Biện Hộ Trắng Án

Chương 41

Type: Hasuko

“Tôi không giết người!” Tại phòng thăm gặp ở trại tạm giam, Lâm Phi mặc bộ đồ tù nhân vừa nhìn thấy tôi và Lão La liền nói.

Lúc này đây, cô ta đã mất đi sự vênh váo, thay vào đó là nỗi khao khát vô hạn đối với sự tự do.

“Sao câu đầu tiên của mỗi người đương sự nói với chúng ta đều là câu nói này nhỉ?” Lão La nhìn tôi, lắc đầu vẻ bất lực.

Tôi chẳng buồn để tâm đến cậu ấy, vụ án này tôi đã quyết định không tham dự quá sâu, để một mình Lão La tự đi mà xử lí. Còn về thắng thua tôi cũng không để tâm, chỉ cần thực hiện xong bản hợp đồng này là được rồi, người ủy thác mặc dù yêu cầu biện hộ trắng án, nhưng kết quả thì lại không trong phạm vi của hợp đồng.

Lão La thấy tôi không nói gì, hắng giọng, tỏ ra nghiêm nghị nói: “Cô có giết người hay không thì chỉ có mình cô là rõ thôi, nhưng nếu như cô muốn được trả lại tự do, thì bắt buộc phải thật thà trả lời những câu hỏi của chúng tôi.”

“Các anh hỏi đi.” Lâm Phi nói vẻ thê lương.

“Tối hôm đó rốtt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lão La hỏi.

“Tôi đều đã nói với cảnh sát rồi, nhưng họ không tin tôi.” Lâm Phi nhìn Lão La với vẻ cầu xin, “Các anh hãy tin tôi đi, tôi thật sự không giết người!”

Nói rồi, trong mắt Lâm Phi chợt lấp lánh giọt nước mắt. Tiếp đến, cô ta ấp a ấp úng kể lại sự việc xảy ra vào tối hôm đó.

Nội dung cũng gần giống như lời khai với cảnh sát, ngày 24 tháng 12, sau khi tan buổi tự học buổi tối, Lâm Phi bèn trở về phòng, đang chuẩn bị đánh răng rửa mặt nghỉ ngơi, Lưu Dĩnh đã thay xong bộ váy ngủ bèn đột nhiên đứng trước mặt cô ta, mặt lạnh tanh nói: “Hãy đi với tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Không biết tại sao, thường ngày Lâm Phi vẫn luôn tác oai tác quái, nghe thấy câu nói này của Lưu Dĩnh thì lại cảm thấy lạnh thấu xương. Cô ta nhìn ra phía sau, nhưng hai cô gái thường ngày vẫn bám theo đuôi cô ta lúc này lại không ở trong phòng. Đêm Noel lãng mạn đương nhiên cũng phải làm những việc lãng mạn, ngoài cô ta và Lưu Dĩnh đều chưa có bạn trai.

“Sợ rồi à?” Nhận ra sự do dự của Lâm Phi, thật không ngờ Lưu Dĩnh lại nở ra một nụ cười giễu cợt.

“Sợ mày ư?” Lâm Phi cười khẩy một tiếng.

“Không sợ thì đi theo tôi!” Lưu Dĩnh ngẩng đầu, giống như một con thiên nga kêu ngạo, đi trước bước lên sân thượng của tòa nhà ký túc xá.

Nhìn Lưu Dĩnh đi chân trần bước ra ngoài, Lâm Phi cũng thoáng do dự, nhưng câu nói đó của Lưu Dĩnh giống như một cái gai nhọn đâm vào tim cô ta, cô ta cắn răng, đi theo.

Lưu Dĩnh đứng ở bên mép sấn thượng, mặt hướng về Lâm Phi đang đứng bên cạnh cửa, nở nụ cười thường thấy trên khuôn mặt cô. Những bông tuyết trắng xóa bay rọp trời, Lưu Dĩnh mái tóc dài ngang vai, mặc bộ váy ngủ màu trắng lúc này đây trông giống cô gái tuyết trong truyền thuyết của Nhật.

“Này, mày muốn nói gì?” Lâm Phi lôi ra một điếu thuốc lá, rít một hơi thật mạnh, lên tiếng hỏi.

