Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 54

Chớp mắt đã hai tháng nữa trôi qua, cái ngày diễn ra đại hội phân chia lãnh hải năm trăm năm một lần cũng đã đến. Lần này địa điểm tổ chức đại hội là ở chính Nam Hải Long Cung, Long Cung điện. Bởi vì sự kiện này mỗi năm trăm năm lại xảy ra một lần, hơn nữa mỗi lần xảy ra đại hội đều là phân theo thứ tự của một cái Long Cung chủ trì, lần này là đến lượt Nam Hải Long Cung chủ trì nên mới lựa chọn cái địa phương này.

Mỗi vị Long Vương đến tham dự đại hội chỉ được đem không quá năm nghìn Yêu binh, bởi nếu đem quá nhiều sẽ lập tức coi là hành động xâm phạm lãnh hải, đại chiến nhất định sẽ xảy ra.

Biển cả đại chiến không giống như nhân loại, quy mô của những đợt đại chiến này phải lớn gấp mấy trăm lần những trận đại chiến của nhân loại, có những trận đại chiến phải gấp đến mấy nghìn lần. Mà một khi xảy ra đại chiến là kéo dài dai dẳng vô số năm tháng, có khi phải đến mấy nghìn năm.

Những lúc xảy ra những trận đại chiến này, biển cả cơ hồ là hỗn loạn nhất. Ngay cả Tiên giới cũng không thể can thiệp, tuy Tiên giới hiện giờ nắm giữ vị trí cai quản Nhân giới nhưng thật ra nó vẫn là hai giới hoàn toàn biệt lập. Nhân giới chi chiến, Tiên giới can thiệp chính là nghịch lại thiên đạo, lập tức sẽ bị thiên kiếp đánh cho hình thần câu diệt.

Mặc dù Ngọc Hoàng Đại Đế tự xưng mình là Thiên có quyền điều động Tam Giới nhưng trên thực tế lời này cũng chỉ là tự ông ta nói không có ai chứng thực. Chẳng qua là vì đẳng cấp tu vi Ngọc Hoàng Đại Đế xếp trong những nhân vật đỉnh phong của thế gian, trừ Quỷ Thánh của Ma giới ra ông ta gần như là không có ai sánh được.

Tứ đại Long Cung đại chiến, Ngọc Hoàng đại đế không bao giờ can thiệp, thậm chí ông ta còn muốn nó xảy ra nhiều hơn nữa. Bởi vì như thế sẽ làm giảm đi sức mạnh của tứ đại Long Cung như vậy ông ta sẽ bớt đi một mối lo trong lòng.

Tham dự đại hội lần này Bắc Hải Long Cung đến đầu tiên, sau đó là Tây Hải Long Cung. Đông Hải Long Cung thế lực chính là đến muộn nhất, phải tận hai ngày sau đại hội chính thức bắt đầu mới thấy có mặt.

Đông Hải Long Cung bản thân chiếm đến ba phần biển cả, cho nên không mấy coi trong việc phân chia lãnh hải lần này. Đông Hải Long Cung lần này đến dự cũng chỉ là muốn coi như có mặt, tiện thời ngăn chặn những cái thế lực Long Vương khác phát triển lớn mạnh hơn mà thôi.

“Long Ngạo huynh quả thật uy phong, đại hội đã diễn ra hai ngày rồi mà huynh mới đến đúng là rất coi trọng mặt mũi bọn ta”.

Bắc Hải Long Vương thấy cái bộ dạng Đông Hải Long Vương đến rất từ tốn hơn nữa vẻ mặt còn như không liên quan liền bực mình mỉa mai khinh bỉ nói.

Đông Hải Long Vương cười đểu một cái sau đó cũng nhạt nhẽo trả lời một câu:

“Ta dù đến muộn nhưng cũng không có tâm tư như các ngươi, sợ cái kẻ không ra gì như ta còn tốt hơn mấy kẻ biết giữ quy củ hơn nhiều, có đúng như vậy không Long Đình huynh”.

