Biến Miêu Ký

Chương 15

Loại chuyện yêu đương này, thời gian chính là mấu chốt quan trọng nhất, nảy mầm quá sớm hoặc quá muộn đều không được.



Tình yêu tuổi ô mai thường sẽ khắc sâu trong lòng cả đời, thế nên, đời này điều tốt đẹp nhất chính là tình yêu, bất quá mối tình đầu tuy ngọt ngào nhưng cũng hư miểu như yên hỏa (hư ảo như  khói lửa).

Người kia mở ra cánh cửa cấm của bạn, chiếm đoạt linh hồn lẫn trái tim của bạn, làm cho bạn cảm thấy chính mình bị đấm một đấm vào tuyến thượng thận, đau đớn kéo dài.

Diệp Dịch Hành nhảy dựng lên, chết chắc rồi! Hôm nay là thứ hai! Thứ hai…!! Thứ hai…



Hôm nay thứ hai thì liên quan gì đến mình a! Ông đây bây giờ chỉ là một con mèo, không cần đi học a! Ha ha!

Bên ngoài trời trong mây trắng nhưng Hà Nghiên Luật lại không ở bên cạnh.

Mèo đen ngồi ở trên giường nóng nảy khó chịu lăn qua lăn lại, nhàm chán dùng móng vuốt cào cào gối đầu và chăn mền ——

Sao vừa mới tỉnh dậy lại bắt đầu nhớ anh rồi! “Meo ô…”

Ước chừng nửa tiếng lăn lăn trên gường, Diệp Dịch Hành rốt cục nhịn không được nhảy xuống gường, run mạnh thân thể một cái, quyết định đi ra cửa tìm Hà Nghiên Luật.

Bởi vì thường xuyên bị lôi đi tắm rửa, cho nên lông trên người phi thường mềm xốp mịn màng hơn nữa còn xõa tung, từ đầu tới đuôi theo quy luật mà đong đưa như suối tóc suôn mượt hoàn mỹ. Lỗ tai dựng thẳng cùng đôi mắt mèo ngời sáng khí phách hữu thần, Diệp Dịch Hành tự tin rằng cho dù không soi gương cậu hiện tại vẫn đẹp trai ngời ngời. Tuy là có kém hơn so với lúc cậu còn làm người, nhưng ít ra vẫn là một con mèo đẹp trai nhất!!

Bởi vậy mới nói, con trai lúc đang yêu có trạng thái tự kỷ cao hơn một cấp so với con trai lúc bình thường.

Nhất là lúc Diệp Dịch Hành đến thời kỳ động dục, cậu càng cảm thấy mị lực đang mạnh mẽ bắn ra bốn phía, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi…

Đã qua vài ngày, cậu cùng thân thể con mèo đen này tựa hồ đã hòa nhập làm một, lấy móng vuốt làm rửa mặt, ăn cái gì cũng liếm liếm miệng, kiêu ngạo mà ngẩng đầu ưỡn ngực, tư thế cất bước tao nhã, cùng với một vài biểu hiện ngu đần đáng yêu…

Nếu so với mấy con mèo hàng thật giá thật, nói không chừng cậu chỉ có hơn chớ không kém.

Diệp Dịch Hành cậu đây thông minh đẹp trai, đám meo kia bản tính trời sinh ngu ngốc lại cao ngạo, cả đáp hỗn loạn dung hợp lại tạo thành một vẻ xinh đẹp kỳ dị. Ngoài điều này ra, còn là một con mèo có linh hồn nhân loại, còn có, đang đắm chìm vào thế giới tình yêu a!

Đáng buồn chính là, tình yêu lại làm cho tâm trí của Diệp Dịch Hành trì trệ. Toàn bộ trí óc hiện tại của cậu chỉ toàn hình ảnh của Hà Nghiên Luật. Chỉ mới xa nhau có một buổi sáng, cậu lai tưởng niệm tới nụ cười của đối phương, cái ôm của anh, nhớ tới ngón tay xinh đẹp đó, thân thể cùng lồng ngực đơn bạc đến mức khó kiềm chế được bình tĩnh!