“Đã đến lúc phải trả giá rồi.” Lưu Dĩnh như thể đang tự lẩm bẩm với mình, lại có vẻ như đang nói với Lâm Phi, tiếp đến cô liền lôi ra một con dao gọt hoa quả, đột nhiên cứa vào cánh tay mình, máu lập tức trào ra, nhưng cô lại có vẻ như mình không hề bị thương, nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi.

“Trên thế giới này, người tàn nhẫn nhất không phải là người ức hiếp người khác mà là người dám ra tay với chính mình.” Lưu Dĩnh cười lạnh lẽo, di chuyển con dao nhọn lên khuôn mặt mình.

Cảnh tượng kì dị này khiến Lâm Phi cũng ngẩn cả người, cho đến lúc trên khuôn mặt Lưu Dĩnh cũng chảy máu tươi, cô ta mới kịp phản ứng lại, hét lên: “Mày bị thần kinh à!”

“Tôi chỉ là muốn cậu phải trả giá mà thôi!” Câu nói này thốt ra từ miệng Lưu Dĩnh rất thoải mái. Cô đi đến bên cạnh Lâm Phi, nhét con dao gọt hoa quả vào tay cô ta rồi nắm thật chặt cánh tay cô ta.

“Buông tay ra!” Lâm Phi hét lên, cố gắng rút tay lại, nhưng móng tay của Lưu Dĩnh đã cắm vào trong làn da cô ta.

“Mày làm gì thế?!” Lâm Phi hét lên.

“Tao chỉ muốn mày biết rằng, trước đây mày có thể tùy tiện đánh tao chửi tao, sau này, tao sẽ là một người mày không thể nào gây sự được đâu!” Lưu Dĩnh vẫn giữ nụ cười, giọng nói lại vô cùng lạnh giá.

“Bị bệnh à!” Lâm Phi giằng co mạnh, giằng thoát ra khỏi tay Lưu Dĩnh, ném con dao gọt hoa quả xuống, rời khỏi sân thượng.

“Sau đó xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, chỉ mấy phút sau, liền nghe thấy bọn họ hét lên Lưu Dĩnh nhảy lầu rồi.” Lâm Phi nói, trong giọng nói mang theo chút bất lực, “Thật sự không liên quan gì đến tôi.”

“Theo như lời cô nói, Lưu Dĩnh đúng là tự sát. Nhưng chứng cứ đâu? Ai nhìn thấy?” Lão La hỏi.

“Không có.” Lâm Phi cười ảo não, “Bọn họ nhìn thấy tôi và cô ta đi lên sân thượng, mình tôi quay về, Lưu Dĩnh thì chết. Nhưng, việc này cũng không thể nói rằng tôi đã giết cô ta chứ?”

“Vậy những bức ảnh đó là chuyện gì?” Lão La lại hỏi.

“Tôi không biết.” Lâm Phi lắc đầu, “Tôi không biết gì cả, xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi thường ngày đã có mâu thuẫn với cô ta, nhà trường đã tìm tôi để hỏi, sau đó tôi liền bị cảnh sát dẫn đi. Việc những bức ảnh đó lưu truyền trên mạng, còn dùng nick của tôi, cũng là cảnh sát nói cho tôi biết.”

“Sau đó tại sao cô lại công khai thừa nhận những việc đó là do cô làm?”

“Tôi không mà. Tôi nói rồi, sau khi sự việc xảy ra, tôi vốn không có thời gian để quản những việc đó, nhà trường hỏi tôi xong, tôi đã bị cảnh sát đến bắt rồi.” Nét mặt Lâm Phi rầu rĩ.

“Cô hận cô ấy, có phải vậy không?” Lão La đột nhiên hỏi.

“Ai cơ?” Lâm Phi thoáng ngẩn người.

“Lưu Dĩnh!”

“ Tôi… tôi không biết!” Lâm Phi nghĩ một lát, lắc đầu.

“Thừa nhận đi, cô hận cô ấy.” Lão La thở dài, “Thành tích của cô cũng sắp xỉ cô ấy, gương mặt cũng mỗi người có vẻ đẹp riêng, cũng có thể coi là người đẹp, nhưng cô ấy lại độc chiếm tất cả hào quang, cô cảm thấy không công bằng, trong khi những ánh hào quang đó vốn lẽ ra nên thuộc về cô, cho nên cô ức hiếp cô ấy, cô sỉ nhục cô ấy, cô dựa vào phương thức này để chứng minh mình xuất sắc hơn cô ấy.”

