Biến Em Thành Ảnh Hậu Rồi Về Làm Vợ Anh

Chương 7

Vừa nghe thấy tiếng súng, Lâm Băng ngay tức khắc nói với Lăng Lãnh Ngạo:

"Anh bế tiểu bảo đợi ở đây, tôi không nghĩ là anh muốn bản thân mình lên báo sáng mai vì bị phát hiện ở cùng một nữ diễn viên mới vào nghề rồi lại xảy ra sự cố đâu."

Trong lòng Lăng Lãnh Ngạo thực sự muons trả lời cô là "Tôi lại càng muốn như vậy" nhưng hiện tại chưa phải lúc nên anh trả lời:

"Cô muốn làm gì?"

"Tôi sẽ xử CHÚNG"câu nói của cô kết thúc bằng ánh mắt lạnh băng của sát thủ, một ánh mắt máu lạnh và tàn nhẫn.

"Tôi sê đi cùng cô"

"Không cần"

Nói rồi Lâm Băng bước ra khỏi phòng và

10 phút sau...

Lúc này cô đang lấy chân mình đặt lên mặt tên sát thủ được phái đến: "Nói, mục đích."

"Tôi nói, tôi nói. Mục đich của chúng tôi là bắt cóc tiểu thiếu gia Lăng gia, chúng tôi thật sự không biết gì hết."

Lâm Băng lấy đế giày cao gót ấn vào bàn tay của hắn, đúng lúc này đột nhiên tiểu bảo chạy ra, bé chạy lại chỗ cô mà không hề hay biết có một họng súng đang chĩa vào đầu bé. Lâm Băng nhìn thấy sự nguy hiểm của tiểu bảo nên nhanh chóng chạy lại và ôm bé.

"Bánh bao nhỏ cẩn thận!"

"A"

Viên đạn may mắn không bắn trúng ngực cô nhưng lại sượt ngang qua vai cô để lại một vết xước đang nhiễu máu.

Lăng Lãnh Ngạo chứng kiến hết thảy mọi việc, anh hốt hoảng chạy lại chỗ cô và tiểu bảo.

"Em có sao không?"

"Tôi không sao"

Lăng Lãnh Ngạo để ý đến vết xước bên vai của cô

"Rõ ràng là em đang bị thương."

"Lục Thiên, lấy xe đưa Lâm Băng về Lăng Trạch ngay, gọi bác sĩ riêng của Lăng gia đến."

"Vâng, anh hai."

Lăng Lãnh Ngạo bế tiểu bảo, anh định dìu cô đứng lên nhưng cô đã tự đứng lên từ lúc nào.

"Tôi có thể tự đi được"

Lăng Lãnh Ngạo anh thật sự rất lo lắng cho cô, anh muốn ôm cô vào lòng ngay lập tức nhưng sợ sẽ đụng vào miệng vết thương của cô hơn thế nữa, hiện tại cô chưa yêu anh nên anh rất sợ cô sẽ chán ghét anh, anh có cảm giác rằng nếu anh để mất cô thì sẽ không bao giờ tìm lại được.

Chiếc xe Roll Royce của anh nhanh chóng di chuyển và đưa mọi người về Lăng Trạch. Cũng đúng lúc này, bác sĩ riêng của Lăng gia cũng đã tới.

Cô mặc dù đang bị thương nhưng đối với cô mà nói đây chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, cô đã tằng bị rất nhiều vết thương và rất nhiều nỗi đau lớn hơn thế này nhiều. Nhưng khi vừa bước đến Lăng Trạch cô thật sự có chút ngạc nhiên vì nơi đây thật sự rất to a, mặc dù nhà cô cũng rất to nhưng sẽ không nhìn am u thế này. Đúng là chủ nào vật nấy, đến ngôi nhà cũng mang hàn khí thì nói gì nữa.

Cô vào phòng khách, ngồi im để đội ngũ bác sĩ chữa trị cho mình, cô không hé răng hay kêu đau một lần nào cả, cứ như cô đã chịu nhiều hơn thế nữa vậy.

Anh đứng quan sát cô và cảm thấy cô có mang vẻ của một sát thủ nhưng liệu cô có phải sát thủ hay không thì anh cần phải điều tra điều này.

Sau khi vết thương của cô đã được sát trùng xong anh hỏi bác sĩ:"Cô ấy sao rồi"

"Cô ấy đã ổn, vết thương không nên chạm vào nước sẽ gây nhiễm trùng."

"Tôi biết rồi. Người đâu, tiễn khách."

Cô lúc này đang ngồi chơi với bánh bao nhỏ, cô đã nhiều lần nhắc bánh bao nhỏ phải đi ngủ rồi nhưng bé làm ngơ tất cả mà cứ ngồi chơi với cô. Cô quay sang thấy anh đứng đấy cô hỏi: "Tôi về được chưa?"

"Tối nay em ở lại đây."

"Tại sao?"

"Sáng mai tôi có chuyện cần nói với em với lại cũng đã khuya rồi, ở đây an toàn hơn. Hơn nữa tiểu bảo nó muốn ngủ với em."

Cô quay sang nhìn bánh bao nhỏ lúc này dang nhìn cô với ánh mắt cún con mong muốn cô ngủ với bé.

"Cũng được."

Thế là cô quyết định ở lại.

- --------------Đêm hôm đó--------------

"Lục Thiên!"

"Anh hai"

"Điều tra về Lâm Băng trong thế giời ngầm."

"Anh nghi chị dâu là sát thủ sao?"

"Đúng vậy."

"Vâng, em biết rồi."

"Nhưng mà anh hai này, anh có nghĩ rằng chị dâu vẫn sẽ thờ ơ với anh như thế này nếu như anh không hành động gì?"

"Chưa phải lúc, sáng mai sẽ là một bất ngờ cho cô ấy."

"Anh hai. anh tính làm gì a?"

"..."Lăng Lãnh Ngạo không trả lời mà bước ra khỏi thư phòng. Anh đi đến phòng của tiểu bảo, vừa mở cửa ra đập vào mắt anh là một người con gái với khuôn mặt đẹp khuynh nước khuynh thành đang ôm một tiểu bánh bao ngủ say. Anh bước lại gần cô và hôn nhẹ vào trán cô.

"Băng nhi, hôm nay em đẹp lắm. Em còn đẹp hơn ánh trăng đáng chiếu sáng ngoài kia."
Bình Luận (0)
Comment