Ngoài những điều đó ra, còn lại đều bị đầu óc cậu lựa chọn ném ra sau đầu, có vẻ như, cảnh giới tự kỷ đã được thăng cấp rồi.

Cho nên, lúc cậu xuất hiện ở trong trường học, đã nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của vạn chúng chú mục, thuận lợi trở thành sinh vật chỉ cần một người quay lại nhìn, trăm người đều làm theo…

Bốn chân nhẹ nhàng nhảy động, thân thể lắc a lắc, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp cùng gió nhẹ, híp mắt chờ mong khi nào mới có thể cùng Hà Nghiên Luật cùng nhau phơi nắng…

Thẳng đến khi bị một loại khí tức quen thuộc chặn lại, một cánh tay tóm lấy cái cổ Diệp Dịch Hành kéo lên.

“Yêu, Tiểu Hắc!”

(=皿=)Là cậu, Sở Văn Hạnh!

Mèo đen vươn móng vuốt muốn cào tay Sở Văn Hạnh, nhưng đối phương quá xảo quyệt, mấy cái chân toàn bộ đã bị cậu ta khống chế!

“Ngay cả mày cũng dám một mình làm loạn trong trường học sao!” Sở Văn Hạnh mở to đôi mắt chỉ trích.

Diệp Dịch Hành rũ chân sau, dựng thẳng cái đuôi lên, nhe răng nhếch miệng, “tê tê” vài thanh âm uy hiếp —— đời trước tôi nhất định là có cừu oán với cậu a!

Sở Văn Hạnh tóm chặt lỗ tai mèo đen, giáo huấn nói: “Thằng nhóc này có biết một nửa đám người trong trường của tao muốn đem mày chà đạp một phen không hả? Cho dù không ăn một miếng thịt mèo nhà mày thì cũng muốn lột hết một tầng da của mày a! Đồ con mèo ngu còn dám trắng trợn ở trong này tản bộ sao? Mày cho mày là người a! A?”



Ông đây dĩ nhiên là người, là người, là người a!! Trăm phần trăm hàng thật giá thật là người a!! (=皿=)

Sở Văn Hạnh dài dòng một phen, lương tâm rốt cục cuối cùng cũng tỉnh giấc, nói: “…Anh đây hôm nay rảnh, hộ tống mày đi tìm ba ba mày! Cảm kích tao đi a!!”

Anh ngươi muội a, cậu không phải là chú sao! Hơn nữa vì cái gì cậu vẫn còn túm lấy cổ tôi không buông! Cậu a, đây là “hộ tống” cái cứt chó cái gì! (=.= ta xin thề đây là câu nguyên bản. Ta không hề chỉnh sửa ý nghĩa của câu!)

Thời gian này là thời gian dùng cơm trưa, Diệp Dịch Hành vốn định dựa vào khứu giác bén nhạy của chính mình tự chạy đi tìm chỗ của Hà Nghiên Luật, hiển nhiên việc này với cậu mà nói là một loại khiêu chiến kích thích… Lại không nghĩ tới đụng phải cái đồ sao chổi Sở Văn Hạnh!

Hiện tại, cậu rất không có hình tượng bị người khác xách đi một đường.

Sở Văn Hạnh lập tức đi về hướng phòng nghỉ chung của Văn học hệ, vào cửa, tầm mắt quét qua một vòng, rất nhanh liền tìm thấy thân thể Hà Nghiên Luật đang ngồi trong cái ghế sô pha, mặt không chút thay đổi đọc sách, trước mặt là một ly trà sữa đã vơi hết một phần ba.

Vừa nhìn thấy Hà Nghiên Luật, ánh mắt mèo đen đột nhiên tinh lượng tinh sáng , bị mang theo cũng tốt, không hình tượng cũng tốt, toàn bộ đều bị ném ra sau đầu….Giờ phút này cậu cảm thấy máu nóng sôi trào, hận không thể nháy mắt nhảy phốc đến bên người con trai đáng yêu vạn phần đó mà liếm mà cắn một phen.