“Tôi…” Lâm Phi ngẩn người nhìn Lão La, nhất thời thật không ngờ không nói được câu gì.

“Nhưng cô sẽ không giết cô ấy.” Ý tứ trong câu nói của Lão La chợt thay đổi, tiếp đến bèn nói, “Cô có niềm kiêu hãnh của mình, điều cô muốn chính là giẫm cô ấy dưới gót chân chứ không phải là không có đối thủ!”

Lão La nhìn Lâm Phi đang thẫn thờ, lúc này đây, trong ánh mắt của Lâm Phi xuất hiện sự hồ nghi và suy ngẫm, hồi lâu sau, cô ta vẫn ngơ ngác lắc đầu: “Tôi cũng không nói cho rõ được, tôi chỉ là nhìn cô ta không vừa mắt.”

“Lão La lại gật đầu: “Cô yên tâm, vụ kiện này, tôi chắc chắn thắng kiện giúp cô!”

“Cậu quá kích động rồi!” Vừa ra khỏi trại tạm giam, tôi lạnh lùng nói, “Với vai trò là một luật sư, lúc nào cũng cần giữ được sự bình tĩnh, bao gồm cả lúc bộc phát thứ tình cảm kịch liệt nhất cũng đều phải có sự tính toán tỉ mỉ. Đầu óc cậu vừa nóng lên đã vỗ ngực đảm bảo với người khác, xong việc cậu vỗ mông bỏ đi, đương sự phải làm thế nào?”

“Yên tâm, Lão Giản, vụ án này, tôi rất có lòng tin!” Lão La nắm chặt tay, “Tiếp theo đây phải làm thế nào?”

Tôi uể oải xoa trán: “Bộ dạng cậu rất tự tin, sao cậu lại không biết làm như thế nào chứ?”

“Tôi sao biết làm như thế nào chứ.” Lão La lắc đầu, “Dù sao mỗi lần cậu đảm bảo với đương sự xong thì vụ kiện lần nào cũng đều thắng, tôi còn chưa tổng hợp xem đây là kĩ năng gì, cậu vừa vỗ ngực là đã có ngay ý tưởng rồi. Còn tôi đây vỗ ngực xong vẫn không có phương hướng nào cả.”

“Cậu đấy, cậu đúng là ngực rộng mà không có não.” Tôi chỉ vào Lão La, vừa bực vừa buồn cười, “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, tôi hoặc dựa vào phân tích khoa học hoặc là dựa vào trực giác nhạy bén hơn người, chưa bao giờ hứa bừa!”

“Hi hi, Lão Giản, cậu không thật sự tưởng rằng anh đây không có cách nào chứ?” Lão La cười vẻ nham hiểm, “Anh đây trêu cậu cho vui thôi. Lúc này đương nhiên là cố vấn đại nhân của chúng ta sẽ xuất hiện sáng chói!”

Nói rồi, Lão La rút điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trương Tĩnh, hẹn lát nữa gặp mặt ở văn phòng luật sư.

Khi tôi và Lão La quay trở lại văn phòng luật sư, Trương Tĩnh đã chờ ở văn phòng rồi, đang hào hứng nghịch đồ chơi mới của Lão La, một chiếc máy trực thăng.

Chiếc máy trực thăng dưới thao tác của cô ấy đã thực hiện những động tác bay lượn rất khó, máy ảnh ở phấn dưới của máy trực thăng đang chụp ảnh lách tách.

“Tiểu La Tử, anh nói đi, lần này lại có việc gì cần đến sự giúp đỡ của bà cô này đây?” Vừa nhìn thấy Lão La, Trương Tĩnh đã cười lạnh lùng, lên tiếng.

“Không có chuyện gì thì không thể tìm em à?” Nét mặt Lão La tỏ ra cố lấy lòng, “Tĩnh à, mẹ em dạo này sao không nâng giá nữa? Không phải là mặc nhận rồi chứ? Vậy thì anh bị lỗ nhiều rồi.”

“Đừng có giở trò này!” Trương Tĩnh xua tay vẻ buồn bực, “Em đã già thế này rồi, bà không mặc nhận thì còn có thể làm thế nào? Hôm qua em nghe mẹ thương lượng với bố em, phải bao nhiêu tiền thì anh mới chịu lấy em?”

