giải nghệ thôi!

Tôi nghĩ anh ta chỉ nói đùa: “Được đó, giải nghệ rồi quay về làm pet cưng của tôi đi”

Kỷ Tứ sáng mắt lên: “Thật không?”

Tôi đang bận order, nói qua loa: “Thật mà, còn thật hơn cả vàng ấy chứ.”



Món tôm càng này luôn đến rất nhanh, Kỷ Tứ nhìn hai chậu tôm càng to đỏ rực gần như chảy nước miếng.

Anh ta xăn tay áo nói: “Lần trước nhìn thấy em ăn thèm chết anh rồi, đã thế em lại dám gài bẫy con chim nhỏ anh!”

Tôi nhìn anh ta bận rộn bóc tôm, hình tượng gì đó đều sụp đổ, xót xa nói: “Con trai, nhà mình nghèo quá mẹ không mở nổi nắp nồi luôn rồi, mẹ đút con ăn còn phải đút con uống sao”

Kỷ Tứ liếc nhìn tôi, đưa thịt tôm lên miệng: “Ah—”

Tôi nhìn anh ta mặc những thứ xa xỉ đắt tiền, một chiếc áo khoác cũng đáng giá bằng vài tháng lương của tôi.

Đôi chân dài miên man xiêu vẹo dưới chiếc bàn cà phê nhỏ của mình.

Dù quá tham ăn nhưng anh ta vẫn đút cho tôi con tôm đầu tiên.

Giây phút ấy tim tôi như đạp mạnh, có chút chua … lại có chút khó tả.

Tôi được anh ta đút cho ăn nên môi vô tình chạm vào ngón tay anh ta.

Kỷ Tứ rút tay về, ngơ ngác nhìn đầu ngón tay, sắc mặt hơi ửng hồng như hoa đào.

“Sao thế?”

Tôi thấy bầu không khí hơi khó xử.

Anh ta hốt hoảng uống một ngụm nước: “Cay quá.”

Mrj nó, anh còn chưa ăn con nào mà!

Tôi không vạch trần anh ta, hai người vừa ngồi trước TV nghe tin tức, vừa im lặng ăn tôm.

Một lúc sau, miệng Kỷ Tứ bị dính dầu ớt, sưng đỏ cả lên.

Tôi không thể kìm được nước miếng của mình.

Cái qq gì vậy nè, sao anh ta trông còn ngon hơn tôm càng vậy trời …

Tôi nhanh chóng liếc sang bên cạnh, chỉ thấy tin tức của Kỷ Tứ đang được phát trên TV.

Một phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp nước mắt ròng ròng đổ lỗi cho Kỷ Tứ trước mặt giới truyền thông.

“Chúng tôi đều vì lợi ích của bọn trẻ. Sau cùng thì thứ của tôi lại không phải của nó, hiện tại nó cũng không coi chúng tôi ra gì.”

Bên cạnh là một người đàn ông trung niên đang ôm vai bà ta, vẻ mặt vô cùng đạo đức giả.

Tôi biết người phụ nữ này, tôi đã từng thấy bà ta trên TV.

Hình như là mẹ Kỷ Tứ, tên Trương…Lan gì đó?

Rõ ràng mối quan hệ giữa Kỷ Tứ với bà ta không tốt lắm, bằng không, mẹ anh ta đã biết con trai mình là người của công chúng mà còn ráng phơi bày nhằm chôn vùi anh ta.

Tôi lén nhìn Kỷ Tứ, rồi lặng lẽ cầm điều khiển đổi kênh.

Kỷ Tứ vô cảm chế nhạo.

“Để em xem chuyện cười rồi.”

Tôi do dự một chút, sau đó ngập ngừng nói: “Anh với ba mẹ … không hợp nhau à?”

Kỷ Tứ đưa cho tôi một con tôm, tháo găng tay, nhấp một ngụm bia.

“Sảng khoái quá, lâu rồi anh không uống bia. Mấy người kia cứ khăng khăng bảo thứ này nóng quá không cho anh đụng.”

Tôi nghĩ anh ta không muốn nói về chuyện đó nên tôi rót đầy ly cho anh ấy, không hỏi tiếp nữa.

Nhưng không ngờ Kỷ Tứ đã đặt cốc xuống, nhìn tôi, lau miệng rồi nói:

“Đó không phải ba anh, ông ta chỉ là người tình của Trương Lam thôi”

“Ba anh chết lâu rồi.”