Chung quanh khe khẽ nói nhỏ chỉ trỏ cái gì đó cậu nghe không rõ nhìn không thấy, cậu hiện tại chỉ chú ý đến sắc thái u sầu dần tản ra khỏi gương mặt của Hà Nghiên Luật khi nhìn thấy cậu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, ôn nhu cười với cậu.

Ôi mẹ tôi ơi, không được không được…

Tâm can đại ca, ngài khiêu chậm một chút…

Cấp cho anh đây một chút mặt mũi coi, anh đây lần đầu yêu a…

Không hề thương tiếc đem mèo đen ném vào người Hà Nghiên Luật, Sở Văn Hạnh làm một cái mặt cười xem thường nhìn một người một mèo ngốc ở cùng một chỗ thân thiết ——

Một con hận không thể chui vào trong quần áo đối phương liếm liếm, một người ước gì toàn thân mao nhung của gia hỏa cọ cọ lên người….

“Tiểu Hắc ~~ ”

“Meo~ meo~ ”

Người qua đường Giáp vẻ mặt kinh dị phát hiện ra tiêu điểm nhân vật: “A xem, thì ra là Nghiên Luật và mèo của anh ta…!”

Người qua đường Ất lập tức trở mình tìm di động: “A a a a, nhanh chụp ảnh! !”

Người qua đường Bính chân nhuyễn túm lấy cánh tay Giáp, loạng choạng kích động nói: “Thật đáng yêu! Tôi sắp xỉu rồi! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ!”

Người qua đường Đinh mặt nhăn thành bánh bao hấp, sách giáo khoa trên tay đã bị vặn vẹo đến tội nghiệp, mang theo ngữ khí phẫn hận nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy Hà Nghiên Luật cười a! Rất đẹp… Tôi ghen tị a a a !!”

Theo đuôi người qua đường Mậu, mấy nhóm khác cũng tìm cách tới phòng nghỉ chung dùng cơm trưa, thuận tiện xem màn độc diễn của Hà Nghiên Luật.

Không đến năm phút đồng hồ, Sở Văn hạnh đã cảm thấy mình bị đám người che kín tầm mắt….

Cậu đổ ra một thân mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ nhìn một người một mèo hạ giọng nói: “Uy uy! Hai người các cậu, hình tượng a!”

“Ân?” Hà Nghiên Luật không thèm ngẩng đầu liếc một cái, tiếp tục nói, “Cậu nhìn thấy Tiểu Hắc ở đâu vậy?”

“Ở gần khu Văn học viện của các cậu a! Tớ nói, cậu như thế nào lại cho phép nó một mình chạy đến vậy, cậu không biết gia hỏa này vừa rồi tự mình rêu rao khắp trường như thế nào đâu, hiện tại đang có rất nhiều người muốn rình bắt nó a!”

“Tiểu Hắc là tới tìm ba ba sao?” Hà Nghiên Luật hỏi mèo đen.

Diệp Dịch Hành vô cùng thân thiết cọ cọ, Hà Nghiên Luật đáp lại lấy tay vuốt ve cậu, hình tượng cái gì, bình tĩnh cái gì, hiện tại hết thảy đều tới gặp quỷ đi, có ai biết cậu là Diệp Dịch Hành đâu a, tuyệt sẽ không không ai biết…!

Sở Văn Hạnh thần tình hắc tuyến, đối phương hiển nhiên không có nghe được trọng điểm (= =!!!)

“Ba ba rất nhớ nhóc…” Hà Nguyên Luật đưa cái mũi đụng vào mũi mèo đen, nếu có thể thân thiết hơn một chút nữa, nói không chừng là hôn tới rồi.

Sở Văn Hạnh khoa tay múa chân: “Nếu không phải tớ sớm quen với thằng nhóc kiêu ngạo cậu… Tôi nói a! Cậu ít nhất cũng phải cho con mèo nhà cậu một chút mặt mũi đi chứ —— ”

“Tiểu Tân?” Thanh âm thuần hậu của người con trai nào đó đột ngột vang lên, đánh gãy lời vừa nói của Sở Văn Hạnh.