Mặt Lão La chợt biến sắc, nhìn tôi: “Lão Giản, cậu phải làm chủ cho tớ đấy!”

“Làm chủ cho em gái cậu!” Tôi bật cười, “Tôi tán thành hai người các cậu mau kết hôn, đỡ phải suốt ngày làm phiền tôi!”

Nói xong, tôi mới cảm thấy có gì đó khác thường, Trương Tĩnh nhìn tôi với vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Tôi không phải là có ý đó, ý của tôi là… Thôi đi Tĩnh à, em nhìn cái này.” Nhận thức sự việc này càng nói càng khó hiểu, tôi vội chuyển đề tài, đưa cho Trương Tĩnh tập hồ sơ.

“Các anh nhận vụ án này à?” Trương Tĩnh vừa mở tập hồ sơ ra đã ngẩn người, giọng nói lạnh giá, “Ai bảo các anh nhận vụ án này vậy?”

“Cậu ấy!” Tôi và Lão La cùng chỉ vào đối phương.

“Hừ, anh Tiểu Minh không ngu xuẩn thế đâu.” Trương Tĩnh hừ một tiếng, “Nhận của người ta bao nhiêu tiền em không cần biết, nhưng em nói rõ ràng với anh, vụ án này em không quản đâu, cũng đừng hi vọng em sẽ giúp các anh.”

“Sao thế?” Nhìn Trương Tĩnh ném hồ sơ xuống, đứng dậy định đi, Lão La hỏi vẻ kinh ngạc.

“Sao thế?” Trương Tĩnh nhìn Lão La, “Anh có chút lương tâm gì không? Lâm Phi đã làm những gì anh có biết không? Loại người này đáng để các anh cứu sao, La Kiệt, anh có phải là thèm tiền đến độ điên rồi, hay là hứng thú với vẻ ngoài đẹp đẽ trẻ trung của người ta phải không?”

“Anh, không phải, anh chẳng phải cũng chỉ là nhận một vụ án thôi sao, anh làm luật sư, sự việc này không phải là rất bình thường sao?” Lão La nhìn tôi, khuôn mặt ngơ ngác.

“Tĩnh à…”

“Anh đừng nói gì!” Tôi vừa mới định nói, đã bị Trương Tĩnh chặn lại, “Em nói cho các anh biết, vụ án này chỗ nào có vấn đề em đều rõ hết, nhưng đừng hi vọng em nói cho các anh biết, loại người như cô ta, đáng kiếp bị nhốt vào trong ngục cả đời.”

Nói xong, Trương Tĩnh không thèm để ý đến tôi và Lão La nữa, rời khỏi văn phòng luật sư mà không thèm nói thêm câu nào.

Ngón tay nhanh chóng ấn bàn phím điện thoại di động đang để ở trong túi, một tin nhắn được chuyển tới di động của Trương Tĩnh: “Lần này anh đứng ở phía em!”

“Việc này, sao lại như thế chứ?” Lão La nhìn bóng lưng Trương Tĩnh, bất lực thở dài.

Tôi lắc đầu, bắt đầu thu dọn tập hồ sơ rơi tản mạn dưới đất. Khi tôi nhặt mấy bức ảnh đó lên, chợt ngẩn người, rồi ngay sau đó, tôi vỗ mạnh vào đùi hét lên: “Tôi biết rồi!”

“Hai người các cậu muốn dọa chết ai đấy!” Lão La hét lên với vẻ bất mãn.

“Lão La, cậu nhìn cái này! Không nhận ra chút gì à?” Tôi đưa ảnh cho Lão La xem.

“Gì thế?” Lão La nhìn bức ảnh, “Ở đây có gì vậy?”

“Góc độ, góc độ!”

“Góc độ?” Lão La nhìn bức ảnh, đôi mắt từ từ trợn trừng, “Tôi đi đây, Lão Giản, đôi mắt này của cậu đúng thật là hỏa nhãn kim tinh, việc này mà cậu cũng nhận ra được.”

“Hừm.” Tôi nhún vai, “Tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, đừng hi vọng tôi còn có thể làm việc gì khác.”

“Một cái này là đủ rồi.” Lão La vội vàng rút điện thoại di động ra.
Bình Luận (0)
Comment