Tôi không biết nên biểu hiện như nào, chỉ có thể nhìn anh ta nói: “A …”

Kỷ Tứ kéo ra một nụ cười châm biếm: “Biểu hiện của em là sao, thương hại anh?”

“Không cần, điều kiện anh tốt hơn em nhiều, nhà vệ sinh của anh còn to hơn nhà em.”

Tôi lập tức gạt đi vẻ thương cảm trên gương mặt.

Kỷ Tứ nhìn sắc mặt tôi thay đổi trái lại khoe miệng còn cong lên.

“Không cần đáng thương thay anh đâu. Chả sao cả, có điều có mẹ kế lại thêm cha dượng đâm ra hơi mệt.”

“Bây giờ cha dượng, mẹ kế với họ hàng của họ chỉ đang thèm muốn tài sản của một người ngoài cuộc như anh thôi.”

“Bọn họ, cũng được nhận sao?”

“Anh thà quyên góp hết chứ không thèm cho họ một xu.”

Tôi lao tới rót cho anh một ly: “Sao anh không cho em, em cũng tội nghiệp lắm đó.”

Kỷ Tứ liếc nhìn tôi, nở một nụ cười hơi lưu manh.

“Cho em? Em có lợi gì mà cho em?”

Mặt anh ta đã say rượu hoàn toàn, làn da trắng trẻo có chút ửng hồng.

Bên dưới lông mày, đôi mắt đen của anh ta lấp lánh ánh sao, cứ chằm chằm nhìn tôi.

Thấy anh cứ nhìn mình, tôi cùng đỏ mặt, lắp bắp “Lợi, lợi ích? Em có thể mang lại lợi ích gì cho anh?”

Kỷ Tứ quay đầu lại, ghé sát vào tai tôi nói: “Mong muốn của anh là…muốn có một cô bạn gái da trắng như em?”

Hơi thở quay cuồng cứ quanh quẩn người tôi, tôi ngây người nhìn vẻ đẹp lộng lẫy của anh ấy.

Dáng người Kỷ Tứ đúng chuẩn, sống mũi cao như con lai, hàng mi dày như cánh bướm. Hai mắt sáng lên, cứ như có một ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.

“Hả?”

Quyến rũ!

Này chắc chắn là đang quyến rũ!

Mặt tôi đỏ bừng, hoảng sợ lùi về phía sau: “Anh, anh say quá rồi, nói bậy nói bạ, anh tới gần làm gì? ”

Kỷ Tứ ngồi thẳng dậy, nhìn tôi cười haha.

“Em sao thế? Mặt đỏ như đít khỉ rồi kìa!”

Tôi vừa tức vừa hận: “Tôi ăn tôm nên nóng thôi!”.



Chúng tôi cứ trò chuyện như vậy cho đến khi màn đêm dần đặc, Kỷ Tứ uống xong ngụm bia cuối cùng, mặt đổ bừng kiếc nhìn điện thoại.

Tôi nhìn lướt qua, thấy đầy những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Nụ cười trên mặt Kỷ Tứ dần biến mất, anh dựa vào ghế sô pha, đứng dậy.

“Anh phải đi rồi, ngày mai lại tới gặp em.”

Trong lòng tôi thoáng mất mát, nhưng tôi cũng hiểu rằng anh ấy là người đặc biệt.

Tôi đỡ anh: “Anh đi kiểu gì, gọi người đến đón đi.”

Kỷ Tứ bình thản gật gật đầu, lấy một chiếc khẩu trang trong túi ra đeo vào rồi đội mũ lên.

Tôi dìu anh đi vào thang máy, anh ấy vẫy tay tạm biệt tôi, nói: “Đừng tiễn nữa, lỡ bị thấy không tốt cho em đâu.”



Trong lòng tôi hơi khó chịu, tôi gượng cười vẫy tay với anh: “Vậy anh cẩn thận.”

Kỷ Tứ liếc nhìn camera giám sát, hôn tôi: “Đừng nhớ anh, mai bố lại tới gặp em!”

Tôi bị anh làm cho buồn cười: “Sau này đừng có tay không mà tới đây, nhớ mang theo thứ gì đó đi.”
Bình Luận (0)
Comment