Dương Khúc….!(=皿=)

“Các cậu mở hội sao? Xem, cơ hồ đem toàn bộ nữ sinh học viện chúng ta đều bị hấp dẫn tới đây rồi…” Dương Khúc cười tủm tỉm nhìn xung quanh một vòng, sau đó ái muội đưa mắc liếc Sở Văn Hạnh một cái, chậm rãi bước đến gần.

Lưng Sở Văn Hạnh cứng đờ, giống như mèo đen vừa rồi bị cậu xách cổ, toàn thân đều khẩn trương.

Ha, phong thủy luân lưu chuyển a! Diệp Dịch Hành dương dương tự đắc nhìn đến phát hận không thể lưu lại vẻ mặt xấu hổ đến đỏ ửng của Sở Văn Hạnh.

Hiện tại Sở Văn Hạnh cùng Hà Nghiên Luật ngồi trên ghế sa lon. Hà Nghiên Luật ôm mèo đen thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng nếu Dương Khúc cùng Sở Văn Hạnh ngồi chung một cái ghế có vẻ rất kỳ quái.

Để anh ta đứng sao? Càng kỳ quái!

Dương Khúc không chút do dự ngồi lên tay ghế Sở Văn Hạnh, một tay đặt lên vai ghế dựa, từ trên cao nhìn xuống thân thể của đối phương đã bị thân ảnh chính mình bao phủ, khoảng cách rất vừa đúng, vô hạn mở rộng mấy lối suy nghĩ tà ác của mấy người đứng xem, tư thế này còn thân thiết hơn so với tư thế của Hà Nghiên Luật cùng mèo đen càng làm cho người ta cảm thấy được hương vị ái muội dày đặc bao quanh!

Chung quanh càng thêm một trận thanh âm kinh hãi cùng mấy tiếng thì thầm bị đè ép, không nghi ngờ gì nữa, phải lập tức công bố tin tức Dương bộ trưởng văn học hệ cùng thanh tú suất ca ngoại hệ có cảm tình a!

Dương khúc nhìn thoáng qua cái điệu bộ muốn chạy trốn của tiểu tình nhân, ra vẻ thoải mái nói lảng sang chuyện khác với Hà Nghiên Luật: “Con mèo này không gây rắc rối cho cậu chứ?”

“Không có,” Hà Nghiên Luật lắc đầu, nói “Nó rất đáng yêu, tôi rất thích nó.”

Diệp Dịch Hành nghe được, kích động đến lông toàn thân dựng thẳng lên, sau đó nháy mắt như bị cơn gió ôn nhu thổi qua, dán vào thân thể, thoải mái đến không tưởng tượng được.

“Meo~ meo~~” Cậu dụng cả tay chân bò lên thắt lưng Hà Nghiên Luật…

Nhìn thằng nhóc ở trên người mình lảm nũng, đối phương liền cảm thấy mỹ mãn, cái tay vuốt ve thân thể cậu vẫn chưa dừng lại.

“Uy uy, cậu sờ nó nhiều nó sẽ yêu cậu đó!” Sở Văn Hạnh không có hảo ý cảnh cáo.

“Yêu tớ bộ không tốt sao” Hà Nghiên Luật giương mặt cười hỏi bạn tốt.

Sở Văn Hạnh há miệng thở dốc, cứng lưỡi không nói nổi. Trong lòng thầm mắng Hà Nghiên Luật ngu, mèo là loại sinh vật kiêu ngạo, nếu mèo bị chủ nhân sủng quá mức, tính tình sẽ bị phá hư, mèo hư có đôi khi tính cách độc chiếm dục cường đến không có người nào chịu được. Hanh Hanh, lúc đó thì cậu tiêu rồi!

“!!!… Anh đang làm gì?” Cảm giác được đầu của mình bị người khác đụng vào, Sở Văn Hạnh sợ tới mức xù lông lên, thiếu chút nữa là nhảy dựng, cố gắng kiểm soát chính mình. Nếu cậu mà nhảy dựng lên không phải là trực tiếp nhảy vào lòng Dương Khúc sao! Cậu làm sao có thể nhảy dựng lên được…!