Nói rồi Đông Hải Long Vương bộ mặt thân mật nhìn về phía Nam Hải Long Vương. Nam Hải Long Vương cũng chỉ cười nhẹ một cái không nói gì. Bản thân Nam Hải Long Vương rất rõ, tuy Đông Hải Long Vương thực sự rất bá đạo dựa vào Yêu binh đông đảo hùng cứ một phương, Nam Hải Long Cung lãnh hải căn bản nhỏ bé không so sánh được, đáng nhẽ ra Đông Hải Long Vương còn trả thèm quan tâm. Thế nhưng Đông Hải Long Vương lại là người bảo vệ Nam Hải Long Cung của ông ta hết lần này đến lần khác. Đặc biệt ngăn chặn Tây Hải Long Vương xát nhập Nam Hải Long Cung, việc này Nam Hải Long Vương biết rất rõ, là do Đông Hải Long Vương sợ Tây Hải Long Vương sau khi thâu tóm Long Cung của mình sẽ mạnh ngang ông ta nên mới tận lực làm như vậy.

Bắc Hải Long Vương Long Bái chỉ khẽ quăn râu rồng lại không có nói gì, bộ dạng cũng không hề biểu lộ sự tức giận, chỉ là quay đi lạnh nhạt nhìn về phía Nam Hải Long Vương. Nam Hải Long Vương ở đây là người có tu vi thấp nhất thế nên điệu bộ rất kính cẩn với ba cái Long Vương còn lại.

Liền lập tức bước lên hướng tới ba vị Long Vương còn lại nói:

“Long Đình cảm tạ các vị đã nể mặt ta mà đến, hiện tại cũng đã đến lúc chúng ta thảo luận về việc phân chia lãnh hải không nên chậm trễ nữa, vì chúng ta đã chậm trễ mất hai ngày rồi nên ta cũng không dài dòng nữa, xin mời các vị mở khu trục lãnh hải chúng ta bắt đầu bàn bạc”.

Ba cái Long Vương còn lại nghe thấy thế cũng liền gật đầu sau đó lần lượt mỗi người lôi ở không gian chứa đựng của mình ra một cái khối trục tung lên một cái lẩm bẩm vài câu, tất cả các khối trục kia đều lần lượt phát sáng ra những ánh đa sắc màu rồi từ từ hợp nhất với nhau, tạo thành một cái không gian huyễn ảnh thu nhỏ của biển cả.

….

Kim Nam sau hai tháng săn bắt Yêu quái thu thập nội yêu đan tu vi cũng không tăng tiến lên nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng đột phá nội khí tầng ba sơ kì thậm chí còn chưa có thể gia cố chắc chắn tu vi ở cái đẳng cấp này, tùy thời đều có thể bị tụt xuống nội khí tầng hai hậu kì đỉnh phong. Kim Nam định gia cố tu vi cho chắc chắn thêm một chút nữa nhưng thời gian không cho phép hắn. Cái đại hội phân chia lãnh hải kia theo tin tức một Yêu binh mà Kim Nam bắt được thì hiện thời nó đã bắt đầu xảy ra.

Đây là cơ hội tốt nhất để Kim Nam bắt đầu hành sự. Tứ đại Long Cung hội họp là lúc tất cả các Yêu quái tu vi cao nhất đều bị triệu tập đến đại hội bảo vệ an nguy cho các cái Long Vương. Vì vậy hiện thời các vị trí quan trọng trấn thủ các kho tàng lớn đều bị bỏ trống.

Yêu Quái có tu vi từ đẳng cấp Yêu quái tầng bốn đều bị triệu tập đến Long Cung điện của Nam Hải Long Cung, cho nên ra tay lúc này là thích hợp nhất. Kim Nam cũng đã thám thính ra tung tích một số kho tàng lớn, trong đó có một kho tàng lớn nhất mà hắn phát hiện là do một Yêu quái tầng năm trung kì trấn giữ, nay y đã đến Long Cung điện theo lệnh triệu tập nên kho tàng kia chỉ còn toàn là Yêu binh cấp thấp. Cao cấp tu vi nhất cũng chỉ là Yêu quái tầng ba hậu kì.

Kho tàng kia do một tay Yêu quái tầng năm trung kì trấn giữ hẳn là có đồ tốt hơn những cái kho tàng khác, bởi vì nếu thực sự không có gì quý giá đâu cần Yêu quái cấp cao như vậy trấn giữ. Mặc dù tu vi của Kim Nam hiện giờ chưa được gia cố vững chắc thậm chí còn có khả năng bị thụt lùi, nhưng Kim Nam hắn không nghĩ nhiều được như vậy, việc quan trọng nhất của hắn hiện giờ là đánh cắp kho tàng, còn những chuyện khác hắn chính là không quan tâm, cho dù tu vi có thụt lùi cũng mặc kệ, miễn là có thể chiếm được kho tàng.