“Anh sờ tôi làm cái gì!” Che đầu, trừng mắt nhìn Dương Khúc, Sở Văn Hạnh hoàn toàn không phát hiện ra cái, cậu hiện tại rất giống một con mèo.

Dương Khúc tựa tiếu phi tiếu, nói: “Tôi đâu có sờ cậu, tóc cậu bị rối mà.”

Sở Văn Hạnh gương mặt vặn vẹo cào cào tóc mình, giận dữ nói: “Ai cần anh lo!…”

Dương Khúc không nói nữa, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Sở Văn Hạnh.

“… Tớ buổi chiều còn có lớp, phải đi đây.” Người nào đó lại một lần nữa không có cốt khí rút lui.

Dương Khúc thoáng thối lui thân mình để Sở Văn Hạnh đứng lên, tùy tiện hỏi một câu: “Mấy giờ?”

“Hai giờ.” Theo bản năng thốt ra, Sở Văn Hạnh liền hối hận muốn cắn lưỡi, hiện tại mới mười hai giờ rưỡi! Quỷ, vì cái gì mỗi lần gặp Dương Khúc thì lại hở lộ lung tung như vậy.

“Có chút sớm a.” Dương Khúc nhìn Sở Văn Hạnh nói.

“… Đi sớm một chút mới chiếm được vị trí tốt!” Xả ra một cái lý do không hề thuyết phục, Sở Văn Hạnh cầm lấy sách nói với Hà Nghiên Luật, “Uy, tớ đi a…”

Hà Nghiên Luật gật gật đầu: “Ân, cám ơn mang Tiểu Hắc lại đây.”

Liếc liếc Dương Khúc một cái, Sở Văn Hạnh vẫn cảm thấy xấu hổ như trước, thật muốn lắc lắc cái đầu đem cảm giác bối rối không lý do quăng rụng đi, lại không nghĩ tới thân thể bất giác nghiêng về phía đối phương, khoảng cách cả hai còn có 15cm, liền nghe được thanh âm nói nhỏ nhưng rất nhanh của Dương Khúc: “Nếu tôi sờ cậu, cậu sẽ yêu tôi sao?”



Nháy mắt, mặt Sở Văn Hạnh liền bốc lên nguồn nhiệt cực nóng, cái tư thế của người kia… giống như là Dương Khúc cho cậu một cái hôn tạm biệt, tại ngay lỗ tai.

Sở Văn Hạnh té chạy đào tẩu gần chết luôn…

Dương Khúc hỗn đản này a a a! ! (=皿=)

Nhìn theo cái bóng của tiểu tình nhân đang chạy trối chết, Dương Khúc ngồi ở vị trí của Sở Văn Hạnh cảm thụ nhiệt độ cơ thể của đối phương lưu lại, tâm tình rất tốt. Anh chỉ chỉ mèo đen, hỏi Hà Nghiên Luật: “Chút nữa có tiết tin học, cậu tính toán như thế nào?”

“…” Hà Nghiên Luật hiển nhiên còn không có nghĩ đến chuyện kế tiếp, không nói gì cùng mèo đen mắt to trừng mắt nhỏ.

“Meo…” Anh sẽ không đem ông đây để ở bên ngoài phòng học hoặc là bắt tôi về nhà trước đi?!

“Cậu muốn đem nó vào học sao?” Dương Khúc cười hỏi.

“Ân.” Hà nghiên Luật ngẩng đầu nhìn Dương Khúc, u oán nói, “Không nghĩ tách ra.”

Dương Khúc trong lòng giật mình, thằng nhóc Diệp Dịch Hành này lợi hại a! Mới có vài ngày đã bắt  được băng sơn mỹ nhân truyền thuyết rồi! Sách sách, [không nghĩ tách ra]! Vậy mà cũng có thể nghe được lời này từ miệng Hà Nghiên Luật! Kỳ tích!