Kim Nam đã từng đánh cắp một cái kho tàng nên khá hiểu rõ về việc này, thậm trí bố cục của một cái kho tàng bố trí như thế nào hắn cũng có thể cơ bản suy đoán ra. Xuất hiện trước cái vực sâu dẫn xuống kho tàng kia, Kim Nam không dám vọng động. Hắn cẩn thận kích phát ẩn thân công pháp sau đó từ từ di chuyển thâm nhập vực sâu kia, hắn không dám sử dụng khinh công bởi nếu sử dụng cả hai công pháp cùng một lúc sẽ khiến cho ưu thế của cả hai công pháp bị giảm xuống.

Hơn nữa làm như vậy rất có khả năng nội khí ba động của hắn sẽ lộ, bị Yêu quái chú ý sẽ làm hỏng chuyện. Tuy rằng hiện giờ hắn làm vậy chậm nhưng mà chắc.

Mất cả nửa ngày Kim Nam mới có thể xuống được đến đáy vực sâu kia. Kho tàng kia không ẩn lộ trong đá như cái kho tàng trước đây mà Kim Nam đã từng đánh cắp, mà nó hiển hiện rất rõ ràng lối ra lối vào, thậm chí còn có vô số Yêu quái cấp thấp lượn lờ bên ngoài. Có khoảng hơn mười tên Yêu quái tầng ba sơ kì, ba tên Yêu quái tầng ba trung kì và có một tên Yêu quái tầng ba hậu kì.

Bọn chúng vẫn thỉnh thoảng lượn lờ trước kho tàng đảo mắt nhìn xung quanh rất chú trọng. Kim Nam thầm may mắn là trước đây hắn đã tìm được cái ẩn thân công pháp kia, bằng không với cái số lượng Yêu quái đông như vậy hắn chắc chắn sẽ không thể có cách để chiếm được cái kho tàng này.

Tận lực vận dụng ẩn thân công pháp lên đến cực hạn hơn nữa, Kim Nam di chuyển còn chậm hơn một chút nữa để làm cho sơ hở của hắn triệt để biến mất. Những Yêu quái kia không phát hiện ra có một nhân loại đã tiến nhập kho tàng qua mặt chúng. Vẫn chăm chú đảo mắt giám sát hết sức nghiêm ngặt nhưng bọn Yêu quái kia không thể nào phát hiện ra được Kim Nam.

Hết sức cẩn thận, Kim Nam đã tiến nhập vào thông đạo dẫn đến kho tàng. Đến đây sự canh gác đã có phần lỏng lẻo hơn. Đúng như Kim Nam đoán định, cái loại kho tàng này bên ngoài thì nghiêm ngặt bên trong thì hết sức buông thả.

Có thể nói vượt qua cửa ải canh gác đầu tiên kia, Kim Nam có thể hoàn toàn thỏa sức như ý hắn mong muốn, muốn động thủ vào cái gì cũng được.

Bước vào trong cái kho tàng kia Kim Nam chính là hoa mắt. Nó thật sự khủng bố, hết sức khủng bố. Trước mắt Kim Nam hoàn toàn là những kiện vũ khí đỉnh cấp, phi kiếm thậm chí còn có đến mười mấy thanh, vứt la liệt dưới mặt đất.

Còn có những giá công pháp bằng ngọc, Kim Nam không đoán ra được những công pháp kia ghi những gì, nhưng đối với hắn chỉ cần có công pháp thì đều có thể dùng được, hắn sẽ dựa trên những công pháp đó mà diễn sinh tăng tiến tu vi. Trong kho tàng này còn chứa vài khỏa nội Yêu đan, đoán chừng là nội yêu đan của Yêu Quái tầng năm trở lên mới được trận trọng như vậy.

Còn có vô số những kiện vũ khí Kim Nam không thể đoán định ra phẩm cấp. Cái tồi tàn nhất mà hắn nhận định được thậm chí còn là binh khí cấp bốn, nhưng thất vọng là nó chỉ là một cái Dự khí mà thôi.

Không thất vọng, Dự khí thì sao chứ. Cho dù nó chỉ dùng có một lần được thôi nhưng Kim Nam chính là không thể bỏ sót bất cứ thứ gì được. Kiện Dự Khí này Kim Nam tạm thời đeo bên mình, để có thể tùy thời đem ra sử dụng, sau đó vứt đi cũng không hối tiếc.

Nhanh tay vận chuyển nội lực từ từ điều chỉnh nó bao chùm những giá công pháp và khí cụ kia, từng vật một ném vào Ẩn Nặc. Trước tiên Kim Nam lựa chọn di chuyển những giá công pháp trước, bởi vì đó là thứ rất quan trọng đối với hắn. Mục đích của chuyến đi lần này cũng là những cái công pháp kia. Chính vì vậy những công pháp này một quyển Kim Nam cũng không thể bỏ xót, phải thu thập hết.

Mất một khoảng thời gian kha khá Kim Nam mới có thể di chuyển hết đống công pháp kia vào trong Ẩn Nặc. Không chần chừ, hắn tiếp tục di chuyển những binh khí kia đồng thời tay hắn cũng cầm vài khỏa nội yêu đan lên, vừa di chuyển đồ vật vừa bổ sung nội khí và củng cố tu vi.

Việc di chuyển những thứ đồ kia một cách vô thanh vô tức như vậy thậm chí còn tốn nội khí nhiều hơn so với đánh nhau. Cho nên hắn luôn phải hấp thu nội khí bổ sung nếu không thì sẽ không thể tiếp tục tiến hành công việc này được. Hấp thu những khỏa nội yêu đan vì nội khí trong nó tinh thuần chứa đựng quá lớn, nên không tránh khỏi việc hấp thu vượt quá mức cần thiết, dẫn tới không nhưng nội khí Kim Nam hắn được bổ sung đầy đủ mà còn củng cố thêm vững chắc cái cảnh giới nội khí tầng ba sơ kì của hắn.

Trước đây sử dụng Tín Ngưỡng lực tu luyện hắn chỉ có thể giữ mức tu vi nội khí ở nội khí tầng một sơ kì, không thể nào đột phá được cảnh giới. Nhưng kể từ khi độ kiếp thân thể hắn được Mộc thụ kia truyền vào một thứ năng lượng kèm theo lôi kiếp dẫn đến trong thân thể hắn sinh ra một luồng lực lượng mới hình thành nội đan của hắn trung hòa hai dòng lực lượng nội khí và Tín Ngưỡng lực, dẫn đến hắn mới có thể tu luyện nội khí trở lại như ngày hôm nay.

Bản thân Kim Nam cũng rất khó hiểu, không hiểu cái loại Mộc thụ kia chứa thứ gì mà có thể khiến hắn sinh ra trạng thái nghịch thiên đến vậy. Thần Kim Quy kết luận cái lực lượng kia hình thành là do cơ thể của hắn, nhưng Kim Nam lại cảm giác rằng chuyện này không liên quan đến thân thể hắn. Mà lại liên quan đến tung tích của cái Mộc thụ hấp thu lôi nguyên kia. Chuyện này sau này hắn nhất định phải là rõ, còn hiện giờ hắn vẫn là phải chú tâm đến công việc trước mắt. Dù sao thì cái lực lượng kia hình thành cũng tốt cho hắn không có gì đáng lo ngại cả.

Di chuyển được kha khá vũ khí và đồ vật, lúc này Kim Nam bắt đầu khống chế lực lượng nội khí bao bọc một cái khối sắt nhỏ từ từ tiến nhập Ẩn Nặc.

“Ùng uỳnh”. Một tiếng nổ bạo động vang lên, đánh bay Kim Nam ra một phía cách vị trí cũ khoảng mười trượng, Kim Nam tím tái mặt mày đồng thời tâm thần cũng bắt đầu biến đổi. Hắn chính là hoảng hốt ngay lúc này, cái đồ vật kia không ngờ vừa mới tiếp xúc với không gian Ẩn Nặc bỗng sinh ra lực lượng bài xích khủng bố khiến Kim Nam trở tay không kịp, nhất thời bị đánh bay ra xa.

“Không gian chứa đựng nữa sao…”. Kim Nam thốt lên khẽ kinh sợ, thật không ngờ cái khối sắt kia lại chính là một khối không gian chứa đựng. Theo như hắn biết chỉ có hai không gian chứa đựng không thể tiếp xúc với nhau mới gây ra cái sự tình này. Có nghĩa là một không gian chứa đựng không thể đồng thời chứa đựng một cái không gian chứa đựng khác. Vụ nổ vừa nãy Kim Nam đoán định hẳn là do cái nguyên nhân này mới có thể gây ra, băng không không còn cái nguyên nhân nào nữa cả.