Có lẽ với những người khác sẽ nghĩ mèo đen là thú cưng của Hà Nghiên Luật, nhưng Dương Khúc lại nghĩ khác, nhìn tới nhìn lui thì Hà Nghiên Luật mới là bị Diệp Dịch Hành hoàn toàn thu phục mới đúng….

“Này chỉ là tiết tin học cơ bản, hẳn là không có vấn đề lớn, bất quá, mèo của cậu sẽ không kêu bậy đi?” Dương Khúc ra vẻ không biết hỏi.

Diệp Dịch Nhành nhếch mép nhìn Dương Khúc, xem thường anh ra mặt, biết rõ còn cố hỏi.

“Tiểu Hắc rất biết điều.” Hà Nghiên Luật nói.

“Vậy lo liệu cho tốt đi, bỏ vào trong túi…” Dương Khúc cười xấu xa nói, trừng hai mắt nhìn mèo đen.

“Tôi không có mang túi,” Hà Nghiên Luật nhíu nhíu mày, “Bỏ nó vào trong áo thế nào?” Vừa nói, anh vừa cởi áo len thấp cổ ra.

Anh hai anh không cần cởi áo được không! Ở nhà thoát y ở trước mặt tôi còn chưa tính! Anh sao lại còn ở trước mặt mọi người mà cởi a! Chung quanh đều là tầm mắt của lang sói a!…

Anh nha xương quai xanh đều lộ ra hết rồi! Anh không thể như vậy a! Ông đây không cho phép anh làm như vậy a!!!

Diệp Dịch Hành liều mạng lay tay áo Hà Nghiên Luật, vô tác dụng, Hà Nghiên Luật cởi áo len làm bằng lông cừu xám ra, bên trong chỉ có một kiện áo bông trắng, mặc dù có tay áo, nhưng lại rất mỏng, hơn nữa có chút bó sát vào người. Giờ phút này thân hình gầy gò đều tinh tường hiện lộ ra hết bên ngoài, thắt lưng như tuyến nước cực hoàn mỹ.

Hà Nghiên Luật đem mèo đen cẩn thận bao vào áo len xám, chỉ chưa lại đôi mắt cùng cái mũi, thân thể cùng lỗ tai bị che lại tạo ra bộ dáng kỳ quái khiến Hà Nghiên Luật buồn cười, vỗ vỗ lưng mèo đen nói: “Phải ngoan a.”

Diệp Dịch Hành bị khóa lại trong áo của Hà Nghiên Luật, huân huân vui sướng, đại não bị sung huyết đến không thể suy nghĩ được gì.

Dương Khúc cố nhịn cười, nhìn Hà Nghiên Luật làm xong một loạt động tác, hai người mới đứng dậy đi vào phòng học.

Mấy đồng học khác ở bên ngoài đương nhiên là hoàn toàn thấy toàn bộ quá trình, nhất là nữ sinh, lúc này kích động đến hận không thể tiến lên sờ sờ, nhưng lại không đành lòng phá hư cảnh tượng xinh đẹp này, cho nên tâm dương khó nhịn chỉ có thể đứng xa nhìn.

Hà Nghiên luật lúc này mới chú ý tới, anh ôm mèo đen, đối với các nàng mở trừng hai mắt, sau đó vươn một ngón tay dán tại môi, “hư” một tiếng thủ thế với các nàng, ý muốn các nàng giúp giữ bí mật.

Chưa từng nhìn thấy thái độ tinh nghịch như vậy của Hà Nghiên Luật a! Hình tượng băng sơn mỹ nhân đã hoàn toàn sụp dổ rồi, đối phương lại bất khả tư nghị tản mát ra một loại mặt khác làm cho người ta mê muội, loại khí chất này bất đồng với trước kia, rõ ràng ấm áp hơn, nhưng mị lực vẫn không đổi…

Mọi người như bị hạ mê hồn dược đem theo vẻ mặt si ngốc nhìn không chớp mắt đi vào phòng học.

Bình Luận (0)
Comment