Điều khiến hắn kinh sợ không phải là cái vụ nổ này, mà khiến hắn kinh sợ chính là sẽ đánh động Yêu binh phía bên ngoài, hắn nhất định sẽ bị bại lộ. Cái mạng nhỏ này của hắn xem ra khó giữ rồi.

“Ai, là kẻ nào giám đánh cắp kho tàng của Nam Hải Long Cung…”.

Nhất thời Yêu quái phía bên ngoài nườm nượp lao vào đông đến nghẹt thở, cái Yêu Quái tầng ba hậu kì lao vào trước tiên vẻ mặt chính là hung hãn bạo nộ, rất khẩn trương.

….

“Khốn khiếp, Long Đình, con gái ngươi không coi ai ra gì thì chính cha sẽ phải bồi tội thay. Ngươi không giao ra ba hải vực Ụ Nan, Nạn Côn, Bình Phu thì đừng có trách ta tại sao mấy ngày nữa đem Yêu binh đến thảo phạt Nam Hải. Còn nữa, cái chuyện ba nghìn năm trước ngươi giết Yêu tướng của ta không lý do hôm nay ta cũng đem ra tính sổ với ngươi…”.

Tây Hải Long Vương cuối cùng cũng bộc lộ rõ cái bản chất của mình, ông ta lôi hết mọi chuyện trước nay khúc mắc với Nam Hải Long Vương ra tính toán, cái vẻ mặt trầm định ban đầu đã sớm biến mất. Nam Hải Long Vương trước khi diễn ra đại hội thì đã sớm biết có tình cảnh này, chỉ đành cười khổ chịu trận. Hơn nữa tu vi của ông ta ở đây cũng là thấp nhất, căn bản là không có tiếng nói.

Bắc Hải Long Vương thấy thời cơ đã đến cũng lên tiếng chèn ép, thậm chí còn tìm ra một số lý do rất vớ vẩn hòng để Nam Hải Long Vương phải nôn ra một số hải vực.

“Nam Hải Long Vương, ta thấy ngươi thật sự rất quá đáng. Tháng trước một tên Yêu tôm của ngươi cưỡng gian một Ngọc Trai tinh nữ của Bắc Hải ta, chuyện này ngươi định tính sao đây? Còn nữa bầy Hải Mã của ta cũng chỉ là xâm nhập chút ít ăn một chút rêu phong của Nam Hải mà ngươi cũng sai Yêu tướng bắt hết rồi làm thịt. Còn nữa …”.

Bắc Hải Long Vương lôi ra đủ mọi lý do khiến cho Nam Hải Long Vương cũng phải hốt hoảng, hai cái Long Vương còn lại cũng là nhất thời kinh dị. Tây Hải Long Vương còn thầm lẩm bẩm những cái lý do lãng xẹt như vậy mà cũng có thể đem ra đòi bồi thường hải vực, vậy còn những cái lý do của ông ta chính đáng hơn thì sao đây. Nhưng thôi cũng mặc kệ, Tây Hải Long Vương cũng không mấy bận tâm. Bắc Hải Long Vương thèm hải vực đến phát cuồng rồi, chỉ khổ cho Nam Hải Long Vương kia tu vi thấp kém không thể nói gì được.

Hớp hớp vài hơi Đông Hải Long Vương mới trấn tĩnh được sau một hồi kinh dị vì những cái lý do kia của Bắc Hải Long Vương. Lúc này mới trầm định lên tiếng, ông ta mà không lên tiếng ngay lúc này thì có khi Nam Hải Long Vương kia thậm chí còn có thể bị bức ép đến nôn ra vài cái hải vực mất.

Mà chuyện đó thì Đông Hải Long Vương nhất quyết không thể để xảy ra vì điều đó trực tiếp uy hiếp đến ông ta.

“Bắc Hải Long Vương, ta thấy mấy cái lý do của ngài là rất chính đáng, nhưng chuyện gì hòa hảo cũng tốt hơn. Như vậy đi, để bồi thường cho những chuyện này thì Nam Hải cắt ra một cái hải vực nhỏ, so ra thì cũng không có gì to tát lắm”.

Đông Hải Long Vương lên tiếng Bắc Hải Long Vương không dám nói gì cả, bởi lẽ tu vi Bắc Hải Long Vương thấp hơn Đông Hải Long Vương thế nên cũng không dám phản bác chỉ hướng ánh mắt đến Tây Hải Long Vương kia hòng tìm kiếm sự trợ giúp.
Bình Luận (0)
Comment